Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Thích Nữ Hằng Như - TÌNH BẠN GIỮA KHỈ VÀ RÙA

13 Tháng Giêng 20182:13 SA(Xem: 9530)
Thích Nữ Hằng Như - TÌNH BẠN GIỮA KHỈ VÀ RÙA

 

Truyện Ngắn

Tình bạn giữa Khỉ và Rùa

------------------

thích nu hang-nhu

Thích Nữ Hằng Như

     Bà Hai ngồi yên nhìn hai đứa cháu Nội chạy nhảy đùa giỡn. Hết nhảy tưng tửng, rồi giả làm xe đua cấm đầu chạy vòng từ nhà bếp lên phòng khách. Hết đường tiến tới thì bọn chúng quành đầu chạy ngược lại, vừa chạy vừa bóp còi miệng tynh tynh... báo động khách đi đường nép sang một bên. Nhưng đâu có khách nào ngoại trừ mấy con chó nhỏ chạy theo đùa giỡn. Chạy mệt, chúng ngồi xuống bày đồ chơi ra chơi. Không được bao lâu. Chúng bắt đầu ồn ào. Ồn ào thân và ồn ào miệng.  Ồn ào thân là đứa này xô đẩy đứa kia ngã xuống thảm. Đứa vừa ngã xuống thảm, nhanh chóng ngồi lại ngay thẳng yên lặng. Tưởng nó quên chuyện vừa xảy ra chắc? Không đâu, nó im lặng không khóc, nhưng thình lình, nó đứng dậy xô lại đứa nọ. Đứa nọ là chị lớn hơn nó một chút, nhờ lớn nên ngồi vững không té, nó không trả đủa lại thằng em, nhưng mà cái miệng nó cũng la lối om sòm, thằng nhỏ cũng bắt chước con chị ồn ào cái miệng theo. Tiếng la hét ỏm tỏi trong phòng khách nhỏ khiến người nào không quen với cảnh này, chắc chắn người đó sẽ rất mệt hai cái lỗ tai. Chẳng phải chúng ghét giận gì nhau mà làm vậy, chỉ vì tụi nó thích tranh giành nhau các món đồ chơi, giành được rồi, tiếp tục giành tiếp. Coi bộ không đứa nào nhường đứa nào. Mà cho dù một đứa chịu nhường, đi tìm món đồ chơi khác, thì đứa kia cũng sẽ tiếp tục màn giành giựt cho được món đồ chơi thứ hai mà thôi! Con nít là như vậy, ít khi chúng lặng thinh ngồi yên một chỗ. Ông Hai tức ông Nội của chúng vẫn thường nói: Con nít không phải là nhà tu, mà cho dù con nít sống trong chùa làm "chú điệu đuổi quạ" đi nữa, thì chúng cũng chỉ là một đứa con nít. Khi con nít ồn ào như thế thì người lớn hay la rầy, nhưng hễ chúng im lặng chừng vài phút thì người lớn đâm hốt hoảng ngang. Chuyện gì xảy ra thế? Có đứa nào bệnh không? Có phải nó bị sốt không?

          Bà Hai chưa kịp suy nghĩ tiếp thì cô con dâu của bà từ trong phòng tắm bước ra nói lớn:

          - Mấy đứa ồn quá, bà Nội nhìn kìa!

          Bà Hai cười thầm trong bụng. Bà Nội nhìn thì sao chứ? Mấy đứa nhỏ đâu có làm gì quấy đâu. Chúng chỉ giành đồ chơi với nhau, chứ đâu có giành hay lấy cái gì của bà Nội đâu. Cho dù bà Nội có nhìn, thì bọn nhỏ vẫn thản nhiên làm việc của chúng, bằng chứng là nãy giờ bà Hai có rời mắt không nhìn bọn chúng một giây một phút nào đâu. Nếu chúng có im lặng một chút là bởi vì chúng nó mệt, ngưng lại để hít thở, rồi lại ồn ào tiếp. Bà Hai không thấy có gì bực bội hay phiền lòng khi nhìn mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau như thế, mặc dù cách chơi đùa của chúng khác với cách chơi đùa của bà khi còn nhỏ, bởi hồi nhỏ bà làm gì có nhiều đồ chơi như chúng bây giờ để tranh giành với nhau. Bà Hai vẫn yên lặng quan sát cháu. Ngay lúc đó giọng nói của Mẹ mấy đứa nhỏ nghe như có vẻ nghiêm nghị và ra lệnh, nhưng lại có pha chút dỗ dành vang lên:

          - Tới giờ lên giường rồi đó. Hôm nay mấy đứa muốn nghe Mẹ kể chuyện gì đây?

          Mấy đứa nhỏ vẫn còn kèn kựa chưa đứa nào chịu đứng dậy. Bây giờ bà Hai mới lên tiếng:

          - Mấy đứa lên nằm trên sa lông. Tối nay bà Nội thay Mẹ mấy đứa kể chuyện đời xưa cho nghe, mấy đứa có muốn không?

          Hai cái miệng đồng loạt trả lời:

          - Muốn... Muốn....

          Bà Hai hỏi lại:

          - Hai cháu vừa nói gì, nói lại cho bà nghe, bà nghe không rõ!

          Cả hai cái miệng chu lại trả lời một lượt:

          - Dạ muốn... Dạ muốn!

          - Ừ như vậy mới phải. Nói chuyện với người lớn phải lễ phép thì mới ngoan. Nói xong bà Hai quay nhìn Mẹ mấy đứa nhỏ nói:

          - Con lấy mền ra đắp cho các cháu, rồi đi làm việc con cần làm đi.

          Bà Hai ngồi xuống chiếc ghế bành, kéo hai chân lên, chân này đặt lên chân kia, hai bàn tay ngửa đặt lên nhau trong tư thế ngồi thiền một cách thoải mái rồi cất giọng: - "Ngày xưa....." thì đứa cháu Nội trai mười lăm tuổi, cao nghều nghệu, trong tay ôm tấm mền mỏng, từ trên lầu phóng nhanh từng bậc xuống nói:

          - Bà Nội cho con nghe với.

          Rồi Mẹ mấy đứa nhỏ cũng nói:

          - Con cũng muốn nghe Mẹ kể chuyện.

         Thằng con trai của bà và cả ông Nội của mấy đứa nhỏ không nói không rằng, cũng đến ngồi xuống bên cạnh mấy đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ, một gái sáu tuổi nằm gát chân lên đùi Cha, một trai út ba tuổi nằm trong lòng Mẹ. Còn thằng cháu trai lớn thì ngồi sát bên và ngả đầu lên vai ông Nội một cách âu yếm.

