Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Huỳnh Văn Huê - MỘT CHÚT HƯƠNG XƯA - TRÂU HÓA THÀNH CỌP (P.1)

22 Tháng Chín 202210:30 CH(Xem: 5314)
Huỳnh Văn Huê - MỘT CHÚT HƯƠNG XƯA - TRÂU HÓA THÀNH CỌP (P.1)

Chuyện năm Sửu & Dần (p.1)
Huỳnh Văn Huê.


trauhoacop

  (Hình ảnh sưu tầm trên mạng và ghép lại)


 TRÂU HÓA THÀNH CỌP (phần 1)


(Trong thời gian đại dịch, uống cà phê... online với bạn bè tác giả đã được nghe nhiều câu chuyện thú vị. Nhưng giai đoạn ấy thì không sao hứng thú để viết ra được. Nhất là qua 2 năm Sửu và Dần phải viết 2 truyện Trâu và Cọp. Hôm nay, để rút gọn xin được giới thiệu đến quý bạn đọc chuyện Trâu + Cọp ... )



    Câu chuyện cũng đã lâu lắm rồi, không nhớ rõ vào ngày tháng năm nào... .

    Nơi một thôn bản heo hút vùng núi, nơi này đồng bào vùng cao vẫn còn một đời sống sơ khai đơn giản. Lúa chỉ trồng một vụ, trông chờ vào nước... trời ! Muốn ăn cá thì xuống bắt ở... suối ! Công  việc chăn nuôi cũng rất là thuận theo tự nhiên: heo gà thì thả rong quanh quẩn trong sân - ngoài đồng, chúng tự biết tìm đường về nhà khi chiều xuống... 

    Riêng việc chăn nuôi đại gia súc như trâu bò càng tự nhiên một cách rất đặc sắc... Đầu năm vào mùa xuân chúng được lùa lên rừng ở dưới chân núi, cuối năm bà con cứ lên núi lùa về, bầy gia súc của nhà ai cứ nhớ đường về nhà ấy... 

    Xuân năm nay, như thường lệ các đàn trâu của mọi nhà đã ổn định trên bìa rừng dưới chân núi, nơi có những trảng cỏ tươi xanh và một con suối nhỏ róc rách quanh năm... 

    Bỗng một đêm mọi người nghe tiếng cọp gầm trên rừng vọng về! Sáng ra mọi người lo lắng tụ tập trước nhà trưởng bản, vì đây một điều rất bất thường và nguy hiểm cho các đàn trâu. Trưởng bản là người cao niên nhiều kinh nghiệm và lại là người có trách nhiệm với đời sống của các cư dân nơi đây vì họ đã “bầu” cho ông làm trưởng bản mà. Ông lo âu đưa mắt nhìn về phía núi và nói rằng có lẽ năm rồi có mấy đám cháy rừng ở phía Bắc, thêm vào nạn người từ dưới xuôi lên đây phá rừng chiếm đất trồng trọt. Đất rừng bị thu hẹp, việc săn bắt để sinh tồn không được như trước đây nên có cọp bên đó dạt về bên đây kiếm “mồi” là lẽ đương nhiên. Ông ra lệnh nhanh chóng tụ tập nhóm trai tráng mạnh khỏe do chính ông dẫn đầu.

    Đoàn đem theo đầy đủ lương thực trong bảy ngày, trang bị giáo mác đầy đủ, nhất là phải mang theo mấy cái cồng chiêng cỡ lớn! Và đặc biệt nhất là ông còn nói đem theo một lượng khá nhiều... muối (?) và dây thừng. Đi rừng đem theo dây thừng thì ai cũng biết là cần thiết, còn đem theo nhiều muối quá mức tiêu dùng là điều thật khó hiểu, nhưng trưởng bản nói là không nên thắc mắc, đến nơi sẽ biết.

    Ông còn căn dặn những người còn ở lại nếu thấy phía núi có khói lửa và nghe tiếng cồng chiêng báo động vọng về thì phải nhanh chóng lên đó ứng cứu! Quả thật giống như có chiến tranh vậy!

    Xuất hành từ sáng sớm trời còn mờ sương, mãi đến xế trưa mọi người mới tới được “hiện trường” là nơi chăn thả đàn trâu. Mọi người không khỏi kinh hoàng...! 

    Đàn trâu tan tác và hoảng loạn, ánh mắt bọn chúng còn hằn lên một nỗi sợ hãi khủng khiếp... ! Mọi người chia nhau, một nhóm đi lùa các con trâu tụ tâp trở lại, lúc này thấy có sự xuất hiện của con người, các con vật phần nào có vẻ yên tâm, bắt đầu tụ tập lại và có con đã bắt đầu gặm cỏ.

