Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi Tuyết Mai - NGHIÊNG CẢ CHIỀU ĐÔNG

11 Tháng Mười Hai 20152:53 CH(Xem: 21682)
Bùi Tuyết Mai - NGHIÊNG CẢ CHIỀU ĐÔNG
     
Nghiêng cả chiều đông
 Bui Tuyet nMai

Đám nắng mềm, hoe vàng, líu ra líu ríu không biết đậu vào đâu trên cây sứ trước sân nhà trơ ra những cành cây trụi lá khẳng khiu. Cái lạnh rấm rức, đằm đằm làm se sắt cả khoảng trời sớm mai ít nắng.
 
Hàng cây trước những ngôi nhà trên con đường về mỗi ngày tôi đi ngang qua, đã giăng đèn rực rỡ, lời bài hát giáng sinh vút cao như bay vào ánh trăng chiều lung linh, chảy tràn, thoáng chốc nghe ấm áp khắp cả thinh không. Đêm về, chuồi mình thật sâu vào chăn ấm, thiếp ngủ giữa cái lạnh đầu đông mà trong giấc mơ thấy đầy nắng lạ.
 
Đông lướt về phủ tràn không gian, tái tê ngọn cỏ, xuyên thấu chiều hoàng hôn, thấm đẫm lạnh ngắt cả bờ tường khi tôi chạm vào để giắt dùm đọt tóc tiên non tơ vừa nhú quơ quơ trong gió, run rẫy tìm cách quấn vào đám dây leo quen thuộc của mình. Gió lạnh, lá rưng rức rời cành, cây sứ trước sân nhà giờ chỉ là những cành cây trơ trọi vươn cao, tựa những bàn tay với vẫy chào ánh trăng chiều nay mọc sớm, tròn to hơn mọi ngày với màu vàng chanh, rất lạ!
 
Trời đã lập đông, đàn chim không biết làm tổ ở nơi nào mà cứ chiều vừa về, chúng kéo nhau đậu dài hàng ngang trên bờ tường phía sau nơi tôi làm việc, ai biết chúng ngước mỏ hóng gì trên khoảng trời kia, khi nắng vừa chớm tắt? Và ai biết chúng nói với nhau điều gì mà bỗng dưng cả đàn hót vang rồi cùng vụt bay, bỏ lại tôi với ánh nhìn rơi rớt lưng chừng?

Trong tầm mắt của đàn chim chiều nay khi giương cánh, khoảng trời nào cũng lớn rộng. Nhưng khi đã vào trời, chim sẽ có một chiều nào mõi cánh muốn tìm về chổ đậu ngày xưa...
 
Hơi thở lạnh. Ý nghĩ lạnh. Thả lòng dìu dặt theo ánh trăng nghiêng bóng soi suốt nẽo đường về. Như say. Như đang nghiêng cả cõi lòng theo con gió dạt trôi. Nhớ gì mà mắt nghe ầng ậng. Chảy dần…
 
Bùi TuyếtMai
 
                    Image result for hình trăng khuyết
10 Tháng Ba 2011(Xem: 91507)
Khi những cánh diều đã bay cao, chúng mình nằm trên mặt ruộng , ngửa mặt nhìn trời, tay gối đầu, chân gác chữ ngũ, mắt ngước nhìn những cánh diều bay lượn. Thong dong cuộc đời.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 136382)
Niềm vui đầu năm đến bất ngờ. Nhờ trang web Ngô Quyền, nhờ kỹ thuật khoa học tiến bộ, nửa thế kỷ sau mình tìm gặp được bạn bè. Xin cảm ơn tấm lòng thành của nhau, của những người xa xứ.
05 Tháng Hai 2011(Xem: 133279)
Và khi biết anh tuổi Mẹo, Duyên suýt bật cười vì chợt nhớ đến câu “thần chú” của mẹ ngày xưa: “Hợi Mẹo Mùi, là duyên tam hạp”. Mình là tuổi Mùi. Anh ấy là tuổi Mẹo, vậy là tốt duyên rồi!
02 Tháng Hai 2011(Xem: 121685)
hơn 1 tháng nữa bước qua tuổi 61 ta, trở lại một vòng tuần hoàn của cuộc đời. Bất chợt mình ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình. Mình lấy giấy bút ra, tính sổ cuộc đời, 60 mùa xuân mình đã trải qua, có vui buồn lẫn lộn.
31 Tháng Giêng 2011(Xem: 130795)
Anh biết không? Hương vị Tết bên này chỉ mới vừa phảng phất đôi chút chưa kịp đọng lại thì đã bay biến đi đâu mất rồi...
28 Tháng Giêng 2011(Xem: 114565)
Sau khi công việc xong, nhóm thường ghé quán bún riêu gần nhà Tùng để cùng chung vui. Từ đó hình thành Nhóm Bún Riêu
19 Tháng Giêng 2011(Xem: 127158)
Cám ơn và hẹn gặp lại các thân hữu nhé ! Mây trắng ngang trời đã quay về và sẽ quay về nữa… , rồi mây trắng lại bay đi…
17 Tháng Giêng 2011(Xem: 138819)
Mãi cho đến bây giờ, mỗi tuần chị đều ăn khoai lang, không phải vì thích loại củ ngọt bùi mầu vàng cam, không vì phải ăn độn...
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 128663)
Đối với tôi, môn học nào với thầy – cô nào lại không để lại những kỷ niệm khó phai trong lòng của một người học trò.
07 Tháng Giêng 2011(Xem: 129068)
Hôm nay lại dự tiệc nhà anh chi Kiệt Chung, ngoài Thầy Cô và bè bạn lại có sự tham dự số đông đồng hương Biên Hòa và thân hữu.
31 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 120871)
Từ quê nhà Việt Nam, ở Miền Trung giữa mùa mưa bão lạnh lùng , tôi rất vui và cảm thấy rất ấm lòng khi nhận được email thăm hỏi của bạn gửi cho tôi từ nước Mỹ xa xôi.
22 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 110533)
Cảm giác mỗi mùa Giáng Sinh tuyệt vời đến nỗi tôi tưởng như mỗi năm một lần, mình lại là đứa trẻ thơ mới lên tám tuổi, hình ảnh con búp bê tật nguyền lại chập chờn trở lại trong trí nhớ, y như năm nào tôi còn bế nó trên tay.