          Bà Hai chớp nhẹ đôi mắt cảm nhận sự ấm áp trong lòng khi thấy các thành viên yêu thương của bà đang quây quần nghe bà kể chuyện. Chuyện kể rằng:

***

          "Ngày xưa, xưa lắm, hồi đó loài vật biết nói và hiểu được tiếng người. Trong một dòng sông hiền hoà thơ mộng nọ, có cặp vợ chồng Rùa rất yêu thương nhau và sống rất hạnh phúc. Một hôm nhân ngày kỷ niệm anh chị Rùa quen nhau, họ đã cùng nhau làm một buổi tiệc tại nhà. Chị Rùa cảm thấy hạnh phúc quá nên ăn nhiều hơn thường ngày khiến đêm đó bị sình bụng không tiêu. Qua ngày hôm sau dẫn đến chứng đau bụng không hết. Anh chồng mời các lương y thủy giới đến chữa trị, nhưng bệnh không thuyên giảm. Chị Rùa đau bụng nằm rên "ui... ui..." trong động đá. Nhằm lúc nước lớn, đàn Tôm lội ngang qua. Có một chú Tôm lội gần hang đá thấy anh Rùa lấp ló ngay miệng động, mà bên trong thì có tiếng rên, bèn hỏi:

          - Anh Rùa ơi! Bộ nhà anh có ai đau bệnh hay sao, mà tôi nghe có tiếng rên vậy?

          Rùa chồng bước hẳn ra ngoài trả lời:

          - Mấy hôm nay, vợ tôi bị bệnh, ăn không tiêu, tôi có mời lương y tới trị nhưng không khỏi mà mỗi lúc mỗi đau nhiều hơn, tôi lo quá.

          Chú Tôm vừa cười mỉm vừa nói:

          - Tôi biết có một thứ thuốc hay lắm, có thể giúp chị Rùa hết bịnh tức khắc, nhưng không biết anh dám thử không?

          - Anh biết làm ơn chỉ giùm tôi, ơn này tôi xin tạc dạ ghi lòng không bao giờ dám quên.

          Chú Tôm nhúc nhích mấy cọng râu, rồi trả lời:

          -  Ơn nghĩa gì anh Rùa. Tôi biết thì mách giùm anh. Anh nên lên bờ đi kiếm lá gan của con Khỉ. Đem về phơi khô, rồi xé từng miếng nhỏ đút cho chị ăn. Ăn hết lá gan của Khỉ thì bịnh của chị Rùa bảo đảm hết liền.

          Nói xong Tôm theo đàn lội đi. Rùa chồng vào hang kể cho vợ nghe thứ thuốc mà anh Tôm vừa mới nói. Hai vợ chồng suy nghĩ mãi không biết đi đâu tìm Khỉ. Một lúc lâu anh Rùa mới nhớ ở cách đó không xa có một cù lao khá lớn        . Nơi đó có rất nhiều chú Khỉ thường hay nhảy nhót đùa giỡn trên cây cạnh bờ sông. Anh Rùa dặn vợ ở nhà ráng chịu đựng chờ anh đi tìm thuốc mang về trị bệnh.

          Trên đường đi, Rùa chồng vừa bơi vừa suy nghĩ làm sao mời được một con Khỉ về động của mình. Bận suy nghĩ nên tới bờ thì đã nửa đêm. Trên trời trăng mười sáu sáng vằng vặc. Rùa bò lên bờ gặp ngay một anh Khỉ đang chuyền từ cây này sang cây kia. Rùa lớn tiếng gọi:

          - Anh Khỉ... anh Khỉ....

          Khỉ đưa tay lên trán che mắt nhìn quanh tìm kiếm:

          - Ai gọi tôi vậy?

          - A... Tôi là Rùa đây.

          - Ủa... anh Rùa hả. Ban đêm ban hôm anh gọi tôi có chuyện gì không?

          Rùa trả lời:

          - Không có gì cả. Hôm nay trăng sáng và đẹp tôi lội vòng vòng chơi, thấy anh tôi có cảm tình ghé vào bờ chào hỏi, thế thôi!

          - Vậy sao? Ba Má và các anh chị tôi đi ngủ cả rồi. Một mình tôi cũng đang buồn không biết nói chuyện với ai. Nghe anh nói chuyện mềm mỏng dễ mến lắm. Vậy mà lúc trước thấy anh lạnh lùng xa lạ, tôi cứ tưởng là anh dữ dằn và khó ưa lắm chứ!

          - Không nói chuyện với nhau. Sao biết ai hiền lành, ai hung dữ chứ? Tôi là người hiền lành và dễ chịu nhứt thế gian này đó anh Khỉ. Thôi anh xuống gần đây nói chuyện cho vui. Anh ngồi trên cây, tôi ngóng cổ nhướng mắt nhìn lên mỏi mắt và mỏi cổ quá.

          Thoắt một cái Khỉ đã nhảy xuống ngồi ngay bờ sông cạnh Rùa. Rùa giở giọng nịnh hót:

          - Trời nước ơi! Anh chuyền cây giỏi quá, tôi phục anh tài anh lắm!

          Khỉ nhe răng cười trả lời:

          - Tôi không bơi lội giỏi dưới nước như anh, nhưng có cái là chạy nhảy chuyền cây không ai bằng. Những đêm trăng tròn sáng mát như thế này, tôi ít chịu ngủ sớm, thích một mình ngắm trăng bên bờ sông. Thật thơ mộng.

          Nghe Khỉ nói như vậy. Rùa trong lòng không biểu đồng tình, chỉ mong làm sao dụ Khỉ đi theo mình, nhưng bề ngoài thì làm ra vẻ ngưỡng mộ Khỉ bằng cách đưa cổ nhìn lên trời ngắm trăng rồi nói hùa theo:

          - Anh nói nghe hay quá. Không dè anh biết thưởng thức vẻ đẹp của đêm trăng. Nhưng nếu trong đêm trăng đẹp như thế này mà anh nghe được đoàn cá đủ màu sắc hoà nhạc và tập dợt những điệu múa, chuẩn bị cho kỳ thi vượt vũ môn thì chắc anh sẽ còn thích vạn lần hơn.

          - Thiệt là có cá hoà nhạc và múa hát nữa sao?

          - Phải, nơi động tôi ở, mỗi buổi sáng vào lúc mặt trời mọc, cá cùng hoà nhạc đón bình minh, đặc biệt là những đêm trăng cá ở nhiều nơi trên con sông tụ họp lại. Tiếng nhạc của mỗi loại cá hoà nhịp cùng tiếng nước chảy róc rách trên động đá, trên rong rêu nghe tuyệt diệu vô cùng không khác gì tiếng nhạc ở thiên thai.

          - Nghe anh nói, tôi thiệt thấy ham quá, nhưng là loài sống trên bờ thì đành thua anh ở điểm này chớ biết làm sao bây giờ.

          Rùa liền nói:

          - Chuyện không biết lội của anh giải quyết dễ ợt. Nếu anh muốn đến đó cho biết thì cứ ngồi trên lưng tôi, tôi sẽ đưa anh tới đó xem hoà nhạc xong sẽ đưa anh trở lại bờ an toàn không ướt một sợi lông của anh.

          - Thôi cảm ơn anh. Tôi nặng như vậy, ngồi trên lưng khiến anh mệt nhọc lắm.

          - Khách sáo gì không biết. Chỗ anh em với nhau. Anh đừng ngại. Tôi cũng muốn khoe với anh đời sống của loài thuỷ tộc chúng tôi có nhiều cái hay không thua kém gì đời sống của loài động vật trên đất liền. Anh lên mau chúng ta đi cho kịp giờ.

