Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

vhp. Hạ Vũ - TÓC MAI (Chương cuối)

20 Tháng Tư 201912:12 SA(Xem: 13114)
vhp. Hạ Vũ - TÓC MAI (Chương cuối)


1b. Toc Mai Book Cover version      3

Chương cuối  

   Sợi Vắn Sợi Dài    

                   

1.

 

Ngày tháng trôi qua... Đông tốt nghiệp Đại Học ngành Vi Tính với điểm cao nên được một đại công ty mướn làm việc từ trước khi cậu ra trường. Hai anh chị của cậu đã lập gia đình, đi làm xa, chỉ còn cậu sống chung với cha mẹ trong một căn nhà xinh xắn.  Vợ chồng Hồng tậu được tổ ấm  này sau một thời gian làm việc bù đầu cực khổ.  Để tránh cảnh "đấu khẩu" không cần thiết của cha mẹ, Đông  lập ở vườn sau nhà hai khu vực: một cho cha trồng hoa kiểng, một cho mẹ trồng rau trái.  Sau đó thấy hai ông bà vẫn còn dư nhiều thì giờ, cậu mang thêm về hai máy vi tính để "Mom và Dad có thú vui giải trí, không phải ‘khắc khẩu’ con đau đầu lắm!"  Đông rất chu đáo, cậu dành  thì giờ chỉ dẫn cách sử dụng cho hai "học viên già" vào những  buổi tối riêng biệt.  Trong khi bố cậu có thú vui chơi game, đọc báo online, mẹ cậu trở về thời xưa, viết văn làm thơ, và tán gẩu với bạn bè khắp năm châu bốn bể.  Đông cảm thấy hài lòng lắm vì từ đó ông bà ít có thời giờ ngồi chung với nhau nên ít cãi cọ những chuyện cậu cho là lẩm cẩm nhưng hai ông bà lại bảo cần phải thảo luận “ra ngô ra khoai.” 

 Hôm ấy Đông đi làm về, tay ôm bó hoa, tay cầm hộp quà trang sức.  Cậu  bước vào nhà, thấy mẹ đang ngồi chăm chú ở bàn computer, định nói ngay câu chúc mừng Mother’s Day cùng mẹ nhưng Hồng đã nói trước, mắt vẫn chăm chú nhìn màn ảnh máy vi tính:

- Này con, cô Ngọc bạn học chung trường ngày xưa của mẹ vừa viết email cho mẹ…

Nói tới đây Hồng ngước mắt lên, ngưng lại, nhìn cậu con trai của mình và mắng yêu:

-Lần nào cũng hoa với trang sức.  Mẹ có nhiều lắm rồi, đừng mua nữa.  Mẹ cất đây, để dành cho con tặng bạn gái của con. 

          - Đây là quà của Mom.  Happy Mother’s Day, Mommy. 

          Hồng xúc động, ôm lấy con:

           - Cám ơn con, đứa con hiếu thảo của mẹ.  

           - Bạn của Mom gởi tin tức vui cho Mom, phải không?

           - Đúng rồi.  Bạn mẹ cho biết bên Việt Nam tổ chức kỷ niệm 50 năm Ngày Thành Lập Viện Hán Học Huế, rủ mẹ về tham dự, sẵn dịp thăm ông bà ngoại luôn thể.

- Hay quá!  Vậy Mom và Dad dùng một mũi tên giết ba con chim: thăm ông bà ngoại, gặp bạn bè, rồi đi chơi luôn để làm Lễ Vàng, Lễ Bạc, Lễ Kim Cương gì đó... hay là kỷ niệm Wedding Day.

- Tối ngày cứ chọc mẹ hoài, cái thằng...

      - Cái Thằng Quỷ Nhỏ đáng... “ghét” của mẹ, phải không?  Đông cướp lời, lập lại câu mắng yêu của Hồng mỗi khi cậu ta làm điều gì khiến nàng xúc động.  Hồng trìu mến nhìn con trai và nói:

- Bố con đã thề khi nào còn Việt Cộng cai trị Việt Nam, ổng không về.  Chắc Mẹ phải về một mình. 

No problem, con biết Mom khỏe mạnh lắm, không cần người giúp đỡ đâu.  Mom muốn đi ngày nào con mua vé máy bay cho Mom.  Còn Daddy ở lại một mình, tối tối con dẫn đi Café... mát mẻ.

Nghe con nói đùa như vậy, Hồng phì cười, đáp:

- Bố con mi muốn làm gì thì làm, chỉ e bố mi hết xí quách thôi.

- Chưa chắc đâu Mom, Daddy đóng kịch đó.

Hồng cảm thấy mình hạnh phúc, có nhiều niềm vui với đứa con này vì nó có tính hài hước và hay chuyện trò cùng nàng, chỉ có mỗi cái tội là tiếng Việt nó chỉ biết lỏm bỏm mà thôi.  Do đó không mấy khi Đông dòm ngó tới những "tác phẩm" thơ văn của nàng.  Đó là lỗi của nàng vì lúc Đông còn nhỏ nàng phải vất vả trăm đường để ổn định đời sống và lo ăn học cho ba đứa con, không có thì giờ nghỉ ngơi làm sao mà dạy nó học Tiếng Việt.  Đến khi nàng rảnh rổi  nó lại bù đầu ở Đại Học nên không có thì giờ cho Tiếng Việt.  Bây giờ nó bận làm việc và tán gái nên... thôi thì tùy nó.  Đông là một đứa con hiếu thảo, Hồng cảm thấy mình thật có phước, chắc nhờ nàng nuôi nấng nó bằng tình thương và không bao giờ nghĩ mình "xúc tép nuôi cò."

 

 2.

 

Thế rồi Hồng trở về quê hương nơi có “chùm khế ngọt lẫn khế chua.”  Đầu tiên Hồng liên lạc với Ngọc ở Bình Dương.  Hai người hẹn cùng nhau đến nơi họp mặt.  Có lẽ Ngọc nôn nóng hơn Hồng nên trời còn sớm Ngọc đã có mặt ở nhà Hồng rồi.  Ngồi vào taxi, Ngọc nói ngay:

- Mấy bạn trong Ban Tổ Chức cho biết có anh Hai Công Đức đi dự nữa.

- Ủa, mình nghe tin đồn ảnh  bị pháo kích chết hồi Tết Mậu Thân rồi mà.

- Ừ, mình cũng nghe như vậy, không biết tại sao có tin đồn  ác ôn quá.  Chút nữa gặp ảnh hỏi cho biết.  Chị Hai sao không về?

- Chỉ bị lãng trí rồi, làm sao các con chị dám cho đi?

Hai người bắt qua hỏi thăm gia cảnh của nhau, rồi liên miên kể những chuyện của ngày xưa thân ái.  Lúc xuống xe, bạn bè túa ra tay bắt mặt mừng, nói cười rôm rả.  Nước mắt hội ngộ còn đọng trên mi của một vài bạn nữ đa cảm, anh Hai chợt bước tới siết chặt tay Ngọc và Hồng.  Nhìn dáo dác, anh hỏi:

- Chị Hai các em đâu, có về họp kỳ này không?

          Hồng dí dỏm đáp:

-Chị Hai Lớn kẹt, không về họp được.   Có Chị Hai Nhỏ ở đây không, cho em chào chị một tiếng. 

Anh cú nhẹ đầu nàng, thân mật nói:

          - Con nhỏ này thiệt là... Ngày xưa mỗi lần gặp mặt các em, anh sợ lắm, biết không?  Bây giờ các em vẫn làm anh tiếp tục sợ.  Bà xã anh hôm nay kẹt việc gia đình, không đi với anh được.

Ngọc trêu:

- Chứ không phải anh buộc chị Hai Nhỏ ở nhà để anh đi gặp chị Hai Lớn?

- Lại nói tầm bậy nữa...

Hồng tiếp:

- "Tầm phải" chứ tầm bậy gì mà bậy.  Anh nè, anh còn sống nhăn răng mà có tin đồn ác độc là anh đã "đoàn tụ với tổ tiên" vào Tết Mậu Thân.

- Tin đồn cũng khá chính xác đó em.  Anh bị thương suýt chết.  Nhờ bác sĩ người Mỹ cao tay nghề, thuốc men dồi dào mới còn đứng nói chuyện hôm nay.  Nếu không, anh tiêu diêu miền cực lạc từ năm đó rồi.

          Thấy các bạn còn đang tay bắt mặt mừng ồn ào nhộn nhịp, anh khều Hồng ra góc vườn  hỏi:

            - Chị Hai của em lúc này ra sao?  Sao không về họp mặt vậy?

Hồng nhìn anh ngập ngừng, xuống giọng;

- Chuyện không được vui lắm.  Để sau buổi họp em kể cho anh biết.  Nói ra bây giờ mất vui của ngày Họp Mặt đi.

