Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

13 Tháng Chín 20141:06 SA(Xem: 31122)
Nguyễn Thị Thêm - CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

 
NTT CoNhungNiemRieng

 

Không hiểu sao tôi rất thích bài “Có Những Niềm Riêng” của Lê Tín Hương.

Lời nhạc như những lời tâm sự tự đáy lòng. Điệu nhạc réo rắc, ru hồn người và trải dài những mong muốn, những khắc khoải khôn nguôi.

Vâng! Trong mỗi con người ai cũng có những nỗi niềm riêng, nhất là phụ nữ.

 

Không hiểu sao ông trời tạo ra phụ nữ với nhiều bổn phận và trách nhiệm. Để rồi trong sâu thẳm tâm hồn luôn luôn vương mắc một cái gì đó không thể giải bày.

Người phụ nữ Á Đông bị ràng buộc nhiều thứ. Cái luân lý, đạo đức Khổng Mạnh đưa trinh tiết người đàn bà lên hàng trọng yếu. Cho nên tình yêu và trinh tiết đôi khi phản nghịch nhau đè chết thân phận của một con người.

 

Khi nói về nỗi niềm riêng thì dường như chữ tình và chữ trinh chiếm phần chủ yếu. Kế đó là những u uẩn về đời sống gia đình không dám hé môi. Bởi vì “Ai đem chuyện nhà ra bêu rếu”. Hay “Chuyện nhà đóng cửa bảo nhau”. Thế nhưng khi đóng cửa lại rồi thì không thể nói hay nói ra mà người trong cuộc chẳng thèm nghe thì thà là câm nín.

 

Chuyện của em là một câu chuyện não lòng. Tôi không thể nói tên em ra vì đó là niềm riêng sâu kín.

Em nghe lời gia đình theo ghe vượt biên. Em ra đi trong nước mắt hai hàng. Đi vì không thể ở lại khi tên cán bộ gần nhà lúc nào cũng quấy nhiễu. Thân phận gia đình tư sản ngụy bị đánh tả tơi và đẩy về vùng kinh tế mới. Vẫn không yên khi em là một cô gái có nhan sắc. Thế rồi giả dạng một cô gái đi buôn từng chuyến hàng về miền Tây, em theo ghe vượt biển. Em vật vờ theo chiếc ghe bồng bềnh sóng nước. Chân trời tự do mờ mịt tối tăm như biển đêm. Và rồi tàu hải tặc tấn công, em tả tơi trong bàn tay vùi dập của những người đàn ông Thái Lan man rợ. Một đợt rồi hai đợt, em ngất đi rồi tỉnh lại. Muốn chết không xong, toàn thân đau đớn thương tật, tâm hồn trơ cứng chai lì. Và rồi em được cứu sống và em được đi định cư ở một nước tự do.

 

Em không dám kể về quá khứ của mình cho cha mẹ, bạn bè, anh em. Quá khứ như bóng ma ám ảnh em hằng ngày hàng đêm. Em bơ vơ xứ lạ quê người. Em tự nhủ mình phải đứng dậy, quên tất cả để làm lại cuộc đời. Trên con tàu ngày ấy có ai biết ai đâu, mọi người cùng cảnh khốn cùng, có biết nhau cũng phải giả vờ quên để vùi chôn quá khứ.

Em cố gắng đi làm, đi học. Em xin rửa chén ở một nhà hàng Việt Nam. Hai bàn tay mềm mại học trò khô cằn vì hóa chất. Mỗi ngày đi làm về là em ghé vào học ESL ở một trung tâm gần nhà. Đất nước cơ hội đã tạo em từng bước đi lên những nấc thang học tập cao hơn và công việc làm phù hợp với khả năng... Bây giờ em là một  trở thành một cô dược sĩ của một pharmacy có tầm cở của Mỹ.

 

Tình cờ em gặp lại người bạn cùng xóm ngày xưa trong một lần đi du lịch. Người con trai đã từng nhìn theo em mỗi buổi đến trường. Anh ta nghèo nên không dám tỏ tình chỉ yêu thầm và chờ đợi. Sau bao nhiêu năm xa cách, hai người thành niên gặp lại nhau nơi xứ lạ quê người. Hai tâm hồn cô đơn ấm lại vì tình đồng hương, tình bè bạn và tình yêu đã đến để cùng nhau xây dựng cuộc đời. Em đã nhiều lần muốn tâm sự, muốn kể rõ cho vơi đi bao ám ảnh. Nhưng dưới mắt chồng em, em là một cô gái toàn bích, một tiểu thư trong trắng ngây thơ. Trong vòng tay thương yêu của chồng, em sợ vuột đi hạnh phúc. Một người đàn bà thất tiết một lần hay bao nhiêu lần cũng giống nhau. Ai biết cái quá khứ tối tăm ghê rợn của em. Em muốn trốn chạy dĩ vãng dù nó vẫn thỉnh thoảng đuổi theo em trong giấc ngủ mộng mị. Em thề! Vâng em thề chôn chặt nỗi đau tận đáy lòng đến mãn kiếp.

 

Bạn tôi là người trong câu chuyện thứ hai. Một câu chuyện thương tâm có thể xảy ra rất nhiều trong xã hội VN thời chưa mở cửa. Thế nhưng mỗi nhân vật chỉ sống trong nỗi đau và niềm ân hận khôn nguôi.

 

Chồng chị đi tù Cộng Sản, nhà lâm cảnh đói nghèo. Chị ngoài giờ đi dạy còn phải đi buôn hàng để nuôi một đàn con và tiếp tế cho chồng. Từ 4 giờ sáng chị đón chuyến xe đầu tiên đem hàng đi bỏ mối. Giờ này còn sớm hàng nông sản lậu qua lọt cửa kiểm soát vì là mối quen. Đến nơi bỏ mối hàng xong chị bươn bả đón xe về cho kịp giờ dạy buổi sáng. Cô giáo hai tay chai cứng khô cằn vì vất vả. Không còn son phấn, áo dài tha thướt như ngày xưa. Chị đứng lớp như một con vẹt. Con vẹt nói theo sách, có bác, có Đảng, có độc lập, tự do. Bác kiểm soát từng mớ bắp, bao khoai, mớ đậu do tay mình trồng tỉa, không được đem ra khỏi xã. Con chị đói meo, nhà mẹ ruộng rẫy trồng tỉa mà nhìn cháu xanh xao thiếu ăn. Đảng bảo chị phải dạy học trò chống Mỹ ngụy, mạt sát những thằng ngụy ác ôn khi chồng chị đang bị đày trong trại tù Yên Bái.  Chị dạy các em  đất nước tự do mà chị đi ra khỏi xã thăm mẹ cũng phải xin giấy chính quyền với bao nhiêu cái mộc có hình búa liềm đỏ chói. Chị bảo học trò đất nước hòa bình, dân ta hạnh phúc mà hàng đêm chị ôm con khóc trong sự cô lẻ nhớ nhung.

