Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Kiều Oanh Trịnh - TÂM SỰ NGƯỜI TÙ CẢI TẠO

27 Tháng Tư 201811:26 CH(Xem: 16628)
Kiều Oanh Trịnh - TÂM SỰ NGƯỜI TÙ CẢI TẠO

tamSuNguoiTuCaiTao.

 

 

Anh cầm tờ giấy ra trại “Tù” không biết nên buồn hay vui? Lòng anh chùng xuống nghĩ đến thân phận mình.

 

Đáng lẽ hôm nay phải là một ngày vui nhất của anh, một ngày thật hạnh phúc mà đang có biết bao nhiêu người bạn, người tù đều mong ước, ngày anh được thoát khỏi trại tù tăm tối mà họ, những kẻ “thắng cuộc” gọi là “Trại Cải Tạo”. Nhưng với anh…? Anh không biết khi ra khỏi đây thì cuộc đời anh sẽ đi về đâu?

 

Anh nhớ lại cách đây vài tháng, vợ anh, người vợ đầu ấp, tay gối mười mấy năm của anh đến thăm và báo cho anh biết là cô đã nhờ người lo cho anh được ra sớm và đồng thời cũng báo cho anh biết, đây cũng là lần chót cô đến thăm anh…

 

Anh không thể nào ngờ được, vì muốn có người nuôi 3 đứa con nên anh được ra sớm và vợ anh đã làm đơn ly dị, giao con cho anh để về làm vợ tên Cán Bộ cao cấp. Lòng dạ đàn bà thật nham hiểm. Nhớ lại lời Mẹ anh nói bên tai khi anh đem cô về giới thiệu với gia đình… bây giờ anh nghiệm lại thì rất đúng…

 

Dĩ vãng hiện về:

 

Anh là người con thứ tư trong gia đình có 5 anh em, trên anh có anh Cả Hùng, chị Ngọc, anh Hưng, và cậu em Út Nam thua anh 4 tuổi. Ba anh là công chức làm việc trong tòa Lãnh Sự Pháp ở Hà Nội, nên được bốc vào Nam 1954 trên chuyến bay cùng chung với 1 số gia đình khác mỗi gia đình đều được chính phủ cấp cho 1 cư xá.

 

Vào Nam lúc anh vừa đúng 10 tuổi, nơi đây anh sống vui vẻ hồn nhiên dưới mái ấm gia đình có cha, mẹ, anh, chị em và chung quanh còn có thêm những đứa bạn đồng trang lứa, những bữa cơm xum họp gia đình, quây quần bên mâm cơm thanh đạm mà ngọt lịm tình thương yêu. Nhớ mãi những buổi trốn ngủ trưa đi theo bọn thằng Long, thằng Khoa vào rừng bắn chim hay xuống đồng vớt cá lia thia, rồi leo trèo lên cây hái trộm me, ổi xoài xanh đem về rủ mấy đứa con gái cùng trại đâm muối ớt, nước mắm đường tụm năm, tụm ba vừa ăn, vừa suýt soa mùi vị chua, cay, ngọt bùi, đùa vui tíu tít.

 

Trong nhóm có một cô bé nhỏ nhắn xinh xinh mà anh rất quý, mỗi lần có những món ăn ngon, anh thường để dành riêng cho cô, cô nhỏ hơn anh 2 tuổi, học dưới anh 2 lớp. Cô kém về môn toán nên thường hay sang nhờ các anh Hùng, Hưng chỉ dạy thêm cho cô. Khi các anh vắng nhà thì anh giúp cô những gì anh biết. Ba Mẹ cô cũng là bạn thân của ba mẹ anh, nhà cô lại toàn con gái nên cô xem các anh như những người anh. Khi các anh Hùng, Hưng lên Sài gòn học, thì anh được thay thế, nên có dịp gần gũi cô nhiều hơn. Năm đó anh vừa 16 và cô 14. Anh bắt đầu để ý đến cô từ lúc nào cũng không rõ, chỉ biết rằng, hôm nào vắng cô là anh nhơ nhớ, nhà cô ở phía bên kia, cách nhà anh một con suối nhỏ. Mỗi lần muốn sang nhà anh cô phải đi vòng qua con đường đất đỏ rất xa, nhưng vì cô sợ đi qua cây cầu gỗ mong manh, nên cô ít dám sang nhà anh, biết cô sợ nên anh tình nguyện băng ngang cây cầu đến dậy cô học.

 

Thời gian dần trôi, tuổi trẻ lớn dần, cô bé trở thành thiếu nữ đôi mươi, duyên dáng, cô bắt đầu biết e thẹn, ngại ngùng nên không còn nhờ anh kèm toán nữa. Anh và cô ít gặp nhau, lâu lâu chạm mặt, cô ửng hồng đôi má, chỉ gật đầu chào anh rồi lẩn đi lối khác. Cứ mỗi lần gặp cô, anh thấy cô lạ hẳn, hai lúm đồng tiền trên má cô dường như sâu thêm và nụ cười với hàng răng khểnh càng làm duyên thêm khuôn mặt thon dài, và nhất là đôi mắt mí lót, tuy hiền dịu nhưng có nhiều nét tinh nghịch. Cô không đẹp sắc sảo, không có sức quyến rũ vồn vập như những cô bạn anh quen, nhưng ở cô có sự nhẹ nhàng và duyên dáng như một thỏi nam châm, khiến người đối diện dễ bị lôi cuốn. Hình như anh đang si tình cô bé Dung (Thu Dung là tên của cô) rồi.

 

Riêng cô, thì rất vô tư, dường như cô chỉ xem anh như một người anh, thật khó hiểu, cứ thế mà anh ngấm ngầm giữ mãi tình cảm thầm kín không dám bộc lộ, tự mình anh cứ âm thầm thương yêu cô, nhưng khi thấy cô vô tình anh đâm ra bực dọc. Và rồi như muốn thử lòng cô nên anh đã tìm quen thêm vài cô bạn gái khác để xem cô có “ghen” không? Nhưng cô vẫn dửng dưng, bình thản.

 

Ngày Ba cô mất, cô đang sửa soạn thi Tú Tài I. Anh sang phụ cô tiếp khách đến viếng đám tang. Thấy cô khóc như mưa, anh an ủi khuyên nhủ:

 

- Bé đừng buồn, đời ai rồi cũng qua cảnh này. Bác đã yên nghỉ bình an. Bé phải ráng học để vui lòng Bác nơi chín suối, chỉ còn hơn 1 tháng nữa là đến ngày thi của Bé rồi đấy nhé

 

Nghe nhắc đến ngày thi cô lại khóc to hơn. Nhìn những giọt nước mắt của cô mà anh xót xa, thương cô quá. Anh ôm cô vào lòng vuốt ve, cô gục đầu vào vai anh mà sướt mướt

 

Ba em mất rồi anh Tuấn ơi! Bây giờ chỉ còn mình Mẹ em thì làm sao Mẹ lo cho chúng em được.

 

Cứ thế mà cô gục mặt lên vai anh khóc như mưa… Cô thật bé bỏng, anh chẳng biết làm gì hơn chỉ biết để mặc cho cô khóc, nước mắt cô thấm ướt cả vai anh…

 

Thắm thoát mùa thi đã đến, thi xong cô cũng không đi xem kết quả. Anh tự đạp xe đến trường lấy kết quả cho cô, cô đậu rất cao, anh mừng rỡ cầm bảng kết quả đem về, lòng anh vui vô tả, vui hơn cả khi đi xem kết quả kỳ thi cho chính mình … Thế mà anh vẫn không dám tỏ tình, cô ngây thơ quá. Anh biết chắc chắn là anh đang yêu cô bạn gái bé nhỏ này của anh từ lâu lắm rồi, nhưng anh không biết làm sao để tỏ tình với cô.

 

Rồi gia đình cô dọn ra khỏi cư xá. Mẹ cô mua nhà ở gần chợ. Gia đình anh thì dọn về Sàigòn, bận rộn, anh bù đầu vào việc học hành… Thời gian đi vào quên lãng, rồi tuổi thơ trôi qua.

