Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

vhp. Hạ Vũ - NGỌN THÁI SƠN CỦA TÔI

15 Tháng Sáu 20158:44 SA(Xem: 25513)
vhp. Hạ Vũ - NGỌN THÁI SƠN CỦA TÔI

blank
 
   Ngọn Thái Sơn của Tôi
             vhp.Hạ Vũ
                                                               
       "Công cha như núi Thái Sơn,
              Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra."
                                                           Ca dao    
                                 
    Không biết lúc tôi còn nhỏ, cha tôi như thế nào nhưng từ khi tôi có chút trí khôn, tôi thấy cha mẹ tôi hơi khác với cha mẹ của mấy đứa bạn trong trường và trong xóm của tôi.  Thường thường các bài văn thơ toàn ca tụng "nghiêm phụ, từ mẫu".  Trong gia đình tôi, phải nói ngược lại: "từ phụ, nghiêm mẫu" mới đúng. 
   
    Tôi có phúc hơn một số bạn bè  của tôi có cha là chiến sĩ ở chỗ cha tôi là sĩ quan không quân, không phải đi hành quân xa nhà lâu ngày, nên chúng tôi gần gũi với ông hằng ngày.  Ngày nào không lúc ra đi thì cũng lúc về nhà, anh em chúng tôi đều được cha tôi ôm hôn y như trong mấy phim Âu Mỹ mà tôi được xem.  Rồi thì chúng tôi bá cổ, đu vai cha tôi. Ông nhấc từng đứa lên, ôm xoay vòng vòng.  Những biểu lộ tình cảm công khai và ồn ào kiểu này hiếm thấy trong xã hội Việt Nam thời bấy giờ.  Chiều về, lần nào ông cũng có kẹo hay bánh trái cho chúng tôi. Mẹ tôi thì hay rên rỉ: "Anh ơi, đừng để chúng nó lờn mặt, khó dạy dỗ lắm." Lần nào cha tôi cũng chỉ có một câu: "Anh biết rồi.  Anh sẽ chừng mực mà."  Sau đó thì ông nháy mắt với chúng tôi, và cha con tôi tạm thời tan hàng. Từ khi tôi vào lớp một, cha tôi là người thầy dạy vỡ lòng cho tôi tập đọc, tập viết. Ông đã viết nhiều trang chữ a, b, c... bằng bút chì cho tôi đồ lên để tập viết, từ ngày này qua ngày khác cho đến khi tôi có thể viết một mình. Bởi vậy cho nên nét chữ của tôi hao hao giống chữ của cha tôi. Những khi cha tôi trực đêm ở phi đoàn thì tôi phải học với mẹ.  Tôi không thích học với mẹ lắm vì mẹ tôi rất nghiêm khắc với chúng tôi, nhưng là một cô giáo vui vẻ, dễ mến, dễ thương ở trường. Sau này lớn lên tôi mới biết sở dĩ mẹ tôi nghiêm khắc với chúng tôi là vì cha tôi quá dễ dãi. Mẹ tôi phải đóng vai "nghiêm mẫu" để kềm bớt chúng tôi, không cho đi quá đà.  Chưa bao giờ cha tôi la mắng hay phết vào mông anh em chúng tôi cả.  Những lúc chúng tôi bị mẹ phạt hay bị nghe "giảng luân lý", cha tôi thường lánh mặt, ra ngoài sân len lén nhìn vào.  Chờ chúng tôi thi hành hình phạt được một lúc, cha tôi vào bắt chúng tôi xin lỗi mẹ.  Lần nào cũng vậy, cha nói nhỏ vơi mẹ một câu là mẹ tôi đành "tha Tào"*
    Buổi tối, sau khi học bài xong là cha kể chuyện đời xưa hoặc những chuyện vui của các chú, các bác trong phi đòan cho chúng tôi nghe.  Chưa bao giờ cha kể những chuyện buồn, thương, chết chóc mà cha đối diện hằng ngày cho chúng tôi biết. Sau này lớn lên, tôi mới hiểu được rằng vì sinh mạng của cha treo đầu sợi tóc, nên cha lúc nào cũng giấu kỹ trong lòng chuyện buồn, chuyện chết chóc, chuyện lo âu... mà sống trọn vui với vợ con. Câu mà cha thường bỏ nhỏ cho mẹ là: "Em ơi, cho anh sống vui vẻ với con và em được lúc nào hay lúc ấy."  Một lần cha bị thương phải nằm bệnh viện.  Mẹ tôi đã khóc sướt mướt trên đường đến thăm cha, làm chúng tôi cũng khóc theo. Khi thấy chúng tôi, cha đã cười lớn và nói: "Chỉ bị kiến cắn một phát thôi, làm gì mà mấy mẹ con khóc dữ vậy?"  Mẹ tôi nắm lấy tay cha lặng lẽ rơi nước mắt.  Cha tôi lại là người an ủi mẹ:
- Mạng anh lớn lắm.  Em đừng lo. Tử vi nói anh thọ đến 90 tuổi, giống ba của anh.
Chúng tôi lại nhào lên giường, níu áo lôi tay, đòi ông về nhà với chúng tôi.  Mẹ tôi phải ngăn cản chúng tôi sợ đụng đến vết thương của ông.  Khi ra về chúng tôi làm trận làm thượng đòi ông về chung mới chịu.  Cha lại hứa hẹn, chúng tôi mới chịu ra về.  Cha nhìn theo chúng tôi, miệng cười nhưng mắt đỏ chạch.    
    Chúng tôi sống hạnh phúc bên cha tôi như thế không được bao lâu.  Vào tháng tư năm 1975, cha thường xuyên ở trong phi đoàn, ít về nhà.  Mỗi lần về qua nhà, vẻ mặt ông vô cùng nghiêm trọng, và vắng đi nụ cười.  Ông thường to nhỏ với mẹ, cả hai đầy lo âu, sợ hãi.  Hàng xóm chúng tôi có những người chộn rộn việc ra đi.  Đi đâu, tôi không biết.  Họ đi mà không mang theo của cải.  Họ bỏ lại nhà cửa, những đồ vật có giá trị như Ti vi, tủ lạnh, bàn ghế... Có những đứa bạn cùng xóm với tôi, hôm trước còn đi học, đột nhiên sáng hôm sau vắng mặt, và không thấy chúng nó đi học nữa, nhà cửa đóng im ỉm.  Mẹ tôi cũng thu dọn quần áo cả gia đình vào va-li, và ngóng chờ cha tôi về.  Lần nào ông về, cũng nói ít câu với mẹ rồi tất bật ra đi.