 

Ôi mọi thứ đảo điên chị phải dạy, chị phải đứng lớp, phải uốn lưỡi đến tê cứng để được sống còn. Buổi sáng đứng lớp, tan giờ về đi gom hàng nông sản và sáng mai đi buôn lậu. Cả nước buôn lậu, cả một xã hội buôn lậu. Mọi người nói dối nhau để sống, để sinh tồn. Mấy ký‎ lô gạo và mấy món nhu yếu phẩm hàng tháng chưa đủ cho chị sống một mình. Còn con, còn chồng còn bao nhiêu thứ phải chi. Chị trở thành một cô giáo đi buôn lậu hàng chuyến sành sỏi.

 

Thế rồi một lần gom hàng chị bị bắt. Chúng tịch thu mấy bao đậu xanh và bắp rồi bắt chị về đồn công an. Tại đây muốn trở về với con, muốn còn được đi dạy, chị phải trao đổi. Món hàng trao đổi là thân xác một người đàn bà.

 

Chị bặm môi, nước mắt chảy theo từng cơn dâm loạn của tên cán bộ khốn nạn. Một lần lầm lỡ chị có mang với hắn. Chị khóc trong tủi nhục, chị căm thù nhưng bất lực. Chị phá thai không ai biết nhưng vết hằn thương đau theo chị suốt đời. Chồng chị về vui đoàn tụ, chị đi định cư ở nước ngoài nhưng trong lòng chị luôn có cái gai. Chị luôn luôn thấy mình có tội, thấy mình đầy tủi nhục và xấu xa. Chị mang trong lòng một tì vết không cách chi gột rửa. Nỗi niềm riêng đè nặng trái tim đến nghẹt thở mỗi chị khi nghe ai ca tụng sự đoan trinh của những người vợ HO.

 

Chị theo chồng xuống đường biểu tình chống CS mỗi khi có hội đoàn kêu gọi. Chị gào to, chị la lớn, chị muốn thả ra hết những oan ức, nhục nhằn chị phải gánh. Chị căm thù một chế độ tàn án, khốn nạn. Chị nhìn những tên cán bộ CS như cái thằng khốn nạn đã hủy diệt hai chữ tiết trinh của chị.

 

Đất nước Mỹ tự do đã cho chị có cơ hội làm lại từ đầu. Chị ra đi hai bàn tay trắng. Một ông chồng gầy yếu bệnh hoạn sau những tháng ngày trên trại tù Việc Bắc. Nắm tay các con, chị hứa với lòng chị làm lại từ đầu. Chị làm tất cả những công việc có thể để đưa các con hội nhập vào xã hội tự do.

 

Con chị bây giờ đã là một Bác Sĩ, chị yêu xứ sở này, yêu những con người thẳng thắn, yêu một đất nước có luật pháp bảo vệ. Tìm đâu xa. Đây chính là thiên đường của những con người bị nhiều bất công áp bức.

 

Còn đây, một câu chuyện điển hình trên nước Mỹ. Một đất nước tạo nhiều cơ hội những người đàn bà tài giỏi. Thế nhưng họ có hạnh phúc không? Họ có sống trong niềm vui thành tựu hay cũng có những nỗi niềm riêng.

 

Cô là một người thành công trên thương trường. Cô đẹp, cô giỏi giang cô lo cho chồng, cho con chu toàn trách nhiệm. Thế nhưng có ai biết đâu đêm về cô luôn thao thức, nước mắt âm thầm chịu đựng. Chồng cô luôn luôn xa lánh cô. Bên kia phòng khách anh một mình bên ấy, cô bên này ôm gối khóc thầm. Có cái gì vướng mắc, có một hố cách ngăn không thể san bằng. Anh không thể thông cảm cho cô hay cuộc tình đã hết.

 

Mới hôm nào cô và anh đi song bước trong những buổi tiệc đông đảo, sang trọng. Ai cũng nói họ xứng đôi. Ai cũng ca tụng, ai cũng ao ước được như hai người.

Thế nhưng bao nhiêu đêm rồi cô cắn răng mà khóc. Tuổi của cô bây giờ đang khát khao có một bờ vai, một sự thèm khát âm ỉ đốt cháy con người cô. Thế nhưng anh như một tảng băng. Anh không thể cho cô sự yêu thương, thỏa mãn. Anh không  nói ra nguyên nhân hay bất cứ điều gì, chỉ tìm cách lãng tránh. Còn cô, cô cũng không thể nói ra. Cô câm nín chịu đựng trong uất ức. Không biết sẽ chịu đựng được tới bao giờ.

 

Đó là những mẫu chuyện đời điển hình trong xã hội. Người phụ nữ phải trả cái nợ oan khiên ngày tạo thiên lập địa. Bà Eva đưa trái cấm cho chồng. Cái trái cấm nằm ở cổ người đàn ông nên luôn trậm trực. Người đàn bà là cái xương sườn đã bị tách ra từ chồng. Nên khi người đàn ông bực bội, đau khổ người đàn bà cảm nhận một cách rõ ràng để chia sẻ. Còn khi người đàn bà có những uất ức hay tâm sự đầy vơi thì người chồng dường như vô tình không biết. Một phần nào đó cắt lìa thì không còn dây mơ rễ má. Đó là sự vô tình hay thiếu bén nhậy của đàn ông.

 

Tôi không bị một quá khứ đau buồn nào đè nặng, nhưng trong tôi những niềm riêng vẫn âm ỉ khôn nguôi. Những niềm riêng đó đôi khi như thác lũ, đôi lúc như cây kim chích nhẹ vào trái tim. Nó làm tôi nghẹt thở nhưng vẫn mĩm cười. Mĩm cười để con cái yên tâm đèn sách, để mẹ già sống vui những ngày cuối đời. Để bản thân mình tự an ủi. Thôi! Đó là nghiệp mình phải trả.

 

Có một điều tôi muốn tâm sự với các đấng ông chồng Việt Nam trang lứa chồng tôi.

Các anh à! Các anh đang đến và sống ở đất nước Hoa Kỳ. Một đất nước mở ra cơ hội cho những người dấn thân và học hỏi. Các anh cũng như chồng tôi là những người lỡ vận, tuổi đã cao, sức đã kiệt sau bao nhiêu năm tù đày. Mọi tư tưởng, phong tục VN nó đi vào máu, vào thịt vào từng hơi thở.