          Khỉ nghe Rùa "nổ" quá nên cũng muốn đi xem cho biết. Khỉ vội leo lên mai Rùa. Rùa bò xuống sông bơi thật nhanh, lòng sung sướng, vì đã gạt được chú Khỉ "ngây thơ" quá dễ dàng. Đi được nửa đường thì trời gần sáng. Khỉ nhìn xung quanh thấy nước nhấp nhô lượn sóng lại nghe chừng như có gió thổi bên tai nên hỏi:

          - Dường như có tiếng hoà nhạc phải không anh Rùa, gần tới nơi chưa vậy anh?

          Bây giờ Rùa mới phá cười nói:

          - Anh Khỉ à, thấy anh nhanh nhẹn, tôi tưởng anh thông minh lắm. Ai dè anh là con vật kém thông minh nhất thế giới mới tin chuyện cá hoà nhạc.

          - Nếu không có chuyện cá hoà nhạc thì sao anh lại chở tôi đi làm chi cho mệt.

          - Tôi cần lá gan của anh để chữa bệnh cho vợ tôi.

          - Ồ, thì ra vậy?

           Khỉ chớp mắt, trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

         - Sao lúc đầu anh không nói sớm, để bây giờ anh đem tôi về mổ bụng tìm khắp chỗ cũng không làm sao kiếm được lá gan của tôi.

          - Tại sao lạ thế?

          - Anh không biết sao, loài Khỉ chúng tôi có tính cẩn thận, trước khi nhảy vào chỗ nguy hiểm, chúng tôi thường treo lá gan lên một nhánh cây. Như thế sẽ chắc chắn và khỏi mất công đi tìm. Treo gan rồi chúng tôi tự do chạy nhảy dễ dàng. Hồi nãy, anh hối quá nên tôi quên đem gan theo rồi.

          Rùa ngạc nhiên ngừng bơi. Khỉ nói tiếp giọng thật từ bi:

          - Nếu anh đừng gạt tôi, nói tử tế cho tôi biết là vợ anh đau nặng cần lá gan của tôi để chữa bệnh cho vợ anh, thì tôi không bao giờ từ chối. Anh thừa biết là tôi có cảm tình với anh mà. Lá gan của tôi treo trên cành cây hay ở trong bụng tôi thì cũng thế thôi, không thiệt hại gì cho tôi cả. Nếu anh thành thật một chút thì tôi sẵn sàng tặng chị lá gan và sung sướng vì đã làm được việc thiện cứu vợ anh khỏi bệnh. Ba má tôi vẫn thường dạy chúng tôi phải giúp đỡ người gặp hoạn nạn nhưng rất tiếc anh chơi xấu với tôi như vậy thiệt là không ổn chút nào!

          Rùa nghe Khỉ nói như thế cảm thấy ngượng ngùng, nhất là thấy dáng điệu bình thản của Khỉ càng làm cho Rùa thêm hỗ thẹn. Tuy nhiên Rùa vẫn tiếc là không lấy được lá gan của Khỉ vì lòng ích kỷ muốn cứu vợ của mình.

          - Tôi thật cảm thấy xấu hổ vì đã lường gạt một người bạn tốt như anh. Bây giờ có chở anh về động của tôi cũng vô ích vì anh không đem lá gan theo.

          - Tôi hiểu lòng yêu thương vợ của anh nên cũng không tức giận anh làm gì. Tôi bằng lòng cho lá gan của tôi. Thôi anh mau chở tôi về cù lao để lấy gan làm thuốc cho chị.

          Rùa cám ơn rối rít quay đầu bơi vào bờ. Vừa đến bến sông, Khỉ vội nhảy lên bờ, leo lên cây chuyền cành này sang cành khác. Chờ hơi lâu, Rùa sốt ruột nói lớn:

          - Lá gan của anh đâu?

          Khỉ lượm một hòn đá to liệng mạnh xuống lưng Rùa và nói:

          - Gan của tôi đó, đem về mà làm thuốc cho vợ anh đi!

          Hòn đá to của Khỉ liệng trúng lưng Rùa, tuy không làm tổn thương thể xác, nhưng nó xáo động tâm tư tình cảm của Rùa rất nhiều. Nhìn nét giận dữ của Khỉ, Rùa không tức giận mà trái lại khiến Rùa hối hận vô cùng. Rùa suy nghĩ tại mình có lòng hiểm ác định giết hại bạn để cứu mạng vợ mình. Cũng may Khỉ lanh trí nếu không thì đã mất mạng rồi. Khỉ oán hận mình là phải. Mà anh Tôm kia cũng quá độc ác, bày chi phương thức ác đức quá, mà mình thì cũng ác không thua gì Tôm. Chưa biết lá gan của Khỉ có trị được bệnh hay không mà đã vội tin lời. Nói cho cùng dù anh Tôm nói đúng đi nữa thì cũng không thể giết oan một mạng để cứu một mạng được. Dù kẻ được cứu là người thân yêu nhất đời mình, mà kẻ bị giết là kẻ mà mình thù oán, cũng không được giết hại, huống hồ mình lại muốn lấy mạng của bạn Khỉ.

          Rùa thật sự hối hận quá, nên thả mình lềnh bềnh trên mặt nước, một lúc sau Rùa ngước lên nhìn Khỉ đang đứng trên bờ bằng đôi mắt hiền từ, chép miệng xin lỗi:

          - Tôi rất ân hận về hành động bất nghĩa gian ác vừa rồi, xin anh từ bi hỷ xả cho tôi.

          Nãy giờ Khỉ cũng ngạc nhiên không thấy Rùa có phản ứng gì khi bị Khỉ liệng đá trúng lưng, trái lại anh ta có vẻ trầm ngâm suy nghĩ lại lộ vẻ buồn rầu nữa.. Bao nhiều giận hờn của Khỉ đã theo viên đá đổ trút xuống lưng Rùa rồi, nên khi nghe Rùa nói lời hối hận thì Khỉ cảm thấy hả giận ngay, vì bản tánh của Khỉ vốn cởi mở không hiểm ác. Khỉ cũng thốt lên lời xin lỗi Rùa:

          - Tôi cũng xin anh tha lỗi cho cử chỉ nóng giận vừa rồi của tôi. Anh có sao không? Lên đây tôi xem, tôi sẽ đi hái thuốc chữa trị cho anh.

          - Cám ơn, tôi không sao cả. Viên đá tuy to, như lưng tôi cũng khá cứng. Lòng tốt của anh làm tôi cảm động và mắc cở vô cùng.

          Rùa từ từ bò lên mặt đất, Khỉ cũng tuột xuống khỏi cây. Khi biết Rùa không sao cả Khỉ an tâm hỏi thăm về bệnh tình của chị Rùa. Rùa kể rõ căn bệnh của vợ mình cho Khỉ nghe. Nghe xong Khỉ nói:

          - Không sao, anh đừng lo, tôi biết có thứ lá cây này trị bệnh đó hay lắm. Anh nằm nghỉ mệt ở đây chờ tôi đi hái lá trị bệnh cho chị.