    Rồi một ngày... cha tôi về nhà sớm hơn mọi hôm với dáng mỏi mệt.  Cha không cười.  Chúng tôi ôm lấy ông chờ đợi những nụ hôn như ngày nào, nhưng ông chỉ ôm chúng tôi và chảy nước mắt.  Lần đầu tiên tôi thấy cha tôi khóc.  Tôi, lúc đó 7 tuổi rồi, biết có chuyện quan trọng vô cùng nên ông mới buồn như vậy. Hai em tôi vẫn nũng nịu đòi ông bế và hôn như mọi ngày.  Cha miễn cưỡng làm theo, chợt thấy tôi đứng lặng lẽ một góc nhìn, ông ôm lấy tôi giọng sũng nước mắt:
- Cục Cưng của ba lớn rồi.  Nếu một mai không có ba ở nhà với các con, con thay ba giúp đỡ mẹ và chăm sóc em nghe con.
- Ba đi đâu.  Con không cho ba đi đâu hết. 
- Ừ, thì ba cố gắng ở bên các con.
Thế rồi từ ngày đó trở đi, trông cha buồn và thiểu não, cha không vào phi đoàn nữa.  Các chú, các bác đồng đội của cha thỉnh thoảng cũng ghé qua nhà.  Người nào cũng mất đi dáng vẻ tươi vui ngày trước.  Vào lớp học, tôi bắt đầu nghe những chữ lạ tai: "nguỵ quân, nguỵ quyền, Cách Mạng Xã Hội Chủ Nghĩa..."  Thầy cô giáo của tôi ai cũng có vẻ mặt bơ phờ, dáng đi mỏi mệt. 
   
 Sau đó không bao lâu, vào một buổi sáng trước khi tôi và đưá em kế đi học, cha tôi ôm lấy chúng tôi thật lâu và hôn anh em chúng tôi nhiều lần.  Nước mắt cha thấm ướt áo chúng tôi.  Cha tôi khóc.  Lần thứ hai tôi thấy cha tôi khóc.  Em tôi ngây thơ hỏi:
- Ba, chúng con ngoan lắm, sao ba lại buồn?
- Ba biết các con của ba ngoan lắm.  Nghe lời mẹ và chăm học nghe các con.  Mẹ sẽ cho điểm các con.  Ai ngoan nhiều ba sẽ cho quà nhiều. 
 Các em tôi nhao nhao:
- Chiều nay con ăn cà-rem.
- Con ăn chôm chôm.
Tôi nhìn ông và rơm rớm nước mắt.  Ông hỏi tôi:
- Trưởng nam của ba, ăn gì?
- Con không thích gì cả.  Con chỉ muốn ba vui vẻ thôi.
Ông nhoẻn miệng cười và nói:
- Ờ... thì ba đang vui đây nè, vì ba có ba đứa con ngoan và học giỏi.
 Thế rồi... chúng tôi đến trường.  Trưa hôm đó, anh em tôi đi học về, quà của chúng tôi cha đã để sẵn trong tủ lạnh.  Chúng tôi chờ ông về để ăn.  Chờ mãi đến chiều... đến tối cũng không thấy.  Mẹ tôi nói gạt chúng tôi là cha phải trực ban đêm.  Đêm về, tôi thấy mẹ không ngủ mà ngồi khóc.  Lúc đó, tôi còn nhỏ nhưng  cũng linh cảm chuyện gì quan trọng lắm đang xảy ra cho cha, cho gia đình tôi.  Em gái út của tôi, khóc tỉ tê đòi cha về ngủ với nó.  Tiếp theo cả nhà cùng khóc vì nhớ cha.  Chắc cha tôi cũng khóc vì nhớ chúng tôi.
     Cha tôi đi một ngày, hai ngày, ba ngày... rồi một tháng, hai tháng, ba tháng... một năm, hai năm, ba năm... liên tục không về.  Cả nhà chúng tôi buồn thảm vì thiếu cha. Chúng tôi không còn những tiếng cười dòn tan ngày trước nữa.  Thỉnh thoảng chúng tôi cũng nhận được thư của cha.  Mẹ nói cha ở xa lắm, không về được.  Lúc đầu, tôi ngạc nhiên vì có lần cha nói, máy bay của ông có thể bay tới bất cứ nơi nào trong nước dù xa xôi cách mấy.  Tôi thắc mắc sao lần này cha không lấy máy bay lái về với chúng tôi nhưng tôi không dám hỏi mẹ, vì mẹ tôi đang buồn.  Mỗi lần nhắc tới cha là mẹ khóc.  Lớn lên một chút nữa, tôi biết cha tôi đang bị ở tù.  Cha tôi hiền lành và vui vẻ lắm, tôi chưa thấy ông nặng lời với ai.  Cha tôi phạm tội nặng lắm hay sao mà phải ở tù?  Mẹ tôi vất vả kiếm sống.  Đồ đạc trong nhà tôi lần lượt ra đi.  Mỗi một món ra đi là mẹ khóc nhớ cha. Mẹ nhắc lại kỷ niệm của mẹ và cha gắn bó với những vật đó.  Mẹ tôi dù là "nghiêm mẫu" đi nữa vẫn là đàn bà, và vẫn chảy nước mắt nhiều lần. Từ ngày vắng cha, mẹ tôi ít nghiêm khắc với chúng tôi.  Khi mẹ viết thư cho cha, mẹ bắt chúng tôi cùng viết thư chung với mẹ. Thư của cha gởi về, cái nào cũng nói là cha khoẻ mạnh.  Lần nào ông cũng nhắc nhở tôi là anh lớn trong nhà, phải giúp mẹ mọi việc lớn nhỏ, các em phải nghe lời mẹ và tôi.  Cha khẳng định lúc nào cũng thương nhớ chúng tôi.  Nhận được thư cha, cả nhà vui vẻ vô cùng, vì biết cha còn sống, tuy rằng sống xa chúng tôi muôn trùng.  Nhưng đêm đó, mẹ tôi ôm lá thư vào giường để khóc lẻ loi một mình.