 

Có một số các anh có sức khỏe, có nghị lực, có điều kiện đã học tiếp, tiến thân và thành công. Các anh ấy vì tiếp xúc nhiều người Mỹ, văn hóa Mỹ nên dễ dàng hội nhập.

Nhưng văn hóa Tây Phương mới mẻ của Mỹ đã làm đau khổ biết bao người phụ nữ Việt Nam thuần túy như chúng tôi. Khi hành trang xuất ngoại là đầy những hình ảnh thương đau, tủi nhục, thua thiệt của quá khứ và một câu nói:

- ''Ở xứ Mỹ đàn ông sắp hạng sau con chó. Hãy liệu mà ăn ở”.

 

Một câu nhắn nhủ chua chát, tàn độc đã khiến những ngày hội nhập khập khiễng biết bao nhiêu. Cụ thể, lần đầu tiên ra bộ Xã hội để làm hồ sơ trợ cấp Tị Nạn chính trị. Cô nữ nhân viên nhìn lên giấy tờ và gạt phắt tên của chồng tôi và điền vào đó là tên của tôi đứng đầu form.

Bà nói: ''Tôi sửa đổi tên bà để nhận những trợ cấp. Phụ nữ thường lo cho gia đình và tiết kiệm lo cho con.''

 

Tôi nhìn đôi mắt chồng tôi đầy bất mãn mà lo sợ. Thôi rồi, cuộc sống gia đình sẽ bắt đầu không vui từ cái nhỏ này của văn hóa Mỹ.

Bước ra khỏi cửa phòng của sở xã hội, anh buông một câu:

- Tôi đã biết rồi, qua đây là bà làm chủ hết, bà toàn quyền tui chỉ đứng chót, tui thua cả con chó nữa mà.

 

Và thế, tôi làm chủ nhà bếp, khệ nệ đi bộ mua thức ăn về, nấu nướng dọn lên cho cả nhà. Tôi làm chủ cái đống chén dĩa ăn xong. Tôi làm chủ đống quần áo dày mùa lạnh bằng đôi tay yếu đuối vì không đủ tiền mua máy giặt, máy sấy. Tôi lau nhà, tôi dọn dẹp, tôi làm chủ tất cả công việc trong nhà, ngoài việc cùng chồng đi học ESL.

 

Đó! Đó chỉ là cái mở đầu cho những ngày sống trên nước Mỹ. Muốn gia đình êm thuận, tôi chỉ còn biết giao cái nhiệm vụ làm chủ đồng tiền cho chồng. Còn mình tiếp tục làm chủ công việc.  

 

Thế nhưng không phải dễ dàng vượt qua tất cả, cái tư tưởng “Người đàn ông ở Mỹ thua con chó” nó đã đóng mộc trong tâm tưởng chồng tôi rồi, nên bất cứ điều gì cũng bị câu này đè bẹp, đay nghiến... Tôi chỉ biết cúi đầu câm nín, chịu đựng. Vì đó là chuyện của gia đình mình.

 

Đã nói là “Có những niềm riêng một đời câm nín“ nên tôi không thể kể hết ra đây. Tôi chỉ có một chút tâm sự.

 

Các anh à!, chồng ơi! Ở Mỹ người ta đưa người phụ nữ lên đầu là vì người phụ nữ đã góp phần không nhỏ vào sự nghiệp của chồng. Dưới mắt người Mỹ phụ nữ và đàn ông đều có một sự bình đẳng về giá trị con người. Người phụ nữ phải được bước ra xã hội và đem trí tuệ, tài năng mình đóng góp cho xã hội. Đó là quyền lợi và trách nhiệm của phụ nữ. Phụ nữ còn một sinh vật đáng yêu cần được yêu thương, che chở. Người phụ nữ được cưng chiều như một chú cún hay con mèo nhỏ dễ thương. Như vậy người đàn ông càng tăng thêm giá trị về sức mạnh và tài năng của mình.

 

Ở Mỹ, Tổng Thống đắc cử người ta cũng lên khán đài cám ơn người vợ và các con. Câu đầu tiên các chính khách, nghệ sĩ hay doanh nhân thành đạt phát biểu là tỏ lời biết ơn người vợ yêu thương đứng sau lưng hổ trợ cho mình. Đó là cái nghĩa, cái tình, công bình cho sự cống hiến âm thầm của người phối ngẫu.

 

Có khi nào tư tưởng chồng thoáng một chút nghĩ như vậy hay không? Có khi nào chồng thêm cái từ “cám ơn” trong tự điển của chồng không? Có khi nào chồng thấy vợ mình đáng thương và tội nghiệp hay không?

 

Đất nước Mỹ là thiên đường cho sự tiến bộ, là cơ hội cho những người OPEN tư tưởng.

Các con mình đã thành nhân, đã và đang là những người Mỹ gốc Việt tương đối thành công. Chúng đang bơi lội trong dòng sông tự do và tôn trọng nhân phẩm con người dù đó là nam hay nữ, là người của bất cứ quốc gia nào.

 

Người đàn bà Á Đông không khi nào muốn vượt qua mặt chồng dù sống ở bất cứ nơi đâu. Cái luân lý đó nó đã giúp người phụ nữ VN chịu đựng và chung thủy. “Vợ chồng phải luôn tương kính” là gốc lõi của mọi gia đình. Chồng hãy nhìn lại để thấy một quá trình chung sống, một giai đoạn đời đã trải qua. Dù đã qua đây bao nhiêu năm em vẫn không hề thay đổi. Vẫn làm chủ cái bếp, cái sink, cái máy giặt. Làm một người con dâu ngoan, một người vợ chăm lo cho chồng, một người mẹ hết lòng vì con cái.

 

Bốn mươi bốn năm đời sống hôn nhân, bao nhiêu lần em nuốt nước mắt vào lòng câm nín. Niềm riêng canh cánh bên lòng em không thể nói với ai.

 

Em thèm khát có một ngày thật bình an, cùng chồng ngồi xuống và thật tin cậy em sẽ mở cái niềm riêng của em ra mà tâm sự hết với chồng. Thế nhưng, rất tiếc sẽ không bao giờ có cái ngày hạnh phúc đó. Niềm riêng vẫn chỉ là niềm riêng của chỉ một mình em.

 

 

Có những niềm riêng không thể nói

Dặn lòng chỉ để một mình thôi

Để những chiều buông, buồn lặng lẽ

Bước độc hành theo áng mây trôi.

 

Có những niềm riêng rất ngậm ngùi

Nén lòng dấu giọt lệ đầy vơi

Ước mộng ban đầu đà gãy đổ

Từ thuở con thơ mới chào đời.

 

Có những niềm riêng dấu thật sâu.