- Em không nói ra càng làm anh hồi hộp, càng làm anh mất vui.  Anh năn nỉ em, nói đi.

Nghe anh nói vậy, Hồng mới kể: 

-  Tháng 3 năm 1975, chị theo đoàn người di tản bằng đường bộ từ Cao Nguyên về Nha Trang, cận kề cái chết nhiều lần, và mất hết của cải, tài sản.  Chị khủng hoảng tinh thần, ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong một thời gian.  Tiếp theo đó chồng đi tù cải tạo.  Không hiểu sao, chắc nhờ phước đức Ông Bà, chị đứng lên, vượt qua được cơn khủng hoảng đó.  Một mình chị bươn chải nuôi sáu đứa con và chồng trong tù, sau đó chị còn lo cho chồng vượt biên.  Em gặp chị trong giai đoạn này và "phe phẩy" chung với chị.  Chị giỏi lắm, em không bằng một góc.  Chị là hình ảnh bà Tú Xương tân thời.  Chị chạy giấy tờ và được đi đoàn tụ trước em hai năm.  Mấy năm gần đây chị bị Alzheimer, trí nhớ mất lần lần.  Bây giờ chị không còn nhận ra em nữa, nhưng chị vẫn nhớ một điều...

Hồng ngưng lại, hít một hơi dài để đè nén cảm xúc mình, rồi nàng kể tiếp:

- Anh à, thỉnh thoảng chị dặn con cái:  “Nhắc má đầu tháng đưa tiền cho anh Hai, đừng để má đưa sớm hơn.”  Chị là người con lớn nhất trong gia đình.  Các em của chị gọi vợ chồng chị là Anh Hai, Chị Hai nên các con chị tưởng mẹ dặn đưa tiền cho cha của chúng, chỉ có mình em là hiểu đúng ý chị thôi.

Nghe đến đây anh  từ từ ngồi xuống bên gốc cây, gương mặt buồn rười rượi, mắt nhìn xa xăm.  Tiếng reo vui rôm rả của bạn bè bên tai Hồng, đột nhiên xa vắng như vọng lại từ một quá khứ thân yêu của một thời hoa mộng.  Nàng nhìn anh, im lặng...  Trong lúc này lời an ủi nào cũng thừa thãi mà thôi! 

Hồng còn đang tư lự bỗng thấy anh Văn tiến lại phía hai người, nàng liền bước về hướng Văn, để yên cho anh Hai sống lại với quá khứ của mình.

Khi đối diện Hồng, Văn thoáng chút lúng túng song anh trấn tỉnh lại ngay.  Hồng bắt tay Văn, anh siết chặt bàn tay nàng lâu hơn bình thường  khiến nàng cảm thấy anh dành cho nàng một tình cảm đặc biệt.  Anh mỉm cười lên tiếng:

- Chào Hồng, gần nửa thế kỷ qua mà mình còn có cơ duyên gặp lại hôm nay. Đúng là nhờ ơn Trời Phật.

Hồng đon đả nói đùa:

- Dân Huế mà mần răng trôi giạt vô Nam như ri?  Ngày xưa tôi ăn gạo của Huế chỉ có 5 năm thôi mà khi ra về nhớ ơi là nhớ, nhớ những cơn mưa Huế dai dẳng tối trời thúi đất, nhớ những lâu đài, lăng tẩm, nhớ ngôi trường của chúng ta soi bóng bên dòng sông Bến Ngự, nhớ Cầu Trường Tiền "sáu vài mười hai nhịp, anh theo không kịp tội lắm o ơi," nhớ cơm Âm Phủ, bánh bèo Vĩ Dạ, bánh khoái Đông Ba, nhớ núi... 

Nghe đến đây, Văn ngắt lời nàng:

- Hồng còn nhớ con đường với hai hàng cây to rậm từ ngôi trường của chúng ta lúc còn tọa lạc tại Đại Nội dẫn tới nhà trọ của Hồng gần cửa Đông Ba không?  Mùa hè cây cho bóng râm mát rượi, lúc mưa ôi chao âm u dễ sợ!  Tôi thì không thể quên con đường đó.  Nhờ nó mà tôi lấy hứng làm bài thơ Chiều Mưa đem tặng người mình yêu  mà bị "người ta" chê không nhận.  Bây giờ bài thơ này đã được phổ nhạc, chốc nữa tôi tặng Hồng một CD nhạc có bài thơ này.  Hi vọng nó không quá vô duyên để bị từ chối một lần nữa.

Hồng mỉm cười nói đùa:

- Mưa trong Nam khác mưa ngoài Huế.  Mưa Sài Gòn đến đột ngột, đổ xuống ào ào, rồi vụt tắt bất ngờ cho nên người trong Nam giận hờn đùng đùng nhưng không lâu, buồn khóc ào ào nhưng không kéo dài.  Kỳ này thơ nhạc của anh sẽ được nồng nhiệt đón nhận nhưng e không được giữ lâu trong tâm trí người nghe.

Văn đáp lại không kém bóng gió:

- Mưa xứ Huể rả rích dai dẳng kéo dài ngày này qua ngày nọ không dứt, nên tình người xứ Huế cũng tha thiết dai dẳng không ngừng.

- Lại nói "linh tinh" nữa rồi!

- Thật mà.  Hình ảnh của Hồng e ấp đi bên cạnh làm tôi nhớ mãi mỗi khi mưa rơi.

Hồng nói chận:

- Cô Hồng đó đã chết rồi, bây giờ chỉ còn bà Hồng chằn lửa thôi, khó ưa lắm.

- Với tôi, Hồng nào cũng chỉ là Hồng e ấp đi bên cạnh một chiều mưa mà thôi.

- Anh ơi, già rồi lại sống trong Nam mà vẫn giữ cái ướt át của mưa Huế, không sợ con cháu cười cho hay sao.

- Chúng nó không cười tôi mô.  Chính con trai tôi đọc mấy vần thơ tình của tôi, hiểu và thông cảm cha nó nên đã thúc giục tôi tham gia cùng các bạn tổ chức buổi Họp Mặt này. 

Ngừng một lúc, Văn nói tiếp:

- Vì Hồng đó.

- Ui chao, coi bộ cha con anh giống nhau chi lạ!  Nó cũng ướt át như mưa Huế.  Nó mà gặp con gái tôi chỉ có từ chết tới bị thương mà thôi.

Cuộc đối thoại của hai người đến đây thì bị cắt ngang bởi anh Trưởng Ban Tổ Chức mời mọi người vào phòng hội.  Văn vội lấy dĩa CD thơ phổ nhạc của mình trao cho Hồng rồi cả hai đi vào.  Đến cửa, Hồng được các bạn gái xúm lại lôi đi ngồi chung một đám để tiện "đấu láo" cho vui.  Văn tần ngần nhìn theo một lúc, thở dài, lẳng lặng lên sân khấu cùng Ban Tổ Chức làm lễ khai mạc và điều hành buổi lễ. 

          Sau màn diễn văn khai mạc, lễ truy điệu thầy và bạn quá vãng, là màn ca hát và kể chuyện ngày xưa thân ái.  Mọi người đua nhau lên sân khấu nhắc những việc  mà ngày xưa họ giấu kín bây giờ mới dám hé môi. Trong không khí rộn ràng tiếng cười nói của mọi người có hai chàng "vui là vui gượng kẻo mà…"   Đó là Văn và anh Hai Công Đức.  Buồn và Vui là hai mặt không rời của tình yêu!

Hồng đang cảm thương hai người đồng môn lỡ ôm mối tình câm để bây giờ ngồi... tiếc và nhớ thì  Hoàng đến bên nàng chào hỏi.  Hoàng học cùng lớp với Hồng được bốn năm, anh bỏ ngang vì thi đậu vào Đại Học Sư Phạm Sài Gòn.  Hoàng có tư tưởng khuynh tả, gặp Kim và tham gia trong phong trào sinh viên chống Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa.  Anh được Kim kết nạp vào Đảng Cộng Sản và hoạt động trong giới sinh viên học sinh của Sài Gòn năm xưa. 

- Chào cô Hồng, mấy mươi năm mới gặp lại, vẫn nhìn ra được cô Hồng ngày trước.  Cám ơn các bạn không chê tôi là người "bán đồ nhi phế" (nửa đường bỏ cuộc)  đã cho tôi tham dự  buổi Đoàn Viên này.

Hồng nói đùa nhưng giọng đượm mỉa mai:

- Không dám, ai dám không cho "quan nhớn Cách Mạng” tham dự?

- Thôi mà, đừng mỉa mai tôi nữa.  Tôi bị “vắt chanh bỏ vỏ”  và đã sáng mắt sáng lòng lâu rồi.  Có người muốn gặp cô Hồng, nhờ tôi chuyển lời xin phép nếu cô không chê.

- Tôi thuộc loại mà "công dân hạng hai" cũng không được xếp vào, làm sao dám chê ai.  