          Khỉ chuyền cây đi một lúc, ôm trên tay một bó lá xanh nhỏ. Khỉ nói với Rùa:

          - Nào bây giờ chúng ta cùng về động chữa bệnh cho vợ anh.

          Khỉ ngồi trên lưng Rùa, Rùa bơi nhanh. Lần này cả hai không ai để tâm hại ai nữa, mà cùng lo một chuyện là về động nhanh để trị bệnh cho chị Rùa. Cả hai cùng im lặng nhưng ý nghĩ của họ gần như giống nhau. Đó là sự thông cảm, lòng chân thật muốn giúp đỡ nhau. Một hồi lâu Khỉ lên tiếng nói với Rùa:

          - Trong khu rừng dạo này có một vị Tăng đến ở tu. Những đêm trăng sáng Ngài thường hay thuyết pháp, anh có đi nghe không?

          Rùa trả lời:

          - Tôi thường đi nghe, nhưng nghe hoài mà tâm tánh vẫn chưa sữa đổi gì được nhiều. Cũng ích kỷ, nhỏ nhen, cũng hẹp hòi đố kỵ, thấy ai hơn thì ganh tỵ, thấy ai thua thì khinh bỉ. Chúng ta đối với Thầy thì kính mến, còn đối với nhau thì chẳng ra gì. Trước mặt Thầy, chúng ta chào hỏi nhau làm như quý mến nhau lắm, còn sau lưng Thầy thì chúng ta ghét nhau như chó với mèo.

          Khỉ đáp lời:

          - Tôi cũng nhận thấy như vậy, chúng ta còn xa với đạo lắm. Tôi nhớ lời Thầy giảng kỳ rồi: "Tâm dục vọng chỉ để dối gạt, trái nghịch với đạo. Người vào đạo phải dùng tâm đoan chánh, ngay thẳng làm gốc" (Kinh Di Giáo). Vậy mà hồi nãy tôi đã dùng tâm dối trá để gạt anh. Anh biết không thường ngày tôi có tâm khinh người, thấy anh chậm chạp, nên nhăn nhó trêu chọc.

          - Còn tôi, thấy anh nhanh nhẹn khôn ngoan nên tôi sanh tâm đố kỵ, bị anh trêu chọc nên sanh tâm thù ghét, cố chấp, mong có dịp trả thù. Cũng may chúng ta dừng lại kịp thời, bằng không thì: "Ác do tâm sanh, trở lại hại tâm, như sắt hay sanh sét, sét lại tiêu sắt" (Kinh Bột). Khỉ gật đầu nói:

          - Anh nói thật đúng: "Nói ác, mắng chửi, kiêu căng, khinh người. Các điều ác ấy khởi ra là ganh ghét, oán hận sanh ngay. Nói lời khiêm tốn, tôn kính, bỏ oán, nhẫn ác là ganh ghét, oán hận, tự dứt. Là người sanh ở đời, cái búa tại trong miệng sở dĩ giết thân cũng do lời nói dữ" (Kinh Pháp Cú).

          Mãi lo bàn luận vấn đề tu học, chẳng mấy chốc cả hai về đến hang Rùa. Khỉ trổ tài làm lương y. Đâm lá vắt nước cho chị Rùa uống, mấy ngày sau chị Rùa cảm thấy khoẻ khoắn và từ từ khỏi bệnh. Trước khi ra về Khỉ dặn:

          - Anh chị nhớ tối mai đi nghe Thầy giảng nghe. Chúng ta đi nghe pháp để sửa đổi tâm tánh, hành thiện bỏ ác.

          Nói xong Khỉ nghiêng đầu chào chị Rùa. Vị chủ nhà chậm chạp trả lễ và không quên cảm tạ ơn chữa bệnh của khách. Xong đâu đấy Rùa chở Khỉ bơi thông thả đến mé rừng. Đến nơi, Khỉ nhảy vội lên bờ, hái một cành hoa mai nhỏ thật đẹp đưa cho Rùa và nói:

          - Chỉ còn nửa tháng là Xuân về rồi đó. Nhân dịp này tôi xin biếu chị nhà cành hoa Mai nở sớm này và cầu chúc anh chị một mùa Xuân nhiều hạnh phúc.

          Rùa gật đầu chào anh bạn quý, sau khi hứa hẹn ngày gặp lại, rồi há miệng ngậm cành hoa Mai, thủng thỉnh bò xuống nước, lòng cảm thấy thật vui vẻ vì có một người bạn tốt tâm tốt bụng, lại cảm thấy sung sướng khi nghĩ đến chị Rùa đã khoẻ mạnh đang chờ anh trở về ở động nhà với cành hoa mai vàng trên miệng."

                                                          ***

          Câu chuyện đáng lẽ còn nữa. Chẳng hạn như mấy ngày sau anh Rùa đưa vợ đến rừng Khỉ nghe vị Tăng thuyết pháp và những ngày tới tình bạn của Rùa, Khỉ ngày thêm khắng khít. Tiếp theo là gia đình Rùa và người bạn Khỉ được vị Tăng sách tấn tinh thần tu tập, giúp họ chuyển đổi Nhận thức, biết thương và giúp đỡ những loài vật sống xung quanh. Câu chuyện sẽ còn nhắc tới anh Tôm có tâm xấu ác bị người ta thả lưới vớt lên bờ ăn thịt cho thấy gây nhân nào thì nhận quả nấy v.v... và v.v...

          Truyện kể có thực có hư nhằm nhân cách hoá đời sống của con vật để ám chỉ con người. Nhưng mà con người và con vật cũng đâu có gì khác nhau, được sinh ra đời, sống ở đời, hết căn mạng thì chết đi, chỉ khác nhau ở bản năng và trí tuệ. Vì thế con người sống ở đời phải sống sao cho xứng đáng. Phải biết sống một cách thiện lương. Làm lành lánh dữ. "Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành".

          Câu chuyện bà Hai kể hấp dẫn mấy đứa nhỏ, ngoại trừ thằng út ngủ khì trong tay Mẹ khi tới đoạn Khỉ và Rùa đấu khẩu nhau. Còn con bé và thằng anh thì nghe đến hết câu chuyện. Con bé tin câu chuyện bà Nội kể là có thật trăm phần trăm và thích chuyện này lắm. Trước khi Ba nó bồng vào phòng ngủ, nó còn dặn dò bà Hai:

          - Ngày mai bà Nội kể chuyện Khỉ với Rùa nữa nghe bà Nội.

          Còn thằng anh lớn trước khi lên lầu nó hôn chào ông bà Nội, Ba Mẹ nó, rồi ghé vào tai ông Nội hỏi nhỏ:

          - Ông Nội, chuyện bà Nội kể có thiệt hôn... ông Nội?!!

          Ông Nội nó chưa kịp trả lời thì vù một cái nó biến mất trên cầu thang.

          Đêm tối xuống khá sâu. Bà Hai đưa tay đấm vài cái sau lưng, rồi che miệng nửa muốn ngáp nửa lại thôi. Ông Hai chờ bà vào phòng, khép cửa lại. Một ngày mệt mỏi trôi qua nhưng đó cũng là một ngày đáng sống trong cuộc đời của hai vợ chồng già có tâm đạo, biết hành đạo, hiện đang sống chung với con cháu dưới một nhà có thể nói là hạnh phúc./.