Tận đáy tim đau để nuốt sầu

Nỗi buồn như gió thu thật nhẹ

Chìm vào nỗi nhớ để mà đau

 

Có những niềm riêng muốn nói ra

Nhìn quanh ta chỉ một mình ta

Cô đơn đè nặng trong phiền muộn.

Để chết tình mơ trong xót xa.

 

Có những niềm riêng như hơi thở

Mỗi ngày đối diện để mà đau

Ém sâu, thở mạnh trong tỉnh lặng

Hơi thở phù du nhuộm nỗi sầu.

 

 

Có những niềm riêng như đá sỏi

Đè nặng trong tim những lúc buồn.

Dặn lòng thôi nhé đời là mộng,

Sao để cho mình mãi vấn vương.

 

Có những niềm riêng đến cuối đời

Âm thầm theo giọt lệ đầy vơi

Viết vào trang giấy pha nỗi nhớ

Mực đã nhạt nhòa theo ước mơ.

 

Nguyễn thị Thêm.

07/09/14

 

27 Tháng Mười Hai 20142:32 SA(Xem: 30912)
Xa nhau một đời ta vẫn chờ nhau Nhớ đêm Sài Gòn Cali chiêm bao Nhớ ngày Cali Sài Gòn trông ngóng Chờ nhau một đời, hẹn đến ngàn sau
27 Tháng Mười Hai 20142:24 SA(Xem: 32816)
Hòa bình đến, chiến tranh đi. Ai mang bom đạn phủ đầy trời trong. Dù cho giá lạnh mùa Đông. Vẫn nghe nồng ấm ân hồng niềm tin. Chào mừng Thiên Chúa giáng sinh...
27 Tháng Mười Hai 20141:19 SA(Xem: 31515)
Lá vẫn hoài màu chung thủy đam mê. Lá nhớ gì mà tím buồn đến vậy Hoa thương ai mà trắng đến nao lòng Nhắm mắt lại trong mịt mù vẫn thấy Lá và hoa tím trắng quá mênh mông.
27 Tháng Mười Hai 201412:57 SA(Xem: 28253)
Ngủ vùi một giấc quên cơn mộng Vỗ nhẹ đôi tay xóa chuyện đời Man mác thềm xưa làn gió thổi Êm đềm bến cũ áng mây trôi Phù hoa, phú qúy là hư ảo Thì tiếc làm gì chút nét môi
27 Tháng Mười Hai 201412:40 SA(Xem: 33614)
Nắng tây thổi cái hanh vàng xuống phố Gió đông xuân xoáy khao khát lên trời Nơi nào đó cầu xin em còn nhớ Quán Thềm Xưa em đã rớt nụ cười
26 Tháng Mười Hai 201410:58 SA(Xem: 31033)
Rồi, thời gian qua mau, tuổi ấu thơ không còn nữa. Những đêm Noel đi lãnh quà bây giờ chỉ còn là những kỷ niệm đáng yêu trong ký ức.
26 Tháng Mười Hai 20147:59 SA(Xem: 18217)
Giữa những tiếng kêu của bà lão là tiếng la mừng rỡ của một người tù khác nghe xướng đúng tên mình có người nhà thăm nuôi. Tiếng cười của người tù, tiếng khóc của người bên ngoài cửa sắt.
19 Tháng Mười Hai 20147:11 CH(Xem: 26323)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: BÊN LỀ - Nhạc và Lời : Phạm Chinh Đông - Hòa Âm: Tuấn Ngọc- Ca sĩ Hương Giang
19 Tháng Mười Hai 20146:58 CH(Xem: 31305)
Thấm thoát hai mùa Noel Năm nay trở lại thì nhạt nhòa Tà áo năm xưa không còn nữa Thuyền đã xa bờ về bến mơ…
19 Tháng Mười Hai 20146:23 CH(Xem: 33332)
Cảm tạ Chúa tuôn tràn huyết báu, Cứu chuộc con ra khỏi vong nô. Trần đời không đẹp như mơ, Đời con nhờ Chúa nên thơ, ngọt ngào.
19 Tháng Mười Hai 20146:13 CH(Xem: 27370)
Xin cám ơn đất nước Mỹ đã cho chúng tôi một cuộc sống an bình hạnh phúc như hôm nay. Cho chúng tôi hưởng được ngày lễ Giáng Sinh đầy ý nghĩa.
19 Tháng Mười Hai 20142:39 CH(Xem: 29389)
Nhớ hồi một chín chín hai, Đồng môn khóa 7 chọn ngày cuối năm, Họp mặt nam Pháp, Anh Văn, Nghĩa tình hai lớp sát gần cạnh nhau, Sáu hai đến bảy năm sau, Một chín sáu chín cùng nhau ra trường,
19 Tháng Mười Hai 20142:20 SA(Xem: 30349)
Trần gian náo nức đón No-el Chúa trải buồn trên những ngọn đèn Đạo lý- thế nhân luôn tráo trở Lợi danh-thiên hạ mãi đua chen
19 Tháng Mười Hai 20142:03 SA(Xem: 29732)
Đời ông nội tôi nhờ có vật thiêng cứu mạng, đến đời tôi cũng có phần có phước lớn như vậy. Năm đó tôi mua được một khối... đá, trên đó có một con cá hóa thạch lộ rất rõ, chỉ phần đầu bị che khuất chút xíu.
19 Tháng Mười Hai 20141:05 SA(Xem: 33080)
Ví dụ như mình đừng trót đánh rơi Chắc thương không đau một hình một bóng Để nhớ đêm đêm vào ra trông ngóng Chờ gặp nhau đau đáu đợi ngày về
18 Tháng Mười Hai 201412:58 CH(Xem: 24623)
Anh ơi, em nghĩ chỉ có tình cảm mới giúp người ta thấy con đường người ta đi đúng là tươi đẹp, là đáng đi. Vượng đã thay đổi vì em. Thủy, rồi tới anh, nói với em như thế. Phải chi chính Vượng nói với em như thế ?
13 Tháng Mười Hai 20143:20 SA(Xem: 30285)
Hôm nay bão rớt về nơi này , sụt sùi mứ khóc mấy ngày nay. Bão rớt ngày xưa có mẹ già Cơm canh nóng hổi Mẹ đem ra . Bão rớt hôm nay kho nồi thịt Cháu về vui quá: cám ơn Bà
13 Tháng Mười Hai 20143:16 SA(Xem: 35790)
Một góc trời quê hương bụi bặm ơi! Dấu chân xưa chắc soi còn chưa rõ Mỗi dấu chân một bước đời gian khó Mong ngày về nhìn lại bóng chân quen
12 Tháng Mười Hai 20146:18 CH(Xem: 36741)
