Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Trần Diệu Hương - GỬI LÒNG ĐẾN PARIS

14 Tháng Mười Một 20151:08 SA(Xem: 44641)
Nguyễn Trần Diệu Hương - GỬI LÒNG ĐẾN PARIS
Gởi Lòng Đến Paris
 
Nguyễn Trần Diệu Hương

 
parisTháp Eiffel ở Paris đã tắt điện sau các vụ khủng bố.

 

Trưa thứ sáu cuối tuần ở California, cái háo hức của người Mỹ "TGIF"  (Thanks God It's Friday" chợt biến mất nhanh chóng như cái bong bóng bị xì hơi khi CNN breaking news Paris bị khủng bố tấn công. Không chỉ thương người vô tội bị thảm sát, nước Pháp hiền hòa bị tấn công, mà ký ức của Sep 11th (ngày 11 tháng 9 ) kéo về trong lòng người Mỹ. Nỗi đau vẫn còn đó dù đã hơn 14 năm.

 

Chúng tôi đang chuẩn bị chất lên hai chiếc SUV ra Sweet Tomatoes ăn trưa, thì có đồng nghiệp người Mỹ gốc Pháp hớt hải chạy ra "Paris mới bị khủng bố tấn công vào 9 giờ tối giờ địa phương". Mọi người đang vui vẻ, trở nên iu xìu như bánh tráng nhúng nước, nghĩ đến con nhỏ đồng nghiệp Julianna đang ngồi trên máy bay trên đường qua Pháp cho hai tuần vacation, và liên tưởng đến thảm họa 11 tháng 9 năm 2001 ở New York . Chúng tôi quyết định bỏ chuyến ăn trưa, quơ vội mấy thứ snack ăn vặt trong phòng ăn, quay về bàn làm việc theo dõi CNN live trên PC. Buổi trưa bên Mỹ và là tối thư sáu 13 tháng 11 bên Pháp . Một ngẫu nhiên tình cờ đại họa của nước Pháp rơi vào ngày thứ sáu 13 một ngày người Tây Phương rất kiêng kỵ.

 

 

Ở nơi làm việc bên Mỹ, không còn tiếng cười với những plan hấp dẫn cho cuối tuần với mùa lễ lạc đang tiến về rất gần. Chúng tôi đeo headphone lên, thay vì nghe soft rock music cuối tuần, chiều ngày thứ sáu 13 tháng 11, chúng tôi nghe CNN ở Mỹ trên internet cập nhật tin tức khủng bố từ Pháp. Con số bị từ vong trong đại họa của nước Pháp tăng từ 53 lên  80. lên 153…!

 

 

Rồi hệ thống TV live của CNN trên internet hiện lên khán giả người Pháp, chạy tán loạn ở sân vận động France Stade de France. Tại sao người ta lại có thể mang AK47 đến bắn những người dân vô tội hiền hòa đến coi một trận banh cuối tuần ?

 

Tội nghiệp những  cầu thủ chuyên nghiệp, những cặp chân vàng của môn đã banh sẽ bị ám ảnh bởi hình ảnh khủng bố ở sân vận động Paris chiều tối thứ sáu 13. Thật ra số 13 không hề mang tai họa đến cho ai, chỉ có những người cuồng tín, bị tẩy não, mang hận thù đi gieo rắc khắp nơi.

 

Mãi đến tiếng nổ thứ ba, các cầu thủ Đức và Pháp đang chạy trên sân cỏ cho chiến thắng thể thao của đất nước mình mới nhận ra đó không phải là tiếng pháo của các ủng hộ viên cuồng nhiệt, mà là tiếng bom nổ của quân khủng bố. Đâu đó trong hàng ghế danh dự, Tổng thống Pháp được đưa về phòng an ninh đặc biệt trên sân vận động. Hai tiếng sau, ông tuyên bố đóng cửa biên giới Pháp cả đường bộ lẫn đường hàng không, nội bất xuất, ngoại bất nhập .