    Riêng ông trưởng bản, với kinh nghiệm lâu năm của mình, đã dẫn nhóm thanh niên còn lại tiến vào sát bìa rừng. Mọi người ai cũng hồi hộp và căn thẳng, tay lăm lăm thứ vũ khí nào mà mình có trong tay.

    Đúng như dự đoán của ông trưởng bản, họ tìm được những gì còn lại của con trâu xấu số. Tim gan đã được ăn mất tại chỗ, riêng hai cái đùi ngon nhất đã được con cọp dữ cắn đứt rời và tha mang đi vô rừng sâu.

    Ông trưởng bản ra lệnh lọc lại phần thịt nào còn ăn được để lo cho bữa cơm chiều, nếu còn lại bao nhiêu thì ướp muối.(Trưởng bản quả thật tiên liệu như thần, ông ấy đã chuẩn bị quá chính xác!- Biết bao đứa trẻ vốn là thế hệ tương lai của bản làng vẫn còn... thiếu ăn !) 

    Trước lúc đám thanh niên trai tráng bắt đầu lo công việc xẻ thịt con mồi không mong muốn, ông trưởng bản xua tay ra hiệu cho mọi người dạt ra. Ông ấy đi vòng quanh “hiện trường” quan sát thật kỹ... .

    Nhìn những dấu chân hãy còn rành rành ra đó, ông chép miệng, đây là con cọp tơ áng chừng trên 150kg nhưng dưới 200kg. Nó đủ sức giết chết con trâu nhưng không vác nổi con mồi đem vô rừng, nếu là một con nghé thì mọi việc đã khác.

    Qua một đêm nó quá đủ thời gian đi trở ra một lần nữa để mang thêm cái đùi trâu thứ hai vào cất giữ trong rừng sâu. Ông đoán đêm nay nó sẽ không trở ra nữa đâu, nhưng mọi người cũng nên đề phòng, phải đốt nhiều đống lửa rải rác để vừa bảo vệ người vừa bảo vệ đàn trâu.

    Sau bữa ăn chiều vội vã, nơi vùng rừng sâu màn đêm buông xuống rất nhanh, bên đống lửa trưởng bản gợi ý hỏi mọi người về làm cách nào để ngăn chận được con cọp dữ đã xuất hiện tại đây bắt trâu ăn thịt??

    Mọi trai tráng đều... rụt rè, vì từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ họ chưa nhìn thấy một con cọp... thật! ( Tất nhiên là trừ ông trưởng bản ra) Bọn họ sau khi được ông trưởng bản khuyến khích, có người -- là đại diện của đám thanh niên -- rụt rè nói là phải tổ chức canh gác thường xuyên, đó là phòng thủ.  Hoặc mạnh dạn hơn, ta tổ chức phản công là... là... tổ chức đánh bẫy con cọp hung dữ kia ! Ý kiến xong cả nhóm ngồi im đợi ý kiến của trưởng bản.

     Đưa ánh mắt buồn buồn nhìn một cách thân thương và trìu mến vào từng người. Ông chậm rãi nói rằng, thanh niên trong bản đã bỏ về xuôi làm công nhân cũng khá nhiều, số còn lại phải đảm đương công việc nương rẩy, nếu cắt cử một số người mạnh khỏe để chỉ bảo vệ đàn trâu thì còn mấy ai lo những công việc bình thường từ trước đến giờ?!

     Chợt ông đứng xổm dậy như cái lò xo, ông đưa mắt về phía bìa rừng. Ông bắt loa tay nói rằng đám canh gác chú ý, mũi ông vừa cảm nhận được mùi khen khét của... cọp! Ông nói lớn rằng nó đã no nê nên chỉ ra đây để... quan sát cho lần săn mồi tiếp theo thôi. Mấy đống lửa cháy sáng rực như thế này nó không dám ra đây đâu (nhứt là trong khi nó còn... no!). Tuy vậy, đám trực phải cẩn thận, còn số người còn lại cũng cần tỉnh táo, ai thấy sợ thì leo lên cây ngủ và nhớ dùng dây thừng cột chặc mình vào thân cây để không bị rơi xuống đất khi ngủ quên.

    Nói xong ông lần nữa quắc mắt nhìn về phía rừng sâu, có hai đóm sáng phản chiếu trở ra đáp trả ánh nhìn của ông. Xong nhanh chóng nó vụt tắt... . Ông nói gọn lỏn với mọi người, đêm nay “nó” đã trở vô rừng sâu rồi !!