- Chắc cô Hồng không quên cô Kim.  Cô Kim tìm cô lâu lắm rồi, biết tôi đi dự buổi Hội Ngộ đồng môn này nên nhờ tôi xin số điện thoại của cô giùm. 

Nghe tin bạn tìm kiếm mình từ lâu, cơn giận năm xưa theo thời gian đã giảm, giờ giảm thêm, Hồng không ngần ngại cho số điện thoại và địa chỉ nhà cha mẹ nàng.

 Tiệc nào mà không tàn, cuộc vui nào không kết thúc, nhưng nó mở ra một hứa hẹn gắn bó.  Mọi người ra về vui vẻ, nắm trong tay một danh sách của bạn bè cũ với địa chỉ, số điện thoại, và tíu tít hẹn gặp lại nhau.

image001
Sân trường trung học Gia Long

 

3.

 

Hồng những tưởng khi gặp lại Kim nàng sẽ tiếp bạn với thái độ khách sáo như một người lạ, nhưng khi nhìn thấy mặt bạn, nàng lại mừng rối rít.  Sau khi thăm hỏi nhau về sức khỏe, con cái, cuộc sống hiện tại, Hồng châm ngòi:

- Sau 30 - 4 - 75, mình chờ bạn mãi mà bạn bặt vô âm tín.  Bạn ngại có người bạn là vợ của "ngụy quân" sẽ mất uy tín, ngăn trở con đường công danh của bạn chứ gì?

- Hồng đừng nói vậy.  Đứa em trai của mình là sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa  hi sinh tại Đà Nẵng.  Đứa em gái kế nghe lời mình đi vào bưng và chết trận.  Má của mình buồn, trách mình dữ lắm.  Riêng mình sau ngày Giải Phóng bị làm kiểm điểm suốt gần nửa năm vì “tội địa chủ."  Chúng nó muốn loại trừ mình. 

Không hiểu sao Hồng lại châm thêm:

- Ngày nào chửi Tổng Thống Thiệu làm tay sai bán nước, nhưng Việt Nam chưa mất một xăng-ti-mét vuông đất nào cả.  Bây giờ mất Ải Nam Quan, thác Bản Giốc, Hoàng Sa, Trường Sa,  Cao Nguyên Trung Phần, rừng dọc 6 tỉnh biên giới Miền Bắc cho anh em Bốn Tốt Mười Sáu Chữ Vàng.  Có công của bạn góp vào đó, dù là gián tiếp. 

Thấy bạn ngồi im lặng không trả lời, mặt đượm buồn, Hồng chạnh lòng nói tiếp:

- Thôi bỏ qua chuyện chính trị đi, mất thì giờ của bọn mình mà không giải quyết được gì cả.  Nói chuyện tình cảm chơi.  Bây giờ mình kể chuyện tình của mình trước nghen.

Hồng kể sơ qua chuyện chồng con của mình xong kết luận:  “Trời cho thêm một đứa con không phải mang nặng đẻ đau mà có hiếu.  Thế là được lắm rồi.  Ông Trời không cho ai trọn vẹn cả, được cái này thì mất cái kia.  Đòi hỏi một sự tuyệt đối chỉ làm mình thêm khổ mà thôi.”

Trầm ngâm một lúc, Kim tâm sự:

- Kể cho Hồng nghe chuyện tình mình giấu kỹ bấy lâu để Hồng thông cảm mình hơn nữa.  Hồi mới chân ướt chân ráo bước vào đại học Văn Khoa Sài Gòn, mình quen anh Ân, được anh hướng dẫn giúp đỡ bước đầu.  Lâu ngày hai đứa yêu nhau.  Mình giấu chuyện hoạt động chính trị của mình nhưng anh rất tinh tế.  Qua những lần nói chuyện và những hoạt động nổi của mình trong phong trào sinh viên, anh biết mình là ai, làm gì nhưng anh không hề hỏi mình. 

Anh là một người trẻ có tinh thần yêu nước cao, nhưng khác quan điểm chính trị với mình.  Sau đó, anh tình nguyện vào trường Võ Bị Đà Lạt  làm mình rất thất vọng vì với tình yêu mà không lôi kéo anh theo mình được.  Thời gian đó mình đau khổ vì biết sẽ mất nhau.  Thư từ viết cho anh cũng tự mình hạn chế vì muốn giữ an toàn cho nhau.  Yêu mà không nói được, không gần được, ngay cả gặp mặt cũng không dám, đau khổ biết chừng nào!  Các anh chị trong Tổ Chức của mình lúc đó khuyên nên dứt khoát chọn một trong hai: tình yêu hay lý tưởng.  Mình đã mê muội vì lý thuyết Mác vạch ra một xã hội đẹp tuyệt vời.  Mình chọn lý tưởng, vứt bỏ tình yêu vì muốn xây dựng một nước Việt Nam dân giàu nước mạnh, người người hạnh phúc, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu.  

Hồng chận bạn lại, hỏi: 

- Xin lỗi, bạn cho hỏi một câu trước khi kể tiếp.  Các đồng chí của bạn không khuyến khích bạn "nằm vùng trong lòng địch" để làm điệp viên thu lượm tin tức hay sao?

- Phải nói công bằng là không ai đưa ý kiến như vậy.  Riêng mình quan niệm tình yêu phải tuyệt đối chân thành, không nên gian dối.  Thà mất người mình yêu mà trong lòng người ấy vẫn còn có mình.  Thế là mình chia tay và tìm cách lánh mặt ảnh.  Anh ấy tốt nghiệp trường Võ Bị Đà Lạt xong, đi hành quân nơi xa liên miên.  Chúng mình bặt tin nhau mất mấy năm.  

Sau đó có lần Tổ Chức bị động ổ nên mình phải vào chiến khu lánh nạn.  Nơi đây, mọi người phải tham gia lao động tay chân để có rau, gạo, mắm muối mà ăn.  Thời gian này thật khổ cho thân xác mình.  Mình gầy giơ xương, đen đúa thảm hại.  Một hôm Tổ Chức cho về thành để công tác.  Đang đi ngang Học Viện Quốc Gia Âm Nhạc thì gặp anh Ân, mình lật đật chạy trốn.  Anh thấy và đuổi theo.  Không thoát được, đành phải đối diện với nhau.  Anh Ân nhìn mình bằng ánh mắt xót xa, và chắc lưỡi không ngừng làm tim mình nhói đau.

Kim ngưng nói, nén xúc động, rồi tiếp tục kể:

- Anh khuyên mình, trong đó có một câu làm mình nhớ hoài, nhớ suốt đời.  Mỗi lần nhớ tới mình lại khóc.  Anh bảo:  "Em có lý tưởng của em.  Em cứ theo, anh không khuyên em bỏ.  Có một điều anh cần khuyên em là:  Em nên thương thân mình một chút."

Kim nói xong khóc thút thít và than thở: 

-Một người yêu mình như thế mà mình không lấy, đi lấy một người làm chồng  bây giờ cặp với một người con gái khác trẻ hơn, đẹp hơn.  Không biết mình có ngu lắm không?

Nghĩ tới hoàn cảnh mình, Hồng cay đắng trả lời:

-"Tóc mai sợi vắn sợi dài,

Kết duyên không đặng, thương hoài ngàn năm," (Ca dao)

 

Và nàng thêm hai câu:

-Kết duyên rồi, anh Bắc em Nam,

Anh ngang em ngược, càm ràm lẫn nhau.

 

Thói đời là vậy, bạn ơi!  Bây giờ anh Ân đâu rồi?  Anh có bị "Em" cho vào Trại Cải Tạo không?

- Có, "học tập" cũng bảy tám năm.  Mình có đến nhà của cha mẹ anh, được hàng  xóm cho biết cả nhà vượt biên lâu rồi.  Nhà đó bị tịch thâu, cấp cho cán bộ người Bắc.  Còn anh ra tù, cũng vượt biên, không biết sống chết ra sao.  Mình biết anh vượt biên vì trước khi đi, anh có gởi một lá thư cho mình chỉ vỏn vẹn bài thơ Dặn Dò của tác giả Hải Vân, thay cho lời từ giã.  Mình đã đọc đi đọc lại đến thuộc lòng và cũng chảy nhiều nước mắt:

      Dặn Dò

Chim trời giờ cánh gãy,

Mộng ước theo gió mây,

Tàn đời trong ngục tối.

Ai chặt anh chân tay?

Ai tước anh tuổi trẻ?

Ai đoạt tương lai này?

Anh còn làm gì được,

Sự nghiệp một đời trai!!!

            *

Ra đi chín phần chết,

Ở lại bị đọa đày.

"Hà chính mãnh ư hổ"

Lời xưa em có hay?

May ra anh thoát được,

Hẹn ngày về đẹp tươi.

Nếu không may biển gọi,

Xin đừng khóc em ơi!

               *

Quê hương ta còn đó,

Anh cầu mong ngày mai

Có cơ duyên thay đổi,

Em góp sức dựng xây.