    Lớn thêm một chút nữa, tôi hiểu vì sao cha tôi ở tù và ở tù khổ sở như thế nào. Tư trang của mẹ tôi bán hết thì tới ti vi, tủ lạnh, tủ thờ, bàn, ghế... vĩnh biệt chúng tôi, mà cha thì vẫn biền biệt ở núi rừng Trung du Miền Bắc.  Hè về, mẹ đi thăm nuôi cha, tôi phải ở nhà trông nom, cơm nước cho hai em, và mưu sinh với những tấm vé số.  Trước nhà, mẹ tôi đặt một cái bàn để bán vé số.  Tôi và đứa em kế thay phiên nhau bán phụ mẹ những lúc không ở trường. Tôi nhớ tới câu ca dao mà mẹ tôi đã từng hát ru cho em tôi ngủ khi còn bé mà đau xót và nhớ thương ông vô cùng:
"Còn cha gót đỏ như son,
Đến khi cha mất, gót con đen xì."
    Ngày xưa, có cha bên cạnh, tuy rằng cha phải đối diện với lằn tên mũi đạn hằng ngày, nhưng chúng tôi chưa từng thiếu ăn, thiếu mặc, đói khổ như thế này.  Cơm tuy không cao lương mỹ vị nhưng đủ ăn mà còn có thịt cá ngon lành, áo quần chẳng những đủ mặc mà còn mặc đẹp.  Không khí gia đình chúng tôi vui vẻ, đầm ấm.  Chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau.  Bây giờ chỉ còn một mình mẹ bên cạnh, tôi cảm thấy hụt hẫng.  Bốn mẹ con tôi thiếu đi một điểm tựa vững chắc trong đời. Có nhiều lúc tôi thấy cần vô cùng một người cha bên cạnh để được tâm sự.  Nhìn những đứa trẻ khác có cha bên mình tôi thèm thuồng vô hạn. 
  Mười năm bị đày ải trong lao tù, cha tôi được ra về với thân xác còm cõi, gầy đét, đen đúa, tay chân chai cứng.  Ngày xưa, cha tôi đẹp trai và oai phong biết bao nhiêu.  Cha là thần tượng của tôi. Đã có nhiều lần cha hỏi tôi:
- Cục Cưng của ba, lớn lên làm nghề gì nào?
- Con sẽ lái máy bay giống ba vậy.
- Lúc đó, hết chiến tranh rồi. Kiếm nghề khác làm đi, con.
- Không, con chỉ thích giống ba thôi.
- Ừ, cũng được. Nhưng phải hơn cha mới là nhà có phúc.
  Bây giờ hết chiến tranh rồi, nhưng tôi không bao giờ được lái máy bay để bảo vệ vòm trời Tổ quốc như cha tôi.  Tôi đang ngồi bán vé số đây, không biết tuơng lai rồi ra sao.  Trước viễn ảnh tôi bị gọi đi nghĩa vụ quân sự, và bị đưa đi Campuchia để  xâm lăng nước láng giềng và bỏ thây nới xứ lạ, cha tôi tìm cách đưa tôi cùng vượt biên với ông.  Cha tôi có người cùng quê cần người biết xem hải đồ và định tọa độ, nên cho cha tôi đi miễn phí.  Cha tôi đã nài nĩ chủ ghe thêm tôi và em trai kế đi cùng. Nhiều lần nằm bờ, núp bụi, lội sình, lội sông, ém bãi... thất bại hoàn thất bại, lại thêm các trại tị nạn đóng cửa, cha tôi đành bỏ cuộc, lo đi theo diện H.O.  Trong thời gian chờ đợi, cha lo chuyện kiếm sống, bắt anh em tôi lo việc học hành, bỏ bán vé số.  Nhìn dáng cha ốm yếu, gầy còm đạp chiếc xe cũ kỹ "chạy sô" dạy Anh văn tư gia, tôi thật muốn bỏ học để cùng cha mẹ lo cho gia đình. Cha nhịn  ăn, nhịn mặc gom góp tiền "cúng" cho bọn chính quyền điạ phương để hoãn nghĩa vụ quân sự cho tôi,  tôi vô cùng chua xót.  Có những buổi tối về tới nhà, cha uể oải, ngồi vào bàn cơm đạm bạc, tôi đau lòng. Đã vậy cha còn dạy thêm cho anh em chúng tôi Anh văn.  Tuy thế, tôi chưa thấy cha tôi lớn tiếng hay nặng lời với ai, lúc nào ông cũng ăn nói hoà nhã, vui vẻ với mọi người.
    Rồi cũng tới những ngày chúng tôi sắp rời bỏ quê hương xóm làng, bỏ người thân và bạn bè để đi Mỹ.  Tinh thần chúng tôi phấn chấn, tuy nhiên mặt mày cha mẹ tôi hiện vẻ u sầu.  Quê hương này cha tôi đã từng đổ máu để bảo vệ mà đành phải bỏ lại ra đi.  Còn ông bà nội tôi nữa.  Ông bà tôi già lắm rồi, bỏ lại ông bà cũng là một quyết định đau lòng của cha tôi.  Tôi biết cha tôi đã chọn tương lai của chúng tôi mà đành đoạn bỏ lại quê hương và cha mẹ.  Cả tháng trước khi đi, cha tôi nhiều lần ngồi hằng giờ và nhắc kỷ niệm ngày cha còn bé với ông bà nội.  Cha tôi là người vui vẻ lạc quan là vậy mà ngày ra phi trường Tân Sơn Nhất, tôi thấy mắt cha tôi đỏ hoe.   
   
     Ở nước người, cha là cột trụ của gia đình.  Lúc đầu, ông làm hai việc một lúc: một toàn thời gian ở một xưởng điện tử và một bán thời gian làm vệ sinh cho một clinic cuối tuần, để cho chúng tôi vào trường học.  Mẹ tôi lãnh hàng may gia công. Tôi thương cha vô cùng vì một phần ông mỏi mệt và không có ngày nghỉ ngơi, một phần vì ngày xưa ông là một cấp chỉ huy của Phi Đoàn, bây giờ làm nhân viên vệ sinh!  Nhưng, lúc nào cha cũng vui vẻ, không có mặc cảm tự ti. Ông khích lệ chúng tôi bằng cách hô hào "cha con ta thi đua để cùng nhau đứng vững vàng trên đôi chân của mình ở xã hội mới này."  Ông thường bảo chúng tôi: "Không có nghề hèn, chỉ có người hèn.  Mình không ăn trộm ăn cắp, mình không bán nước, hại dân, đục khoét của chung... thì không có gì phải xấu hổ hết.  Lương tâm là ông tòa công minh nhất."  Mỗi khi tôi gặp khó khăn, trở ngại trong việc học việc làm, ông là hướng đạo viên dẫn đường chỉ lối cho tôi vượt qua, là cổ động viên khích lệ cho tôi vươn lên.
