Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Trần Kiêu Bạc - BÀN TAY ẤM NHƯ MÙA XUÂN

22 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 30142)
Trần Kiêu Bạc - BÀN TAY ẤM NHƯ MÙA XUÂN


BÀN TAY M NHƯ MÙA XUÂN

(Lời giao cảm: Sau khi thăm Thầy Hoàng ở Milpitas, tôi có viết cảm tưởng và định gởi đăng trên Web Biên Hòa và Ngô Quyền, nhưng lại nghe thấy có tin đại khái là những bài viết về Thầy đa số có mục đích là lợi dụng sự nổi tiếng của Nhà Văn Nguyễn Xuân Hoàng để "ké" hay nói theo kiểu Việt Nam là "ăn theo" nên tôi không phổ biến bài viết. Nay nhân mùa Xuân đến thì dù ai có nói gì hay có điều chi bất trắc cũng không cản trở mình viết vài hàng mới cho Thầy Hoàng, người mà tôi luôn cảm phục cả tài năng và nhân cách)

Khi tôi đến nhà Thầy ở Thành Phố Milpitas, California thi đồng hồ chỉ 11 giờ 30 sáng. Đó là một ngày Thứ Bảy, ngày 24 đẹp trời của tháng Tám năm 2013. Trời cao và xanh trong. Nhiệt độ vừa phải khi đất trời đang chuyển mình từ Hạ sang Thu.

Cô Vy, phu nhân của Thầy, chào tôi ở cửa và niềm nở mời vào. Trong khi chờ Thầy từ phòng trong ra, tôi tò mò nhìn quanh. Đó là một phòng khách rộng vừa phải, bày trí ngăn nắp và đầy tính nhân văn. Ngoài vài tấm hình gia đình và bức hoạ cô Vy thời trẻ, tôi chú ý đến bức tranh Thư Pháp với nội dung rất lạ (đính kèm hình bên cạnh) nhưng nói lên được là chủ nhân của nó là người rất phóng khoáng trong thay_hoang-largesuy nghĩ và thoải
mái trong đời thường.

Thầy Hoàng ra gặp tôi không lâu sau đó. Thầy rất ân cần mời tôi ngồi. Tôi đỡ Thầy qua sofa, nhưng cô Vy nói Thầy chỉ thích hợp ngồi trên ghế gỗ cứng. Như vậy hợp với tình trạng cơ thể Thầy lúc ấy. Thầy nhìn tôi im lặng. Tôi nhìn Thầy lặng im. Không phải là không có gì để nói mà những ngạc nhiên xem lẫn cảm xúc làm cả hai như nghẹn lời.

Cũng cần nói ra đây là lần đầu tiên tôi gặp Thầy sau không biết bao lần hẹn găp từ khi khi Thầy còn khỏe. Cứ hẹn rồi chưa gặp, hẹn rồi chưa đến... cho tới khi Thầy bệnh. Thầy vẫn cho phép và bảo tôi gọi Thầy bằng Anh, như là người anh vừa lớn tuổi hơn vừa đi trước trong lĩnh vực văn chương vậy! Phần tôi vừa ái ngại vừa sung sướng vì được một nhà văn nổi tiếng như Thầy cho phép đứng trong vòng thân mật. Tôi dè dặt hỏi thăm Thầy về sức khỏe và những dự tính có thể còn dang dở vì Thầy còn đang trị bệnh. Thầy thân mật trả lời, vui mà nói chuyện, không tỏ ra mệt mỏi hay có phần tiêu cực trong cuộc sống!

Sau đúng 24 phút bên Thầy, tôi nói lời thăm hỏi, an ủi, và xin cáo biệt. Tôi không muốn Thầy thấm mệt vì ngồi lâu và cũng vì tôi biết chừng 1 giờ sau đó Thầy còn tiếp khách thăm từ Nam Cali lên!