 

Chiến tranh lan dần, anh tự nguyện đăng vào Quân Trường Bộ Binh Thủ Đức. Ngày đi, anh lặng lẽ không dám đến từ biệt cô, chỉ đến khi nhà trường cho phép thân nhân đến thăm thì anh mới gửi giấy báo về nhờ chị Ngọc rủ cô lên thăm anh. Chắc cô giận nên không đến. Cô gửi cho anh 1 lon guizgo thịt chà bông và ít món ăn khô cùng 1 lá thư chỉ vỏn vẹn…

 

Anh Tuấn ơi! Sao anh đăng lính mà không từ biệt em? Lúc này em bận học bài thi nên em không có dịp ghé thăm hai bác và các anh chị được. Giờ mới nhận được tin thì anh đã đăng vào lính rồi. Em đang phải học thi, bài vở nhiều quá, nên không đi thăm anh được. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi nào có dịp về phép anh nhớ ghé thăm em nhé. Em biếu anh hộp chà bông do em làm.

Chúc anh vui khỏe.

Bé Dung

 

TB:

À, em quên báo cho anh biết lúc này môn toán của em khá hơn nhiều rồi đó anh, chắc tại không có các ông anh ở gần chỉ dạy nữa nên em phải tự cố gắng hết dám ỷ y nên hiểu được nhiều rồi anh ạ…

 

Thế rồi từ đó anh và cô bặt tin nhau. Anh ra trường đổi về Vĩnh Bình, cô thi đậu vào ĐH Văn Khoa. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, anh mải mê đời lính, bận rộn hành quân, lâu lâu về phép anh có ghé nhà cô nhưng không gặp. Anh buồn bã trở về đơn vị và sống buồn vui đời lính, anh viết thư cho cô mấy lần, nhưng đều xé bỏ.

 

Rồi được tin cô lấy chồng, Ba Mẹ và anh, chị của anh đều đến dự tiệc cưới của cô, nghe Mẹ kể cô rất hạnh phúc, vợ chồng cô thật xứng đôi, vừa lứa. Anh cũng biết chồng cô, cùng học một trường nhưng khác lớp. Một anh chàng điển trai, con nhà khá giả, và lịch lãm. Anh mừng cho Cô đã tìm được người chồng như ý, và cũng buồn cho thân phận anh vì quá tự tin đã để mất đi một người con gái mà anh đã dành trọn mối tình đầu cho cô. Cũng chỉ vì anh trân quý cô như một viên ngọc pha lê sáng ngời nên anh đã không dám tỏ tình để bây giờ anh mất cô vĩnh viễn…

 

Anh nhờ chị Ngọc mua tặng vợ chồng cô một món qùa cưới và ký tên của anh với hàng chữ: “Chúc vợ chồng em luôn luôn hạnh phúc”.  Từ đó anh vùi đầu vào các cuộc hành quân lùng địch, anh bị thương ở bàn tay phải, không cầm súng được, anh đổi về làm việc văn phòng điều hành ở Quận Vĩnh Bình, rồi anh kết hôn, vợ anh là một người con gái miền Tây rất đẹp. Mối tình đầu thầm kín của anh cũng trôi dần theo năm tháng, tuy lâu lâu lòng anh cũng dậy lên một chút tình nhớ về cô bạn nhỏ ngày xưa. Và mỗi khi về phép anh đều được nghe một vài chuyện về gia đình cô để được biết, cô rất đang hạnh phúc, vợ chồng cô đã có 3 mụn con gái… Riêng vợ chồng anh thì lại sinh 3 chàng con trai. Có lúc anh chợt có ý tưởng ngộ nghĩnh, ước gì sau này vợ chồng anh được làm sui gia với vợ chồng cô thì vui biết mấy…

 

Rồi biến cố 30 tháng Tư đổ ập vào lãnh thổ miền Nam, bọn Cộng Sản tràn vào như một bọn cướp nước, chúng lùa tất cả các quân nhân, cán chính của VNCH vào trại tù cải tạo. Anh cũng bị chung số phận. Chúng đưa anh vào những trại tập trung xa nhà mất biệt. Mấy tháng sau mới cho gia đình đến thăm. Vợ anh lần nào đến thăm anh đều đi với 1 người đàn ông mà cô bảo là anh họ, anh ta là cán bộ cao cấp, chuyên lo về quản giáo các trại tù Cải Tạo ở Vĩnh Bình. Nhưng rồi vợ anh thưa dần sự thăm viếng, và chị Ngọc lại phải gánh phần đi nuôi đứa em trai tù đày. Có lẽ sợ anh buồn nên chị Ngọc chỉ nói là cô Thắm (vợ anh) bận buôn bán, nhưng anh cũng linh cảm rằng, vợ anh và người đàn ông kia đang dan díu với nhau, cô nàng đem 3 con trai của anh về cho ba mẹ và chị Ngọc nuôi, cô ấy hiện đã có mang với tên cán bộ. Lòng anh tan nát, không thể ngờ được, người đàn bà đã có với anh 3 mặt con, lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi cha con anh trong hoàn cảnh này, anh đang tù tội, ba mẹ anh thì già yếu, cả nhà anh bây giờ chỉ trông cậy vào lương công nhân của chị Ngọc, bữa no, bữa đói, bây giờ còn phải gánh thêm việc thăm nuôi anh và nuôi 3 đứa con của anh nữa, làm sao chị Ngọc lo nổi. Anh xót xa, thương chị Ngọc đã bỏ phí tuổi xuân, sống độc thân để lo cho gia đình.

 

Hôm nay được ra tù, đáng lẽ anh phải vui mừng mới đúng, nhưng lòng qúa ngao ngán. Nhớ lại lần viếng thăm cuối cùng Thắm có nói:

 

- Anh Tư Tần sẽ lo cho anh ra khỏi đây, khi về anh nên cố làm người công dân tốt, em nghĩ anh nên đi vùng Kinh Tế mới lao động, vừa rất tốt cho sức khỏe của anh lại được Nhà Nước gìúp đỡ, rồi anh sẽ sớm được trả quyền công dân?

 

- “Quyền Công Dân”? Tôi có làm gì đâu mà mất quyền Công Dân? Tại sao phải đi vùng Kinh Tế mới?

 

Vợ anh lặng thinh ra về rồi từ đó bặt tin. Hôm nay cầm tờ giấy ra trại, anh ngẩn ngơ. Anh đi bộ ra đường cái đón xe về nhà. Ngày về đáng lẽ phải vui, nhưng khi bước chân vào nhà, căn nhà thật tiêu điều, đồ đạc trống rỗng, ba anh gầy hom hem người chỉ còn da bọc xương, ông đang ngồi trên chiếc ghế ọp ẹp trước sân, thấy anh bước vào, nhưng ông vẫn dửng dưng như người không quen biết, đôi mắt lạc lõng, xa xăm. Vừa lúc Mẹ anh ở trong nhà bước ra, nhìn thấy anh bà ôm chầm rồi òa lên khóc:

 

- Thằng Tuấn về rồi ông ơi! Ông không thấy con về sao mà ngẩn người ra thế? Khổ thân con tôi tàn tạ qúa.

 

Ông Trung đưa cặp mắt lờ đờ nhìn cậu con trai vừa mới ra tù Cải Tạo, chép miệng thở dài:

 

- Ở trong tù đã khổ, về nhà còn khổ hơn. Sắp chết đói hết cả lũ rồi đấy….

 

Từ ngày được thả về, Tuấn chả tìm được việc làm, nhà 8 miệng ăn, bố mẹ già yếu, anh mới ra tù, lại bị quản chế, cậu em kế anh (Nam) học được 3 chứng chỉ Luật thì miền Nam bị rơi vào tay Cộng Sản, trường Luật đóng cửa, Nam nửa Thầy nửa thợ cũng chỉ làm vài việc vặt vãnh khi có người cần viết vài tờ đơn đòi nhà, cửa, thù lao cũng chả được bao nhiêu… Chỉ có chị Ngọc thì may mắn xin được vào làm công nhân cho một xưởng may nhưng lương lậu rất khiêm nhường mà phải quán xuyến cả một gia đình. Bao nhiêu gánh nặng đè lên vai chị. Thương chị anh chả biết làm sao.