      Ngay những ngày tháng vừa đặt chân trên nước Mỹ, anh em chúng tôi được nhà trường và xã hội Mỹ giang rộng tay đón nhận, đùm bọc.  Chúng tôi vừa học vừa làm để đỡ đần phần nào cho cha mẹ.  Chả bù ngày xưa ở VN, cha con tôi muốn tìm một việc làm mà không ai mướn.  Mẹ tôi bị bắt buộc thôi dạy học khi nộp đơn đi nước ngoài vì "ôm chân đế quốc, tư tưởng không vững vàng, không thể dạy học trò yêu nước yêu Xã Hội Chủ Nghĩa được".  Còn mấy anh em tôi bị bà hiệu trưởng Bắc Kỳ 75 buộc thầy cô chủ nhiệm của chúng tôi đánh giá đạo đức trong học bạ từ hạng tốt xuống trung bình vì "tội" theo cha mẹ "ôm chân đế quốc". Khi qua Mỹ, tôi vào ngay Đại Học Cộng Đồng và được hưởng chương trình giúp đỡ cho sinh viên thuộc gia đình có lợi tức thấp là Financial Aid và Work Study. Hai em tôi vào trung học.  Anh em chúng tôi quyết tâm vượt lên trong xã hội mới này nên nỗ lực, chuyên cần học hành.  Ngay cuối năm học đầu tiên, hai em chúng tôi nhận được những lời khen ngợi không ngớt của thầy cô giáo.  Có một câu nhận xét và phê bình của người thầy Mỹ về đứa em học lớp 12 làm chúng tôi nhớ đời.   Đó là câu: " Em... tiến bộ vượt bực.  Gương học tập này đáng để cho cả chính tôi noi theo."  Thầy noi gương trò, nếu trò làm tốt, nếu trò là gương sáng!  Một nhận xét phê phán bình đẳng, trung thực, không bị chi phối bởi chính trị, bởi lý lịch, bởi cha mẹ làm, con bị ảnh hưởng lây như ở trường học XHCN VN.  Chả trách đất nước người tiến bộ như thế mà ta tuột hậu là vậy. 
Show original message
    Dần dà cuộc sống của gia đình tôi được ổn định. Cha tôi tìm được một việc khá hơn.  Cha khích lệ mẹ đi học lấy bằng cô giáo nhà trẻ.  Có thì giờ rỗi rãnh, cha tôi tìm gặp lại bạn bè cũ, và tham gia các công việc trong Cộng Đồng như gây quỹ giúp trẻ mồ côi, thương binh VNCH còn đau khổ ở trong nước, tham gia những cuộc biểu tình đòi hỏi tự do, nhân quyền, toàn vẹn lãnh thổ cho Việt Nam.  Cha tôi ở bên này bờ Thái Bình Dương mà trái tim ông để lại bên kia bờ.  Vào những ngày lễ hội, cha thường dẫn anh em chúng tôi cùng tham dự.  Cha tôi mong muốn chúng dù tôi ở quê người vẫn không quên nguồn cội và ao ước một ngày nào đó, khi cha không còn bên cạnh, chúng tôi sẽ tiếp tục công việc dang dở của thế hệ ông. Ông thường nói với chúng tôi thế hệ của ông đã không làm tròn trách nhiệm và bổn phận với quốc gia dân tôc, đã để đất nước lọt vào tay Cộng Sản khiến dân tộc lầm than, mất những tự do căn bản của con người, đất nước tụt hậu, mất đất, mất biển mà hàng ngàn năm nay tổ tiên đã đổ xương máu để bảo vệ.  Bây giờ gánh nặng nước non này để lại cho thế hệ cháu con. Thật là một gánh quá sức nặng!  Bởi thế cho nên bây giờ còn hơi thở ngày nào thì ông còn phải trả nợ cho nước non dân tộc ngày đó theo khả năng của ông. Cha tôi đã phấn đấu, kiên cường trong bất kỳ hoàn cảnh nào.  Mỗi khi tôi gặp trắc trở trong đời, cha tôi là tấm gương để tôi noi theo, ngẩng cao đầu mà tiến bước.
    Bây giờ thì ông già yếu lắm rồi, đi phải có gậy chống, và đầu óc không còn minh mẫn nữa, nhưng cha tôi vẫn là tấm gương sáng để tôi noi theo, vẫn là cột trụ vững chắc cho tôi dựa.  Ông là ngọn Thái Sơn của anh em chúng tôi.  Nhân ngày Father's Day, tôi viết bài này để vinh danh cha tôi, người cha trọn đời sống vì đất nước, dân tộc, và gia đình, cũng để nói lên tình yêu thương vô vàn, lòng tôn kính không cùng của anh em chúng tôi đối với Cha Tôi.  
  
                         vhp.Hạ Vũ
         (Viết thay cho con của một chiến sĩ VNCH) 
 
Chú thích
* Tha Tào: Nhắm mắt bỏ qua.
29 Tháng Mười 20157:01 CH(Xem: 26216)
Thu đem tình yêu đến cho muôn loài, mùa của cây trái chín mùi, và là mùa gặt hái của nhà nông, vv... Nhưng Thu lại là mùa buồn nhất của tôi -- Mùa Thu tôi mất Mẹ.
29 Tháng Mười 201512:41 CH(Xem: 23702)
Dù sao một lần được một hồn ma có giang cũng là một kỷ niệm hy hữu trong cuộc đời của Tâm. Một người làm việc nơi bệnh viện, chứng kiến nhiều trường hợp chết chóc đáng sợ...
29 Tháng Mười 20158:25 SA(Xem: 39716)
Mưa đi qua mùa thu, mưa giăng lối, Tiếng mưa đêm nghe rả rích buồn tênh. Phố bên sông ngập tràn trong bóng tối, Em có về để nghe tiếng mưa rơi.
29 Tháng Mười 20151:27 SA(Xem: 20794)
Thu mơ trăng đợi bên thềm Tháng mười sắp hết rồi em có buồn Có nghe chăn gối lạnh đơn Mùa Đông lạnh lẽo gió vờn heo may.
23 Tháng Mười 201511:17 CH(Xem: 28079)
Sài Gòn bây giờ trở lại, thấy mình trở thành một du khách trên một xứ sở hoàn toàn lạ lẫm. Tôi thương Sài Gòn và thương cho chính mình, đã hư hao một chốn để về.