Khi không còn bóng tối

Ngự trị đất nước này,

Hồn anh sẽ thanh thản,

Nhìn em mỉm miệng cười,

Em yêu ơi!

 

Kim ngừng kể, cố nén xúc động.  Cảm thương bạn, bao nhiêu hờn giận trong lòng Hồng tiêu tan hết.  Trong chiến tranh, tuổi trẻ Việt Nam chịu nhiều cay đắng chẳng những trong đời sống mà trong cả tình yêu.  Đó là chưa kể đến sinh mạng con người.  Nếu không có chiến tranh, cuộc đời của Ân và Kim, Quang và Hồng chắc chắn đã khác, chắc chắn không có nước mắt như bây giờ.

Ngập ngừng một lúc, Kim hỏi:

- Khi về Mỹ, Hồng tìm tin tức anh Ân giùm  mình được không?

- Được chứ, nhưng  tìm được tin tức hay không là chuyện khác.  Kim cho tên tuổi, khóa mấy Võ Bị Đà Lạt, mình  sẽ ráng tìm giúp cho nhưng không hứa chắc là thành công nghen.

- Tận sức là được, thành công hay không còn tùy thuộc số Trời.  Mình muốn biết tin anh ấy để yên ổn tâm hồn.  Nếu anh ấy an lành thì mừng cho ảnh và nhẹ lòng cho mình.  Ngược lại, Hồng hỏi ngày tháng mất để mình thắp nhang cho ảnh.

Nghe bạn nói vậy lòng Hồng chùng xuống, nàng đùa để cho không khí đỡ buồn bã:

- Chu choa ơi, Cộng sản mà cũng tin số Trời và thắp nhang nữa.  “ Đồng chí” có tư tưởng lệch lạc, cho “đồng chí” đi cải tạo tư tưởng bây giờ.

- Mình là người Việt Nam mà, nên phải theo tín ngưỡng, văn hóa nước Việt chứ.

            Cầm mảnh giấy ghi tên họ Ân do Kim trao, Hồng nói thầm: Tại sao mình tìm tin tức của Ân cho Kim mà không tìm tin tức của Quang cho chính mình nhỉ.  Mò kim đáy biển cũng phải mò!

 

4.

 

Về lại Mỹ, Hồng vào các mạng lưới thông tin, hội Ái Hữu của Không Quân và Võ Bị Đà Lạt để kiếm tin tức của Quang và Ân mà loay hoay hoài vẫn không thành công.  Nàng nhờ Đông:

- Này con, giúp mẹ một chút.  Mẹ theo lời chỉ dẫn của con mà không làm cách nào đăng lời nhắn tìm người.

- Bạn bè của Mom có nhiều bác lấy chồng lính.  Mom hỏi xem, có thể Mom sẽ được tin mau hơn.

Hồng cười thầm: ừ nhỉ, chuyện đơn giản như vậy mà mình làm chi rắc rối mấy ngày nay.  Già lẩm cẩm thật!  Nàng lật sổ tìm số điện thoại bạn bè kể sơ sự tình của Kim và nhờ tìm giúp.  Ngày hôm sau nàng có được hai nguồn tin đều giống nhau, một nguồn kể chi tiết hơn.  Người bạn cùng khóa với Ân cho biết vợ con của anh vượt biên trước và định cư ở Úc.  Khi anh ra tù, vợ anh gởi tiền cho anh vượt biên cùng với đứa cháu gái.  Trên biển, ghe gặp hải tặc.  Anh không chịu nổi khi nghe tiếng la khóc hãi hùng của đứa cháu nên kháng cự lại bọn chúng.  Anh bị chúng đánh vỡ đầu và quăng xuống biển.  Đứa cháu đó cũng bị quăng xuống biển cùng với các cô gái khác, sau khi bọn hải tặc thỏa mãn thú tính.  Cướp bóc xong, chúng phá hỏng ghe, rồi bỏ đi.  Chuyến đi ấy, chỉ có vài người may mắn sống sót nhờ một tàu hàng hải Na Uy vớt. 

          Hồng được tin mà nghe nhói trong tim.  Ai gây ra cảnh thảm khốc này cho dân tộc Việt Nam?  Cô bạn Kim “nằm vùng” của nàng cũng phải chịu một phần trách nhiệm về cái chết thảm khốc của người yêu mình, ắt hẳn khi nghe tin sẽ đau lòng gấp bội.  Nàng không đành xoáy sâu nỗi đau của bạn, nên chỉ thông báo rằng Ân chết vì ghe bị bão đánh chìm, chỉ một vài người may mắn bám vào mảnh vụn của ghe mới sống còn.  Nghe tiếng khóc tức tưởi của bạn trong điện thoại Hồng không khỏi ứa nước mắt. 

          Hồng tiếp tục lên mạng để cầu may tìm được tin tức của Quang, hoặc hình ảnh của Quang trong những buổi Đại Hội của các Hội Đoàn Không Quân.  Trong khi tìm kiếm, nàng bắt gặp một trang mạng của tỉnh Châu Đốc đang kêu gọi đồng hương đóng góp bài vở cho mùa Xuân sắp tới.  Nàng nghĩ tới Phương và thầm nghĩ không biết bây giờ bạn đang ở nơi nào trên xứ Úc, liền viết một tin nhắn tìm Phương gởi đến Ban Biên Tập nhờ đưa lên mạng, hi vọng mong manh rằng Phương tìm đọc và cho tin.  Khoảng hơn mười ngày sau...

- Reng... reng... reng...

Nhấc điện thoại lên vừa trả lời "Hello tôi là Hồng đang nghe phôn,"  Hồng nghe đầu dây bên kia giới thiệu:

- Em là học trò cũ của cô.  Em biết số phôn và địa chỉ của cô nhờ cô nhắn tin tìm cô Phương trên web Châu Đốc.  Em may mắn  gặp lại cô Phương khoảng nửa năm nay.  Nếu cô đang rảnh rang, em sẽ tới nhà cô trong vòng mười lăm phút nữa.

- Mừng quá, mời em tới, cô chờ.

Mười lăm phút sau, một người đàn ông  tròm trèm lục tuần, tóc lốm đốm bạc đến.   Ông ta nhìn nàng một lúc rồi nói:

- Chắc cô không nhớ em.  Em là Điền...

- Ồ, cô nhớ rồi. Nguyễn Phúc Điền Trưởng Lớp ngày xưa đây mà.  Em bây giờ khác quá cô nhìn không ra.  Xin lỗi em nghen. 

Hồng nắm tay Điền dẫn vào nhà, miệng hỏi huyên thiên:

- Hiện giờ em ở đâu?  Làm nghề gì?  Vợ con thế nào?  Gặp cô Phương ở đâu, trong trường hợp nào?

- Em sẽ từ từ kể hết cho cô nghe.  Hiện em ở Florida, nhân tiện qua đây dự đám cưới con của một người bạn, em tìm thăm cô luôn thể.  Cách đây nửa năm em có về thăm quê, tình cờ gặp cô Phương đi dự Lễ Vía Bà Chúa Xứ ở Châu Đốc.  Hai thầy trò gặp nhau mừng vui lắm.  Cô Phương hỏi về cô nhưng em nào có biết cô ở đâu.  Em có mang theo địa chỉ và số điện thoại của cô Phương đây.  Hiện cô Phương ở Mỹ Tho.

Hồng nói:

- Vậy mà cô cứ tưởng cô Phương định cư bên Úc chứ!

- Cô Phương có kể cô ấy đi du lịch Úc châu, ở chơi sáu tháng, rồi về.  Tới bây giờ cô Phương vẫn không chồng con gì cả.  Không biết vì sao, em đâu dám hỏi.  Ngày xưa cô Phương có nhiều người đeo đuổi lắm mà!

- Nguyệt Lão không xe sợi tơ hồng với người mình yêu thì cũng không thành.  Cô Phương yêu một anh sĩ quan xuất thân từ Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức, nhưng gia đình hai bên không hài lòng, làm khó dễ cuộc hôn nhân.  Tin cuối cùng mà cô được biết là ông sĩ quan đó ngồi tù cải tạo ngoài Bắc, bao nhiêu năm cô không biết, có toàn mạng cho đến khi được thả ra hay bỏ thây nơi rừng thiêng nước độc Miền Bắc, cô cũng không biết.  Tội nghiệp cô Phương, lỡ dở một đời!

 Điền ngồi yên một lúc, tiếp:

- Em cấp bực thấp nên ngồi tù trong Nam.  Mới Thiếu Úy thôi mà cũng mất 5 năm.

- Em đi binh chủng nào?