 

Sáng nào anh cũng dậy thật sớm, bụng đói đi bộ ra Cầu Ông Lãnh hay Cầu Kho đứng chờ hễ có người cần khuân vác thì anh nhận việc hầu kiếm được chút tiền phụ vào gia đình. Khổ nỗi, những năm tháng tù tội, ăn uống thiếu thốn nên sức khỏe anh cũng không có, bụng lại đói, anh không có sức nên thu thập cũng chẳng đủ đâu vào đâu. Nhiều lúc khiêng bó mía mà anh muốn xỉu, anh phải cố gắng lắm mới chất nổi bó mía lên xe ba bánh cho chủ. Những lúc như thế, nước mắt anh tuôn như mưa. Anh oán hận đời, oán hận bọn Cộng Sản đã thôn chiếm miền Nam khiến gia đình anh tan nát như thế này.

 

Nhớ lại những ngày vàng son thanh bình thuở trước mà anh không khỏi ngậm ngùi. Nhìn lại hoàn cảnh gia đình anh bây giờ tàn tạ mà lòng anh tan nát. Một hôm có người bạn thân ở Vũng Tàu, đang lo tổ chức 1 chuyến vượt biên, thấy hoàn cảnh của anh quá khó khăn, nên anh bạn giúp cho anh 1 chỗ trên chiếc ghe nhỏ khoảng 30 người. Anh nghĩ nếu anh ra đi thì gia đình anh càng khổ thêm vì không có ai phụ chị Ngọc nuôi cha mẹ già và 3 đứa con của anh. Cuối cùng anh gửi đứa con trai lớn của anh lúc đó vừa 15 tuổi.

 

Hôm đó vào 1 ngày mưa bão, anh ngại ngùng không dám cho con đi, nhưng Thuần (bạn anh) nói là phải đi vào lúc thời tiết như thế này mới tránh được bọn Công An tuần tra. Anh hồi hộp giao thằng bé cho bạn mà ruột đau như cắt. Không biết quyết định của anh khi cho con vượt biên như thế này đúng hay sai? Con đi rồi, anh nóng lòng trông ngóng. Sau 1 tuần thì tin đưa về chiếc thuyền con của bạn anh ra khơi gặp bão đánh chìm và cả thuyền hơn 30 người đã vùi chôn vào lòng biển sâu, trong đó có đứa con trai lớn nhất của anh. Anh gục đầu chết lặng. Hối hận vì đã đưa con vào chỗ chết. Anh buồn bã, ân hận, nản chí, hận thù, bao nhiêu cay đắng dồn dập đổ vào gia đình anh. Ba anh qua đời, không bao lâu sau đó Mẹ anh cũng theo chân ông. Gia đình anh càng túng quẩn, anh vẫn không có việc làm.

 

Một hôm vợ cũ của anh về thăm con, nhìn bà ta cười cợt vô tư bên người đàn ông kia mà anh giận sôi ruột, nhưng nghĩ lại thân phận mình lúc này chỉ biết cắn răng nhịn nhục. Người đàn bà thật vô tình, không hề buồn khi nghe tin con chết vì vượt biên, và càng vô tình hơn khi chính bà ta đưa cho anh tờ giấy, bảo anh ký tên bằng lòng đi “Vùng Kinh Tế Mới” xa tít mù khơi. Anh căm hờn nhìn 2 người, anh không thể ngờ tại sao lại có người đàn bà độc ác như thế. Anh còn phải nuôi 2 đứa con trai còn nhỏ (10 và 8 tuổi) mà họ nỡ đuổi anh đi. Bà ta hứa hẹn:

 

- Anh nên nghe theo chính sách của nhà nuớc, đây là việc tốt cho anh thôi. Lên đó anh có ruộng nương cày cấy thu hoạch lúa gạo về nuôi gia đình. Các con thì tôi sẽ gửi tiền hàng tháng cho cô Ngọc lo cho chúng. Anh lo thân anh là đủ. Lâu lâu anh vẫn về thăm gia đình được mà.

 

Căm hờn, nhìn người đàn bà gian ác, anh giựt tờ giấy ký đại. Tuần sau anh vác túi ra đón xe lên Trảng Bom rồi đi bộ hết 1 ngày mới đến 1 khu rừng âm u.

 

Nơi đây có vài căn nhà lá lèo tèo, mong manh, vách đất. Phía cổng vào có 1 căn nhà gạch 3 gian có treo 1 lá cờ máu và 1 tấm bảng đỏ kẻ chữ vàng "Ủy Ban Nhân Dân Vùng Kinh Tế Mới", vài tên Bộ Đội nón cối đang đứng ngoài sân hút thuốc, anh lầm lũi bước thì nghe tiếng gọi:

 

- Anh kia, có phải anh đi nhận đất “Kinh Tế Mới" không? Đưa giấy tờ đây xem nào

 

Anh lầm lừ móc túi đưa cho hắn tờ giấy "Chấp nhận Đi vùng Kinh Tế Mới" mà Mụ Thắm bắt anh ký hôm nào…

 

Họ làm giấy tờ rồi dắt anh vào 1 căn chòi nhỏ, mái lá vách đất, 1 chiếc giường tre ọp ẹp, ít vật dụng thô sơ, chắc của một người nào đã ở trước rồi trốn đi nên còn để lại 1 ít đồ dùng cá nhân. Họ cho anh ở đây và chỉ anh ra khu rừng bảo anh tự lo phát rừng, khai phá trồng tỉa hoa màu tự sinh sống … Chung quanh căn chòi anh ở cũng có vài chục căn chòi khác, chắc họ đã sống ở đây lâu rồi vì anh nghe có tiếng trẻ con khóc và tiếng ru con văng vẳng đâu đây, nhưng vườn tược thì khô cằn, đầu cổng có cái giếng để mọi người ra gánh nước về xài.

 

Trời nắng gay gắt, không một ngọn gió, cánh rừng mênh mông. Anh phải bắt tay vào việc chặt cây đốn củi ngay ngày hôm sau. Anh sống lầm lũi một thân, một mình, ban ngày anh vất vả, cố thu dọn cho đủ một mảnh vườn để trồng tỉa hầu kiếm hoa màu, huê lợi sinh sống. Ban đêm mệt lả, nhưng không tài nào ngủ được vì muỗi rừng vo ve, cái mùng nhỏ xíu cũng không ngăn nổi bọn muỗi đói bu đen nghịt ở ngoài. Trời ban đêm nóng như lò lửa. Cứ thế mà anh phải sống hết ngày này sang ngày khác trong căn chòi nhỏ, một mình lầm lũi như một bóng ma.

 

Dần dần anh quen được vài người bạn trong vùng cùng cảnh ngộ như anh, bị lấy nhà đuổi về đây sinh sống, phải đem cả gia đình con cái theo. Anh may mắn hơn là căn nhà của ba mẹ anh thì cũ, đồ đạc trong nhà cũng chẳng còn gì, phần anh còn mấy đứa con nhỏ dại, nên mụ vợ của anh còn tí lương tâm, chỉ bắt mình anh ký giấy về đây thôi. Lâu dần thành quen, nhờ có bạn bè nên anh bớt cô độc, tuy cuộc sống vẫn cơ cực, rừng khô, cỏ cháy, đất cằn cỗi, anh chả trồng tỉa gì được, chỉ còn cách lên rừng đốn củi đem ra chợ gần đó bán, lấy tiền mua chút lương thực cho mình.

 

Nhưng rồi củi ở gần cũng hết dần, anh phải đi sâu vào phía trong tìm củi về bán. Càng ngày càng khốn khó, chỉ một miệng ăn mà anh nuôi không nổi, áo quần tơi tả. Anh buồn tủi, nhớ đến hai đứa con dại còn đang ở nhà chờ anh làm ra tiền gửi về nuôi chúng ăn học. Mà thân anh còn không xong thì anh còn lo được cho ai?