 

THÍCH NỮ HẰNG NHƯ

(10-01-2018)

 

Tài liệu:

- Chuyện kể dựa theo "Dưới Gốc Mai Vàng" của Bảo Liên, đăng trong Truyện Cổ Phật Giáo Tập 3.

- Cốt truyện rút ra bài học: "Lấy từ bi thắng nóng giận. Lấy hiền lành thắng hung dữ. Lấy bố thí thắng gian tham. Lấy chân thật thắng ngoa ngụy
15 Tháng Sáu 201710:04 CH(Xem: 18269)
Tiếc vì lúc ấy ta là hạt bụi Nên núi đồi xưa chỉ thấy qua hình Tiếc vì bây giờ rừng dần tàn lụi Suối nhớ nguồn nên cúi mặt làm thinh.
15 Tháng Sáu 20171:09 SA(Xem: 25480)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Mùa Hoa Phượng Vĩ & Những Con Đường Có Hàng Phượng Tím" (Thanh Tuyền & Hiếu Phương trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
04 Tháng Sáu 201712:40 CH(Xem: 20793)
Về một thuở đi trong mưa tháng sáu Chiếc dù che chung chợt ngắn đường về Xòe tay ra đón mưa trên vai áo Giờ tháng sáu xa,xa ngút não nề.
04 Tháng Sáu 201712:38 CH(Xem: 20002)
Hè về bên này không có tiếng ve. Cũng không có phượng hồng rực rỡ Chỉ có trong tôi một niềm nhung nhớ. Hè của ngày xưa, một thuở ngây thơ
04 Tháng Sáu 201712:29 CH(Xem: 22871)
Người về ... Đà lạt nhượm tơ sầu ! Đêm buồn ... sương tỏa suốt canh thâu ! Thông buồn ... rũ lá không reo nữa ! Tiễn Nàng về ... tận mãi đâu đâu ...!
04 Tháng Sáu 20174:47 SA(Xem: 20748)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: TÌNH KHÚC THÁNG SÁU-- Ngô Thụy Miên- Kim Anh hát CHIỀU MƯA CÔNG VIÊN --Y Vân - Mỹ Thể hát Kiều Oanh thực hiện youtube
04 Tháng Sáu 20174:44 SA(Xem: 19960)
Các Anh Hùng đã quên mình, Bỏ thân vì nước, an bình cho dân. Mỗi năm dần cuối mùa Xuân, Hàng hàng lớp lớp dân quân cùng về.
04 Tháng Sáu 20174:32 SA(Xem: 20461)
Nó là Những hoạt động của ông Ngô Đình Cẩn là hoạt động tinh báo, phản tình báo không nằm trong khuôn khổ của tổ chức hành chánh. những hoạt động bí mật.
03 Tháng Sáu 20176:50 SA(Xem: 18413)
Người rằng: Lão giã an chi Lời xưa, sách cũ đã ghi rõ ràng Hỏi sao trong cõi trần gian Lão nô lại phải rộn ràng thế kia
02 Tháng Sáu 20173:17 CH(Xem: 22446)
Chim Ô Thước đã bắt cầu rất sơm Và mưa ngâu cũng lãng đãng quay về Sao người còn ở mãi chốn sơn khê Cho thương nhớ rơi đầy cầu hẹn ước
28 Tháng Năm 20171:39 SA(Xem: 13167)
Tuổi đời của chúng ta khá cao, thời gian còn lại thật quá ngắn. Tôi mong được gặp các Bạn cùng vui, cùng cười càng nhiều lần càng tốt.
27 Tháng Năm 20174:55 SA(Xem: 16716)
Chỉ với năm chữ rất đơn giản và bình dị“Mần thơ là mần thinh,” “cái-không-lời” và “cái-không-nói” đã về “an trú” ngay trong ngôn ngữ “câm” nhưng lại rất thâm hậu,
26 Tháng Năm 201710:52 CH(Xem: 25811)
Chiều nay ướt áo trời mưa Mà người thuở ấy vẫn chưa thấy về Giáo đường say giấc ngủ mê Bốn mươi năm chẵn bộn bề dấu chân
26 Tháng Năm 201710:42 CH(Xem: 22091)
Đêm tỉnh giấc sao tâm mình bận rộn Trời về khuya yên ắng thật lạ thường Người thực nằm kia, tiếng ngáy thật ồn Mộng và thực. Cũng đều là tạm bợ...
26 Tháng Năm 20171:27 CH(Xem: 18839)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: GIẤC NGỦ TRÊN ĐỒI XANH - Nhạc Trần thiện Thanh - Tứ Ca Nhật Trường trình bày CHUYỆN MỘT ĐÊM - Nhạc Anh Bằng - Tiếng hát Hoàng Oanh Kiều Oanh thực hiện youtube
26 Tháng Năm 20174:03 SA(Xem: 24988)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: XUÂN THA PHƯƠNG - Nhạc: Lsmt- Hoà âm Võ Công Diên - Ca sĩ : Quốc Duy trình bàY Duy Quang thực hiện Slide show
25 Tháng Năm 20171:54 CH(Xem: 26266)
Nhớ ngày tháng cũ tuổi thơ, Em mang áo trắng mộng mơ tới trường. Áo bay đi khắp phố phường, Em như tiên nữ thiên đường xuống đây.
25 Tháng Năm 20171:45 CH(Xem: 21459)
Tuổi hoa ươm mộng vườn hồng Ta về tìm lại ngược dòng thời gian Mỗi năm ba tháng hè sang Ve kêu rời rã điệu đàn chia tay...
25 Tháng Năm 20171:19 CH(Xem: 19952)
Trong bản Tự thuật của TGM Ngô Đình Thục cho thấy những người em của ông như Ngô Đình Luyện, rất giỏi, được gửi sang Pháp từ năm 12 tuổi.
21 Tháng Năm 201710:55 CH(Xem: 20001)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh ĐIỀU CHƯA BÀY TỎ - Thơ Tưởng Dung - Hồng Vân diễn ngâm - Duy Quang thực hiện Youtube
21 Tháng Năm 20176:55 SA(Xem: 38331)
Mẹ lo tất cả vì con, Trời cao biển rộng, Mẹ còn lớn hơn. Cha làm chẳng đợi trả ơn, Công Cha như núi Thái Sơn cao vời.
21 Tháng Năm 20172:35 SA(Xem: 16411)
Đó là lý do nhóm bạn Bê Ba bất chợt mời thầy cô café điểm tâm cuối tuần. Khi tuổi đời học trò càng cao, thì cơ hội gặp gỡ thầy cô giáo cũ càng ít lại dần
21 Tháng Năm 20172:34 SA(Xem: 15973)
Hôm nay tôi vui lắm. Niềm vui của một cô giáo già có học trò cũ đến thăm. Một cuộc họp mặt bất ngờ, kỷ niệm 50 tình nghĩa.
21 Tháng Năm 201712:34 SA(Xem: 20120)