Thầy bắt tay tôi, ân cần như lúc gặp. Tôi cầm tay Thầy thật lâu và cũng không nói gì vì để nghe hơi ấm từ tay Thầy lan tỏa qua khắp châu thân. Cảm giác đó khó được tả sao cho đúng. Đó là niềm vui của tôi được cầm tay Thầy qua bao lần mơ ước. Tôi nghe kể rằng bàn tay những người làm nghệ thuật, đăc biệt là những nhà văn, nhà thơ thường hơi lạnh. Không ai lý giải điều nầy và tôi cũng cảm giác y như vậy khi được cầm tay nhà văn Bình Nguyên Lộc và nhà văn Sơn Nam vào năm xa xưa của thế kỷ trước khi những nhà văn nầy còn sống và còn trẻ. Nắm tay Thầy nghe ấm là hoàn toàn chính xác và không hề nhầm lẫn. Điều đó chứng tỏ là khi con người còn sức sống, còn hy vọng và khi con người đang chống chọi với cơn bệnh ngặt nghèo thì mọi khả năng hội tụ và vươn cao để đủ sức chữa bệnh. Thầy để yên tay ấm trong tay tôi và nói khẽ: "Thứ Hai tới, anh sẽ trở lại bệnh viện và sẽ nhận liều Therapy đầu tiên sau nhiều ngay phải chờ đợi vì chưa đủ sức". Tôi xin chụp với Thầy hình kỷ niệm. Cô Vy bấm máy. Thầy hơi nghiêm trong nét mặt trong khi tôi cười, cười thật tình, một chút vô duyên, nhưng tôi tự nhủ đó là cách đem lạc quan đến cho người bệnh hơn là một nét trầm ngâm thường tạo buồn nản cho người mình đến thăm.

thay_hoang_1-large


Ra về, tôi thấy vui hơn bao giờ hết bởi Thầy đã đủ sức để bảo vệ thân thể trước sự công phá tàn nhẫn của căn bệnh và cũng hơn lúc nào hết tôi hãnh diện và thỏa mãn vì được gặp mặt, trò chuyện và nắm tay người Thầy, người Anh mà tôi hằng ngưỡng mộ và yêu quý từ lâu!

Tôi vẫn theo dõi tin về Thầy từ tháng 8 đến nay qua tin tức và qua bạn bè! Tôi càng vui mừng thêm vì biết Thầy đã khá hơn mỗi ngày và chắc rằng bàn tay Thầy vẫn ấm và càng ấm hơn trong những ngày tháng đẹp của Mùa Xuân Giáp Ngọ 2014 đang đến gần.