Tôi lại nghĩ tôi thua xa những em bé ấy. Chúng coi trâu như bạn, chúng chơi đùa và coi giữ trâu như một niềm vui. Còn tôi, chỉ một năm giữ trâu thôi mà tôi coi là một móc ngoặc đời mình thì quả tôi còn thua một đứa con nít.
12 Tháng Mười Hai 201410:41 SA(Xem: 27676)
cảm tác theo bài viết "Nước Mắt" của Nguyễn Thị Thêm đăng trên Web Site Ngô Quyền ngày: 6 tháng 12, 2014 và thưởng thức tiếng hát Ngọc Lan qua "Giọt Nước Mắt Ngà", sáng tác của Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên.
12 Tháng Mười Hai 201410:35 SA(Xem: 34429)
Đông về bên Giáng Sinh buồn. Trên cao Chúa cũng xót thương tội đồ. Quàng vai nổi nhớ bơ vơ. Kiếp sau xin chớ dại khờ yêu đương.
10 Tháng Mười Hai 201411:10 CH(Xem: 24074)
Trân mong ước chuyện tình cảm giữa Thủy và anh An Trân có thật, và sẽ thành tựu vào một ngày không xa. Nhìn hạnh phúc của người khác để cảm thấy mình hạnh phúc. Đó là trường hợp của Trân chăng?
10 Tháng Mười Hai 201410:58 CH(Xem: 14483)
Suốt một tuần lễ trời mưa tầm tã. Chỗ nằm của cha Minh và tôi bị nước tạt ướt, phải di chuyển ép sát vào bên trong. Ban đêm nghe tiếng nước chảy liên tiếp từ cái rãnh bên hè xà lim xuống ống cống ở cuối nhà giam.
10 Tháng Mười Hai 20144:56 CH(Xem: 43147)
Mồng tơi tím giậu rào Xanh xanh bờ rau đắng Đồng quê thật ngọt ngào Nồng nàn hương lúa mới Êm ả khúc đồng dao Tiếng võng đưa vời vợi.
10 Tháng Mười Hai 20142:36 CH(Xem: 33603)
Ừ, thì bỗng dưng mà nhớ một mình ... chiếc phong bì hồi xưa con tem im lìm nằm ngoan bên góc phải có con dấu đóng lên ngày tháng nó làm chứng cho ... nhưng giờ có ai cần!
06 Tháng Mười Hai 20141:28 SA(Xem: 35459)
Gửi Chặng, buổi sáng thứ Bảy, 29 tháng 11, 2014 Ngày bạn về với đất trời, bao dung. Nói với em, người bạn nhỏ Hãy bay đi, về phương trời miên viễn nơi những từng mây, có cánh thiên thần
06 Tháng Mười Hai 201412:56 SA(Xem: 30614)
Người thấy và cảm nhận được giọt nước mắt long lanh như những viên kim cương hay giọt sương lấp lánh là người mới thật sự đẹp, một người đáng trân trọng.
05 Tháng Mười Hai 201411:50 CH(Xem: 38548)
Có một ngày trời không áng mây trôi, mưa dầm dề. Tôi nghe tiếng thời gian thở dài. Không dưng nỗi nhớ tròng trành, nên lòng trĩu nặng. Mưa dầm... Ngõ nhớ. Có bóng ai thấp thoáng trong màn mưa.
05 Tháng Mười Hai 20145:01 CH(Xem: 32602)
Từ có em, là ta có thơ Dáng em huyền ảo rất mơ hồ Lúc buồn ngơ ngẩn bên song cửa Khi nhớ ngậm ngùi giữa giấc mơ
05 Tháng Mười Hai 201412:27 SA(Xem: 37152)
May mắn học chung Thầy Cùng chuyển hướng Tâm linh Tập trụ trong Tánh Biết Vượt khỏi đường tử sinh
05 Tháng Mười Hai 201412:13 SA(Xem: 33347)
Kỷ niệm bốn mươi năm Hai đóa hoa vô ưu Tặng nhau ngày kỷ niệm Anh và em có nhau Chúc nhau luôn tinh tấn Giữ niệm biết không lời An lạc là ở đây!
04 Tháng Mười Hai 201412:40 SA(Xem: 27873)
Mênh mang nước chảy xuôi dòng, Xòe tay đếm lấy bao vòng đời xoay. Đời sao cứ mãi loay hoay, Đưa ai bước vội , gió bay qua cầu. Ước sao có phép nhiệm mầu, Đưa tay nắm lấy,nỗi sầu phôi pha.
03 Tháng Mười Hai 20142:39 CH(Xem: 23374)
Nhỏ bạn của Trân ơi ! Nhỏ có nhớ lời thầy Bằng tâm sự với mình hôm nào không ? Đời giả trá, lừa đảo khôn lường. Mình non tay, kém kinh nghiệm, trước sau gì mà chẳng có lần vấp ngã.
03 Tháng Mười Hai 20142:01 CH(Xem: 14862)
Tôi nhìn Nhị Hà. Tôi không đọc được tình cảm trong mắt cô khi cô nói đến việc một người bạn cùng lớp bị bắt. Kiệt đã bị đưa đi cải tạo. Còn tôi tại sao tôi còn ở đây?
03 Tháng Mười Hai 20145:51 SA(Xem: 30921)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: MƯA HUẾ, HUẾ MƯA... - Thơ Trần Kiêu Bạc - Hồng Vân diễn ngâm Kiều Oanh thực hiện Youtube
29 Tháng Mười Một 201412:08 SA(Xem: 31773)
Trời chiều Cali đã bắt đầu đi ngủ sớm, màn đêm với khí trời lành lạnh như báo trước sự chuẩn bị cho những ngày lễ cuối năm. Dù trời lạnh nhưng chúng tôi lại cảm thấy luôn ấm lòng với những tiếng cười ròn rã những tiếng nói rất thật và thân tình.
28 Tháng Mười Một 201411:13 CH(Xem: 22329)
Sức mạnh của chúng ta là phải biết họ là ai và cho họ biết chúng ta là ai? Sau đó phải biết cất lên tiếng nói. Nói thì sống, không nói thì chết.
28 Tháng Mười Một 20141:29 CH(Xem: 22475)
Khi cơn mưa chiều đổ ập xuống, trời tối sầm lại. Nhà đèn lại cúp điện khiến nơi bàn thờ gia tiên gia đình con, ánh sáng ngọn đèn dầu nhỏ thật lung linh, mờ ảo. Nhưng cũng tốt. Càng tăng thêm vẻ trang nghiêm cho buổi lễ.
28 Tháng Mười Một 20142:15 SA(Xem: 29848)
