Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thanh Dương - TÌM MÃI ĐÓA PHÙ DUNG.

22 Tháng Mười 20221:39 SA(Xem: 4748)
Nguyễn Thị Thanh Dương - TÌM MÃI ĐÓA PHÙ DUNG.


TÌM MÃI ĐÓA PHÙ DUNG.

1415930210_hoa-phu-dung


Tôi ngồi trước computer lòng lâng lâng bao nhiêu cảm xúc khó tả. Tôi vừa phát hiện ra face book của Hải khi tình cờ đọc một bài viết ngắn đầy cảm xúc của anh. Hải nhắc đến tên tôi, đến một kỷ niệm đáng nhớ nhất thời chúng tôi yêu nhau, anh đã đi tìm cho tôi đóa hoa Phù Dung trong rừng thu Đà Lạt và anh còn nợ tôi đóa hoa Phù Dung ấy cho đến tận bây giờ, hơn 40 năm qua.

Ngày xưa khi vừa học xong tú tài tôi vào làm kế toán trong một hãng xe hơi của Pháp tại Sài Gòn và quen Hải. Chàng là kỹ sư mới ra trường loại giỏi và được chủ hãng rất tín nhiệm.

Hai chúng tôi yêu nhau, tuổi còn rất trẻ, mới đi làm, chưa kịp nghĩ đến chuyện cưới xin thì Hải được hãng cho học bổng sang Pháp du học 3 năm để nâng cao trình độ kỹ sư. Thật là một giấc mơ lớn, một cơ hội hiếm có để được đến nước Pháp và học hỏi. Chàng hứa hẹn và an ủi tôi:

- Ba năm nhanh chóng lắm anh sẽ trở về làm việc cho hãng và chúng ta sẽ kết hôn.

Tuy buồn vì phải xa người yêu, tôi vẫn vui mừng khích lệ Hải:

- Chắc chắn là anh phải đi Pháp chứ. Miễn là đừng ở lại vì cô đầm “Người em mắt nâu. Tóc vàng sợi nhỏ” như thơ Cung Trầm Tưởng nhé..

Chàng xa, nhưng tình yêu chúng tôi vẫn gần qua những lá thư. Khi chỉ còn một năm nữa Hải về nước thì biến cố 1975 đã làm tan tành tất cả, những mộng ước chỉ là bọt bèo tan vào bể dâu. Hải kẹt lại ở Pháp. Sau đó tôi lập gia đình để theo gia đình chồng vượt biên theo diện bán chính thức.

…..

Qua face book tôi được biết Hải đã lấy vợ Tây, câu nói đùa của tôi năm xưa đã vận vào đời chàng, hai người ở với nhau có một con và bà vợ Tây đã li dị chàng mấy năm nay. Con của Hải sang Mỹ làm việc và chàng đã theo con sang Mỹ định cư. Thật tình cờ chàng ở cùng tiểu bang với tôi, cách nhau 6 giờ lái xe.

Không biết có phải trời già sắp xếp cho chúng tôi cùng lẻ bóng lúc về chiều để sau này tái ngộ nhau không mà hoàn cảnh tôi cũng chẳng tốt lành hơn chàng là bao, góa chồng không con cái.

Tôi nôn nao vui mừng muốn lên lạc ngay với Hải, tôi muốn reo lên cho cả thế giới và Hải biết rằng em đây, người xưa của anh đây, chỉ 6 tiếng lái xe thôi là anh sẽ gặp lại em sau trùng trùng xa cách. Chắc Hải sẽ bất ngờ và sung sướng, chúng tôi sẽ có một ngày tái ngộ hơn cả trong mơ...

Tôi rộn ràng dự tính sẽ ra mắt Hải trong bộ dạng tốt đẹp nhất, tôi lục tung closet tìm đủ kiểu quần áo, đủ sắc màu để làm điệu sao cho trẻ trung, xong tôi ngồi vào bàn trang điểm thử chải kiểu tóc sao cho lãng mạn nên thơ. Nhưng khi nhìn mái tóc nhiều sợi bạc và thưa mỏng, sợi rơi xuống đất sợi còn cài trong lược tôi bỗng chạnh lòng. Trong gương kia không phải là cô gái thuở hai mươi tuổi yêu anh nữa, mà là một bà già tuổi xấp xỉ 65 với những nếp nhăn khóe mắt khóe môi.

