Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nghiêm Thái Bình - NHỚ THẦY LÊ QUÍ THỂ VÀ MỘT TRẬN CẦU.

11 Tháng Sáu 201312:00 SA(Xem: 58006)
Nghiêm Thái Bình - NHỚ THẦY LÊ QUÍ THỂ VÀ MỘT TRẬN CẦU.

NHỚ THẦY LÊ QUÍ THỂ VÀ MỘT TRẬN CẦU.


thay_lequithe-large


 Đời người nhẹ tênh như cơn gió thoảng, kỷ niệm là những hạt bụi li ti hòa lẫn theo gió, nhẹ nhàng vương vào trong mắt mình, trốn chui nhủi, nằm yên và ẩn náu. Đến một lúc, bỗng thấy xốn xang, đưa bàn tay da mồi nhăn nheo quẹt vội, mắt hoe đỏ, cay xè và ươn ướt. Tôi đã trải qua cảm giác như vậy, vui vui mà rưng rưng, khi nghe tin Thầy đã ghi danh dự họp mặt Ngô-Quyền lần thứ 12 tại Cali, USA. Mừng! Thầy còn khỏe! Tôi mong tin Thầy đã lâu, nhẩm tính mới đó mà đã 44 năm rồi không gặp! Cái diễm phúc vừa được học chữ vừa được học "nghề" cùng một ông Thầy đâu phải ai cũng có được. Những năm cuối đệ nhị cấp, có những ngày, sáng vừa ngồi nghe Thầy giảng bài trong bốn bức tường trắng xóa, chiều Thầy trò lại gặp nhau cùng tung tăng hít thở trên những thảm cỏ xanh: Thầy dẫn dắt mấy thằng tôi chơi đá banh. Cái dáng ông Thầy hao hao gầy, nụ cười hiền từ kèm chiếc răng khểnh, cái đầu hoi hói, mang dép suốt, lưng hơi khom khom, chân trước chân sau khoanh tay theo dõi học trò đang bay nhảy theo quả bóng tròn, lăn theo tôi đến tận bây giờ. Ai mà gần gũi, gắn liền với Thầy như vậy, mà không nhớ mới lạ! Thầy ơi!

 Những năm ấy dưới sự chỉ đạo của Thầy, đội banh Ngô-Quyền hầu như không có đối thủ trong Tỉnh. Thầy được cấp trên tín nhiệm giao phó dẫn dắt đội banh học sinh Tỉnh nhà, tuyển học sinh Biên-Hòa với nồng cốt là trường Ngô-Quyền trở thành một thương hiệu đáng nể, tung hoành cả miền Đông Nam Bộ. Duy chỉ có Thị xã Vũng Tàu là tương đối đồng cân đồng lạng mà thôi! Không biết từ bao giờ, đã hình thành cái tâm niệm lan truyền trong giới học sinh mê đá banh thời bấy giờ: "Thua ai thì thua, không thể thua Vũng Tàu". Tôi đã từng chứng kiến những trận cầu nảy lửa giữa các đội của hai địa phương này trong và ngoài sân cỏ, đến nỗi hình như trận nào cũng phải nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát mới tạm lắng dịu. Lâu dần, hình thành công thức bất di bất dịch: khi hai đội Biên Hòa-Vũng Tàu mà gặp nhau, dù cấp độ nào luôn luôn là hai đối thủ "không đội Trời chung". Cái hận thù "truyền kiếp" đó, kéo dài tận đến khi lớp đàn em cầu thủ Ngô-Quyền chúng tôi lên thay thế. Kể lể rõ lại "lương duyên không hạnh phúc" Biên Hòa-Vũng Tàu như vậy để sống lại cái cảm giác bồn chồn, nửa vui mừng, nửa âu lo khi Thầy thông báo: Toàn thể cầu thủ đội bóng Ngô-Quyền được đi cắm trại ở Vũng Tàu, và đá với đội bạn trên sân Lam Sơn một trận.

 Đêm trước ngày thi đấu, chúng tôi tham dự đêm lửa trại ở gần Bãi Dâu Vũng Tàu. Sau phần nghi lễ và một vài tiết mục, giữa tiếng vỗ tay xen lẫn yêu cầu vang dội, nhất là phe nữ Ngô-Quyền, tất cả cầu thủ ai cũng mắc cỡ nhưng rồi cũng đành "bấm bụng" theo lệnh đội trưởng đang ôm quả banh chạy đầu, dàn thành vòng tròn quanh đống lửa cao ngất và to đùng, cúi rạp chào các trại viên, đồng điệu và đẹp mắt một cách chuyên nghiệp (dễ mà!như thủ tục trước trận đấu thôi!), thế là xong, thoát nạn. Sau tôi mới biết rằng tiết mục ngắn gọn, chữa cháy thông minh này đạo diễn chính là Thầy dẫn dắt đội bóng yêu quí của mình. Đêm đó Thầy đi từng lều nhắc nhở cầu thủ dưỡng sức, ngủ sớm để chiều mai xung trận, và nhắc nhở "gà nhà" đội Ngô-Quyền ở tại trại, không nên theo ủng hộ. 

 Trận đấu khởi đi suông sẽ sau những cái bắt tay "thấm tình" giữa hai đội, đến lúc Ngô-Quyền mở tỷ số 1-0, trận đấu nóng dần lên với những pha vào bóng ác ý của đội Vũng Tàu. Cặp tiền đạo bài trùng Bình-Liễu đã được đội bạn biết đến nên chăm sóc kỹ lưỡng, tuy vậy trước lúc hiệp 1 chấm dứt, sau một pha phối hợp ăn ý của đội Ngô-Quyền tỷ số đã là 2-0. Chúng tôi rời sân tạm nghỉ với ánh mắt hậm hực của khán giả quanh sân.