Nghe tin em về Biên Hòa Vội leo hái bưởi làm quà tặng em Kiến vàng đặc nghẹt, bu đen Cắn răng chịu trận, một phen hú hồn
21 Tháng Năm 201712:28 SA(Xem: 15505)
Một buổi gặp gỡ bạn bè trong niềm vui khôn tả. Những người bạn thất 3, thất 4 của khóa 8 NQ gặp gỡ cùng bạn Thọ, Thọ Huỳnh Hiệp,
21 Tháng Năm 201712:20 SA(Xem: 21767)
Lặng lẽ một mình ở nơi đây , Xuân về trăm hoa chen chúc đầy . Cớ sao đơn lẻ thân chiếc bóng ? Bỗng dưng khơi nguồn, nỗi buồn lây!
20 Tháng Năm 20177:30 SA(Xem: 20088)
Chói chang nắng rát da người Thèm nghe tiếng suối xa xôi chảy về Thèm hàng cây bóng mát che Nghiêng nghiêng vành nón em khoe nụ cười
20 Tháng Năm 20177:20 SA(Xem: 23819)
Thời gian cái chớp mắt nhanh Quanh đi quẩn lại soi nhành hoa mơ Tương lai nào có đợi chờ Chừng như gió thoảng bến bờ khơi xa.
20 Tháng Năm 20177:03 SA(Xem: 18695)
Trời tháng Năm, trăng rằm sáng tỏ Mây bâng khuâng, gọi gió đưa về Đêm chập chùng, sao khuya lẻ bạn Ngập ngừng đây dấu ấn thời gian
20 Tháng Năm 20176:53 SA(Xem: 9748)
Nếu cần thiết phải nói thêm điều gì về cái án tử hình của ông Ngô Đình Cẩn thi tôi chỉ có vài dòng: đây là cái chết của một con dê thế thần.
14 Tháng Năm 20171:18 SA(Xem: 18385)
Tôi để lại món tiền này, vì tôi đã nhận món qùa khác, một món quà vô giá từ ông bà Minh Vũ và Minh Tâm. Đó là lòng tử tế, bao dung.”
14 Tháng Năm 20171:08 SA(Xem: 9504)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MẸ GIAN NAN - Nhạc: Thành An - Tác giả trình bày Duy Quang thực hiện PPS
14 Tháng Năm 201712:21 SA(Xem: 20820)
Buổi học tàn áo trắng em về qua phố Anh ngẩn ngơ nhìn em vội bước chân mau Đường chiều giăng mây tím se mong đợi
13 Tháng Năm 20176:34 SA(Xem: 15839)
Và những cánh hoa tulip phương xa, đã là làn gió mát xoa dịu tâm hồn người nhận, tựa cơn mưa rào tưới mát mùa hè bão lửa quê xưa.
13 Tháng Năm 201712:24 SA(Xem: 20501)
Hoa rơi rồi ... cây buồn xác xơ! Còn ai để ngóng ...để mong chờ ! Chỉ thấy trăng sầu chênh chếch bóng, Lặng lẽ soi mình, đứng chơ vơ .
11 Tháng Năm 201710:28 CH(Xem: 19279)
Đem chút sương mai đặt vào hoa cỏ Sợ nắng tháng 5 làm lá héo vàng Thương cỏ non xanh xinh xinh bé nhỏ Phải ngỡ ngàng trong nắng hạ chang chang.
11 Tháng Năm 201710:23 CH(Xem: 16823)
Hãy thương mẹ lúc này đây Nuôi con khôn lớn thân gầy gió sương Nói lời trìu mến ngọt đường Để lòng mẹ ấm niềm thương con dìu
11 Tháng Năm 20171:11 CH(Xem: 17783)
Mừng Ngày Từ Mẫu Mẹ ơi!! Câu thơ con viết tỏ lời tạ ơn Bao chừ sông cạn núi mòn Còn nghe máu đỏ tim son căng phồng...
11 Tháng Năm 201712:48 CH(Xem: 20903)
Đêm nay, vằng vặc sao khuya Vầng trăng đâu vắng, mây che lưng trời Bên hiên lặng ngắm sao rơi Lòng con nhớ Mẹ phương trời xa xăm
11 Tháng Năm 201712:34 CH(Xem: 19757)
Tựa đề trên cho bài viết này, tôi lấy cảm hứng từ bài biện hộ ba tiếng đồng hồ của luật sư Võ Văn Quan đặt ra cho những kẻ đứng trên cả pháp luật
06 Tháng Năm 201711:29 CH(Xem: 15364)
Bây giờ có lẽ em là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Em đã cho tôi nhiều quá. Hy sinh cho gia đình tôi nhiều quá để tôi có được cuộc sống yên vui như bây giờ.
06 Tháng Năm 201712:28 CH(Xem: 18143)
Có ai đo được biển đông Có ai đo được tấm lòng Mẹ yêu Vì con Mẹ khổ trăm điều Vì con lặn lội sớm chiều, nuôi con
06 Tháng Năm 20175:58 SA(Xem: 10121)
Cuộc bầu cử Tổng Thống Pháp sẽ bước vào vòng "chung kết" vào chúa nhựt cuối tuần này và được dư luận coi như "ly kỳ & tàn bạo" nhứt trong lịch sử quốc gia này.
06 Tháng Năm 20173:52 SA(Xem: 17452)
Đã mấy mươi năm dài lưu lạc, anh em mình vẫn choàng tay trái sát cánh bên nhau “Rời xa nhau nhớ lâu nhé, tình anh em chớ quên nhé!
06 Tháng Năm 201712:46 SA(Xem: 17650)
tiếng oa oa nhỏ. nhẹ. êm dần... từ lúc nào. Bà đã được nghe tiếng oa oa. Em buổi sáng, còn nguyên. thành phố mới good morning, Em!
05 Tháng Năm 201711:50 SA(Xem: 17605)
Áo trắng bay như mây trời phiêu lãng Hơn nửa đời người vẫn nhớ không quên Tay tìm tay trong dấu yêu bè bạn Mắt chan hòa trăm thương nhớ triền miên.
05 Tháng Năm 201711:46 SA(Xem: 18854)
Cám ơn đời sớm nay khi tỉnh thức Nghe tiếng chim líu ríu hót trên cành Tiếng chim hót như một lời chúc phúc Tôi vội cầm với hi vọng mong manh
05 Tháng Năm 201711:29 SA(Xem: 17700)
Tháng Năm đến, tháng Năm mừng Lễ Mẹ Con ngậm ngùi, thắp lên nén hương trầm Bên ảnh Mẹ, con lặng lẽ trầm ngâm Gọi Mẹ ơi! Qua khói nhang nghi ngút
04 Tháng Năm 20178:31 CH(Xem: 20613)
Ngậm ngùi, thương tiếc, nhớ nhung Một năm qua, đã nghìn trùng biệt ly Hôm nay, khấn nguyện em về Giáp năm, ngày giỗ đầm đìa giọt châu
04 Tháng Năm 201712:58 CH(Xem: 17509)