TRẦN KIÊU BẠC

(ngày Mùa Đông lạnh dưới 25 độ F bất thường ở Cali)
25 Tháng Mười 2014(Xem: 10935)
Dường như tuổi càng cao, sức càng yếu thì tình yêu trường cũ trò xưa lại càng thấm đẫm mãnh liệt trong trái tim thầy hiệu trưởng.
22 Tháng Mười 2014(Xem: 78112)
...Thầy ít khi cười. Nhìn vào đôi mắt sáng rực của thầy, tôi mong manh cảm nhận được những ưu tư, những giấc mơ, những hoài bão mà thầy ấp ủ.
06 Tháng Sáu 2014(Xem: 19410)
Bàn tay nắm lấy bàn tay như truyền hơi ấm trong ngày gặp lại Thầy. Bao kỷ niệm trường xưa chợt hiện về với nỗi nhớ, nhìn lại Thầy và trò tóc đều bạc như nhau. Những ánh mắt ân cần nhìn nhau như có điều nhắn nhủ:
29 Tháng Năm 2014(Xem: 23378)
Bao nhiêu năm qua, chị Kim Kết vẫn nhớ như in lời chúc của thầy Nguyễn Xuân Hoàng ghi trong quyển Giai phẩm Xuân Tứ 2 của chị : “ Chúc cô bé có bím tóc dài nhất và lâu nhất luôn học giỏi…”
14 Tháng Năm 2014(Xem: 18926)
... nhưng vào thời điểm thầy xưa – trò xưa đã vào độ tuổi “ngã bóng hoàng hôn”, thì thầy hiệu trưởng mãi là hình tượng rất đỗi thân thương trong tâm hồn những cựu học sinh Ngô Quyền thời xa vắng …
02 Tháng Năm 2014(Xem: 70850)
Nhắc nhở đừng quên để còn viết và còn nhớ về trường cũ Ngô Quyền, mặc dù bây giờ “trường xưa cảnh cũ còn đâu nữa”. Mà thực sự đâu cần, bởi lẽ vẫn còn sự hiện hữu mãi mãi của kỷ niệm, tình cảm và hai chữ Ngô Quyền.
27 Tháng Tư 2014(Xem: 19269)
Cô Huỳnh Thị Tâm cho tôi biết, cô tốt nghiệp ngành Sư Phạm sau cô Đào Thị Nga một khóa. Năm 1965 cô Tâm nhận nhiệm sở đầu tiên, là trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa.
27 Tháng Tư 2014(Xem: 10137)
Đôi mắt của cô Lê Vân Giáp đỏ hoe, khi chúng tôi nói lời tạm biệt. Một chút ân tình dù muộn, chúng tôi xin thay lời cầu nguyện cho linh hồn thầy Stephano Lê Vân Giáp, luôn được hưởng nhan Thánh Chúa trên nước Thiên Đàng …
26 Tháng Tư 2014(Xem: 27791)
Hội lớn mạnh không chỉ với tình bạn của các cựu Học sinh NGÔ QUYỀN bên đó còn có các Thân Hữu. Đó là chồng là vợ của các CHS. Đó là dâu là rể của Hội. Đó là là nhửng người bạn theo đúng nghĩa của 2 chữ Thân Hữu.
15 Tháng Tư 2014(Xem: 20013)
Bức hình đã quá tuổi năm mươi, chụp trước lớp học “mượn” của trường Nữ Công Gia Chánh tỉnh Biên Hòa. Ngày xưa đi dạy, nữ giáo sư đều mặc áo dài, nam giáo sư mặc chemise “ đóng thùng” và thắt cravate.
12 Tháng Tư 2014(Xem: 76569)
Các thầy cô, các vị thân hữu Ngô Quyền, các bằng hữu sẽ hết lòng ủng hộ và giúp đỡ các em trong nhiệm vụ và công việc mà các em đã, đang và sẽ thực hiện cho hội CHSNQ
12 Tháng Tư 2014(Xem: 65153)
Mỗi năm thầy cô và học sinh của Ngô Quyền xưa họp nhau lại, nhắc nhở kỷ niệm xưa cũ với tất cả lòng thương nhớ, ăn uống vui vẻ, xong rồi ai về nhà nấy. Vậy chưa đủ nghĩa. Tôi hy vọng các em trong HAHCHSNQ tại hải ngoại hay tại quê nhà, nên tiếp tục công việc...
04 Tháng Tư 2014(Xem: 68777)
Học trò tôi đôi khi ngoan ngoãn, dễ thương như thiên thần, đôi khi phá phách, tinh nghịch còn hơn quỉ. Nhưng tôi phục học trò tôi. Tôi không biết cơ quan CIA tinh nhuệ như thế nào, nhưng theo tôi còn thua xa học trò tôi.
04 Tháng Tư 2014(Xem: 76077)
  Năm mươi năm sau, chúng tôi tụ họp về đây, không phải ở trong nước mà ở hải ngoại để tìm lại những kỷ niệm, thật bồi hồi, xúc động, dù ở cương vị Thầy hay trò ở một trường Ngô Quyền ngày nào.
28 Tháng Ba 2014(Xem: 16823)
hy sinh và chịu đựng người phụ nữ Việt Nam, từ tâm tình của cô Trí tôi cũng tìm thấy hình bóng của cô ở trong đó, qua tình cảm của các con đã dành cho cô.