23 Tháng Mười 201511:05 CH(Xem: 20738)
Thì thôi giấc mộng trăm năm Yêu đương tình lỡ xa tầm tay đau Tháng mười gió thoảng mưa mau Chờ em biết tháng năm nào gặp đây...
23 Tháng Mười 201510:55 CH(Xem: 31189)
Tôi mãi đi tìm bóng của tôi Mười ba hay thuở mới lên mười? Hạ về chợt mất... bâng khuâng hạ Người đến rồi đi...tiếc nhớ người
23 Tháng Mười 201510:49 CH(Xem: 26815)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới ÁO EM THU VÀNG --Nhạc ngoại quốc--Ngọc Lan trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
23 Tháng Mười 201510:37 CH(Xem: 20368)
Hãy yên nghĩ đi anh, một đời người đã qua, anh đã dành cho mẹ con em đến giờ phút cuối cùng. Em sẽ kiên cường vượt qua sự đau đớn mất mát này để sống vì các con
23 Tháng Mười 20159:48 CH(Xem: 23193)
hôm nay lại có thêm anh Nguyễn Văn Lượng lìa bỏ Thầy Cô, bạn bè ra đi. Xin cầu chúc hương linh anh Nguyễn Văn Lượng sớm vãng sanh lạc quốc.
23 Tháng Mười 20157:26 CH(Xem: 30646)
Đi lang thang giữa hoàng hôn tím Chờ trăng lên hóa kiếp phù sinh Chút mơ màng trong hồ mầu nhiệm Với sao trời ngàn thuở lung linh.
22 Tháng Mười 201510:48 CH(Xem: 22651)
Chỉ là cơn gió qua thôi. Chỉ là mộng ảo một đời rong chơi. Chỉ là những giọt lệ rơi. Chỉ là một kiếp đến rồi lại đi.
22 Tháng Mười 201510:10 CH(Xem: 27525)
(kính tặng quý Thầy Trần Phiên và Hà Tường Cát trường TH Ngô Quyền, Biên Hoà)
22 Tháng Mười 201511:24 SA(Xem: 11454)
Bây giờ trời đã vào thu. Gió mơn man nhẹ lời ru tháng Mười. Đóa hoa sen trắng mỉm cười. Đón cô công chúa tháng mười hạ sinh
17 Tháng Mười 20158:54 SA(Xem: 21330)
Cũng là một thoáng rong chơi Mừng người nhập thế, khóc người thiên thu.
16 Tháng Mười 201510:44 CH(Xem: 22404)
Làm sao hốt hết tơ vương Làm sao tỉnh lặng như gương mặt hồ
16 Tháng Mười 201510:31 CH(Xem: 23880)
là ta đó nhọc nhằn cạn kiệt.nằm trơ ra con cháu tiếc thương
16 Tháng Mười 201510:03 CH(Xem: 16812)
Vĩnh biệt em trai của chị.Hãy yên nghỉ vĩnh hằng.
16 Tháng Mười 20157:50 CH(Xem: 19845)
tôi muốn em thăm quê tôi, nhưng quê hương ấy quá xa vời
16 Tháng Mười 20157:46 CH(Xem: 17912)
Hương sắc phơi nhòa môi má lạnh Nước hồ soi nhạt ánh trăng mờ Trường canh bạn vắng đời hiu quạnh Vương vấn trông diều cánh lửng lơ.
15 Tháng Mười 201510:22 CH(Xem: 18968)
Nhưng Trời ơi!...Chỉ là mơ! Còn em như cánh nhạn mờ xa khơi Mỗi lần Thu!...Lá vàng rơi!.. Nhắc tôi đừng dại... tin lời người dưng!
13 Tháng Mười 20151:12 SA(Xem: 17757)
Ngày nào tóc đen, áo trắng quần xanh, bây mái tóc của nhau đã bạc màu sương gió, nắng úa thời gian. Nhưng kỷ niệm không phai mờ.
10 Tháng Mười 201512:39 SA(Xem: 23368)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: TRỜI KHÔNG CÒN CHÚT MÀU XANH - Thơ Trần Kiêu Bạc - Hồng Vân diễn ngâm Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
09 Tháng Mười 20158:52 CH(Xem: 25411)
Giữa đêm, mưa vẫn còn, ngập ngừng, dằn dỗi. Như muốn dừng. Như vẫn muốn rơi. Như tôi dùng dằng hoài, không buông tay kỹ niệm, nên thao thức hoài, đếm mưa...
09 Tháng Mười 201512:48 CH(Xem: 28193)
Thuở thơ ngây nhìn theo diều giấy Thấy con đê gần cánh đồng xa Tim căng tròn như diều vươn cánh Thương vô cùng cơn gió không nhà.
08 Tháng Mười 20153:20 CH(Xem: 26027)
Tháng mười thẳm thẳm lạnh sầu đông. Chốn xa hư ảo chuyện viễn vông. Đá vẫn xanh xao dòng lệ cũ. Nhớ nhung còn giữ mãi trong lòng.
08 Tháng Mười 20151:24 SA(Xem: 17397)
Mùa hè ngày xưa sân trường phượng đỏ, Mùa hè bên này phượng tím thật buồn. Chiều SanJose nhớ nhớ thương thương Tiếc thật đó, một thời áo trắng"
03 Tháng Mười 20151:40 SA(Xem: 24458)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh HÀ NỘI MÙA TRỞ GIÓ - Trọng Đại sáng tác - Vũ Khanh trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
03 Tháng Mười 201512:32 SA(Xem: 23617)
Thầy dự định sẽ viết lại chuyện này khi khoẻ hơn. Không may, dự định đó chẳng bao giờ thành sự thật. Xin được thay Thầy kể lại chuyện này như một nén tâm hương tưởng nhớ nhân giỗ đầu của Thầy.
03 Tháng Mười 201512:24 SA(Xem: 16941)
Quý anh chị cựu học sinh tìm về Ngô Quyền năm 2016. Như đến với “ Một Tối Ngô Quyền” vì thời gian không còn bao lâu nữa…
02 Tháng Mười 20156:33 CH(Xem: 36246)
Hôm nay tôi muốn viết về đám cưới con gái của một người anh Ngô Quyền. Tôi biết đây là chuyện cá nhân, riêng tư không phải là đề tài chính. Nhưng niềm vui hội ngộ đó tôi muốn chia sẻ với mọi người.