Cuộc đời cũng thế, như một giòng sông, là một biến chuyển không ngừng. Có những chỗ, giòng sông trôi êm đềm nhưng cũng có những nơi, giòng sông trôi ào ạt làm ta chới với. Rồi cũng có những đoạn giòng sông rẽ nhánh thình lình, quanh co uốn khúc.
28 Tháng Mười Một 20141:56 SA(Xem: 30592)
Chiều hôm nay, hôm mai Bảng đen nhìn tiếc rẻ Viến phấn rơi phân nửa Theo hồn Thầy xa bay Con ngã nón chào Thầy Như lần đầu vào lớp Thầy ơi! Thầy đi mất Mà dấu giày còn đây!
28 Tháng Mười Một 20141:53 SA(Xem: 31982)
Xin tôn vinh, xin kính cẩn nghiêng mình: -Sự tận tình, lòng nhân ái, đức hy sinh. -Vì đàn trẻ luôn quên mình tận hiến. Xin khắc ghi sâu vào lòng bất biến Quý lương sư đã tận hiến, hy sinh.
27 Tháng Mười Một 20142:51 SA(Xem: 42421)
Thẫm đôi mắt héo, vương mùi khói nhang, Không ngờ cô bé xóm làng, Làm thơ, hành gã ngang tàng...lệ rơi, Khóc tại cô đó, Duyên ơi!
27 Tháng Mười Một 201412:21 SA(Xem: 32873)
Nhân dịp Thanksgiving. Gia đình chúng tôi, xin gửi lời chúc đến quý vị và các bạn một mùa lễ Tạ Ơn an lành, hạnh phúc, quây quần bên người thân, thâm tâm an lạc để đón mừng Mùa Lễ lớn.... Xin tạ ơn… Tạ ơn tất cả. Happy Thanksgiving…
26 Tháng Mười Một 20141:22 CH(Xem: 24225)
Cách nói của Mười Tân cho người nghe hiểu rằng tất cả cái gì thuộc chế độ cũ đều xấu xa và đáng phải bị tiêu diệt, đặc biệt là nền văn học nghệ thuật miền Nam.
22 Tháng Mười Một 20149:55 CH(Xem: 45450)
Sáng nay dậy muộn, mặt trời cũng lười biếng, trốn trong mây... Nghe tin Chặng đã lìa đời, chiều qua... Bên cửa sổ, một chiếc lá nhỏ, mầu thật đỏ, đang rơi... rớt xuống bên thềm, tuyết trắng. Nhủ thầm, có phải Chặng đó không?
22 Tháng Mười Một 20141:47 SA(Xem: 21955)
Hãy cám ơn cho đúng nghĩa của nó. Hãy cùng nhau coi ngày này là ngày sum họp, vui vẻ với gia đình. Mỗi người mang thức ăn đến hay cùng đến sớm để phụ mẹ nấu nướng để tạo một không khí yêu thương và sinh hoạt đầm ấm.
22 Tháng Mười Một 20141:23 SA(Xem: 21283)
Măng non thay cội tre già. Ngàn năm sông chữ sáng lòa trời trong. Nhọc nhằn cõng chữ qua sông. Buồn vui theo nước lớn ròng nhấp nhô. Tri ân tâm huyết Thầy Cô...
21 Tháng Mười Một 20141:59 CH(Xem: 22787)
Chúng ta hãy thể hiện tinh thần Lễ Tạ ơn một cách chân thành. Bằng hành động mỗi ngày, góp cho cuộc sống trên trái đất này mỗi ngày một thêm tốt đẹp hơn. Có như vậy, mà lễ Tạ Ơn trở thành có ý nghĩa thiêng liêng, cao quý….
21 Tháng Mười Một 20142:15 SA(Xem: 23185)
Nghĩ lại một thời vượt qua dốc cũ Là biết nhọc nhằn công sức Thầy Cô Thấy bảng đen vắt ngang thời thơ ấu blank Nghe phấn rơi xao động tuổi học trò Nhắm mắt lại, lời giảng bài vẫn rõ Mở mắt ra, nhìn trắng lớp sương mù
20 Tháng Mười Một 20146:03 CH(Xem: 21107)
Trên cành cây ngọn cỏ ,vạn vật đang chờ đón mùa về ... và một ngày đẹp nhất:.. ngày 20-11- để em , dù chẳng còn thơ bé,vẫn muốn đến vô cùng gọi lên tha thiết: Thầy, Cô kính mến của ngày xưa Ngô Quyền thân ái ơi!.....
20 Tháng Mười Một 20142:03 CH(Xem: 26353)
Chiếc xe lam tấp bên lề, không ra hiệu làm một người chạy Honda phía sau suýt đâm sầm vào. Ông ta vòng xe ngang người tài xế càu nhàu. Người tài xế xe lam vừa nhận tiền nơi con vừa cười giả lả với ông kia.
20 Tháng Mười Một 20141:44 CH(Xem: 15315)
Bục giảng đã không còn là của tôi. Những học sinh Saigon của tôi không làm sao có thể chấp nhận được thứ ngôn ngữ hay lập luận của một người thầy mà mới vừa hôm qua còn là xanh mà hôm nay đã là đỏ.
20 Tháng Mười Một 20142:02 SA(Xem: 29401)
Bất chợt nhìn dã quỳ rộ nở Ta ngậm ngùi thương nhớ dã quỳ xưa Ôi dã quỳ! Loài hoa chung thủy Đã hẹn thề muôn thuở với mùa đông Dã quỳ ơi một thời lưu luyến Dáng nhỏ xinh cùng hoa dại bên đường
20 Tháng Mười Một 20141:15 SA(Xem: 29563)
THÂN PHẬN* ngậm ngùi theo tháng năm Trăng tà hiu hắt NGÕ PHÙ VÂN* CHẬP CHỜN, ĐỈNH NHỚ** hồn điên đảo NHƯ THẬT NHƯ MƠ** khúc lặng thầm
19 Tháng Mười Một 20142:19 SA(Xem: 35640)
Anh Cọp, em tuổi con Trâu, Nghĩ rằng hai đứa thân lâu, tỏ tình, Chờ hoài em mãi lặng thinh, Gặng hỏi, em nói chúng mình... chị em.
14 Tháng Mười Một 201411:30 CH(Xem: 38031)
đêm tàn lạnh giấc mơ hoa tiếng mưa ngày cũ xót xa nỗi niềm buồn, cây trút lá ưu phiền tiễn thu lặng lẽ, đầy thềm gió mưa.... *Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: GIỌT MƯA THU - Nhạc Đặng Thế Phong - Thái Thanh trình bày
14 Tháng Mười Một 20146:03 CH(Xem: 27434)