Những hình ảnh năm xưa của tôi và Hải hiện về. Cũng như Hải, không bao giờ tôi quên một buổi chiều chúng tôi trên đồi thông trong chuyến du ngoạn Đà Lạt do hãng tổ chức cho nhân viên mùa Thu năm ấy. Chúng tôi cùng lãng mạn đi trong rừng thu, Hải muốn tìm đóa hoa Phù Dung trắng xóa của bài hát “Hoài Thu” xem đẹp thế nào để tặng cho tôi vì anh biết tôi thích nhất câu này trong bài hát. Trên con đồi dốc bạt ngàn thông reo tôi và Hải chạy đuổi nhau từ gốc thông này đến gốc thông kia, khi bắt kịp tôi anh tự thưởng công chiến thắng bằng một nụ hôn dài. Chúng tôi hôn nhau trong nắng trong gió giữa trời xanh mây trắng thênh thang. Đi xuống đồi chúng tôi đã băng qua những bụi hoa Dã Quỳ vàng rực rỡ mọc bên sườn đồi và lang thang đến tận một con suối hai đứa mới chịu dừng chân. Hải đã hái mấy hoa Dã Quỳ từ lúc nào và tặng cho tôi để chụp hình kỷ niệm. Anh bảo không tìm ra hoa Phù Dung chỉ có hoa Dã Quỳ vàng đền cho em yêu.

Dĩ vãng đẹp và đáng yêu thế đấy.

Tôi thẫn thờ cụt hứng buông lược, giấc mơ gặp Hải cũng nguội lạnh tan biến. Tôi trở về thực tế, đôi chân thường xuyên đau yếu vì khớp gối này không còn là những bước chân ngày xưa cùng anh chạy đuổi nhau trên đồi thông vắng nữa, mái tóc bạc sợi mỏng này không là suối tóc trên vai rối bời theo gió và anh đã bảo tóc tôi đẹp hơn mây trời Đà Lạt nữa, nụ cười tôi bây giờ không còn tươi xinh như ngàn hoa Đà Lạt nữa. Tôi đã biết phận mình, đã lo xa cho mình, tìm hỏi để biết rằng muốn vào ở nursing home giá trung bình hiện nay phải hơn 5,000 đô la Mỹ cho một tháng, vài trăm ngàn tiết kiệm cả đời của tôi sẽ để chi trả cho lúc tuổi già vô dụng như thế. Một ngày buồn nào đó tôi sẽ vào nursing home vì đôi chân này và vì bất cứ lý do gì của tuổi già sức yếu. Đường đời không còn đủ dài để cho tôi đi tìm lại người xưa.

Đương nhiên Hải cũng già đi, héo tàn đi. Hai người tuổi về già gặp lại nhau có còn cảm xúc, còn rung động và yêu nhau như ngày rất trẻ không? Mỗi thời gian, mỗi tuổi tác và mỗi hoàn cảnh đều cho người ta những cảm xúc khác nhau. Gặp lại cố nhân biết đâu chỉ thêm bẽ bàng, biết đâu sẽ làm mất đi những hình ảnh thơ mộng cũ? Thà rằng không! Không bao giờ gặp lại.

Tôi quyết định im lặng coi như hồi nào đến giờ Hải vẫn biệt tăm biệt tích trong cuộc đời tôi, coi như tôi chưa bao giờ đọc được Face book của Hải và tôi sẽ chấm dứt không vào đọc nữa. Tôi sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh Hải của hiện tại. Trong tôi Hải vẫn mãi là chàng trai của tuổi đôi mươi.

Cứ để Hải lãng mạn nuối tiếc tiếp tục đi tìm cố nhân, cứ để anh suốt đời còn nợ tôi một đóa hoa Phù Dung và giữ mãi hình ảnh tình cảm thuở ban đầu.

Tôi mỉm cười, cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng thanh thản. Tôi mơ màng nhắm mắt lại, thấy có hai người tuổi trẻ, tuổi đang yêu, vui vẻ đùa giỡn chạy tìm nhau trên đồi thông Đà Lạt, nụ hôn trong gió mà chẳng gió nào làm bay mất nụ hôn ấy. Đà Lạt ngàn hoa, nhưng anh và em đi lạc trong rừng hoa nên cứ mãi hẹn hò nhau, cứ mãi đi tìm cho nhau một đóa Phù Dung.