02 Tháng Mười 20156:02 CH(Xem: 20935)
Vui thay Hưng Thái bên trời Luôn tay vun quén lá rơi khắp vườn Là cây hạnh phúc dấn thân Ráng vun chắc gốc cây thần ấy nghe .
02 Tháng Mười 20155:36 CH(Xem: 25948)
Dung* ngơ ngẩn Chúa chiều ly biệt Trăng ngậm ngùi ta phận lá lay Lòng vẫn trách hờn Diên Thọ tặc Bày chi nét chấm dưới mi ngài !!!
02 Tháng Mười 20155:31 CH(Xem: 25529)
Ngồi bên chiều nhớ lại thời tuổi ngọc Nhớ ngôi trường và con dốc thân quen Nhớ nắng vàng reo trên đường đi học Nhớ ngõ về áo trắng bước người theo.
02 Tháng Mười 20151:58 SA(Xem: 26752)
Phố đông vui vẫn thấy buồn Tìm trong phố cũ áo thương nhung mềm. Lạy trời dứt hạt mưa êm Vờn quanh kỷ niệm đi tìm dáng xưa.
30 Tháng Chín 20154:57 CH(Xem: 28724)
Trăm năm chợt đến thuyền ra biển Ngàn đêm tỉnh giấc mộng ảo huyền Nếu khóc than mà đổi được đời Nước mắt tôi chảy mãi không thôi
30 Tháng Chín 20152:38 CH(Xem: 22465)
Từ nhiều nguồn khác nhau, tôi đã sưu tầm hình ảnh của anh chị em cùng chung gia đình Hướng Đạo Biên Hòa khi xưa. Dù cố gắng rất nhiều, nhưng chưa thể nào đủ số ...
26 Tháng Chín 20151:35 SA(Xem: 23831)
Thu của tôi đã đi xa, vĩnh viễn đi xa như thời thơ ngây tuổi trẻ của tôi không còn. Tôi hái một lá thu vàng thổi bay theo gió. - Bay đi, bay đi chiếc lá nhỏ mùa thu dễ thương. -Bay đi, bay lên cõi vĩnh hằng tươi đẹp, Thu thiên thần ngày đó của tôi.
25 Tháng Chín 201511:11 CH(Xem: 34030)
Gọi là trà nhưng tất cả đều là những cánh hoa mai trong vườn nhà, được thầy tôi tự tay hái nhặt, chế biến và pha uống như trà. Trà Hoa Mai được pha trong tách sứ hoặc thủy tinh, có thể ngắm từng đóa hoa xoay tròn, mong manh trong nước.
25 Tháng Chín 20158:48 CH(Xem: 19158)
1/ Ngân hàng đầu tư Goldman Sachs của Mỹ đã bất ngờ đưa ra thông báo quyết định ngưng đầu tư vào Trung Cộng. 2/ Tập đoàn Lý Gia Thành đã chuyển dần tài sản từ Trung Quốc sang Châu Âu
25 Tháng Chín 20155:33 CH(Xem: 21477)
Trung Thu lại đến, tôi nhớ anh, nhớ những ngày cắm trại trong phi trường Biên Hòa, nhớ những chiếc xe hoa hình con trâu, con khủng long…Tôi viết mấy dòng nầy riêng dành cho anh. Người huynh trưởng mà tôi luôn yêu quý.
25 Tháng Chín 20151:00 CH(Xem: 29950)
Tết Trung Thu là lễ hội cổ xưa của Việt Nam đặc biệt dành cho trẻ con thường tổ chức vào trung tuần tháng 8 âm lịch. Truyền thống này đã có từ những ngàn xưa, cách đây khoảng 15-20 ngàn năm trước ...
25 Tháng Chín 201512:22 CH(Xem: 31277)
Rừng xưa đã khép dần bao trăn trở Xa lắm rồi vẫn đọng mãi trong tim Ngày hôm qua dẫu buồn sao mà nhớ Những bồi hồi thân ái nỗi niềm riêng.
25 Tháng Chín 201511:15 SA(Xem: 45369)
Tóc xưa giờ cũng bạc màu Trăng đâu có biết tình đau nghìn trùng Gửi em sợi tóc nhớ nhung Theo trăng đi khắp tận cùng nhân gian Đợi em, trăng có úa vàng...
25 Tháng Chín 20155:38 SA(Xem: 25239)
Chờ ngày họp mặt rộn ràng Tay trong tay nắm ngỡ ngàng tưởng mơ Nhớ về “ NGUYỄN TRÃI” tuổi thơ Yêu Thầy, quý Bạn đơn sơ vì tình.
25 Tháng Chín 20151:13 SA(Xem: 27428)
*Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức MÙA TRĂNG CUỐI CÙNG - Nhạc Phạm Chinh Đông Đoàn Minh trình bày
25 Tháng Chín 201512:43 SA(Xem: 21996)
Mời thưởng thức 1 tác phẩm tuyệt vời, mới nhất của Hạnh Phạm
19 Tháng Chín 20152:41 SA(Xem: 23617)
Bé Nhè ơi! Dì xin lỗi con, dì đã không thể thực hiện ước mơ ngày nào của con. Ước mơ chỉ làm một người con gái bình thường nghèo nàn. Dùng hai bàn tay của mình lao động để mưu sinh
19 Tháng Chín 20152:12 SA(Xem: 27566)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức ."Mùa Thu Đông kinh" - Nhạc Hoàng Thi Thơ - tiếng hát Thái Thanh. Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
18 Tháng Chín 20151:42 CH(Xem: 16920)
Tháng 9 năm 2014 sau một thời gian bị thập diện mai phục đến phải ngọa hổ tàng long ở Standford, người hùng đã nhắm mắt xuôi tay buông cả Ỷ Thiên kiếm lẫn Đồ Long đao.
18 Tháng Chín 20153:04 SA(Xem: 24156)
. Giá như có thể thực hiện được một đêm lửa trại, mà thôi chỉ cần một buổi sáng Chủ Nhật đông đủ anh em là thú vị lắm rồi. Và lúc đó không cần củi lửa gì, anh Trưởng lão Đặng Ngọc Tới vẫn có thể cất cao giọng hát:
18 Tháng Chín 20152:48 SA(Xem: 24535)
Tạm xa Bạn quý trên đời, Và "Thần Tiên Đảo", buồn ơi là buồn, Người về tím cả lòng luôn, Nắng vàng, Thu sớm là nguồn vui thôi.