Cầm tay đưa tiễn tháng tư Tháng năm về đến gầm gừ mưa dông Hạ qua nắng lửa phiêu bồng Lung linh mây gió đợi trông mưa mùa.
04 Tháng Năm 201712:48 CH(Xem: 8269)
Tôi viết lại một vết nhơ văn học như một nhắc nhở người cầm bút hiện nay, Đừng đi vào vết xe đổ của thứ đạo chích văn học như Hoàng Trọng Miên.
30 Tháng Tư 201712:40 SA(Xem: 19399)
hỡi dòng sông tự bao giờ đã ngập tràn nước mắt. nói gì. với gia đình anh tôi không nhớ rõ làm sao. tôi qua được chuyến đò anh đi rồi sông buồn. giữ lại. bóng hình anh...
29 Tháng Tư 20171:06 SA(Xem: 9095)
Tháng Tư thắp nén hương lòng. Kính dâng lên những anh hùng Việt Nam "Sống vi tướng, tử vi thần" Gương anh linh đó sáng ngần sử xanh
29 Tháng Tư 201712:05 SA(Xem: 14242)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp"-Nguyễn Văn Đông; Phương Vũ trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
28 Tháng Tư 201712:07 CH(Xem: 16326)
Có những lần về, ngã tư xa lộ... Đường Hàng Xanh vào... ôi, đẹp quê hương, Em bé nhởn nhơ... cắp sách đến trường... Thiên hạ đó... có vương gì sầu hận.
28 Tháng Tư 201712:01 CH(Xem: 16739)
Tháng tư người đi, người ở lại Đường chông chênh, đường trắc trở sầu Quay lại nhìn nhau buồn tê tái Mưa ngập trời nghiêng giọt thương đau.
28 Tháng Tư 201711:57 SA(Xem: 17564)
Cầm tay gọi gió tháng tư Lô xô nắng nhớ theo từ tháng ba Dấu thân trong ngọn tháp ngà Che tay cúi mặt mưa sa gọi về.
28 Tháng Tư 201711:46 SA(Xem: 17582)
Đậu trên vai cho quên hết ngỡ ngàng Ơi giọt nắng tháng tư giữa Sài Gòn thứ bảy Bước tiếp đi gởi nỗi sầu ở lại Phố vắng thưa người Ta trĩu nặng nỗi niềm riêng…
28 Tháng Tư 201712:11 SA(Xem: 16571)
Lần đầu tiên trong đời tui biết trên thế gian này nhân loại không phải chỉ có Nam và Nữ là cái hôm đi coi cine ở rạp hát Vĩnh Lợi Sài Gòn.
26 Tháng Tư 20172:21 CH(Xem: 17886)
Ngày toàn dân Việt ấm no, Nhân quyền dân chủ dành cho mọi người. Việt Nam đất nước rạng ngời, Mừng Xuân chiến thắng như thời Quang Trung.
26 Tháng Tư 20171:42 CH(Xem: 17123)
Sau 1954, miền Nam có nhiều khoảng trống lắm! Trong đó có khoảng trống văn học. Dòng chảy văn học bản địa xem ra đã bị vượt qua.
22 Tháng Tư 201711:52 CH(Xem: 15763)
Tháng Tư năm nay, Cô Hạnh Nhân đã ra đi, nhưng công việc quyên góp trợ giúp Thưởng Binh - Quả phụ chắc chắn sẽ còn được tiếp tục.
22 Tháng Tư 201710:06 SA(Xem: 17636)
Có một vì sao đã rơi sáng nay Trong bệnh viện Cali : Fountain Valley Đôi mắt hiền từ bình yên khép lại Đẹp tuổi chín mươi tóc trắng như mây.
22 Tháng Tư 20179:58 SA(Xem: 25414)
Nhưng tấm lòng trân trọng Thầy xưa – Trường xưa và Hướng Đạo xưa, vẫn là chất liệu ngọt ngào gắn kết tình thân anh em Thiên Mã đến tận bây giờ,
22 Tháng Tư 201712:34 SA(Xem: 16638)
Tháng tư về, nỗi buồn thêm chất ngất. Tưởng hòa binh, Nam Bắc kết một nhà. Nhưng ngờ đâu lại xáo thịt nồi da Giết người Việt để lập công Tàu Cộng.
21 Tháng Tư 201712:26 CH(Xem: 16039)
Mặc dù năm tháng trôi qua, Bốn tư năm vẫn thiết tha ngày về. Năm đầu cuộc sống lê thê, Miệt mài tiến bước không nề gian nguy.
21 Tháng Tư 201711:53 SA(Xem: 16179)
Tháng tư nắng đổ quắt quay Dấu hờn binh lửa đất cày đạn bom Quê em chẳng kém gì hơn Ra đi từ độ đất còn bỏ hoang.
21 Tháng Tư 201711:23 SA(Xem: 16734)
Trong quân ngũ tôi gọi bà bằng chị, Trong đời thường bà đáng tuổi mẹ tôi. Từ thanh xuân cho đến cuối cuộc đời, Chị phụng sự cho quê hương dân tộc.
21 Tháng Tư 201711:09 SA(Xem: 17169)
Sáng nay, ngồi ngắm giọt mưa rơi Mưa tháng Tư rã rời, buồn lắm! Buồn như ngày tang thương đất nước Nỗi buồn này, muôn thuở khó nguôi!
20 Tháng Tư 201712:14 CH(Xem: 17144)
Mặc dù năm tháng trôi qua, Bốn tư năm vẫn thiết tha ngày về. Năm đầu cuộc sống lê thê, Miệt mài tiến bước không nề gian nguy.
20 Tháng Tư 201712:08 CH(Xem: 18779)
Thanh Lãng tên thật là Đinh Xuân Nguyên, giảng dạy Văn học tại Đại Học Văn Khoa Saigòn. Tham gia hoạt động chính trị tôn giáo từ 1972, sáng lập viên và chủ tịch hội Văn Bút Việt Nam, qua đời đột ngột ngày 17 tháng 12, 1998, thọ 65 tuổi.
16 Tháng Tư 201711:33 SA(Xem: 18562)
Thì cũng dựa vào nhau từng trí nhớ Bụi chiến hào xưa quanh quẩn trong tâm Đêm hỏa châu giở từng trang quân sử Có trang nào còn dấu bước chân anh?
16 Tháng Tư 201711:25 SA(Xem: 16728)
Nó biết bố nó nặng lòng với quê hương, đất nước. Nặng lòng với quân đội, một quân đội ngoan cường mà phải bị bức tử, chết yểu.
16 Tháng Tư 20171:23 SA(Xem: 15232)
Thú thật tôi sợ lắm. Sợ một ngày nào đó tôi trở về không nhận ra đất nước của mình. Tôi sợ Trung Cộng sẽ chiếm trọn Việt Nam.
15 Tháng Tư 20172:06 SA(Xem: 17106)
cám ơn Thượng Đế tặng quê tôi đóa hoa Huệ Trắng đẹp tuyệt vời ngây thơ, e ấp xuân hàm tiếu rạng rỡ,mặn mà hạ thắm tươi thoảng bay trong gió mùi bông bưởi