     Trở lại vấn đề mới nêu ra vừa rồi, vấn đề “đánh bẫy con cọp”! Ông trưởng bản thở dài, mấy đứa ở đây có ai tận mắt thấy... cọp bao giờ. Ngay cả hiện giờ vào đến tận đây rồi, cũng có thấy được mặt mũi của con cọp đâu !? Như thế đấy!!

Ta đây lại cũng đã già yếu rồi... . Việc đánh bẫy cọp dữ không biết có thành công hay không nhưng hao tổn nhân mạng là điều có thể ! Hơn nữa, bây giờ ta nghe nói cọp là loài động vật quý hiếm cần được bảo vệ. Nếu may mà bẫy được nó thì không khéo cái may mắn lại biến thành điều... rủi ro!

Một lần nữa với nét mặt suy tư, ông nhắc với đám thanh niên rằng nhớ canh gác cẩn thận, ông sẽ suy nghĩ thêm và sáng mai sẽ có ý kiến. 

(còn tiếp)

 

HUỲNH VĂN HUÊ (9-2022)

29 Tháng Sáu 2010(Xem: 89393)
Vào hạ tuần tháng 5/2010, từ Cali em đã gửi email báo trước cho tôi biết tin em sẽ về thăm quê nhà ở Nha Trang khoảng hai tuần lễ kể từ ngày 23/05/2010, nhưng trong email em đã kín đáo không cho tôi biết là thân phụ em vừa mất và mục đích chuyến về Việt Nam lần này của em là để lo tang Cha.
18 Tháng Sáu 2010(Xem: 92296)
Một trong hai tai nạn lớn nhất đời người vừa xảy ra với chúng tôi khi Ba vĩnh viễn bỏ cuộc đời, bỏ Mẹ và chúng tôi, Những năm gần đây, nhiều người bạn cùng thời với Ba, những người sinh vào cuối thập niên 20s đến cuối thập niên 30s của thế kỷ hai mươi lần lượt bước sang thế giới vĩnh hằng, chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho ngày Ba về với ông bà, nhưng lòng vẫn đau như cắt.
12 Tháng Sáu 2010(Xem: 152688)
Cùng với Mẹ, Cha là người có công sinh thành nuôi nấng và dạy dỗ các con dù trải qua nhiều khó nhọc. Nhưng khác với Mẹ, Cha là đàn ông nên tính trầm lặng, ít biểu lộ tình cảm hay gần gủi con cái, nói chung, nên con cái thường ít cảm nhận lòng thương yêu từ Cha như cảm nhận tình thương từ trái tim người Mẹ. Xin bấm vào các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
11 Tháng Sáu 2010(Xem: 91843)
chợt nhớ ba tôi đã qua đời hơn 23 năm qua, tôi chỉ là một đứa con bất hiếu để quảng đời còn lại của tôi bao ân hận và tiếc nuối vì chưa một lần nói với ba rằng “con thương ba lắm ” trong việc làm hay trong tâm tưởng…
05 Tháng Sáu 2010(Xem: 101257)
Tôi là học sinh trung học Ngô Quyền, BH từ NK 1970-71 đến nay, 2010, cũng 40 năm rồi, nếu có chi tiết nào sai sót về ngày tháng, họ tên xin các anh, chị khóa trước và các bạn cùng khóa 1970 -77 giúp sửa lại cho chính xác.
07 Tháng Năm 2010(Xem: 140169)
Mẹ là đề tài xưa cũ nhưng không bao giờ lỗi thời trong Thơ Văn; nhờ thế mà hôm nay, nhân Ngày Lễ Mẹ 9/5/2010, chúng ta có dịp giới thiệu trên Trang Web Nhà những bài viết ngắn qua lời văn chân thật, những vần thơ giản dị mà tràn ngập hình ảnh, hồi ức, kỷ niệm thân thương về Mẹ . Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
07 Tháng Năm 2010(Xem: 91433)
Ngày nay, má tựa như ngọn đèn dầu trước gió, nếu một mai ngọn đèn tắt đi, e rằng cuộc đời còn lại của tôi sẽ mang nhiều ân hận và tiếc nuối. Ân hận vì không có những giây phút kề cận bên má lúc tuổi già, tiếc nuối vì không còn được một lần ăn lại món thịt nọng kho, cá trê chiên dầm nước mắm mỡ hành và nghe giọng nói của má với “ Hương vị ngọt ngào”.
06 Tháng Năm 2010(Xem: 80396)
Chúng ta hãy cài một hoa hồng cho những ai còn Mẹ! và một đóa bạch hồng cho những ai mất mẹ. Dù Mẹ còn hay mất, chúng ta cũng phải nên nhớ cho rằng, tất cả ai sống trên đời nầy, thân thể nầy cũng chỉ là một phần tách rời từ thân thể Mẹ mà ra.