 Thầy liền tập họp tất cả cầu thủ lại, ngồi thành vòng tròn quanh Thầy, vừa giải lao vừa nghe Thầy nhỏ nhẹ nói rằng: "Đây chỉ là trận giao hữu, hiệp 2 chúng ta đá bảo toàn lực lượng, tránh va chạm, thậm chí đội bạn gỡ lại cũng không sao! Chỉ ráng đừng để thua vì tên tuổi của trường Ngô-Quyền chúng ta,Thầy thấy những dấu hiệu bạo lực''. Quả đúng như Thầy đã liệu trước, hiệp 2 đội Vũng Tàu tung vào sân vài cầu thủ mặt mũi bậm trợn, tôi nhớ có hai tên đầu trọc, tất cả trông có vẻ đã hết tuổi học sinh từ lâu, họ vào sân và sẵn sàng đá người hơn đá bóng. Vì tuân thủ "chiến thuật" của Thầy đề ra, toàn đội ai cũng lơi chân, đội bạn ép sân liên tục, nhưng mãi gần cuối giờ mới gỡ lại một trái. Lúc tỷ số 2-1 nghiêng về Ngô-Quyền, trong sân có vẻ ai cũng mừng thầm vì kết quả này giữ nguyên đội bạn cũng hạ hỏa phần nào, thậm chí gỡ hòa cũng chẳng phải thảm họa. Chỉ độ vài phút sau đó Sĩ (Hồ ngọc Sỹ, ngoại đạo NQ) vào sân thay thế một cầu thủ bên ta.Tôi nhớ rõ là tên Sĩ vì có anh ta trận đấu này mới lên đến cao trào làm tôi nhớ mãi. Chỉ ít lâu sau khi vào sân, quá hăng máu anh ta dốc bóng bên cánh trái rồi quên cả lời Thầy dặn, sút tung lưới đối phương nâng tỷ số lên 3-1. Không cầu thủ nào dám mừng cả, bàng hoàng, sợ hãi. Lúc trọng tài thổi còi hết giờ,Thầy lao vào trong sân hối thúc toàn đội nhanh chân lên chiếc xe lam đậu sẵn,tất cả thu mình ngồi nêm chật cứng, Thầy giục bác tài trực chỉ hướng Bãi Dâu. Đến nơi, bước xuống xe thấy "phe ta" đông đảo đón chào, mọi người mới thở phào, hoàn hồn rồi mạnh miệng hô to chiến thắng.

 Sau một thời gian dài vô âm bặt tín đồng đội, tôi gặp lại Luận, Hòa (Vũ), những chiến binh Ngô-Quyền, đã chiến đấu cùng tôi trận đấu nhớ đời ở sân Lam Sơn Vũng Tàu ngày ấy.Trong một quán cóc ở Biên-Hòa, bên ly café, cả ba nhắc lại chuyện xưa, chuyện trong đội đứa còn đứa mất, chuyện đá banh, chuyện thầy xử lý tình huống tuyệt vời khi Vũng Tàu chưa kịp tổ chức chận đường gây sự, và nhất là khi nhắc kỷ niệm với Thầy, ba đứa đều trầm ngâm tư lự, mắt chớp chớp và... cay cay. Tôi quay qua hỏi: "Nhớ Thầy Thể hả?". Cả hai gật đầu. Ai cũng nhớ Thầy hết trơn, hết trọi vậy đó! Thầy ơi!

 Nghiêm-Thái-Bình 

 

thay_the_va_hoc_sinh-large

thay_le_quy_the-2-large

Thầy Thể và các Nam Sinh

03 Tháng Hai 2009(Xem: 36955)
  Thế hệ chúng tôi ăn sinh nhật tuổi 18 của mình ngay năm 1975, bài viết này xin dành cho những bạn học, từ lớp 6 đến lớp 12 của trường Ngô Quyền năm 1975. Bao nhiêu người đã như một đàn chim tung cánh, bước ra khỏi cổng trường và bay đi tứ phương. Có những người hạnh phúc và thành đạt, có những người lầm than và khắc khoãi.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39359)
  . Mười ba năm đi dạy, là mười ba năm tôi sống hạnh phúc nhất đời tôi. Người thầy là con đò chở các em sang bờ khác. Cuộc hành trình không nhàm chán, rất thú vị và “tích lũy” kỷ niệm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 42974)
Trong đời làm việc của tôi, từ dân tới lính, ông là vị chỉ huy duy nhất mà tôi còn nhớ tới, với lòng kính trọng.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 38648)
  Một ngọn gió dịu mát của mùa Xuân đã đưa tư tưởng tôi bỗng dưng trở về nơi chốn cũ, nơi đó có bày chim con chưa ra ràng nhưng đã muốn tập tễnh bay lượn, vỗ đôi cánh non nớt như muốn tung bay ra khỏi tổ ấm êm đềm và sự che chở thương yêu của chim mẹ, muốn tìm hiểu chân trời ngoài kia bao la rực rỡ muôn màu ra sao .
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46433)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 34583)
  Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam . Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này "biết làm ăn" nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 38780)
Thôi thì:    “Đã mang lấy Nghiệp vào thân   Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!” (ND).  
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73843)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 36141)
         Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 34864)
Cảm xúc ghi lại sau ngày họp mặt gần nửa tháng.   Có dịp lắng lòng nhìn lại việc đã qua.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 42197)
  Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76846)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!
26 Tháng Năm 2008(Xem: 28144)
Thắm thoát đã gần 9 năm kể từ ngày hội ngộ Ngô Quyền lần đầu tiên vào ngày 25 tháng 03 năm 1995 tại nhà hàng " Ánh Hồng " thành phố Westminster.