 

Rồi thì nghe gia đình người bạn ở gần sửa soạn đi Mỹ theo diện H.O. anh càng tủi cho thân phận mình hẩm hiu, lại càng oán hận người vợ cũ. Phải chi cô ta đừng lãnh anh ra, biết đâu giờ này anh cũng thuộc diện H.O. như người ta, cha con anh chắc chắn sẽ có cuộc sống an lành, đầm ấm ở xứ Tự Do … Cứ thế mà anh sống một mình nơi rừng khô, nước độc ngày này sang ngày khác, chẳng biết tương lai về đâu? Lòng oán hận người vợ bạc tình đã đồng loã với tình nhân đưa anh vào con đường cùng tận không có ngày mai. Càng ngẫm nghĩ anh càng nhớ lại lời Mẹ anh nói ngày xưa, khi lần đầu tiên anh đưa người đàn bà này về ra mắt gia đình. Mẹ anh buồn bã lắc đầu:

 

- Con nhất định cưới thì Ba Mẹ đành chịu, chứ con bé này có con mắt lẳng lơ lắm. Mẹ sợ đời con sẽ không được hạnh phúc.

 

Nhưng anh nào có nghe, vì anh đang giận cô bạn nhỏ đã bỏ anh đi lấy chồng, để rồi ngày nay anh phải điêu đứng trong tay người đàn bà mất nết này. Âu cũng là số phận của anh. Chắc kiếp trước anh đã mang nợ bà ta, nên kiếp này anh phải trả… Đêm đêm nằm trong căn chòi nhỏ, ngậm ngùi nhớ lại những ngày xưa cũ, anh chỉ biết thở dài, chua xót.

 

Sống lầm lũi một mình cho đến 1 hôm, anh bỗng dưng thấy mệt mỏi lạ thường, anh lên cơn sốt, người nóng như lửa. Anh nằm liệt, khô cả cổ họng, không thể ngồi dậy rót nổi một ly nước uống… Người anh vật vã toát mồ hôi, anh nằm bất tỉnh. Cũng may vừa lúc có anh bạn gần nhà ghé sang thấy anh như thế vội vực anh lên văn phòng và nhờ họ đưa anh đi trạm y tế. Anh được chẩn bịnh đã nhiễm bệnh Sốt Rét trầm trọng, cần phải đưa về nhà thương trên Tỉnh gấp. Anh nhờ người bạn về nhà báo tin … Chị Ngọc đến đón anh về mà không đưa anh vào nhà thương được vì nhà không có tiền đóng tiền nhà thương. Mà đào đâu ra tiền để chữa bệnh cho anh đây? Chẳng còn cách nào hơn chị Ngọc đành chạy tiền mua thuốc ký ninh cho anh uống cầm chừng vậy.

 

Anh bất lực, không giúp gì được cho gia đình, lại thêm gánh nặng trên vai người chị với căn bịnh ngặt nghèo. Nghe tin bạn bè anh người thì được gia đình bảo lãnh, kẻ thì đi theo diện H.O. qua Mỹ mà anh thấy số anh sao mà lận đận qúa! Bao nhiêu câu hỏi dập dồn cứ quay cuồng trong đầu óc anh:

 

- Phải chi không có ngày 30 tháng Tư hắc ám, thì mọi người đâu có phải nghèo đói như thế này

 

- Phải chi người đàn bà kia đừng lãnh anh ra tù sớm thì có lẽ giờ này anh và các con của anh cũng như bao nhiêu người bạn tù cải tạo khác đã an cư, lạc nghiệp, sống ở Hoa Kỳ rồi.

 

Anh tủi nhục nghĩ về thân phận mình, chỉ muốn chết cho xong, nhưng nghĩ đến các con, anh đành ôm lòng để sống. May mắn Trời thương, từ khi về nhà, không biết có phải nhờ những viên thuốc hay nhờ tinh thần phấn đấu mà đẩy được căn bệnh ngặt nghèo. Anh khỏe dần và rồi tìm được việc làm cho một chiếc tàu đánh cá từ Phú Quốc chở cá về Vũng Tàu, và rồi họ tổ chức vượt biên. Thấy anh chịu khó và thương hoàn cảnh của anh nên họ đã cho anh và 2 con trai cùng đi theo, hẹn khi nào đến được nơi định cư mới trả tiền… Sau 1 tuần lênh đênh trên biển cả, cha con anh đến được Mã Lai và rồi được định cư ở Mỹ. Những năm đầu sống nơi đất khách thật vất vả, anh vừa đi làm, vừa đi học, vừa chăm lo 2 đứa con thật khó khăn nơi xứ lạ, quê người, nhưng cũng quen dần, anh đã thích nghi với hoàn cảnh. Nhờ những năm phụ làm thợ máy dưới tàu nên anh tự tạo cho mình nghề sửa chữa máy móc, xe cộ, anh xin vào làm cho 1 hãng xe hơi, nhờ quen việc, anh tự mở 1 cái garage nho nhỏ lãnh sửa xe. Tiệm sửa xe ngày càng đông khách, anh phải mướn thêm người, rồi anh sang thêm 1 tiệm xăng. Các con anh lớn dần và đều học hành thành tài.

 

Anh bảo lãnh chị Ngọc và em Nam sang Mỹ. Chị Ngọc vẫn độc thân. Anh truyền cho Nam nghề sửa xe và hai anh em thay phiên nhau trông coi tiệm. Anh mua một căn nhà lớn, cả nhà cùng quây quần sống chung. Rồi Nam và các con trai của anh lập gia đình, ra riêng, chỉ còn hai chị em anh ở trong căn nhà rộng thênh thang.

 

Anh thu vén bán căn nhà lớn dọn về một chung cư 3 phòng ngủ đủ chỗ cho chị em của anh sinh sống, có cộng đồng, sân chơi tennis, hồ bơi, nhà nghỉ mát, v.v... Anh cũng bớt làm việc để dành thời gian dắt chị Ngọc đi chơi để bù lại những ngày chị đã cực khổ với gia đình và cha con anh…

 

Một hôm, trong một tour đi Cruise về Carribean anh gặp lại gia đình cô bé Thu Dung năm nào. Thật bất ngờ khi nhìn thấy cô đang bước chậm bên cạnh chồng, nhìn thấy anh cô cũng ngờ ngợ. Bất chợt cô kêu lên:

 

- Anh Tuấn phải không? Không ngờ em được gặp anh ở đây?

 

Quay sang người đàn ông cô gọi

 

- Anh ơi! Lại đây em giới thiệu.

 

Đây là Khanh, ông xã của em, còn đây là anh Tuấn, người anh tinh thần và cũng là Thầy giáo kèm toán cho em ngày xưa mà em thường kể cho anh nghe đó… Anh Tuấn đi với ai? Chị nhà đâu?

 

Cô hỏi tới tấp làm anh không kịp trả lời:

 

- Anh đi với chị Ngọc, không có bà xã, chuyện dài lắm khi nào có dịp anh sẽ kể cho em nghe. Hân hạnh gặp Khanh và thật bất ngờ được gặp các em ở đây…

 

Rồi thì bao nhiêu chuyện xưa cũ kể ra… gia đình Dung đang sinh sống ở California, nghe anh nói anh cũng ở Cali cô rất mừng. Thế là 2 gia đình lại có dịp gần gũi như xưa. Vợ chồng Dung rất chân tình quý mến chị em anh như người thân trong nhà, anh cũng ấm lòng. Nơi xứ lạ quê người mà tìm được một người thân quen, hiểu mình từ thời thơ ấu rất khó.

 

Từ đó anh an phận sống bên người chị đáng kính, chị Ngọc. Cuối tuần anh chở chị đến Chùa làm công quả. Riêng anh, cũng giảm bớt việc làm, để dành thời gian đi chơi, thăm các con, cháu. Cuộc đời anh kể ra cũng hạnh phúc lắm rồi. 

 

Nhiều lúc ngồi bâng khuâng quay lại cuốn phim dĩ vãng, anh vừa bàng hoàng vừa xót xa. Anh không hiểu sao đời anh lại lắm thăng trầm đến thế, và nhất là chuyện nhân duyên của anh thì quá lận đận.

 

Ngồi ngẫm lại mối tình câm của anh với Dung rồi cuộc hôn nhân ngắn ngủi với Thắm người vợ thay lòng của anh mà anh thật buồn. Chung quy là số phận, là cuộc đời và vận nước đã đưa anh qua những ải khổ đau.

