Tháng chạp trời ít nắng, những vạt nắng lưa thưa rớt xuống bờ rào phủ đầy hoa vàng, qua ô cửa sổ quen thuộc tôi không biết tìm đâu màu nắng cuối năm này giữa đám hoa đang khoe sắc vàng rực kia!
Thời gian đang dần khép lại, ngày tháng cũng mõng dần theo từng tờ lịch xé rơi, tôi thấy dường như tháng chạp cũng tất bật đi về phía cuối năm.
Tháng chạp, cái tháng luôn làm lòng tôi bâng khuâng, cảm xúc trỗi dậy trong tâm hồn, làm tôi nhớ những tháng ngày còn thơ dại với những niềm vui trong ngần rộn rã, nhớ mùi thơm của đồng tiền mới mừng tuổi, tôi mừng guốc mới còn thoảng nghe mùi thảo mộc, tiếng guốc khua giòn trên con đường thơm mùi xác pháo...
Tôi nhớ thương mê hoặc những mùa xưa!
Tôi mở tung ô cửa sổ, khẻ rùng mình khi hơi gió lạnh còn tinh mơ vỡ ùa thơm mặt, tôi nghe tiếng gió xào xạc bay qua hàng lá còn mướt sương đêm.
Bỗng dưng tôi mơ được nghe tiếng chuông nhà thờ đổ sớm cuối năm, để tôi thả nỗi tha thiết của mình nương cùng theo tiếng ngân vang cao vang xa kia về tới quê nhà, cho nỗi da diết tôi rớt xuống từng con đường xôn xao mùa tết, với những khu chợ hoa trái khoe đầy màu sắc, những gánh hàng rong với tiếng rao dài chào mời níu giữ …
Quê nhà lúc nhớ về, tôi nghe lòng mình dạt dào như lời ca dao mẹ ru lúc nhỏ, thấy rộn ràng như ngọn gió đùa trên đám mạ xanh non, chập chùng như những lọn sóng đò đưa dập dìu ghe thuyền chở khẳm trái hoa ngày tết. Tôi nhớ quê nhà với những chiều un khói bếp cuối năm...
Khói cuối năm hay làm tôi cay mắt!
Màu sắc của năm tháng kia luôn làm tôi mộng mị, nó khiến tôi nhìn thấy ánh trăng đêm những ngày giáp tết trở nên huyền hoặc hơn dưới bầu trời lác đác sao. Bâng khuâng, tôi rót tràn mùa xuân xưa, nỗi nhớ sóng sánh trong ly, tôi chưa chạm môi vào mà đã thấy mình mơ say chếnh choáng...
Tôi say nắng nhẹ ngày tháng chạp, tôi say mùi khói nhang trầm mặc của thời khắc đất trời giao thoa...
Tôi say gót sen hồng chạm trên mùi thơm của xác pháo còn vương vãi trước sân nhà, tôi say bàn tay má tôi gầy guộc vuốt lại chòm tóc trán mướt mồ hôi của đứa con gái nhỏ, tôi say ngất nghẹn lòng mùi mồ hôi ấm áp khi được ba tôi ôm trọn vào lòng.
Và tôi say bóng của ai, đang như say ngã nghiêng dưới nắng bước khẻ phía sau mình...
Tháng chạp, ngày tháng gì mà cứ hay làm tôi say!
Mùa xuân nào rồi cũng đi qua và không bao giờ quay trở lại, nhưng dù mùa có qua, dù mùa có cũ, mùa vẫn lấp lánh trong ký ức tôi. Tôi vẫn say. Tôi vẫn sẽ say mông lung. Tôi vẫn sẽ say dài theo năm tháng hương xưa.
Ở phía bên kia cánh cửa vọng tưởng, năm mới sắp mở ra rồi. Và trên trời cao, từng đàn chim bay về gọi mùa xuân tới.
Biên Hòa quê tôi giờ này chắc đã ngậm đầy mùi hương của tết, tiếng lá cỏ thì thầm rũ rê nhau đâm chồi dưới nắng, trên cành biếc những nụ mai vàng chắc cũng đã đơm đầy chờ bung cánh đầu xuân...
Nghiêng lòng mình xuống mà nghe quê nhà tình tự, mà nắm níu khất thực từng dấu chân hoài niệm, mà say cho thỏa cơn say tháng chạp bạt ngàn...
Tôi đang đợi tết cùng với quê nhà và cớ làm sao nghiêng về phía nào, tôi cũng nghe tiếng lòng mình rung động!
Bùi TuyếtMai