 

Ở gần đó một cuộc hòa nhạc của một bản nhạc trẻ đến từ Mỹ cũng bị tấn công bằng AK47. Những người cuồng tín, bị tẩy não bắn vào đám đông như các em trai bắn súng nước vào nhau.

 

"Trời đánh còn tránh bữa ăn". vậy mà quân khủng bố mang súng vào bắn những người dân hiền hòa, vô tội đang ăn tối ở hai nhà hàng gần trung tâm Paris. Người ta chết trước khi được no bụng,  không kịp hiểu cái gì đang xảy ra.

 

Ở khắp thế giới, tất cả mọi người chia sẻ thảm họa mà nước Pháp gánh chịu vào ngày thư sáu 13 tháng 11 . Riêng người Mỹ thì thông cảm nhiều hơn, vì đã từng bị khủng bố năm 2001 . Ở những thành phố lớn từ Đông sang Tây ở Mỹ, đồng cảm với người Pháp bằng những bông đèn xanh trắng đỏ, màu cờ của Pháp. Tối thứ sáu, trong khi đèn ở tháp Eiffel tắt hết để tang cho những nạn nhân thiệt mạng, thì ở cả New York của miền Đông, và San Franciso ven biển miền Tây đều thắp sáng cờ Pháp bằng đèn. Ở gần chỗ chúng tôi ở, người Mỹ gốc Pháp còn thấp nến xếp thành hàng chữ  “Nos Pensees sont avec toi, Paris”.

 

Chợt nhớ đến cousins, bạn bè, các đàn anh, đàn chị thời Trung học là người Pháp gốc Việt. Không biết có ai đang đến Stade de France coi đá banh như thường lệ?

 

Ở Nantes, chắc chắn là Anh và Mai vẫn bình an, đang hướng lòng cầu nguyện cho Parisiens, đúng không ?

 Ở Paris, anh Chiếu, chị Hiên chắc vẫn còn bàng hoàng vi các vụ khủng bố không xa nơi mình ở ?

Và Lan Hương, Tiến, Tuấn , tin là các cô cậu em họ vẫn bình an, dù vẫn ở quanh "thủ đô ánh sáng". Tụi mình cùng cầu nguyện hôm nay, và nhiều ngày tới cho an bình của tất cả mọi người, như ngày xưa tụi mình vẫn cầu nguyện cho một chuyến vượt biển bình yên.

 

Ước gì không có ai chém giết ai, không có ai gây đau khổ cho người khác, thế giới con người cũng giản dị hiền hòa như những câu chuyện cổ tích mình đọc suốt một thời thơ dại.

 

Nguyễn Trần Diệu Hương

Thứ sáu 13 tháng 11 2015

Ma pensée est avec les Parisiens

 