 

Anh hận Cộng Sản, giá như không có ngày 30 tháng 4, 1975 thì gia đình anh đâu có tan nát, anh đâu có mất đi đứa con trai lớn nhất của anh vào lòng biển cả, và vợ anh cũng đâu bị tên Cán Bộ cướp mất, nếu Cộng Sản không thôn tính miền Nam thì gia đình anh đâu có những ngày bữa đói, bữa no, áo quần tơi tả, và anh đâu mắc phải cơn bệnh sốt rét rừng tưởng chết, và còn nhiều, nhiều nữa…

 

Nếu Cộng Sản không vào thôn tính Miền Nam thì làm gì có những tên cán bộ cao cấp vào bốc hốt tiền bạc của dân Miền Nam rồi còn cướp vợ con những người lính của chế độ cũ bị chúng bắt nhốt vào Tù Cải Tạo, vì CS vào xâm chiếm miền Nam nên mới có hàng đoàn người mạo hiểm vượt biển rồi bỏ thây dưới lòng biển sâu trong đó có con trai của anh… biết bao nhiêu điều xẩy ra cũng do bàn tay đẫm máu của bọn Cộng Sản tham tàn, ác độc.

 

35 năm xa xứ niềm đau ray rứt gậm nhấm tâm hồn anh, nghĩ về quê Hương với muôn vàn nỗi nhớ. Anh mong một ngày khi không còn bóng dáng bọn Cộng Sản tham tàn, đất nước thanh bình thật sự, anh sẽ quay về, mua lại mảnh đất xưa nơi gia đình anh đã sống, anh sẽ ở đó để ôn lại những kỷ niệm xa cũ của một thời thơ mộng. Bước trên những con đường một thời làm anh ngẩn ngơ mỗi chiều tan học chung đường về cùng cô bạn nhỏ mà anh thầm yêu. Mối tình đầu của anh sống mãi theo anh suốt quãng đường dài, bao ngày tháng trôi nhanh theo vật đổi, sao dời mà tình yêu đơn phưong vẫn còn sống mãi trong tim anh…

 

Hôm nay, lại là ngày 30 tháng Tư, ngày Quốc Hận, hàng năm cứ đến ngày này thì lòng người hải ngoại đồng sôi sục, oán giận, căm hờn bọn cướp nước. 43 năm chiếm miền Nam rồi mà họ chưa làm được điều gì tốt lành cho dân. Người ta vẫn tìm cách trốn chạy ra nước ngoài, người trong nước bất mãn đều bị bắt nhốt. Cán bộ thì thi nhau tham nhũng, chúng đang bán dần đất đai cho bọn Tàu vào cai trị, dân khổ kệ dân, họ lo ôm tiền trốn ra nước ngoài hưởng thụ. Một đất nước mục nát. Càng nghĩ càng xót thương cho hơn 90 triệu dân đang sống trong cảnh đọa đày.

 

Cầu mong cho mảnh đất quê Hương mau chóng yên lành thoát vòng Cộng Sản để người dân được an cư, lạc nghiệp, chung tay xây dựng cho nước Việt Nam được phú cường, thịnh vượng, và anh sẽ được về sống an bình nơi ấy hầu gửi nắm xương tàn trên mảnh đất Quê Hương, để được nghe gió chiều vi vút, êm ả một dòng sông Quê Mẹ an bình. Mộng ước của anh thật giản dị mà rất khó thực hiện…

 

 

Kiều Oanh Trịnh

Viết theo tâm sự 1 người anh tinh thần

 

*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
 LIÊN KHÚC SÀI GÒN NIỀM NHỚ KHÔNG TÊN - Tưởng Niệm 30-4-1975
Kiều Oanh thực hiện youtube