17 Tháng Chín 20157:58 CH(Xem: 22364)
Mời quý vị đọc bài viết sau đây để rút tỉa thêm kinh nghiệm về chứng bệnh này nếu chẳng may mắc phải.
17 Tháng Chín 201510:09 SA(Xem: 25605)
Thôi đi nhé, giã từ bao mộng mị, Gió sẽ đưa mây về cuối chân trời. Ta vẫn thế, vẫn một đời phiêu lãng, Ngẫm cuộc đời, chỉ là giấc mơ qua.
17 Tháng Chín 20152:43 SA(Xem: 26831)
Tiếng chim khuya vừa gọi Buông cánh vào hư không Tim mùa thu đau nhói Như chạm vào mênh mông.
17 Tháng Chín 20151:56 SA(Xem: 19902)
Thu đến rồi chưa sao lá bay? Khung trời bàng bạc một làn mây Giòng sông vẫn điểm màn sương mỏng Áo lụa còn phô dáng liễu gầy
16 Tháng Chín 20151:35 SA(Xem: 19698)
Nơi em về có đi qua phố quận Giữ dùm tôi màu áo lụa vàng mơ Để tôi biết, mùa thu xa rất nhẹ Thuở tình xưa hoài vẫn nhớ không mờ.
12 Tháng Chín 20152:21 SA(Xem: 27485)
(Kính tặng Thầy Phạm Gia Hưng) Hawaii xứ sở đẹp xinh. Biển xanh non nước hữu tình người ơi!
12 Tháng Chín 20152:08 SA(Xem: 28431)
Em nằm đó, thiên thần gẫy cánh. mặc khải một cuộc đời bất hạnh, lắm tai ương. ôi cuộc đời. những đứa bé, không may. đời đã là bể khổ. như em vậy, người em bé bỏng. …đã đến rồi.
12 Tháng Chín 20151:43 SA(Xem: 21028)
Khắc họa bút tích và chữ ký thầy cô giáo cũ lên tranh sơn mài, là một trong những ý tưởng mang ý nghĩa “tôn sư, trọng đạo” của học trò xưa.
11 Tháng Chín 201510:47 CH(Xem: 28145)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Thu Khóc Trên Ngàn--Ngô Thụy Miên, Khánh Ly trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
11 Tháng Chín 20159:03 CH(Xem: 25329)
Cám ơn anh Kiều với cái bắt tay thật chặt ông xã của tôi. Những người lính VNCH dù khác binh chủng nhưng vẫn là huynh đệ chi binh.
11 Tháng Chín 20155:04 CH(Xem: 37491)
"Hãy nói lời yêu thương với người mình thương yêu. Đừng ngần ngại mà giữ lại trong lòng vì biết đâu mình sẽ không còn có cơ hội để bày tỏ nữa....."
09 Tháng Chín 20154:58 CH(Xem: 22838)
Thung Lũng Hoa Vàng mùa Thu tháng Tám Đã xa rồi ngày cũ, bước tới đây Rừng phong xưa bát ngát còn ai đợi? Bao năm qua theo vạt nắng tàn phai!
09 Tháng Chín 20154:56 CH(Xem: 29779)
Sao tôi dệt mãi gấm nhung lại Tìm thoáng hương xưa chửa tỏ bày Sao tôi cố kéo tơ trời xuống Cột nỗi niềm riêng, em có hay?
09 Tháng Chín 20154:45 CH(Xem: 35953)
Bạn tôi và con đò Tháng năm trôi vời vợi Một đời sông gắn bó Cùng lục bình chơi vơi.
09 Tháng Chín 20152:14 SA(Xem: 25598)
Thu đi, chiếc lá vàng rơi Mờ xa mây xám chân trời Tay tròn ôm xuôi kỷ niệm Ngàn năm vĩnh biệt Thu ơi!!
05 Tháng Chín 20151:55 SA(Xem: 36174)
Giữa bộn bề cuộc sống đầy rẫy những lo toan, và giữa muôn trùng nỗi niềm chung riêng cần đối phó… Nhưng may mắn làm sao, chúng tôi vẫn còn một chỗ dựa quá đỗi êm đềm và ấm áp cho tâm hồn.
05 Tháng Chín 20151:52 SA(Xem: 21460)
Anh làm sao hiểu được. Những cánh buồm ký ức có thể mang chở tình yêu của chúng ta trở về, nguyên vẹn, tràn đầy. như buổi ban đầu. như những trang nhật ký đã một thời thao thức cùng em!
04 Tháng Chín 201511:18 CH(Xem: 23058)
Một phần thưởng nhỏ nhiều hạnh phúc. Ngô Quyền trường cũ đáng yêu thay. Con cám ơn thầy đã đến với con bằng tất cả tấm lòng . Cám ơn thầy Hoàng Phùng Võ của con.
04 Tháng Chín 20153:18 CH(Xem: 24435)
Quê nhà tháng hạ nóng nung thiêu Em có phôi pha nét diễm kiều Đêm vắng võ vàng trăng gió nhạt Ngày hoang thổn thức nắng mưa nhiều
04 Tháng Chín 20152:19 SA(Xem: 23730)
Ngày mai thức dậy ở một bãi cát thần tiên nào đó con sẽ lại gặp mẹ, gặp anh và con sẽ lại chơi đi trốn đi tìm.
04 Tháng Chín 20151:46 SA(Xem: 20491)
Vu Lan về rồi con đang ở xa. Không đi chùa không cả hương hoa. Để tưởng niệm đốt hương lạy má Bà mẹ miền Nam một đời vất vả
03 Tháng Chín 201511:16 CH(Xem: 26919)
Chút gì đó nhớ nhung Về một thuở xuân thì Mùa thu vàng lá rụng Giờ thành chim thiên di.
03 Tháng Chín 20154:48 CH(Xem: 29337)
Mùa Thu trống điểm khai trường Em mang cặp vở ngát hương ngọc ngà Mai nầy bạn hữu chia xa Tìm trong sách vở tuổi hoa học trò.
03 Tháng Chín 20154:31 CH(Xem: 25839)
Tôi ước gì Tôi có được phép lạ nhiệm-mầu để biến Mẹ Tôi trở thành “một người trường sanh bất-tử”… Tôi ước rằng Tôi được là “Thời-gian” để Tôi có thể dừng Thời-Gian lại."