Nguyễn Thị Thanh Dương.

( Agust,28, 2022)

29 Tháng Sáu 2010(Xem: 89197)
Vào hạ tuần tháng 5/2010, từ Cali em đã gửi email báo trước cho tôi biết tin em sẽ về thăm quê nhà ở Nha Trang khoảng hai tuần lễ kể từ ngày 23/05/2010, nhưng trong email em đã kín đáo không cho tôi biết là thân phụ em vừa mất và mục đích chuyến về Việt Nam lần này của em là để lo tang Cha.
18 Tháng Sáu 2010(Xem: 92194)
Một trong hai tai nạn lớn nhất đời người vừa xảy ra với chúng tôi khi Ba vĩnh viễn bỏ cuộc đời, bỏ Mẹ và chúng tôi, Những năm gần đây, nhiều người bạn cùng thời với Ba, những người sinh vào cuối thập niên 20s đến cuối thập niên 30s của thế kỷ hai mươi lần lượt bước sang thế giới vĩnh hằng, chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho ngày Ba về với ông bà, nhưng lòng vẫn đau như cắt.
12 Tháng Sáu 2010(Xem: 152601)
Cùng với Mẹ, Cha là người có công sinh thành nuôi nấng và dạy dỗ các con dù trải qua nhiều khó nhọc. Nhưng khác với Mẹ, Cha là đàn ông nên tính trầm lặng, ít biểu lộ tình cảm hay gần gủi con cái, nói chung, nên con cái thường ít cảm nhận lòng thương yêu từ Cha như cảm nhận tình thương từ trái tim người Mẹ. Xin bấm vào các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
11 Tháng Sáu 2010(Xem: 91778)
chợt nhớ ba tôi đã qua đời hơn 23 năm qua, tôi chỉ là một đứa con bất hiếu để quảng đời còn lại của tôi bao ân hận và tiếc nuối vì chưa một lần nói với ba rằng “con thương ba lắm ” trong việc làm hay trong tâm tưởng…
05 Tháng Sáu 2010(Xem: 101165)
Tôi là học sinh trung học Ngô Quyền, BH từ NK 1970-71 đến nay, 2010, cũng 40 năm rồi, nếu có chi tiết nào sai sót về ngày tháng, họ tên xin các anh, chị khóa trước và các bạn cùng khóa 1970 -77 giúp sửa lại cho chính xác.
07 Tháng Năm 2010(Xem: 140029)
Mẹ là đề tài xưa cũ nhưng không bao giờ lỗi thời trong Thơ Văn; nhờ thế mà hôm nay, nhân Ngày Lễ Mẹ 9/5/2010, chúng ta có dịp giới thiệu trên Trang Web Nhà những bài viết ngắn qua lời văn chân thật, những vần thơ giản dị mà tràn ngập hình ảnh, hồi ức, kỷ niệm thân thương về Mẹ . Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
07 Tháng Năm 2010(Xem: 91131)
Ngày nay, má tựa như ngọn đèn dầu trước gió, nếu một mai ngọn đèn tắt đi, e rằng cuộc đời còn lại của tôi sẽ mang nhiều ân hận và tiếc nuối. Ân hận vì không có những giây phút kề cận bên má lúc tuổi già, tiếc nuối vì không còn được một lần ăn lại món thịt nọng kho, cá trê chiên dầm nước mắm mỡ hành và nghe giọng nói của má với “ Hương vị ngọt ngào”.
06 Tháng Năm 2010(Xem: 80321)
Chúng ta hãy cài một hoa hồng cho những ai còn Mẹ! và một đóa bạch hồng cho những ai mất mẹ. Dù Mẹ còn hay mất, chúng ta cũng phải nên nhớ cho rằng, tất cả ai sống trên đời nầy, thân thể nầy cũng chỉ là một phần tách rời từ thân thể Mẹ mà ra.
25 Tháng Tư 2010(Xem: 93685)
Đầu thập niên tám mươi, trước những bế tắc không lối thoát, Mẹ thu xếp gởi anh chị em chúng tôi, từng đứa, vượt đại dương để đến một vùng đất tự do, ở đó không có khủng bố tinh thần, ở đó không có trại cải tạo giam giữ những người hoàn toàn lương thiện, và ở đó chúng tôi sẽ được học hành thành người.