02 Tháng Tư 20222:18 SA(Xem: 6130)
Bỗng dưng nghe một cái “RẦM” Đất trời sụp đổ, tối tăm mặt mày Ngỡ rằng động đất quanh đây Hay là sét đánh nổ ngay trên đầu
01 Tháng Tư 20221:26 SA(Xem: 7017)
Theo về giọt nắng tháng tư Hôn môi cháy bỏng ngôn từ than van Từ khi binh lửa ngập tràn Em thân cô phụ đeo mang lửa hờn.
28 Tháng Ba 202210:40 SA(Xem: 7129)
Tôi cúi đầu thật buồn Tử nghiệp kìa con đường Một sát na ngừng thở Để lại bao tiếc thương. Bạn già ơi! bạn già. Vô thường cuộc đời ta Mình mới vừa trò chuyện Mà giờ đành cách xa.
28 Tháng Ba 20229:23 SA(Xem: 6761)
Dù cho xa cách dặm ngàn Hẹn ngày tái ngộ rộn ràng hè sang Cùng vui hạnh phúc lang thang Cali nắng ấm ta đang đợi chờ
27 Tháng Ba 20225:22 CH(Xem: 6577)
Em, nụ hôn chiều mưa lầy lội Nhớ làm gì con sáo sang sông! Những nụ cười chiêm bao chết vội Nuôi nấng tình ngày tháng bão giông!
27 Tháng Ba 20221:03 SA(Xem: 5113)
Em quanh năm suốt tháng phải ăn đói, nhịn thèm vì sợ mập, lại chỉ thích những món “cơ hàn”. Số em chắc là “Số khổ”?
27 Tháng Ba 202212:48 SA(Xem: 6720)
Quay về còn được gặp nhau không Thuở đạp xe chung lượn rắn rồng Thuở của "Mày Tao" trong quán nước Tuổi mơ, tuổi mộng, tuổi bâng khuâng
27 Tháng Ba 202212:30 SA(Xem: 7832)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: CÔ BÉ NGÀY XƯA - Thơ: PhamPhanLang Nhạc: Vĩnh Điện - Trình bày: Đông Nguyễn
26 Tháng Ba 202211:27 CH(Xem: 5774)
Món ăn hàng ngày vẫn luôn là cá thịt, rau cải trại cấp phát. Vì ăn uống kham khổ quen rồi nên gia đình tôi không mấy khó khăn khi hội nhập cuộc sống ở trại Bataan.
26 Tháng Ba 202211:09 CH(Xem: 5819)
...dân tộc Ukraine đã khiến cả thế giới ngưỡng mộ khi có những cô gái trẻ, những phụ nữ lớn tuổi cũng cầm súng bên cạnh nam nhân cùng chiến đấu chống quân thù.
22 Tháng Ba 202212:05 SA(Xem: 5533)
Trả lời như thế nào cho một cô bé bảy tuổi, đôi mắt long lanh ngấn lệ, đang phải đối mặt với nỗi lo sợ về sự ra đi, sự chia ly, không thể tránh được, và vĩnh viễn đây?
21 Tháng Ba 202211:46 CH(Xem: 6714)
Sài Gòn nào phải là quê Nghe chừng sâu lắng bộn bề nỗi đau Tên đường tên phố thuở nao Đi xa vẫn nhớ phố chào vẫy tay...
20 Tháng Ba 20221:54 SA(Xem: 5347)
Dừng tay tàn bạo đi thôi Rồi thì xương trắng một đời ra ma Giết người người sẽ giết ta Luật trời khó thoát đó là luật chung.
20 Tháng Ba 202212:40 SA(Xem: 6297)
Vì đâu chinh chiến điêu linh? Vì tham lam quá nên sinh bạo tàn Chiến tranh xâm lược lan tràn Quân Nga gây biết bao ngàn thương đau?
20 Tháng Ba 202212:36 SA(Xem: 2692)
Đời loạn ly, xương trắng dựng thành ma Đang hò hét - ngửa ra - về với đất Chuyện khó tin - nhưng (ở đây) rất thật Bóng chinh nhân HÀO KHÍ NHẬP HỒN CA!
19 Tháng Ba 20221:34 SA(Xem: 5748)
Ai cũng bảo sao không chọn đi đâu mà lại chọn cái nước nghèo thế mà đi. Ấy vậy mà với mức thu nhập GDP bèo bọt của Ukraina, sao tôi vẫn thấy họ giàu đến thế…
19 Tháng Ba 20221:07 SA(Xem: 7211)
Ai là dân Sài Gòn trước 1975 đều không ít lần để lại những bước chân mình trên vỉa hè đại lộ Lê Lợi mà ngày trước người ta gọi là phố Bô Na (Bonard).
19 Tháng Ba 202212:58 SA(Xem: 7031)
Giá như đèn không sáng bên kia Chắc gì ai biết ai còn đứng đợi Chảy vào lòng ai hạt mưa nóng hổi Lạnh lẽo bên ngoài, ấm lại bên trong ! Hỏi thăm Sàigòn, Thơ còn ướt hay không?
19 Tháng Ba 202212:10 SA(Xem: 8268)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: NGÀY TÌNH NHÂN CỦA EM Thơ Hà Thu Thủy Nhạc Phạm Chinh Đông. - Trình bày: Cẩm Bình
18 Tháng Ba 20228:43 CH(Xem: 3071)
Mỗi ngày vui hưởng một ngày Lỡ mai nằm xuống buông tay nhẹ lòng Cuộc đời ta chỉ số không. Ra đi để lại tấm lòng thiện nhơn.
18 Tháng Ba 20221:49 SA(Xem: 5984)
Nhiều người vẫn cho rằng một trong những hạnh phúc trên đời này là tình bạn. Điều này thì ai cũng dễ dàng đồng ý thôi. Thế nhưng, để có tình bạn thực sự thì cần có những người bạn thực sự. Như thế nào gọi là một người bạn?
18 Tháng Ba 20221:21 SA(Xem: 7097)
Bây chừ đất nước can qua Tay ôm cây súng em ra chiến trường Giữ gìn tổ quốc quê hương Yêu những cô gái phi thường lập công.
12 Tháng Ba 202211:02 CH(Xem: 6115)
Thật vậy, các món ẩm thực xưa ở quê hương tôi rất đơn giản, không quá sang trọng cầu kỳ, mà bình dị, gần gũi như người dân BH hiền hòa, chơn chất và hào sảng của tôi,
12 Tháng Ba 20225:06 CH(Xem: 6183)
Ngày mai ta lại thêm một giờ Đồng hồ báo thức lúc đang mơ Mặt trời hé gọi “ Mau mau dậy” Choàng tỉnh” Thì ra đã đổi giờ” Cẩn thận lái xe ngày thứ hai Đi làm ngái ngủ vẫn không hay
12 Tháng Ba 202212:24 SA(Xem: 6471)
Sau hơn một tuần dừng chân tại Hàn Quốc trên đường về Saigòn, tôi đã chứng kiến nhiều sự kiện rất độc đáo mà không nơi nào có
12 Tháng Ba 202212:05 SA(Xem: 6376)
Dỗ dành màu tím thủy chung Sắc hoàng hoa cũng bâng khuâng theo mùa Ơi em! Áo lụa ngày thơ Cài băng đô tím để chờ đợi ai ? Còn ai đứng ngóng giữa đời Dẫu cho nhạt tím vàng phai cũng chờ.
12 Tháng Ba 202212:00 SA(Xem: 2771)
Đừng quên nhau nhé người ơi Dù cho xa cách đôi nơi đừng sầu Tóc xanh nay đã bạc mầu Hai năm đại dịch cơ cầu khổ đau Thời gian thấm thoát qua mau Nhìn bao ảnh cũ trước sau khác nhiều
11 Tháng Ba 202211:38 CH(Xem: 6255)
Có những khi ta đi tìm nhau Tiếng đàn xưa “Cô láng giềng“ đâu? Có những khi ta đi tìm nhau Lạc bàn chân, nghìn trùng… bắt đầu
11 Tháng Ba 202211:23 CH(Xem: 6755)
Tiến công siết chặt vòng vây Ucraina đất nước nầy tan hoang Thề không khuất phục quy hàng Quân xâm lược chẳng dễ dàng thị uy.
11 Tháng Ba 20227:10 CH(Xem: 6126)
Dáng đi Ngài chậm rãi Đếm từng bước chân buồn Chúa quyền năng ban phước Mẹ Bề Trên xót thương.
11 Tháng Ba 20227:05 CH(Xem: 6832)
Từ bé thơ ngây đến thành thiếu nữ Mình học cùng nhau chung một mái trường Dù yên bình hay gian truân trắc trở Vẫn đong đầy tình bằng hữu thân thương.
11 Tháng Ba 202212:20 SA(Xem: 5784)
tiệc Tân Niên 2022 của Hội Ái Hữu Biên Hòa vẫn ngọt lịm tình người đồng hương xứ bưởi, với sự tham dự của nhiều thầy cô, cựu học sinh Trung Học Ngô Quyền cùng gia đình và thân hữu.
04 Tháng Ba 202211:59 CH(Xem: 5698)
Bạn phải nhớ, để sau này kể lại cho con cháu biết rằng thế hệ cha ông của chúng đã từng trải qua một thời kỳ vất vả gian truân như thế nào trước khi đến được bến bờ tự do.
04 Tháng Ba 202210:35 CH(Xem: 5877)
Con đường Tự Do kéo dài từ nhà thờ Đức Bà uy nghi đến khách sạn Majestic lộng lẫy đối diện bờ sông Sài Gòn, xưa là đường Catinat...