23 Tháng Giêng 2015(Xem: 34086)
Giã từ tuổi thơ để thành người lớn. Bây giờ làm người lớn lại nhớ về tuổi thơ để thêm chút niềm vui. Trò chơi "Má, con" ngày xưa tôi đã hoàn tất một cách trọn vẹn. Còn lại đây là những ngày mà các trò chơi con nít không hề thử nghiệm.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 21716)
Đồ đạc? Tôi có đồ đạc gì đâu. Một chiếc chiếu sẽ trả lại cho nhà giam. Chiếc màn do người tù được thả đợt trước tặng, nay tôi sẽ tặng lại cho người khác. Cái chén, đôi đũa để cho nhà bếp. Tôi không còn giày dép.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 19142)
Chị Thi ơi! bây giờ tôi mới biết chị cũng cùng khóa 6. Bây giờ tôi không còn có dịp đến thăm chị. Tôi chỉ có thể nguyện cầu hương linh chị thảnh thơi nơi cõi bao la không đau đớn dằn vặt.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 21375)
Ông Ba Trương Phi, cha Minh kể, theo kháng chiến đánh Tây rồi sau đó đi tập kết ra Bắc. Năm Sáu Hai, vượt Trường Sơn vào Nam, chiếm đấu ở miền Đông cho đến ngày Sài Gòn thất thủ.
16 Tháng Giêng 2015(Xem: 27024)
Cả một quảng đời qua tui đã bao lần vô tình hay cố ý mà đã đưa bản thân mình lâm vào hoàn cảnh silly dở khóc dở cười để rồi mếu máo gậm nhấm nỗi buồn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 26545)
nhưng điều đáng trân trọng và quý mến là chị đã để lại cho tha nhân cho bạn bè cả tấm lòng của chị. Sự ra đi của chị là chấm dứt cơn đau, nguyện cầu chị an bình nơi miền miên viễn.
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 28032)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Một Chiều Đông - sáng tác Tuấn Khanh - Sĩ Phú trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 32680)
Ước mong sao trong những Hội Hoa Xuân, bên cạnh những chậu hoa đủ màu khoe sắc tôi bắt gặp những phong bao lì xì mới đúng bản sắc VN.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 24318)
Trân cảm được sự trìu mến tự thâm tâm chứ không phải còn bởi bất cứ lý do nào khác. Tình yêu là phép mầu phải không Vượng. Phép mầu xoá lấp những khổ đau.
09 Tháng Giêng 2015(Xem: 25551)
Giọng anh khàn và đục, anh không phải là ca sĩ nhà nghề, nhưng tiếng hát của anh diễn tả ngôn ngữ âm nhạc của chính anh viết ra có một sức thuyết phục kỳ diệu.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28281)
những ngày vui hồn nhiên của một cô gái nhà quê lên tỉnh học. Ước gì được sống lại thời thanh xuân của tuổi học trò…Gần năm mươi năm rồi sao
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28554)
Mong các bạn cũng như tôi vui trong mỗi ngày niềm vui tự tại. Chúc các bạn luôn đạt được mọi điều mơ ước trong năm mới.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 28726)
chúng ta đã đến với nhau bằng những chân tình, nói tiếng "chia tay" nghe hơi buồn buồn nhưng sao chúng mình lại cười vui thoải mái
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 31729)
Họp mặt truyền thống lần thứ chín, gần một trăm cựu học sinh Ngô Quyền khóa mười lăm chuyển về địa điểm mới, khách sạn Hòa Bình trên đường Công Lý năm xưa.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 24614)
Mình đã đi bên nhau không biết bao nhiêu lần trên con đường bóng mát ấy. Anh đã bỏ một ngày công tác nơi trại tạm cư. Trân đã nói dối ba má đến nhà một người bạn.
31 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 24115)
Cái tiểu sử của Mười Tân được thêu dệt bằng nhiều câu chuyện kể hơn là bằng chữ viết. Mười Tân trong thời kỳ cao điểm của cuộc chiến Việt Nam ...
26 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 16474)
Anh ơi ! Có phải đời em là bất hạnh triền miên ? Có phải những niềm vui chỉ lan nhẹ vào đời em rồi vội vã nhường chỗ cho những biến cố đau buồn. Dành cho bác ba của con một vành khăn tang.
19 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 27330)
Xin cám ơn đất nước Mỹ đã cho chúng tôi một cuộc sống an bình hạnh phúc như hôm nay. Cho chúng tôi hưởng được ngày lễ Giáng Sinh đầy ý nghĩa.
19 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 29662)
Đời ông nội tôi nhờ có vật thiêng cứu mạng, đến đời tôi cũng có phần có phước lớn như vậy. Năm đó tôi mua được một khối... đá, trên đó có một con cá hóa thạch lộ rất rõ, chỉ phần đầu bị che khuất chút xíu.
18 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 24557)
Anh ơi, em nghĩ chỉ có tình cảm mới giúp người ta thấy con đường người ta đi đúng là tươi đẹp, là đáng đi. Vượng đã thay đổi vì em. Thủy, rồi tới anh, nói với em như thế. Phải chi chính Vượng nói với em như thế ?