Con muốn oà lên khóc mà đôi mắt chợt ráo hoảnh. Chừng như lệ nóng đã đóng băng, chừng như hồn con tê cứng lại. Bản danh sách thí sinh trúng tuyển chờn vờn trước mắt con. Đám đông xô đẩy, lấn dần con ra.
14 Tháng Mười Một 20144:53 CH(Xem: 29920)
Vào ngày chủ nhựt qua mùng 9 tháng 11 , nước Đức và Âu Châu đã ăn mừng kỷ niệm 25 năm Bức Tường Bá Linh Sụp Đỗ (1989 - 2014) .
14 Tháng Mười Một 20141:30 SA(Xem: 26996)
Dòng sông nào cũng về biển cả. Cuộc đời của mỗi con người rồi cũng kết thúc. Chị chỉ mong được nhìn thấy nụ cười thương yêu của người thân,con cái, bạn bè khi nghĩ tới chị ....
14 Tháng Mười Một 201412:51 SA(Xem: 29510)
Hôm nay ngọn gió Thu sang Trở về trường cũ rộn ràng trong tim Người xưa giờ biết đâu tìm !? Hàng me, ghế đá im lìm trong mơ
14 Tháng Mười Một 201412:44 SA(Xem: 30791)
Bay về đâu thì đường xưa vẫn nhớ Dốc Ngô Quyền yêu dấu vẫn đầy tim Không lạc lòng áo trắng hiền muôn thuở Nắng gió Biên Hòa vẫn mãi yêu thương.
13 Tháng Mười Một 201412:31 CH(Xem: 14051)
Bất thình lình hắn đẩy chúi tôi về phía trước. Tôi tưởng mình bị ngã sấp xuống. Cái chân đau của tôi bị nhói thấu xương.
13 Tháng Mười Một 201410:21 SA(Xem: 33050)
từng giọt mưa thu tí tách rơi. ướt đẩm bờ vai tóc rối bời Nhặt cánh lá vàng bên bờ suối Theo dấu chân nai bước cuối đời
13 Tháng Mười Một 201410:12 SA(Xem: 24171)
Ta đã bao lần hứa với em Từ khi nguyệt bạch rớt bên thềm Chia nhau nhặt nửa vầng trăng vỡ Để giữ làm tin mãi chẳng quên
08 Tháng Mười Một 20141:22 SA(Xem: 20967)
Lang thang Thu buớc đến Sàigòn Ngập ngừng Thu ghé cổng Trưng Vương Những lá Thu bay vờn áo trắng Như thả ngàn thơ xuống cuối đường Thu dừng chân sau Chùa lặng yên Hậu liêu vàng sắc Đạo tôn nghiêm
08 Tháng Mười Một 201412:53 SA(Xem: 24008)
Trong tất cả bốn tập thơ của anh Dương Quân như những bản nhạc giao hưởng lôi cuốn người đọc về những kỷ niệm, về quá khứ, và về với tình người, ....nhất là chung thủy với những kỷ niệm mà tác giả đã từng yêu người, yêu đời.
07 Tháng Mười Một 201410:06 CH(Xem: 31851)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Em Ra Đi Mùa Thu tác giả Phạm Trọng Cầu, Thái Thanh trình bày Fall in Virginia.... Autumn Leaves, VA Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
07 Tháng Mười Một 20141:24 CH(Xem: 18860)
tôi đứng giữa rừng lạnh bầy ngỗng trời kêu vang trở về ngồi cô quạnh bấm cell phone. còn đâu còn đâu cậu Hoàng ơi…
07 Tháng Mười Một 20141:16 CH(Xem: 15682)
Nhà tù Kiên Giang buổi tối. Những cánh cửa sắt mở ra đóng lại vội vàng. Cả đám người bơ phờ, bụng đói, tay không đồng hồ, chân không giày dép, đầu óc hoang mang lo lắng sợ hãi ngồi chồm hổm giữa sân nhà giam.
07 Tháng Mười Một 20141:11 SA(Xem: 24842)
Chị đi tìm em. Núp mình bên lá úa. Chim rừng hoảng loạn, Cây cỏ xôn xao Chị hỏi: Em ở nơi nào? Nai vàng ngơ ngác.Lá khô xào xạc Mây bay lang thang.
06 Tháng Mười Một 201410:18 CH(Xem: 24336)
Giang tay ôm chặt nỗi buồn. Tìm quên kỷ niệm đau thương tình sầu. Áo xưa ngày nọ qua cầu. Đợi nhau tháng bảy mưa ngâu theo cùng.
04 Tháng Mười Một 20141:37 CH(Xem: 19270)
tôi còn nhìn mây bay chiều nay mây đang bay trên đồi Evergreen mùa thu mây đang trôi trong ký ức nhạt nhòa người bạn không còn nhìn mây 49 ngày qua
01 Tháng Mười Một 201412:17 SA(Xem: 36000)
Đông về rét lắm, nhớ mênh mông! Vỡ phím, buồn ngơ ngẩn rối lòng Phòng lạnh- xót xa tình Nữ Tố Nắng tàn- xơ xác bến giang Đồng
31 Tháng Mười 20141:20 SA(Xem: 28069)
...nhưng ngày lễ Halloween cũng là một ngày rất đặc biệt của trẻ con. Hãy vui cùng với các cháu và hãy bảo vệ các cháu để tuổi thơ chúng có những kỷ niệm đẹp trong tuổi ấu thơ.
31 Tháng Mười 20141:01 SA(Xem: 22129)
Phong trần tỉnh giấc chiêm bao Biển khơi từng đợt sóng trào bờ xa Trăng ru điệu nhớ đêm qua Lệ nào chảy xuống lòng ta ngậm ngùi !
31 Tháng Mười 201412:53 SA(Xem: 29694)
Sợ mưa, ướt sũng hẹn hò, Sợ mưa, gợi chuyện học trò ngủ yên, Gặp em, hôm đó nắng lên, Anh đâu nhớ dốc Ngô-Quyền, mưa bay.
30 Tháng Mười 20143:01 CH(Xem: 28316)
Nghe thi nhân khóc đêm trường Vớt trăng, sao để miên trường lạc trăng Ngàn sau đời khóc thi nhân Trăng Hàn Mặc Tử nẩy mầm trong thơ.
30 Tháng Mười 20141:20 CH(Xem: 32841)
Suốt hai năm sống cùng bệnh tật, chị Khánh gần như trốn tránh sự quan tâm thăm hỏi của bạn bè. Cũng có thể do quá đớn đau vì hóa chất, chị Khánh chỉ muốn tự ru mình trong chiếc kén bình yên.
29 Tháng Mười 20141:11 CH(Xem: 15487)
Tôi thấy mình như già hẳn đi. Tôi bối rối, mơ hồ. Tôi muốn đi nhưng không biết mình sẽ đi về đâu. Tôi sợ ở, nhưng lòng lo âu trong sự tù túng nên lúc nào cũng thấp thỏm muốn đi.