04 Tháng Ba 20224:05 CH(Xem: 6795)
Hòa bình đó, quý trân sáng giá Triệu trái tim đang gắng đi tìm Bao quốc gia ủng hộ đất nước em Cố gắng nhé, bình minh rạng rỡ...
04 Tháng Ba 20228:58 SA(Xem: 6296)
Sonia, em hãy bồng con Theo đoàn người Vượt qua biên giới Ba Lan Anh ở lại Bầu trời xanh mát Ukraina của chúng ta Hôm nay không còn mây trắng Không còn chim bay Mà chỉ còn lửa khói
04 Tháng Ba 20228:51 SA(Xem: 6526)
Và từ đó trong hoàng hôn tắt nắng Diệu vợi buồn mong ngóng cõi xa xăm Vết thương đau hoài rỉ máu âm thầm Trời Ukraine đầm đầm mưa sắc máu
04 Tháng Ba 20225:24 SA(Xem: 13103)
Xin mời thưởng thức video " HƯƠNG BƯỞI GỌI NGƯỜI VỀ" Lấy ý tưởng từ 2 bài thơ "Dỗ Dành Hương Bưởi" và "Những Chiếc Ghế Còn Bỏ Trống" của Trần Kiêu Bạc.
04 Tháng Ba 20222:36 SA(Xem: 7147)
Tôi viết cho em người con gái Ukraine Dù chữ nghĩa. Chưa đủ niềm khâm phục Hãy chiến đấu! Cớ sao ta chịu nhục Làm kẻ loại hai ... trên đất nước liệt oanh .
04 Tháng Ba 202212:56 SA(Xem: 6293)
Này em bé Ukraine thương quý Hãy khóc đi cho vơi bớt nỗi đau Gào to lên cho tận mãi Trời cao Ngài có thấu cho nước Ukraine thống khổ?
02 Tháng Ba 202211:29 CH(Xem: 7534)
Ánh sáng của trái tim này là một dạng của “Vàng tâm linh.” Cho nên, có thể nói, Anh Túc California thật xứng danh là Hoa Vương của “Vùng Đất Vàng” miền Tây nước Mỹ.
02 Tháng Ba 202211:09 CH(Xem: 6380)
Chúng ta vượt biển băng rừng Qua bao khốn khổ chưa từng thoái lui Xuân Nhâm Dần sẽ chung vui Đừng quên nhau nhé Bạn, Tui hẹn chờ!
26 Tháng Hai 20223:11 CH(Xem: 5558)
Đọc hồi ức "Tháng Ngày Qua" để biết được một bậc nữ lưu, đã thực sự gian truân từ tuổi thiếu niên, qua thực trạng khốn khó sau thế chiến thứ hai, khi người cha đã mất, nhà văn THẠCH LAM.
26 Tháng Hai 20229:12 SA(Xem: 5901)
Ba tôi đã có một người tri kỷ để cùng chia ngọt, sẻ bùi. Ông đã sống rất hạnh phúc và chung thủy suốt đời với một mối tình đẹp duy nhất của đời mình.
25 Tháng Hai 20222:32 CH(Xem: 7224)
Dạy lũ em một bài học cũ Ucraina khóc, nước Nga cười Hai ta một thời anh em bằng hữu Giờ căng buồm lướt sóng vươn khơi.
24 Tháng Hai 202211:51 CH(Xem: 4039)
Giả như bây giờ tôi có nhắm mằt xuôi tay mà về chầu ông bà đi chăng nữa thì cái câu “Tứ Hành Xung” của quý vị thày bói cũng là sai rồi!…
24 Tháng Hai 202210:29 CH(Xem: 6010)
vậy là đúng như mẹ em nói tuổi nào cũng có số mệnh của nó, nhiều khi chỉ ngẫu nhiên mà hoạn nạn rơi vào tuổi Dần rồi gây ra ấn tượng và mang tiếng thêm cho người mang tuổi Dần mà thôi
24 Tháng Hai 202212:24 SA(Xem: 6453)
Half Moon Bay Con nắng buồn trải trên biển vắng Những bước chân Dấu nặng nề trên cát im nằm Đôi gót chân Nỗi muộn phiền phơi trên bờ đá Nhìn nơi đây Còn lại gì? Tình đã xa bờ …
23 Tháng Hai 202211:51 CH(Xem: 6253)
Lớn lên ở thủ đô Sài Gòn, tôi có rất nhiều kỷ niệm với thành phố này. Những con đường mang tên Lê Lợi, Lê Thánh Tôn, Tự Do, Nguyễn Huệ… của quận 1, trung tâm Sài Gòn đã ghi đậm những bước chân tôi.
18 Tháng Hai 20223:33 CH(Xem: 6923)
Nâng ly tiếp rước Nhâm Dần đến Rót chén chia tay Tân Sửu rời Rực rỡ cờ vàng bay phất phới Biên Hòa Xứ Bưởi đón Xuân vui.
18 Tháng Hai 20221:15 SA(Xem: 5400)
Bây giờ, sống cách xa dì hơn nửa vòng trái đất nhưng mỗi khi nghe nói đến tuổi Dần và những hệ lụy của tuổi này là tôi nhớ ngay đến dì và những kinh nghiệm với dì lúc còn ở quê nhà.
17 Tháng Hai 20228:41 CH(Xem: 8068)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Ở ĐÓ, MÙA XUÂN Nhạc Phạm Chinh Đông. - Trình bày: Cẩm Bình
17 Tháng Hai 202212:15 SA(Xem: 6777)
Phải chi … Đã bao lần em tự nói với mình… phải chi …! Chúng ta đừng gặp lại trong sự rủi, may Để tình xưa được chìm trong giấc ngủ cuối ngày
17 Tháng Hai 202212:08 SA(Xem: 3053)
Nam bây giờ chẳng còn ai nữa, anh đã mất tất cả: Mất một nàng Xuân xinh đẹp đã vì anh mà ngậm ngùi, xót xa. Mất luôn người em gái dễ thương--một cành Lan ẻo lả...
16 Tháng Hai 202210:44 CH(Xem: 7189)
Đò qua bến đợi ới đò Cho tôi sang với để chờ người xưa Sông còn đang lạnh vì mưa Phú Phong họp chợ hơi trưa vắng người
16 Tháng Hai 20229:45 CH(Xem: 7197)
Nhớ ngày đầu mới tới đây? Nhìn hoa Tuyết trắng trên cây đẹp ngời Giờ đây quá nửa cuộc đời Mỗi lần Tết đến nhớ thời tuổi thơ
16 Tháng Hai 202212:40 SA(Xem: 5534)
Gửi đến Biên Hòa quê hương lời Chúc Mừng Năm Mới. Chúc các bà chị dâu vượt bao bệnh tật để vui cùng con cháu. Nguyện ơn trên gia hộ cho toàn gia tộc được bình an và hạnh phúc.
16 Tháng Hai 202212:22 SA(Xem: 7365)
Chị Thêm viết Biên Hòa Trong Nỗi Nhớ Về những người dâu hiền, thảo cùng ngoan Bà xã tôi tính nết cũng vẹn toàn Giống các chị lo toan đầy mọi thứ
15 Tháng Hai 20229:26 CH(Xem: 5489)
Nụ cười của Bồ tát Di Lạc tuy là được chạm trổ trên gỗ, nhưng có sức truyền cảm với người đang đứng dưới chân Ngài. Khiến tôi nhớ lại hai câu cảm đề:
12 Tháng Hai 20224:22 CH(Xem: 3701)
Cho người xa đỡ bâng khuâng Dẫu thương còn nhớ đôi phần chuyện xưa Hoa lay nhẹ gió đong đưa Tin yêu xin giữ cho vừa ngày xuân...
07 Tháng Hai 202212:49 SA(Xem: 7905)
Xin ghi lại lần ăn Tết, họp mặt gần nhất của chs NQ ở Mỹ để thấy màu của Tết và tình nghĩa Ngô Quyền vẫn đậm đà, dù thời gian vẫn vô tình lấy đi nhiều Thầy Cô, đàn anh, đàn chị của chúng tôi.
06 Tháng Hai 202211:53 CH(Xem: 5568)
Tử tế chính là hạt mầm nhỏ nhắn mà bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể gieo vào cuộc sống này, mọi lúc mọi nơi, để làm đẹp cho đời bằng những hành động thiết thực và đầy yêu thương.
06 Tháng Hai 202210:43 CH(Xem: 7646)
Tết năm nay Nhâm Dần vào đến ngõ Con gái mình 48 tuổi cọp Quế Sơn Rước anh về mâm cơm cúng buồn hơn Trước di ảnh nhớ ngày nơi chiến tuyến.
06 Tháng Hai 20229:16 CH(Xem: 7745)
Chúc hồn thơ mãi ngập tràn Tiếng cười rộn rã, chứa chan tình người Xuân về phủ khắp đất trời Đón chào ngày mới, đắc thời vẻ vang ...
06 Tháng Hai 20222:00 SA(Xem: 7637)
Tháng Hai ngoan bởi vòm hoa Nguyệt Quế Trắng tình khôi thơm ngan ngát đêm về Hoa bé bỏng lấy hương từ đâu thế? Mà ngạt ngào neo gió lại chào Xuân.
06 Tháng Hai 20221:54 SA(Xem: 3402)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: AI LÊN XỨ HOA ĐÀO - Nhạc Hoàng Nguyên Tiếng há: Kim Phụng Hòa âm: Ngô Nguyên Kiều Oanh thực hiện youtube
06 Tháng Hai 202212:19 SA(Xem: 6181)
Ngày tết đối với người Việt Nam là ngày sum họp gia đình. Dù đi làm xa hay đi lính người ta cũng tìm cách về đón tết cùng với gia đình.