11 Tháng Tư 2010(Xem: 72914)
Bài viết như một nén nhang tưởng niệm người đã khuất. Ở môt nơi bình an nào đó, tôi tin rằng anh đang mĩm cười. Không phải nụ cười khinh bạc, ngạo mạn mà là nụ cười hồn nhiên, vô tư của tuổi học trò...
06 Tháng Tư 2010(Xem: 83781)
Ngày đầu bước vào ngưỡng cửa Trung học của tôi không được đẹp và dễ thương như các nhà văn đã miêu tả. Tuy nhiên nó vẫn cho tôi nhiều kỷ niệm khó quên.
31 Tháng Ba 2010(Xem: 94462)
Đêm qua thức giấc một mình, nhìn trăng sáng tôi chợt nhớ đến ánh trăng ở VN, nhất là trăng miền biển, trông rất hiền hòa và trong sáng, nơi tôi đã sống 2 năm với nghề “gõ đầu trẻ” sau năm 1975, khi tôi vừa tốt nghiệp trường Sư phạm Sài Gòn, thời gian này đã để lại trong tôi một dấu ấn khó quên.
30 Tháng Ba 2010(Xem: 84391)
Thế rồi hoàn cảnh đẩy đưa, vận người đưa đẩy, tôi xa luôn quê nhà, xa luôn cái bàn học con con cạnh cửa sổ đêm đêm được dỗ dành bởi một loài hoa quen thuộc, không vương giả, không quê muà, chỉ đủ làm xao xuyến lòng tôi khi nhớ đến.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 65273)
Cái kinh nghiệm khổ đau của kiếp người có phải là một ấn chứng để tâm hồn vượt lên trên bão dông, để ngôn ngữ yêu nhau vẫn còn dù đã nhiều nghịch cảnh. Và, theo tôi, Nguyễn Tất Nhiên là một thi sĩ thực sự mang đời sống mình làm ví dụ cho một trường hợp của khoan dung và từ ái?
18 Tháng Hai 2010(Xem: 87457)
Xuân Con Cọp lại sắp đến rồi. Mà ở cái nơi "phong trần luân lạc" nầy, Tết nhất cũng chả có gì vui. Thôi thì xin mời bạn cùng tôi nhâm nhi dăm ba câu thơ cũ, để gọi là tạm "mua vui" trong khoảnh khắc chờ đợi đón giao thừa nơi xứ lạ.
16 Tháng Hai 2010(Xem: 79938)
Trước hết, bước qua năm mới, Thủy xin kính chúc mọi người được một năm an khang, hạnh phúc và thịnh vượng. Nhân đây, với tư cách là mẹ của hai đứa con của anh Nguyễn Tất Nhiên, Thủy xin trân trọng gửi đến quý Thầy, quý Bạn lời tri ơn chân thành sâu đậm nhất.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 89801)
Xin tạm biệt Xuân xưa, ngày tháng cũ. Hy vọng những chồi non, lộc mới… mang hết những ưu phiền của tôi đi thật xa, đi vĩnh viễn. Tình yêu của tôi ơi, xin ngủ yên!
06 Tháng Hai 2010(Xem: 84366)
Tôi chỉ nhớ mong manh rằng buổi trưa hôm ấy đứng ở sân thượng với gói quầ n áo trong tay nhìn ra phía xa, ngọn đồi huyền bí của tôi nay chỉ còn là một bóng mờ, chập chờn sau những đám khói đen mù mịt.
30 Tháng Giêng 2010(Xem: 91358)
Vậy khi một nhà thơ, nhà văn nào đã qua đời, thì, làm ơn, nếu không vì nhu cầu nghiên cứu tiểu sử để tìm hiểu cặn kẽ về bối cảnh và điều kiện sáng tác của họ, xin đừng khai thác đời tư của họ để phục vụ cho bất kỳ một mục đích nào khác hơn là góp phần cống hiến cho đời ba điều thật đơn giản, nghe rất nhàm tai, nhưng vô cùng cao quý, đó là: Chân, Thiện và Mỹ.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97655)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.