- Em là "Giặc Lái" cô ơi!  Sau khi xong Tú Tài II em gia nhập Không Quân.  Hồi em học đệ nhất, em yêu Thúy Hải.  Cổ đâu có chịu, nhưng khi em vào Không Quân thì "mê" em liền.  Hi hi hi!  Sau khi ra tù cải tạo chúng em mới làm đám cưới.  Vợ em cũng là học trò của cô, học sau em hai lớp, làm Phó Trưởng Lớp mấy năm liền, cô còn nhớ không?

- Nhớ rồi.  Thúy Hải có mái tóc giống cô.

- Hồi đó, cô để tóc ngắn, úp vào gáy, mái tóc hai bên cong cong ôm lấy hai má, giống như tóc ca sĩ Phương Hoài Tâm.  Cô và cô Phương là thần tượng của một số nữ sinh nên nhiều nàng để tóc giống cô hoặc để tóc dài cột đuôi cao lên như cô Phương.  Em chạy theo "cua" Thúy Hải không chỉ vì mái tóc giống cô, mà nàng còn có cặp mắt và nụ cười y như cô.  Bây giờ cô không giữ kiểu tóc cũ nữa, nhưng vợ em vẫn còn giữ vì cả hai đứa chúng em thích như vậy.  

 Hồng cười nói:

- Giống ai không giống, giống cô làm chi, không khá được.  Mấy bài trích giảng từ quyển Đời Phi Công có tác dụng mạnh dữ!  Hèn chi bọn Việt Công gọi mấy nhà văn nhà thơ là lính "Biệt Kích Văn Hóa."  Em mê quân chủng này cũng vì mấy bài đó, phải không?  Em  không theo học các ngành khác mà gia nhập Không Quân rồi vì thế mà bị ở tù.  Em có ân hận gì không? 

 Điền ngập ngừng một lúc, rồi trả lời:

- Cô cho phép em mới dám nói thật lòng mình.

- Nói đi.  Giờ đâu còn là thầy trò nữa.  Chúng ta cứ coi nhau như hai người bạn vong niên, nói chuyện chân thật với nhau cho vui.  Em cũng già rồi, tóc bạc thấy rõ còn gì.

-  Em vào Không Quân không phải vì những bài cô trích trong quyển Đời Phi Công đâu, mà vì cô yêu phi công nên em yêu luôn quân chủng này.  Em không ân hận vì sự chọn lựa này của em.  Khi ra trường, em được điều đến đơn vị của Trung Tá Phi Đoàn Trưởng Bùi Thanh Quang…

Nói tới đây, Điền ngưng lại nhìn vào mắt Hồng xem phản ứng.  Nàng xúc động hỏi:

- Em có biết ông ấy bây giờ ra sao không?

-  Em về Phi  Đoàn của ông Thầy Quang không  bao lâu thì mất nước, mỗi người bị nhốt tù hai nơi khác nhau.  Em không gặp lại ông Thầy em, mãi đến mấy năm sau này, quân chủng Không Quân tổ chức những lần Đại Hội em mới gặp lại.  Được biết vợ ông vượt biên, bỏ lại hai đứa con, và chết trên biển trong khi ông còn đếm lịch ở Miền Bắc.  Sau này ông đi Mỹ theo chương trình ODP, mang hai đứa con qua đây, làm gà trống nuôi con. 

Hiện giờ các con của ông có chồng vợ, ra riêng hết.  Ông Thầy em cô đơn nên sống "già nhân ngãi, non vợ chồng" với một bà cũng góa bụa.  Khi biết em là dân Châu Đốc, ông thường liên lạc với em và hỏi thăm cô.  Lúc bấy giờ em mới biết ông Thầy mình là người yêu cũ của cô mình, biết vì sao cô có cặp mắt buồn vời vợi, bây giờ vẫn vời vợi buồn, và biết động lực nào khiến cô giảng rất truyền cảm những bài trích trong Đời Phi Công.  Em đã nhờ mấy đứa bạn còn ở lại quê nhà tìm cô.  Thất bại.  Hỏi mấy đứa bên này.  Không ai biết.  Em những tưởng suốt đời này không được gặp lại cô!

Điền ngưng lại khi thấy mắt Hồng rướm lệ.  Hồng nuốt ngược nước mắt, hỏi:

- Bây giờ ông ấy ở đâu? Có gần em không?

- Ông Thầy ở xa em mà gần cô.  Ông hay mắng đùa em mỗi khi em báo tin không tìm được tông tích của cô: "Học trò vô tình vô nghĩa, không quan tâm thường xuyên tới cô giáo của mình để đến nổi bặt vô âm tín.  Nếu còn như ngày xưa là tao cho mi đi bay mệt... không được nghỉ."  Mới đây em vào mạng lưới quê nhà, thấy cô đăng tin tìm cô Phương.  Em vội vàng cho ông biết.  Ông đốc thúc em đi thăm cô, về kể lại cho ông nghe.  Ông nhờ em mang đến cho cô một CD nhạc làm quà đây. 

Nghe Điền nói, Hồng ngồi lặng im, mắt thẫn thờ ngó mông lung.  Một cuộc hội ngộ bất ngờ, vui ít buồn nhiều!  Nhìn thấy Hồng như vậy, Điền ngần ngại một lúc rồi đứng lên từ giã ra về.  Anh đưa ra ba gói quà cho Hồng, nói tiếp:

- Một kí lô khô là quà của vợ em biếu cô.  CD này là quà của ông Thầy em, bảo phải đưa tận tay cô.  Còn đây quà của em: chiếc máy bay bằng gỗ do chính tay em làm trong lúc ngồi tù.  Em đã tận dụng thì giờ nghỉ ngơi để làm ra nó với hi vọng mong manh một ngày nào đó gặp lại cô mà trao tặng, chắc cô sẽ thích lắm.

Cầm ba món quà ân tình, Hồng nghẹn ngào cám ơn.  Điền vội vã cáo từ, bước nhanh ra cửa.  Hồng ngắm nghía chiếc máy bay gỗ vừa nhỏ gọn vừa tinh xảo được chùi mài bóng loáng.  Trên thân máy bay có hàng chữ "Để nhớ mãi ngôi trường Thủ Khoa Nghĩa.  Điền”

Hồng vào phòng đóng cửa, cho dĩa CD vào máy.  Tiếng đàn đệm guitar và giọng trầm buồn của Quang vang lên làm nàng đau nhói theo từng câu ca lời nhạc:

"Anh còn nợ em công viên ghế đá, lá đổ chiều êm. 

"Anh còn nợ em dòng xưa bến cũ, con sông êm đềm.

"Anh còn nợ em chim về núi nhạn, trời mờ mưa đêm.

"Anh còn nợ em nụ hôn vội vàng, nắng chói qua thềm.

"Anh còn nợ em con tim bối rối, con tim bối rối.

"Anh còn nợ em và còn nợ em cuộc tình đã lỡ.

"Anh còn nợ em, Anh còn nợ em...

(Nhạc và lời: Anh Bằng)

 

 Anh trải lòng mình qua tiếng nhạc lời ca và nàng lệ đẫm ướt mi theo tiếng lòng của anh...

 image003

(Cali, Mùa Thu 2013)

vhp.Hạ Vũ

*************************************************

 

 Anh Còn Nợ Em

Nhạc: Anh Bằng

Tiếng hát: Thiên Kim

     PPS: Phan Tuấn Đạo

 


 

*****

Cảm tác

Nợ Em Trả Kiếp Nào

*

Nợ em một bể sầu,

Nước mắt suốt đêm thâu,

Đèn chong leo lét bóng,

Vòng tay ôm còn đâu!

*

Nợ em vóc võ vàng,

Bàn tay lùa tóc rối,

Nụ hôn đầu dở dang,

Hơi ấm còn vương mang!

*

Ghế đá sầu cô quạnh,

Hiu hắt gió qua thềm,

Vỡ tan niềm mong ước,

Thê thiết tiếng vạc đêm!

*

Duyên em ai hờ hững,

Tơ trời vuột bay cao,

Miên miên tình năm tháng,

Nợ em trả kiếp nào?

vhp.Hải Vân

 

image007

 

 

*********************

 

                  Hẹn

 

Ngậm ngùi đọc trọn Tóc Mai

Hồng ơi!  Hẹn lấy một ngày  gặp Quang

Éo le tình đẹp dở dang

Đời phai màu tóc, không tàn nhớ trông

Trời Xanh ắt cũng động lòng 

Châu về Hợp Phố thỏa mong đợi chờ

 

Thuyền tình cập lại bến mơ...