25 Tháng Mười 201412:03 SA(Xem: 36668)
Mỗi lần Thu đến buâng khuâng, Nhìn Thu quyến rũ vui dâng đỉnh trời. Nắng Thu sưởi ấm lòng người, Gió Thu reo rắc những lời yêu thương
24 Tháng Mười 201412:44 CH(Xem: 30955)
Hãy mở lòng ra nhé người ơi! Trời xanh lồng lộng tháng ngày trôi. Một mai đi mãi không trở dậy. Để lại nhân gian một nụ cười.
24 Tháng Mười 20142:59 SA(Xem: 35358)
Đàn kêu tích tịch tình tang . Ai đưa chim sáo sang ngang cuối mùa Chiều đông thương nhớ người xưa Cho xin ...giọt nước mắt thừa... nhé em.
23 Tháng Mười 201412:26 CH(Xem: 17429)
Chiếc xe đò đi Rạch Giá chật ních người. Kiệt đã lấy cho tôi một chỗ khá tốt: ghế đầu ngồi cạnh bác tài. Trong túi tôi đang có một tấm giấy công tác giả do ông Công cấp, ghi là tôi đi công trường An Biên nghiên cứu đào giếng.
17 Tháng Mười 20143:48 SA(Xem: 37006)
Mùa thu ơi bước về chầm chậm nhé Bởi qua mau nắng sẽ bớt vàng mơ Giàn hoa rạng đông rũ cành úa héo Và heo may xoải đôi cánh tạ từ.
17 Tháng Mười 20142:56 SA(Xem: 29190)
Chấp nhận và vui với những gì hiện hữu. Yêu thương sẽ làm mầm xanh trổi dậy sức sống mới. Tôi yêu thu và yêu luôn những gì đang có trong tầm tay mình.
10 Tháng Mười 20143:18 SA(Xem: 29061)
Tại sao mình không tạ ơn đất trời và tận hưởng vẻ đẹp của mùa thu, vì mình đã biết rõ tiếp sau nó sẽ là một mùa âm u ảm đạm lạnh lùng. Hãy sống bằng hơi thở nồng nàn cho cái hiện tại đang có.
09 Tháng Mười 20141:32 SA(Xem: 30541)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: THU TÍM LÁ VÀNG - Nhạc Vân Tùng - Hoàng Oanh trình bày
08 Tháng Mười 20145:42 CH(Xem: 23408)
Như thế đấy, đã từ lâu rồi, người dân quê mùa, thiếu học và hãy còn nghèo nhưng vẫn biết không bán nước một cách nhân văn, thấm đẫm cái tình với người và tình với... nước!.
08 Tháng Mười 20144:47 CH(Xem: 31589)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Lá Thu Ngày Ấy - Thơ: Duy Quang - Ngâm thơ: Hiếu Hạnh
03 Tháng Mười 20149:13 SA(Xem: 18899)
ước vọng của thầy gởi lại thế nhân, thầy nói thầy ra đi với tư cách một nhà văn, vì suốt cuộc đời thầy luôn luôn theo đuổi, gìn giữ như pháp danh TÂM NGUYÊN của thầy.
03 Tháng Mười 20142:17 SA(Xem: 31050)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Màu Nắng Có Bao Giờ Phai Đâu- Nhạc Đoàn Chuẩn--Lê Dung trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
02 Tháng Mười 201412:53 CH(Xem: 30390)
Mưa Thu rơi nhẹ bờ vai. Là trăm năm vẫn hát bài thương nhau. Lỡ đi cho hết đường tàu. Xin thôi giấc ngủ chiêm bao dậm dài. Mưa Thu hôn nhẹ tóc ai...
02 Tháng Mười 20144:02 SA(Xem: 39408)
Lang thang... đồi vắng... một mình Mưa Thu hay tiếng thì thầm gọi nhau Lá vàng theo gió về đâu??? Cho ta gửi chút nỗi sầu về ai...
27 Tháng Chín 20142:47 SA(Xem: 30534)
tưởng nhớ NXH riêng tặng DC ngừng cọ vẽ, khi nghe tin NXH không còn nữa… bạn đã đi rồi, ngày qua, mất hút.. bụi về với mây căn nhà ngói đỏ [2] quạnh hiu trống vắng, buồn…
27 Tháng Chín 20142:20 SA(Xem: 31992)
Nén nhang đưa tiễn Thầy ơi! Bỏ buông sự nghiệp khắp nơi văn đàn Gió thu lay động rèm tang Ngô Quyền vĩnh biệt Thầy Nguyễn Xuân Hoàng thiên thu
24 Tháng Chín 201410:42 CH(Xem: 19745)
Duyên văn nghệ giữa tôi và ông chỉ một lần gặp gỡ tại café PALOMA , và bài viết Tô Canh Thơm Của Mạ trên Việt Tribune, nhưng lần gặp đầu tiên đó đã để lại trong tôi một mối hào cảm rất đẹp với một nhà văn, nhà giáo tên tuổi, nhưng rất bình dị này.
19 Tháng Chín 20143:04 SA(Xem: 31169)
''Sinh ký tử quy'' là định luật của đất trời. Nơi ''cõi tạm'' Thầy đã sống xứng đáng với vai trò là một Nhà Văn, Nhà Giáo bằng nhân cách và những cống hiến của mình cho văn học Việt Nam thì hôm nay, trên đường đến ''cõi về'' ....
18 Tháng Chín 201412:38 CH(Xem: 26354)
Hóa ra, anh và Nguyễn Xuân Hoàng dù rất khác nhau về nhiều điểm nhưng quả đã chung một điều - Cả hai chưa hề nói với nhau về văn chương, chữ nghĩa,
16 Tháng Chín 20141:36 CH(Xem: 24898)
Sáng nay một lần nữa tôi lại cảm nghiệm được lẽ vô thường của đời sống khi vào thăm Thầy Nguyễn Xuân Hoàng, Thầy dạy Triết của các đàn anh đàn chị Ngô Quyền , Thầy dạy văn chương của tôi.
15 Tháng Chín 20149:25 SA(Xem: 30053)
Buồn thương trời đổ cơn mưa, Sáng nay thứ bảy Mây đưa Hoàng về.* Hết rồi giây phút hôn mê, Bạn giờ thanh thản sơn khê mây trời. Đạo Hữu pháp danh: Thanh Tâm Phạm Gia Hưng xin chia buồn cùng tang quyến.