28 Tháng Tám 201511:53 CH(Xem: 23313)
Những tiếng nhẹ nhàng, thầm thì của cha, của mẹ sẽ thay thế lời ru đem văn chương, chữ nghĩa, luân l‎‎ý đạo đức dẫn cháu vào đời.
28 Tháng Tám 201511:26 CH(Xem: 43714)
Hạnh phúc nào đã chìm trong lãng quên? Tôi khờ khạo nên suốt đời lơ đễnh!
28 Tháng Tám 20159:22 CH(Xem: 27788)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: " Vu lan nhớ Mẹ" Thơ Kiều Oanh Trịnh - Nhạc LSMT- TâmThư trình bày
28 Tháng Tám 20159:19 CH(Xem: 22592)
Nhân gian dường cũng tiêu điều Ngóng trông Hoàng Hạc bóng chiều chênh vênh Tà huy rớt xuống đầu ghềnh Dặm trường lữ khách buồn tênh nhớ người
28 Tháng Tám 20151:44 SA(Xem: 27819)
Những phụ nữ Việt Nam tôi từng gặp, đã rời xa quê hương Biên Hòa hơn nửa đời người. Nhưng thẳm sâu trong tâm hồn các chị, vẫn hoài vương vấn ...
28 Tháng Tám 20151:06 SA(Xem: 22290)
Có nhiều điều tôi muốn tâm sự, muốn chia sẻ đang tràn dâng trong lòng tôi. Tôi muốn trao ra và cám ơn tất cả bạn bè với tất cả tấm lòng yêu thương và qu‎ý‎ mến.
28 Tháng Tám 20151:05 SA(Xem: 23741)
Em thơ ngây ngày ấy giờ chạm mặt với hoàng hôn Bàng hoàng cài hoa hồng trắng lên ngực áo rưng buồn Mùa Vu Lan Nhìn màu hoa nhớ mẹ Nhớ trái rừng thành cổ tích yêu thương.
26 Tháng Tám 20155:11 CH(Xem: 24920)
Mùa thu nào xao xuyến, Mùa thu nào ở lại, Người về qua có nhớ, Mùa lá vàng bay bay.
26 Tháng Tám 20154:29 CH(Xem: 37221)
Bông hồng màu trắng tóc tang Cài lên ngực trái vô vàn nhớ thương Lung linh nhang tỏa khói hương U minh cửa mở rộng đường tháng chay.
26 Tháng Tám 20151:10 SA(Xem: 24698)
Tôi vẫn không sao kiềm được nước mắt tôi rớt xuống vì Mẹ ơi, Mẹ đã thật sự xa Con rồi. Con nhớ Mẹ vô cùng. Ngày Vu Lan nhớ Mẹ.
22 Tháng Tám 20153:53 SA(Xem: 22167)
Trong buổi lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ 16, được tổ chức tại Moon Light Banquet, Westminster vào chiều Chủ Nhật 16 tháng Tám, với khoảng 400 quan khách tham dự, nhật báo Việt Báo đã công bố và trao tặng các giải sau
22 Tháng Tám 20153:41 SA(Xem: 23511)
“ Ai trên đời này mà không cần có một bà Mẹ, những người không còn mẹ nữa, lại cần hơn ai hết phải không? Từ ý tưởng vàng ngọc này, xin được một đời kính mến cô Đặng Thị Trí với Bàn Tay Người Mẹ.
22 Tháng Tám 20152:22 SA(Xem: 26772)
....nhân mùa Trung thu sắp về, xin cùng "nháy mắt với trăng" để tưởng niệm Neil Amstrong và nhớ những đêm trăng rằm tháng 8 của tuổi thơ bình yên @ Biên Hòa.
22 Tháng Tám 20152:15 SA(Xem: 24648)
Mây vẫn bay trên trời xanh ngát Lang thang hoài giữa chốn thinh không Mà tin thư dấu yêu bằn bặt Chinh phụ sầu vạn cổ mênh mông.
22 Tháng Tám 20152:05 SA(Xem: 30431)
Sầu thương dạ mãi đợi mong hoài ! Lối rẽ ai còn ai mất ai? Dâu sắc úa hoang vườn héo úa Mắt màu phai lạnh phấn phôi phai
21 Tháng Tám 20158:21 CH(Xem: 27212)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: NHẠC PHẨM " BIẾT NÓI LỜI NÀO CHO MẸ " TRÌNH BÀY BẢO YẾN
21 Tháng Tám 20158:11 CH(Xem: 20438)
Từ khi gãy gánh văn chương Ta về chống gậy lên đường lãng du Đào thôn* mây trắng sương mù Ngày nung lửa hạ, đêm mờ giá đông.
21 Tháng Tám 20153:40 SA(Xem: 44342)
Mẹ Cha khổ nhọc vô vàng Cho em áo rộng vai ngang đủ đầy Nghĩa sâu ơn nặng đôi vai Thâm ân báo đáp tóc phai đợi chờ.
20 Tháng Tám 20155:28 CH(Xem: 25433)
Câu hỏi quen quen chợt đến với mình Nhờ ai cho đôi vai mình vươn lớn? Một trí thông minh, tâm hồn trong sáng Luân lưu dòng máu đỏ chảy trong người?
20 Tháng Tám 20152:32 SA(Xem: 18231)
Cánh diều giấy cũng tan theo hẹn ước Tay nắm nhảy dây cũng đã buông lơi Chân cò cò theo vòng xoáy cuộc đời Đẩy đưa tình mình xuyên qua thế kỷ...
15 Tháng Tám 20152:11 SA(Xem: 24271)
Tôi vô vàn cám ơn cuộc sống này. Dù cuộc sống của tôi không được yên vui, sung sướng như người khác. Nhưng ơn trên đã cho tôi sức khỏe và một trái tim yêu thương....
15 Tháng Tám 20152:02 SA(Xem: 29280)
Hạ nồng nàn, trời xanh thêm xanh mãi Phượng vỹ còn tô thắm buổi sáng trong Nắng nhớ nhung một sớm má em hồng Cũng là lúc tuổi biết buồn vừa đến
14 Tháng Tám 201510:29 CH(Xem: 26718)
Tỉnh thức nhìn xem chuyện thế gian Đổi thay hưng thịnh, tiếp suy tàn Quê xưa giờ khuất ngàn mây bạc Tình cũ chừ phai giấc mộng vàng
14 Tháng Tám 20154:45 CH(Xem: 29492)
*Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức TIỄN NHAU MÙA ĐÔNG - Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông - Kyra trình bày.