        Mây Trắng 

 

18 Tháng Chín 202111:09 CH(Xem: 8591)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HÁT BÊN TRỜI LÃNG QUÊN Nhạc Phạm Chinh Đông. - Tác giả hòa âm & trình bày
18 Tháng Chín 202110:53 CH(Xem: 6266)
Tôi tìm dãy phòng và số phòng của anh không khó khăn gì. Đứng trước phòng số 4103 tôi sửa lại điệu bộ làm duyên làm dáng và chuẩn bị sẵn một nụ cười tươi như những đóa hồng này và đẩy cánh cửa bước vào.
18 Tháng Chín 20211:25 SA(Xem: 8158)
Một chút sương mờ gợi dáng thu Lá im, gió thở nhẹ… vi vu Bên hồ ai đứng cô đơn bóng Ao lạnh cá bơi động nước tù Nắng nhạt sắc sầu, cây ủ rũ Hoa phai nhuỵ héo, cảnh âm u
17 Tháng Chín 202111:15 CH(Xem: 7132)
Hôm nay, đối với sự suy nghĩ của HN, đời sống cũng như tâm trạng trong lành của Thầy Không Chiếu như thế nào ở đời sống này, thì khi Thầy xả bỏ thân huyễn để sang đời sống khác,
17 Tháng Chín 20214:30 CH(Xem: 7596)
Tôi đã ngắm Trăng với mộng mơ Ước như trong chuyện cổ tích xưa Được lên Cung Trăng chơi thỏa thích Giấc ngủ đêm Thu với sao khuyaNgày Trăng năm ấy đã lụi tàn Quê hương tan tác cảnh ly tan Ba tôi, mẹ tôi... không còn nữa Nhìn Trăng, tôi khóc... nhớ mênh mang ...
15 Tháng Chín 202111:04 CH(Xem: 7817)
Mấy rày học được nhiều từ Phong tỏa giản cách thừ lừ mặt ra Cách ly y tế tại gia Nhớ nhe, thông điệp 5 K nằm lòng.
13 Tháng Chín 20211:50 CH(Xem: 8356)
Hè qua ta đón Thu Vàng Tâm An, Thanh Tịnh thiên đàng thế gian Quên đi năm thàng gian nan Mong chờ gặp mặt Thu sang an bình
13 Tháng Chín 202110:06 SA(Xem: 6073)
Thật ra khi Jenny ca ngợi cậu bé người Nhật và cậu bé VN, cô gọi đó là những người có trái tim nhân ái tuyệt vời, nhưng cô đâu biết, chính cô cũng là người có trái tim thật từ bi.
13 Tháng Chín 20219:35 SA(Xem: 4939)
Mỗi người có tên và họ là chuyện bình thường. Dù vậy ngày nay vẫn còn có nơi con người không có tên và họ như ở Buthan, xứ sở hạnh phúc nhất trần gian.
13 Tháng Chín 20219:34 SA(Xem: 7502)
Thuở còn cắp sách đến trường Thơ ngây - trong trắng chưa vương bụi trần Trống trường vội vã bước chân Cho mau đến lớp, chuyên cần hăng say
13 Tháng Chín 20219:28 SA(Xem: 7707)
Mười một, thê lương, tháng Chín nào, Hai ngàn lẻ một... ngỡ chiêm bao! Hai toà World Trade lừng danh sập, Đôi tháp doanh thương nổi tiếng nhào!
11 Tháng Chín 202112:34 SA(Xem: 7289)
Vào cuối tháng mười năm 2008, tôi lần đầu bay về Nam Bán Cầu (Down Under) để thăm hai nước Tân Tây Lan và Úc.
10 Tháng Chín 202110:58 CH(Xem: 7379)
Hai mươi năm trôi qua, ký ức của người lớn có thể đã nhạt nhòa, nỗi đau không còn mới, nhưng với các em, dù năm mươi năm nữa trôi qua, đến cuối cuộc đời, các em vẫn còn nỗi đau...
10 Tháng Chín 20218:14 SA(Xem: 8292)
Từ lúc dịch bệnh sinh sôi Tính nay hơn bốn tháng rồi ít đâu Nghe qua lại thấy nhức đầu Mỗi ngày cảm nhận thương đau dập dồn.
06 Tháng Chín 20219:45 SA(Xem: 3819)
Này bạn, bạn có nhớ không? chính bạn là người đã soạn thảo Những LÁ THƯ NGÔ QUYỀN cho ngày HỘI NGỘ TRÙNG PHÙNG, cho những ngày HỌP MẶT TRUYỀN THỐNG đã làm nức lòng Thầy trò NQ
04 Tháng Chín 202111:57 CH(Xem: 9194)
Ngày xưa ở Việt Nam, người đóng vai chọc cười khán giả được gọi là anh hề, ngày nay người ta gọi là diễn viên hài hay nghệ sĩ hài.
04 Tháng Chín 202112:56 SA(Xem: 10373)
Con đường này đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Đường Trịnh Hoài Đức (THĐ) không dài lắm, độ chừng 2 km, bắt đầu từ Công trường Sông Phố và kết thúc ở bùng binh Biên Hùng.
04 Tháng Chín 202112:05 SA(Xem: 4294)
Phàm ở đời, những ai muốn xây dựng sự nghiệp lớn, đều phải có đức nhẫn nhục để vượt qua bao lần thất bại mới đạt được thành công.
03 Tháng Chín 202112:22 SA(Xem: 8095)
Nhìn lại, thương nơi mình đến Nhìn lên, mơ cõi thiên đường Nhìn xuống, lau đất vàng xanh Nhìn quanh, bao xác thân hành
01 Tháng Chín 202111:40 CH(Xem: 8131)
Một thuở huy hoàng, ngọc viễn đông Bây giờ khốn khổ, miền tâm dịch Ước mong Dịch Hán sớm dẹp tan Sài Gòn tái thiết tuyệt khang an!
01 Tháng Chín 202111:36 CH(Xem: 9290)
Đôi câu viết vội thay quà. Gửi tới quý bạn tình "Già" bên nhau. Nào ai biết được mai sau? Ngày vui gặp lại sẽ mau tới gần...
01 Tháng Chín 202111:32 CH(Xem: 7945)
Đôi bàn tay chắp vào nhau cầu nguyện Cho yên bình trở lại với quê hương Dịch bệnh qua đi... An lành miên viễn Tay sẽ tìm về ... Thắp sáng yêu thương.
01 Tháng Chín 202110:00 CH(Xem: 10566)
Yêu nhau trọn vẹn sắt son Xuân đi đông đến vẫn còn bên nhau Anh xin nguyện ước một câu Đôi ta vẫn mãi bên nhau suốt đời
01 Tháng Chín 202112:42 SA(Xem: 6972)
nhưng ai cũng cần ăn hiền ở lành cho con cháu được nhờ phước đức cha mẹ ông bà để lại. Đó là gia tài vô giá, là tài khoản an toàn nhất.
31 Tháng Tám 20211:21 SA(Xem: 7923)
Kính mời quý Thầy Cô cùng quý chị em thưởng lãm Kính chúc quý Thầy Cô cùng anh chị em một Mùa Lễ Vu Lan Báo Hiếu thật an lạc. Bé Phú
27 Tháng Tám 20219:56 CH(Xem: 11633)
Bước chân buồn lặng lẽ trôi Hắt hiu một bóng, luân hồi phù vân Câu kinh nhật tụng vọng âm Một người ở lại thế trần quạnh hiu.
22 Tháng Tám 20217:04 CH(Xem: 8449)
Xin hồ hoa cứ hồng sen như thế Để đất trời mãi mãi vẫn là thơ Để em gom hết hương nồng quê mẹ Gửi về anh... Kẻo quên mất nẻo về.
22 Tháng Tám 20214:42 CH(Xem: 7698)
Rất hiếm hoi chúng ta mới tìm thấy vài bài viết ký tên Trần Hữu Phúc mặc dù anh là tác giả hằng trăm bài trên trang nhà và khắp các diễn đàn:
22 Tháng Tám 202111:05 SA(Xem: 7389)
Này bạn, bạn có nhớ không? chính bạn là người đã soạn thảo BẢN NỘI QUY Hội Ái Hữu CHS NGÔ QUYỀN BH, ước vọng là thành lập cho kỳ được 1 Hội Ái Hữu chs NGÔ QUYỀN vững mạnh ...
22 Tháng Tám 20211:05 SA(Xem: 8269)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: VU LAN NHỚ MẸ - Thơ Kiều Oanh - NS Michel Trương (LMST) phổ nhạc Tiếng hát Tâm Thư KIỀU OANH THỰC HIỆN YOUTUBE
22 Tháng Tám 202112:54 SA(Xem: 4175)
Bài kinh “Phật thuyết Vu-Lan-Bồn” là một trong những bài kinh ngắn dễ hiểu, là một thông điệp giá trị nhắc nhở chúng ta đạo làm người, trong đó đạo hiếu với cha mẹ là nền tảng đạo đức quan trọng