05 Tháng Hai 20229:00 CH(Xem: 7775)
Tháng giêng qua hoa đong đưa hờ hững Gió chao lòng hụt hẫng lối về trưa Thả con dốc này tay em đưa với Giọt rơi rơi, trôi về phía xa rồi…
03 Tháng Hai 202212:50 SA(Xem: 7573)
Ba ngày xuân thắm qua mau Thổi hồn dân tộc theo vào gió xuân Ngại ngần chi tuổi thất tuần Mỗi năm tết đến tinh thần mạnh khang...
02 Tháng Hai 202211:40 CH(Xem: 6451)
Tết đến thân dù biệt cố hương DẦN sang tiễn SỬU ước hưng cường Đầu năm chúc thọ chư bằng hữu Khai bút cầu an khách thập phương
01 Tháng Hai 20221:16 SA(Xem: 6905)
Xuân sang oanh hót, hoa cười, Mười phương hương sắc chúc người bình an, Mãn đường phúc lộc chứa chan, Thân tâm an lạc, xuân tràn tháng năm...
31 Tháng Giêng 20225:40 CH(Xem: 5177)
Nhà nhà hết sợ con vi rút Chốn chốn mừng vui cảnh thái bình Cuộc sống thanh nhàn ta tận hưởng Nhâm Dần dịch bệnh cũng lui binh
31 Tháng Giêng 20225:35 CH(Xem: 7465)
Mùa Xuân êm ấm trong mơ Xuân xưa trường cũ tuổi thơ ngọt ngào Niềm vui tái ngộ dạt dào Thấy Thầy Cô khỏe Xuân nào vui hơn ??
31 Tháng Giêng 20224:16 CH(Xem: 7095)
Biên Hòa hai tiếng nói ngọt ngào lắm, người xa Biên Hòa không thể đánh mất con tim nhớ về Biên Hòa được. Hãy đến với nhau đển còn có những niềm vui
30 Tháng Giêng 202211:51 CH(Xem: 7217)
những người năm cũ bây giờ đã theo con nước mịt mờ mù khơi xuân xưa giờ đã xa rồi… hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.*
28 Tháng Giêng 20221:41 SA(Xem: 9302)
Nhưng các loại hoa quả chưng ngày Tết và dịp Tết Trung Thu người ta không thể thiếu bưởi. Bài này tôi chỉ xin bàn về quả bưởi thôi.
28 Tháng Giêng 202212:10 SA(Xem: 8362)
có lẽ chúng ta nên chúc nhau một cách đảo ngược lại, tức là “Ý Như Vạn Sự”. Bây giờ chúng ta thử tìm hiểu sự khác biệt giữa hai lời chúc này: “Vạn Sự Như Ý” và “Ý Như Vạn Sự”.
27 Tháng Giêng 20222:25 SA(Xem: 8927)
Hai năm nay chỉ ưu tư vì Covid nên làm gì có xuân thủy tiên. Gửi cho em vài hình thủy tiên cũ, với tựa đề "Xuân này em không về.." Chúc mừng năm mới các em.
26 Tháng Giêng 202211:56 CH(Xem: 6536)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: CÁNH THIỆP ĐẦU XUÂN - Lê Dinh - Minh Kỳ Song ca: Kim Phụng - Đèo văn Sách Hòa âm: Vũ thế Hiệp Kiều Oanh thực hiện youtube
26 Tháng Giêng 202210:52 CH(Xem: 6380)
Có những bài thơ khi đọc xong, ta phải đọc đi đọc lại nhiều lần cho đến khi nó nội tại trong tâm trí của chúng ta. Những bài thơ như vậy có tác dụng đẩy tư duy và sự chiêm nghiệm của chúng ta đến một chân trời mới,
25 Tháng Giêng 20229:47 CH(Xem: 7290)
Hôm nay 23 tháng chạp , theo tục lệ là ngày đưa ông Táo về trời. Tôi xin viết một bài sớ vui, lấy hình vui trong google để gửi đến Thầy Cô và các bạn. Trước thềm năm mới kính chúc Ngô Quyền ta vui vẻ, sức khỏe, an lành.
22 Tháng Giêng 202211:20 CH(Xem: 6810)
Tôi ra về lòng vui biết bao Thầy Cô vẫn khỏe như độ nào Ước gì dẹp sạch con Covid Lột khẩu trang tháng bảy gặp nhau.
22 Tháng Giêng 202211:04 CH(Xem: 5597)
Thoạt đọc nhóm bốn chữ trên người ta nghỉ đến một địa danh nào đó trên thế giới nơi tiếp giáp của bốn quốc gia hay một địa điểm nổi tiếng nào đó mà người ta có thể đi bằng đường bộ, ...
22 Tháng Giêng 202210:57 CH(Xem: 5562)
hạnh phúc như những hạt đường ngọt ngào, thất vọng như ly tràn mà không có ai cùng cạn… buồn như những giọt đen đắng ngắt vì thế mà không có người nào uống mãi một ly cà phê không đường...
19 Tháng Giêng 20225:03 CH(Xem: 8085)
Những nhà cổ dọc sông Đồng lộng gió Giờ đã thành hàng quán... Mất hồn xưa Đường im mơ... Giờ ồn ào xe cộ Theo thời gian... Thơ dại đã hoàng hôn.
18 Tháng Giêng 20226:18 CH(Xem: 6556)
Cầu mong năm mới an nhàn Toàn dân thế giới ngập tràn vui tươi! Dù cho tám chục chín mươi? Hãy vui, khoẻ, trẻ nụ cười trên môi.
17 Tháng Giêng 202211:09 CH(Xem: 7390)
"Nhà cỏ" ở ven bờ sông. Cây cao, gió mát, trăng trong ngập tràn. Nơi đây "cô" ấy đâu màng. Nắng trời, thoáng gió thời "nàng" tránh xa! Cho nên ta một mình ta. Nơi ngôi "nhà cỏ" mà xa… "nàng"... cô-vi… !!!
15 Tháng Giêng 20225:11 CH(Xem: 7356)
Cô giáo ngồi trong lớp Lá rơi đầy ngoài sân Phấn hồng nhòe nước mắt Ai nhớ ai vô ngần.
15 Tháng Giêng 20224:59 CH(Xem: 6916)
Có lời tình ta níu tháng năm qua Và con tim xót xa bao hao gầy Bóng đêm về tìm thấy trong giấc mơ Còn thời gian níu lần cuối tiếng cười?
15 Tháng Giêng 202211:18 SA(Xem: 3233)
Mời thưởng thức video do Kiều Oanh thực hiện "Winter 2022"--Washington, DC--Maryand-=Virginia
15 Tháng Giêng 202211:06 SA(Xem: 7323)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: TÌNH KHÚC MÙA ĐÔNG ( TIẾC THU) Sáng tác: Thanh Trang - Tiếng hát: Quang Tuấn Kiều Oanh thực hiện youtube
09 Tháng Giêng 202212:16 SA(Xem: 6282)
Thế hệ chúng tôi thời ấy, đa phần kiến thức thu thập được đến từ hai nguồn: từ phương tiện truyền thông ngoài xã hội (TV, Radio, sách báo) và chủ yếu là từ môi trường học tập ở trường.
08 Tháng Giêng 20226:31 CH(Xem: 5201)
Mong rằng con Covid 19, Bà Cô Vi mắc dịch tàn ác kia lìa xa tôi. Xa ra, xa ra hãy xa tôi ra và đừng bao giờ hẹn ngày tái ngộ.
08 Tháng Giêng 20226:22 CH(Xem: 7592)
Chuyện tình yêu muôn đời không đổi Giận, nhớ, thương, xin lỗi, làm hòa "Chín bỏ làm mười" phải biết thứ tha 50 năm sau nhìn nhau hạnh phúc.
08 Tháng Giêng 20226:12 CH(Xem: 8137)
Rực rỡ bên thềm Mai báo Xuân Rồi người biền biệt bỏ người thân Lên đường chấp cánh cùng sương gió Bịn rịn... Người đi chẳng ngại ngần...!
05 Tháng Giêng 202210:59 CH(Xem: 7275)
Nhìn con nắng mong manh Thấy một cõi thinh không Nhìn cơn sóng xô bờ Thấy biển quá mênh mông Nhìn bãi cát trắng êm Thấy gót chân đau mềm Nhìn em đứng lặng im Thấy nỗi nhớ buồn tênh
05 Tháng Giêng 202212:10 SA(Xem: 6280)
Trong thời gian chiến tranh, tôi không có dịp đến 3 tỉnh đó thường được xem như nằm trên “nóc nhà Đông Dương” vì vị trí trên cao và gần chỗ giáp giới của ba nước Đông Dương: Việt, Miên Lào.
01 Tháng Giêng 202211:08 CH(Xem: 7935)
Đầu năm xin chúc mọi người Luôn vui, khoẻ, trẻ nụ cười thắm tươi Mừng người tám chục chín mươi Đón chào năm mới vui tươi "tuổi vàng"
01 Tháng Giêng 202210:42 CH(Xem: 8907)
Vững tin rằng ở quanh mình Biết bao người biết chân tình chi ly Cứ ĐƯỜNG CHÂN CHÍNH ta đi Đón mừng “Năm Mới” còn chi vui bằng?
01 Tháng Giêng 202210:28 CH(Xem: 7980)
Chuông ngân đồng vọng nhịp tuần Tiễn đưa năm cũ đón xuân mới về Chào nhau phố chợ đến quê Đầu Năm Chấp Bút hội thề niên lai.