25 Tháng Tư 2010(Xem: 93818)
Đầu thập niên tám mươi, trước những bế tắc không lối thoát, Mẹ thu xếp gởi anh chị em chúng tôi, từng đứa, vượt đại dương để đến một vùng đất tự do, ở đó không có khủng bố tinh thần, ở đó không có trại cải tạo giam giữ những người hoàn toàn lương thiện, và ở đó chúng tôi sẽ được học hành thành người.
11 Tháng Tư 2010(Xem: 72995)
Bài viết như một nén nhang tưởng niệm người đã khuất. Ở môt nơi bình an nào đó, tôi tin rằng anh đang mĩm cười. Không phải nụ cười khinh bạc, ngạo mạn mà là nụ cười hồn nhiên, vô tư của tuổi học trò...
06 Tháng Tư 2010(Xem: 83992)
Ngày đầu bước vào ngưỡng cửa Trung học của tôi không được đẹp và dễ thương như các nhà văn đã miêu tả. Tuy nhiên nó vẫn cho tôi nhiều kỷ niệm khó quên.
31 Tháng Ba 2010(Xem: 94533)
Đêm qua thức giấc một mình, nhìn trăng sáng tôi chợt nhớ đến ánh trăng ở VN, nhất là trăng miền biển, trông rất hiền hòa và trong sáng, nơi tôi đã sống 2 năm với nghề “gõ đầu trẻ” sau năm 1975, khi tôi vừa tốt nghiệp trường Sư phạm Sài Gòn, thời gian này đã để lại trong tôi một dấu ấn khó quên.
30 Tháng Ba 2010(Xem: 84507)
Thế rồi hoàn cảnh đẩy đưa, vận người đưa đẩy, tôi xa luôn quê nhà, xa luôn cái bàn học con con cạnh cửa sổ đêm đêm được dỗ dành bởi một loài hoa quen thuộc, không vương giả, không quê muà, chỉ đủ làm xao xuyến lòng tôi khi nhớ đến.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 65333)
Cái kinh nghiệm khổ đau của kiếp người có phải là một ấn chứng để tâm hồn vượt lên trên bão dông, để ngôn ngữ yêu nhau vẫn còn dù đã nhiều nghịch cảnh. Và, theo tôi, Nguyễn Tất Nhiên là một thi sĩ thực sự mang đời sống mình làm ví dụ cho một trường hợp của khoan dung và từ ái?
18 Tháng Hai 2010(Xem: 87635)
Xuân Con Cọp lại sắp đến rồi. Mà ở cái nơi "phong trần luân lạc" nầy, Tết nhất cũng chả có gì vui. Thôi thì xin mời bạn cùng tôi nhâm nhi dăm ba câu thơ cũ, để gọi là tạm "mua vui" trong khoảnh khắc chờ đợi đón giao thừa nơi xứ lạ.
16 Tháng Hai 2010(Xem: 80017)
Trước hết, bước qua năm mới, Thủy xin kính chúc mọi người được một năm an khang, hạnh phúc và thịnh vượng. Nhân đây, với tư cách là mẹ của hai đứa con của anh Nguyễn Tất Nhiên, Thủy xin trân trọng gửi đến quý Thầy, quý Bạn lời tri ơn chân thành sâu đậm nhất.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 89858)
Xin tạm biệt Xuân xưa, ngày tháng cũ. Hy vọng những chồi non, lộc mới… mang hết những ưu phiền của tôi đi thật xa, đi vĩnh viễn. Tình yêu của tôi ơi, xin ngủ yên!
06 Tháng Hai 2010(Xem: 84467)
Tôi chỉ nhớ mong manh rằng buổi trưa hôm ấy đứng ở sân thượng với gói quầ n áo trong tay nhìn ra phía xa, ngọn đồi huyền bí của tôi nay chỉ còn là một bóng mờ, chập chờn sau những đám khói đen mù mịt.
30 Tháng Giêng 2010(Xem: 91472)
Vậy khi một nhà thơ, nhà văn nào đã qua đời, thì, làm ơn, nếu không vì nhu cầu nghiên cứu tiểu sử để tìm hiểu cặn kẽ về bối cảnh và điều kiện sáng tác của họ, xin đừng khai thác đời tư của họ để phục vụ cho bất kỳ một mục đích nào khác hơn là góp phần cống hiến cho đời ba điều thật đơn giản, nghe rất nhàm tai, nhưng vô cùng cao quý, đó là: Chân, Thiện và Mỹ.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97901)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.