22 Tháng Tám 202112:22 SA(Xem: 7919)
Vu Lan Báo Hiếu gìn phần Đạo con giữ vẹn nghĩa ân cao dày Cha là bóng cả che bay Mẹ là suối mát tưới ngày tỏa đêm...
19 Tháng Tám 20217:08 CH(Xem: 8033)
Đời người sao quá mỏng manh Đông về, xuân đến qua nhanh từng ngày Tìm trong nỗi nhớ men cay Cho quên sầu muộn , gió bay nỗi buồn
17 Tháng Tám 20219:54 CH(Xem: 8388)
Chốn non bồng, giờ đây Em yên nghỉ Mặc Hồng Trần còn bao nỗi xót xa “Thầy, Bạn” đây … ngậm ngùi mà thương nhớ Nhớ đến Em “Người Xứ Bưởi” … Trần Nguyên
17 Tháng Tám 20211:00 SA(Xem: 8967)
Bây giờ, tháng Tám nhân dịp giỗ đầu của anh xin được thắp nén hương lòng gửi đến người Anh, Tiểu Sư Thúc ngày nào đã ra đi quá sớm khi biết bao hoài bão, nguyện ước chưa thành.
17 Tháng Tám 202112:59 SA(Xem: 8426)
Chúng tôi sẽ giữ lời hứa với em cố gắng duy trì Website Ngô Quyền. Những người trẻ Ngô Quyền sẽ tiếp nối đàn anh giữ gìn và phát triển hội AHCHSNQ lớn mạnh.
16 Tháng Tám 202110:43 CH(Xem: 7902)
Này bạn, bạn có nhớ không? tại thuở ấy chúng ta có cùng chủ trương đặt thông tin là nổ lực hàng đầu
16 Tháng Tám 20211:45 SA(Xem: 9449)
Anh Phúc đã về thế giới khác, nhưng ở đâu đó, có lẽ anh vẫn nhìn xuống, tiếp thêm nghị lực cho những người đang vác ngà voi cho một tương lai tươi sáng hơn của quê nhà.
16 Tháng Tám 202112:44 SA(Xem: 12466)
một nén hương thắp cho người bạn thời thơ ấu, vào ngày giỗ đầu. tháng 8, năm 2021.
15 Tháng Tám 20214:39 CH(Xem: 8941)
Phúc ơi thôi đã thôi rồi, Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta...
15 Tháng Tám 202112:36 CH(Xem: 8682)
Tháng tám lệ nhỏ tuôn rơi Một Năm Bạn Đã xa rời thế gian Ngô Quyền tiếng gọi âm vang Bạn Trần Hữu Phúc lìa đàn thiên di...
14 Tháng Tám 20219:59 CH(Xem: 10821)
Thương ai tóc rối tơi bời Tình ơi một kiếp rong chơi ta bà Lạy người yên nghỉ nơi xa Sợi buồn ta giữ trăng tà nhớ ai.
14 Tháng Tám 20218:35 CH(Xem: 11648)
Mùa VU LAN Nhìn màu hoa nhớ MẸ Nhớ cả TRÁI RỪNG đã trôi vào cổ tích nhớ thương.
14 Tháng Tám 20218:32 CH(Xem: 10709)
Chiều nay em đã đi rồi Bên bờ bến vắng bồi hồi nhớ nhung Triều dâng ngọn sóng ngập ngừng Chờ em quay lại nơi từng bên nhau
09 Tháng Tám 20212:26 SA(Xem: 8167)
Đã lâu không gặp Hữu-Hạnh đây Buồn tin cụ mất mồng ba này Tháng Tám, năm Hai không hai một Cụ phước đầy, hưởng thọ chín tư
09 Tháng Tám 20212:07 SA(Xem: 8122)
Những ngày qua, đoàn người ly hương bỏ miền đất hứa, về quê nhà ở miền Bắc miền Trung vì dịch họa hành. Đến thì dễ nhưng về gian nan hơn. Đã có sự trả giá bằng mạng sống.
09 Tháng Tám 20211:28 SA(Xem: 7374)
Ông chỉ muốn chúng nó biến mất trong đầu óc ông để ông ngủ yên tối nay và thoải mái tận hưởng những ngày du lịch một đất nước lạ đời và thăm lại các người thân sau bao nhiêu năm dài xa cách.
09 Tháng Tám 20211:18 SA(Xem: 9531)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: VÁ KHÂU NỖI BUỒN - Thơ PhamPhanLang - Nhạc: Vĩnh Điện - Trình bày: Vân Khánh
08 Tháng Tám 20215:56 CH(Xem: 3642)
Nhưng lực bất tòng tâm, ở phút thứ 118, từ một cú sút vào gần khung thành Mexico của đồng đội Kellyn Acosta, tiền vệ Miles Robinson (12) đội đầu vào khung thành.
08 Tháng Tám 20212:12 SA(Xem: 8213)
Thành phố Sai Gòn bây giờ là một thành phố ma (ville fantôme). Nhà nhà đóng cửa, đường phố không một bóng xe, không một bóng người.
08 Tháng Tám 20211:17 SA(Xem: 10696)
Phận con chữ hiếu chưa tròn Chưa ngày chăm sóc, mỏi mòn cách xa Cho con cúi lạy xin tha Một lời sám hối xót xa cõi lòng
07 Tháng Tám 202111:17 CH(Xem: 11565)
Gửi dấu yêu vào dạt dào gió lộng Tơi tả bay khăn áo lụa xuân thì Làm lạc mất hình ra xa khỏi bóng Gần cuối đời nước mắt vẫn tràn mi.
05 Tháng Tám 202111:59 CH(Xem: 9636)
Năm 1971, tạp chí Sáng Tạo của cố nhà văn Mai Thảo xuất hiện những vần thơ của một người tự cho mình là “kẻ hoang đàng”, “tên vô đạo”, “bất tín đồ trong tình yêu” – Nguyễn Tất Nhiên.
02 Tháng Tám 202112:54 SA(Xem: 8238)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Thơ: Nguyễn Thị Ngọc Dung - Nhạc: Vũ Đức Nghiêm - Tiếng hát: Như Hương
01 Tháng Tám 20211:18 SA(Xem: 11052)
Có lúc tưởng mình chỉ là cái bóng Yêu nồng nàn lại chẳng thể gần nhau Anh... Lặn lội phương xa nhiều lận đận Em... Ẩn mình vào ốc nhỏ long đong.
28 Tháng Bảy 20211:08 SA(Xem: 9880)
Những cánh chim ẩn mình đã tung bay vào nắng sớm, cây cỏ sau vườn chổi dậy những mầm xanh…
27 Tháng Bảy 20211:04 SA(Xem: 6966)
Đà Lạt là một thành phố mộng mơ của thanh niên và thiếu nữ thời đó. Nhưng ngày nay tất cả đều chỉ còn trong dĩ vãng.
26 Tháng Bảy 202111:07 CH(Xem: 9882)
. Chú dừng chổi và chợt hỏi mình ên: -Ông nội ơi! bài vở ở trường có phải là tạp niệm không ông nội?
26 Tháng Bảy 20216:37 CH(Xem: 11217)
Theo em ướt dấu trăng mờ Loanh quanh thấy bóng dại khờ trong nhau. Nợ em một nửa lời chào Để dành mai mốt biết đau với người.
26 Tháng Bảy 20215:46 CH(Xem: 11222)
Còn tôi. Già rồi bất lực. Một chút quà Như cát giữa biển khơi
26 Tháng Bảy 20215:04 CH(Xem: 10304)
Thế mà em vội bước sang sông Pháo nổ vu qui tắt lửa lòng Thời gian qua mãi nào trở lại Niệm khúc cho ai buổi tàn đông
26 Tháng Bảy 202112:43 SA(Xem: 8590)
Tôi không dám nhận mình là “văn sĩ” (Cũng chẳng mong được gọi như vậy đâu!) Thế giới văn chương muôn sắc muôn màu Tôi chỉ là một người hay “kể chuyện"
25 Tháng Bảy 20219:13 CH(Xem: 7148)
Nhưng nói thật từ tận đáy lòng, tới lúc này, tôi vẫn yêu mến tất cả những người xếp đã từng “đi qua đời tôi” kể cả bà xếp dữ, vì nhờ có xếp dữ tôi mới chỉnh đốn lại mình cho được hoàn hảo hơn.
25 Tháng Bảy 20218:32 CH(Xem: 8679)
Lau khô nước mắt Sài Gòn Đêm không nhộn nhịp có còn ngựa xe Giọt buồn rớt xuống trưa hè Triệu con tim khóc chở che Sài Gòn...
23 Tháng Bảy 20215:01 CH(Xem: 11819)
Dấu chân vừa bước qua in dấu Bụi thời gian đã phủ mất rồi Nhìn quẩn quanh những điều tốt xấu Chỉ thấy toàn mờ mịt mây trôi.
16 Tháng Bảy 202112:06 SA(Xem: 7499)
Ngày tôi còn nhỏ, thành phố Sài Gòn không quá đông dân như ngày nay. Quận 4 của tôi còn nhiều đồng ruộng nhìn mút mắt.
15 Tháng Bảy 20211:16 SA(Xem: 8529)