15 Tháng Tư 20171:23 SA(Xem: 16455)
Tháng Tư ngày xưa, đất nước mình tao loạn, Những chia lìa, tang tóc với phân ly. Tháng Tư ngày nay, lại trên một chuyến đi, Máu lại chảy, đau lòng người dân Việt.
15 Tháng Tư 201712:31 SA(Xem: 16567)
-"Vâng - bao giờ ra trường về phép, Anh xuống thăm Em, viếng Kiến Hòa. Thăm cảnh ngày xưa ... giờ đã mấ! Để buồn nhớ lại ... thuở chia xa ..."
14 Tháng Tư 201712:22 CH(Xem: 16605)
Cuộc đời là những thương đau Có nghe bản ngã ba đào cuộn dâng Bao giờ trả dứt nợ trần Giang tay cảm nhận đất gần trời xa...
14 Tháng Tư 201711:57 SA(Xem: 17439)
Tháng Tư về, trong bàng hoàng nỗi nhớ Mang nỗi buồn đau xót tận đáy tim Bốn mươi hai năm, thoáng quanh đâu đó Mà quê hương vẫn mờ mịt tối tăm
13 Tháng Tư 20171:12 CH(Xem: 17735)
Bạn xưa trường cũ tình sâu, Xa xăm cách trở bao lâu im lìm. Bóng hình ghi dấu trong tim, Mong ngày gặp lại niềm tin đá vàng.
13 Tháng Tư 20171:03 CH(Xem: 17739)
Dòng sông có nghe thấy gì không? Tiếng khóc thân phận Người. Dòng sông khúc ruột của làng Yên Phú ngủ yên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
08 Tháng Tư 20178:12 SA(Xem: 18500)
Anh đi xa mang nửa vầng trăng hẹn Bỏ lại quê mảnh trăng khuyết đợi chờ Biết bao giờ anh đem vầng trăng nhớ Về cho tôi để trang trải vào thơ.??
08 Tháng Tư 20171:03 SA(Xem: 22409)
có một người yêu mùa xuân. yêu quá chờ mùa Xuân. hoa xuyên tuyết cựa mình** mùa lễ Phục Sinh hay viết bài thơ nhỏ kể về một đoạn đời trong sáng. rất xa... xưa…
08 Tháng Tư 201712:55 SA(Xem: 17206)
"Cám ơn mình! "- Anh nhủ Người vợ lính thủy chung. Bao mưa gió bão bùng. Vẫn cùng anh song bước. Đường đời không biết trước. Ngõ ngoặc sẽ ra sao.
08 Tháng Tư 201712:53 SA(Xem: 17925)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: BÀI THƠ HOA ĐÀO - Nhạc Hoàng Nguyên - Mỹ Thể trình bày MÙA HOA ANH ĐÀO - Nhạc Thanh Sơn - Ngọc Lan trình bày
08 Tháng Tư 201712:52 SA(Xem: 19294)
Giá mà biết chắc chưa chồng Mặc sâu kệ lá... bỏ công tìm nàng. Hoa hồng thêm chút nắng vàng, Thấy con bướm lượn tìm đàng xà nhanh
08 Tháng Tư 201712:10 SA(Xem: 17603)
Nếu có dịp ghé qua Bến Gỗ, ăn một dĩa thịt chuột nướng sả ớt, hay thịt chuột quay lu, lai rai với xị đế ngon nổi tiếng của lò rượu ông Năm Mạnh mới cất,
07 Tháng Tư 201711:41 CH(Xem: 17636)
Chiều buông nắng rũ pha màu, Nhớ Người, thương Nước, hồn đau hơn lòng . Đau xót đó ... chất chồng năm tháng , Lạnh lùng thôi ... Ngao ngán riêng tôi: "Người thương nay đã chết rồi
07 Tháng Tư 201712:07 CH(Xem: 18628)
Thời gian thấm thoát qua mau, Bảy mươi, tám chục trước sau cũng già. Yêu người tình nghĩa thiết tha, Trời cao ban phát cho Ta trẻ dài. Quên đi dĩ vãng u hoài, Yêu đời mà sống miệt mài tu thân.
07 Tháng Tư 20178:04 SA(Xem: 16616)
Bây giờ gãy kiếm bên trời Nhớ thương bè bạn một thời kiếm đao Tháng tư gửi lại câu chào Bạn nằm yên nghĩ rồi vào thiên thai...
07 Tháng Tư 20177:56 SA(Xem: 16576)
Con vào thăm ngoại Thanh minh Bằng lăng nở rộ lung linh ven đường Trời còn che phủ màn sương Mây giăng lãng đãng nhớ thương ngập tràn
07 Tháng Tư 201712:48 SA(Xem: 8791)
Sự ra đi của ông Ngô Đình Diệm sau khi Bảo Đại ký Hiệp Định Élysée ngày 8 tháng 3,1949 mà Ngô Đình Diệm coi như một sự đầu hàng của Bảo Đại trước người Pháp.
02 Tháng Tư 201712:35 SA(Xem: 16598)
Quê hương thời thanh bình vào cuối thập niên 50 của ông Bình Nguyên Lộc giờ đây có còn mấy cậu công tử Quờn quê mùa một cách đáng yêu?
01 Tháng Tư 201711:33 CH(Xem: 16327)
Khi mây nhẹ nhàng bay ngang trường cũ Ngô Quyền một thời đầy ấp thân thương Mây có dừng lại thiết tha trìu mến Như ngày xưa theo áo trắng đến trường.
01 Tháng Tư 201712:08 CH(Xem: 16171)
(Viết theo một chuyện tình có thật trong thời chiến tranh Việt Nam, tên tuổi đã được sửa đổi theo lời yêu cầu của các nhân vật trong chuyện)
01 Tháng Tư 20179:44 SA(Xem: 17130)
Người đi lặng lẽ bờ sông vắng Ta nhấp ngậm ngùi chén rượu cay Tuyết ngập đồi hoang bao nỗi nhớ Men tràn gió lạnh mấy lần say?
01 Tháng Tư 20173:32 SA(Xem: 16972)
Chiều Xuân "Tảo Mộ" nghĩa trang, Nghe chuông chùa đổ ngân vang đêm về. Lòng thương nhớ Mẹ tái tê, Lập lòe đom đóm hồn về nơi đâu?
01 Tháng Tư 20172:06 SA(Xem: 15590)
Như đi trên triền dốc Nỗi nhớ mệt ứ hơi. Thở không được nữa rồi. Tâm hồn đầy mõi mệt. Nỗi nhớ như ly biệt, Kéo dâng tràn mênh mông.
01 Tháng Tư 20171:17 SA(Xem: 18464)
Cầu tre qua xóm nhỏ Hoàng hôn lạc nẻo tìm Tháng tư người cất giữ Nên tình còn trong tim
01 Tháng Tư 20171:15 SA(Xem: 17366)
Tháng tư mưa gió rập rình Ngồi trông mưa đổ lặng thinh cúi đầu Buồn nghe ngày tháng qua mau Bốn hai năm đã đi vào lãng quên...