Thật buồn thay, kể từ tháng 7/2019, sau một thời gian dài tồn tại, rạp Biên Hùng- một biểu tượng văn hóa lâu đời của Biên Hòa - đã chính thức bị xóa sổ.
15 Tháng Bảy 202112:24 SA(Xem: 8119)
(Viết thay, là nén hương lòng cho giỗ đầu của NQK8 Trần Hữu Phúc) (Để tưởng nhớ Ba, người đã dạy con coi đá banh từ năm lớp bốn)
14 Tháng Bảy 202111:15 CH(Xem: 2825)
Chương trình phòng chống bệnh ung thư của văn phòng BPSOS-Houston Xin quý vị đón xem chương trình của chúng tôi được phát sóng 2 tháng một lần
14 Tháng Bảy 20219:51 CH(Xem: 9124)
Người yêu ấy có phải là tôi không? Chỉ có anh trả lời được. Tiếc thay anh đã chết không thể trả lời.
14 Tháng Bảy 202112:16 SA(Xem: 11313)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: LỜI KINH CUỐI - Nhạc: Phạm Chinh Đông - Trình bày: Cẩm Bình
13 Tháng Bảy 202111:04 CH(Xem: 6810)
Thế là anh đúng hẹn lại đến. Tháng sáu 2021 mùa hè rực rỡ càng thêm rực rỡ vì có anh.
10 Tháng Bảy 20217:15 CH(Xem: 11897)
Giờ... Xa biền biệt phương nào Hương hoa bưởi vẫn dạt dào... Người ơi. Bài thơ mực tím mồng tơi. Nồng nàn giữ mãi nghìn lời nhớ thương.
10 Tháng Bảy 20213:24 CH(Xem: 11846)
GPS định vị trong chừng mực Khi trật đường em đã vội kêu lên Không quay đầu bão tố sẽ kề bên Con đường ấy một mình anh riêng lối.
09 Tháng Bảy 20213:12 CH(Xem: 10386)
Cuộc tình sao quá mong manh Còn đây màu mực tuổi xanh hẹn thề Bên giòng sông vắng chiều quê Chỉ còn anh đứng triền đê đợi chờ
05 Tháng Bảy 202112:14 SA(Xem: 6584)
Chị lúc nào cũng nhớ em, cám ơn em đã cho chị nhiều niềm vui trong những mùa tranh giải. Hãy yên bình trong thế giới của em nghe Phúc.
04 Tháng Bảy 202111:47 CH(Xem: 9058)
Trở về rồi, Thầy có thấy vấn vương? Ghế đá, hàng cây, sân trường… im lặng Mây lững lờ trôi như đang hờn trách Tuổi học trò thần thánh ai mang đi
04 Tháng Bảy 202111:22 CH(Xem: 7338)
Bức tranh Đàlạt mà mẹ cô đã vẽ, giờ đây như có ai lấy mực bôi vào. Không còn nữa những con đường hoa anh đào, không còn nữa vườn hoa của mẹ!
04 Tháng Bảy 202111:04 CH(Xem: 10057)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: KỶ NIỆM - Nhạc Phạm Duy Thanh Lam trình bày
04 Tháng Bảy 202111:03 CH(Xem: 9947)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "NỤ HOA NHỎ - Sáng tác: Nguyễn Cư (K3) - Tiếng hát: Cố ca sĩ Duy Quang KIỀU OANH THỰC HIỆN YOUTUBE
04 Tháng Bảy 202110:31 CH(Xem: 7207)
Cám ơn nước Mỹ đã cho gia đình chị Bông cơ hội sống và làm việc để có cuộc sống tốt đẹp như hôm nay. Nước Mỹ thật đáng yêu.
04 Tháng Bảy 20214:16 CH(Xem: 9217)
Tháng Bảy quê người hoa đăng lễ hội Mừng đón Ngày Độc Lập với Tự Do Pháo nổ trên cao, thiên hạ chuyện trò Khắp chốn muôn nơi, mọi người ca hát
03 Tháng Bảy 202111:14 CH(Xem: 8894)
245 năm nước Hoa Kỳ Tuyên ngôn độc lập chân đi vững bền Thế gian biết họ biết tên Danh siêu cường quốc vang rền năm châu.
03 Tháng Bảy 20219:16 CH(Xem: 12407)
Quỳ lạy Chúa... Con là người ngoại đạo Nhưng trong con Thiên Chúa rất dạt dào Cầu xin Chúa giúp con bình tâm lại Vì lòng con luôn sóng cuộn dâng trào.
28 Tháng Sáu 20216:47 CH(Xem: 12478)
Ta về hỏi lại đồng môn Bao nhiêu người cũ mất còn biết không? Sĩ phu còn nợ non sông Hồn quê thổn thức nỗi lòng chia xa
28 Tháng Sáu 20212:12 SA(Xem: 7192)
Ôi! nói chung là những người nào còn người bạn đời bên cạnh, phải “tuyên dương” đối phương tối đa, phải cùng nhau lập được một ngày “Wife or Husband”.
28 Tháng Sáu 20211:56 SA(Xem: 5336)
Với tôi, ve thì nhất định là “ve vui”, không hề là “ve lạnh”, lại càng không thể là “ve sầu”!
27 Tháng Sáu 20213:56 CH(Xem: 9658)
Tôi đã làm một chuyến đi chơi xa bằng xe van kéo dài 16 ngày. tổng cộng 6.600 miles (10.560 km).
27 Tháng Sáu 20218:26 SA(Xem: 12395)
Nửa trăm năm vẫn chưa hề gặp lại Quên nhiều điều nhưng vẫn nhớ dòng sông Bến xưa giờ lá rũ buồn tê tái Tiễn tình xưa vào nỗi nhớ chùng lòng.
27 Tháng Sáu 20211:45 SA(Xem: 12010)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: NHƯ KIẾP SÔNG CHỜ - Thơ Hà Thu Thủy - Nhạc: Phạm Chinh Đông - Trình bày: Thục Tâm
25 Tháng Sáu 202110:17 CH(Xem: 12975)
46 năm đã trở thành quá khứ Mà thời gian vẫn chưa đủ chôn vùi Xác chúng mình tro rải biển anh ơi! Hồn theo gió cùng trăng soi đầu núi.
24 Tháng Sáu 202112:49 CH(Xem: 11549)
Bóng dáng nhân từ Cha vẫn đó Hình dung hiền thục Mẹ còn đâu Nhớ thương há chỉ Ngày Từ Phụ Đau xót tàn canh ngấn lệ sầu
24 Tháng Sáu 202112:45 CH(Xem: 11254)
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt Tìm những điều ẩn ý dưới hoang mang Và muốn nghe giữa vô cùng tịch mịch Trăng lạc đường nên gió phải lang thang.
20 Tháng Sáu 20219:31 SA(Xem: 9838)
Tôi viết bài này để lật lại trang ký ức của mình và tri ân họ. Tri ân những người cha đã cho tôi nhiều ân sủng. Tri ân người chồng từng là lính bảo vệ đất nước và cho tôi một mái ấm gia đình.
20 Tháng Sáu 20212:48 SA(Xem: 6420)
Lâu lắm rồi nụ cười của ông mới mở rộng hết ga như vậy, ông nghĩ “chuyến về Cali này thật hên, ông sẽ được hồi sinh lại quá khứ trong ngày lễ QLVNCH...”
20 Tháng Sáu 20212:31 SA(Xem: 7119)
Nhân ngày lễ Từ Phụ (Father’s Day), tôi xin mạn phép nhắc nhở các bậc làm cha hãy cùng với người mẹ cố gắng tạo cơ hội cho các con mình có một nghề nghiệp vững chắc để tự nuôi thân.
20 Tháng Sáu 20212:15 SA(Xem: 8690)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HAPPY FATHER'S DAY - TÌNH CHA CÒN ĐÓ ĐẸP THAY Kiều Oanh Thự Hiện Youtube
20 Tháng Sáu 20212:04 SA(Xem: 6389)
Nhìn các con lễ phép chào đón khách với nụ cười tươi tắn, thân mật, anh thầm cảm tạ Ơn Trên đã ban cho anh một diễm phúc tuyệt vời mà không phải người cha nào khi quyết định bước thêm bước nữa có được.
20 Tháng Sáu 20211:49 SA(Xem: 10706)
Xin bấm vào youtube để thưởng thức TƯỞNG NHỚ VỀ CHA - Thơ Hoàng Ánh Nguyệt Nhạc LMST - Hòa Âm Vũ Thế Dũng Tiếng hát: Tâm Thư- Video: Huyền Ái
20 Tháng Sáu 20211:39 SA(Xem: 4059)
TẤM giờ không bé nữa BỐNG lớn đi xa rồi Giếng khơi cũng lần lữa Vào cổ tích chơi vơi BỐNG... BỐNG ơi! Nhớ nhé Chén vàng, cơm bạc xa Cũng đừng quên cô bé Và tình yêu quê nhà.