Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Ngọc Xuân - THƯ NHÀ - GỬI NGƯỜI EM GÁI

29 Tháng Sáu 201012:00 SA(Xem: 89350)
Nguyễn Ngọc Xuân - THƯ NHÀ - GỬI NGƯỜI EM GÁI
blank


THƯ NHÀ

 

 Vào hạ tuần tháng 5/2010, từ Cali em đã gửi email báo trước cho tôi biết tin em sẽ về thăm quê nhà ở Nha Trang khoảng hai tuần lễ kể từ ngày 23/05/2010, nhưng trong email em đã kín đáo không cho tôi biết là thân phụ em vừa mất và mục đích chuyến về Việt Nam lần này của em là để lo tang Cha.

Mười ngày sau khi em đã về Việt Nam, từ Đà Nẵng tôi nhận được điện thoại của em gọi từ Nha Trang. Đó là lần đầu tiên tôi được trò chuyện cùng em, dù mới chỉ là qua điện thoại. Giọng em trong sáng, bình tĩnh, tự tin, lại có pha chút dí dỏm nữa... Em không có lời nào cho biết rằng em vừa lo xong việc an táng phụ thân và đang cư tang tại gia đình cha mẹ em ở Nha Trang. Trong giọng nói của em qua điện thoại, tôi không nhận ra mảy may nào sự phiền muộn buồn rầu của một người con gái vừa mất Cha, đã bằng mọi giá vượt ngàn dặm xa xôi, gấp rút vội vã trở về quê hương để kịp lo tang sự cho phụ thân.

Đến bây giờ, tôi còn được biết thêm rằng, nếu tôi không nhầm thì ngay khi còn ở Cali trước khi về Việt Nam lần này, em cũng không thông báo cho một thân hữu nào ở Mỹ biết tin Ba em mất (?). Chỉ đến khi từ Nha Trang trở lại Mỹ, sau khi đã chu toàn việc an táng phụ thân tại quê nhà, bằng một bức thư và một bài viết thay lời cáo phó, em đã làm mọi người xúc động gấp bội phần, khi hay tin người Cha kính yêu của em vừa tạ thế.

Tôi chưa được hân hạnh gặp em lần nào, và chỉ mới biết em trên trang web Ngô Quyền hơn một năm qua. Nhưng tôi rất cảm kích và trân quý những bài văn do em viết. Em viết nhiều và viết khỏe. Và bài viết nào của em cũng đều có giá trị, không chỉ về mặt văn chương mà còn có giá trị lịch sử nữa. Những bài viết ấy thật hữu ích không những cho mọi người hiện nay mà còn cho thế hệ mai sau, vì đã ghi lại rõ nét và trung thực sự khác biệt của tình trạng đất nước và con người Việt Nam trước và sau năm 1975, bằng ngòi bút của chính người đương thời trong cuộc - một phụ nữ dũng cảm, trí tuệ và nhân ái...

Sẽ là ấn tượng mãi mãi, hình ảnh người con gái nhỏ Việt Nam can trường vượt khó tại trại tỵ nạn Pulau Galang trong thập niên 80:

http://ngo-quyen.org/D_1-2_2- 223_4-1103_5-30_6-1_15-1/ Nguyen-Tran-Dieu-Huong--- CHUNG-VA-RIENG-VUOT-BIEN-MOT- MINH-.html


Những điều em viết phải đâu chỉ là hư cấu? Đó là sự thật không thể chối cãi hay phản biện. Gần đây, một Trường Đại Học Nhà Nước ở thành phố Hồ Chí Minh Việt Nam đã đăng lại sự thật ấy, mà không hề cắt xén hay bôi xóa một dòng chữ nào của em:

http://www. daihocsuphamkythuat-thuduc. com/khidatchuyenminh.html

Nhẹ nhàng, thấm thía ,chân thành, cảm động, "MƯA LÂU THẤM ĐẤT " luôn luôn là món quà thắm thiết tình Mẹ cho mọi người Việt nam vào Vu Lan hàng năm.

Giờ đây, sau hành trình thiên lý về đất Mẹ, khi cất bước trở về Mỹ, em đã tròn vẹn lòng hiếu thảo của người con gái, mang theo hình ảnh cây cao bóng cả của người hiền phụ vừa nằm xuống dưới bờ cát trắng Nha Trang:

http://ngo-quyen.org/D_1-2_2-148_4-1149/Nguyen-Tran-Dieu-Huong---DOAN-CUOI-HOI-KY-CUA-BA.html

 ........

Khi em mới về Nha Trang, do không biết nhà em có đại tang, vô tình tôi vui mừng welcome em "đã về đến nhà " bằng 1 email gửi kèm bài hát "Nha Trang ngày về":

http://www.youtube.com/watch? v=U7p57NSvc6o

Không biết khi nhận được email ấy, em có giận tôi không? Nếu có, xin em thứ lỗi... Nha Trang và bài hát Nha Trang từ lâu là khúc hát muôn thuở yêu thích của tôi. Quê hương mình nói chung và Nha Trang nói riêng, rất đẹp, phải không em? Tôi đã đến Nha Trang nhiều lần, mỗi lần với mỗi xúc cảm khác biệt về đất nước quê hương: lần đầu tiên vui mừng hớn hở biết bao nhiêu, lúc về thăm quê hương rực rỡ nắng vàng cát trắng khi vừa tốt nghiệp HVQGHC năm 1973, để rồi buồn bã bấy nhiêu lúc trở lại đấy năm 1976, khi nhìn thấy cảnh tiêu điều của bãi biển và thành phố Nha Trang, mặc dầu bên cạnh tôi lúc ấy có người vợ hiền vừa mới cưới... May sao nhà tôi lúc ấy, bằng tâm hồn của một văn nghệ sỹ Sài Gòn, giữa tuổi thanh xuân của đôi lứa, đã cùng tôi chia sẻ vui buồn về những sự mất còn của đất nước, của Nha Trang (và đã hát cho tôi nghe "Nha Trang ngày về " bằng chính trái tim mình )... Gần đây, tôi cũng có đến Nha Trang. Nha Trang ngày nay "hoành tráng ", không chỉ là VinPearl, mà còn là Hòn Ngọc của Viễn Đông.. .Nhưng " hòn ngọc của riêng tôi "đã mất rồi, em ạ !! Mới hay, cuộc sống vô thường... Cảnh cũ người xưa đâu tá? Chỉ nghe tiếng sóng vỗ rì rầm trên bãi khuya , như lời thì thầm muôn đời kể lại những kỷ niệm êm đềm của một thời quá vãng vàng son... Vậy nếu em đã có hoặc không nghe "Nha Trang ngày về" cũng xin em đừng trách nhé? Xin hãy cho tôi nợ em một lần đến Nha Trang, một lần đến để thăm lại mảnh đất và con người mà mình hằng yêu dấu, để nhớ mãi những tâm tình đã chia xa...

Một trùng hợp ngẫu nhiên là năm nay ngày Lễ Cha (Father's Day) lại nhằm vào những ngày em chịu tang thân phụ. Kể từ khi Ba tôi mất (1981, hàng năm vào dịp Lễ Ch , tôi thường nghe lại PAUL ANKA hát bài Papa:

http://www.youtube. com/watch? v=QZ6LwbmlZ- E&feature=related

Một buổi sáng trong thời gian em đang ở Nha Trang, vừa mở máy nghe bài hát trên, tôi nhận được email của anh T. A.T. - một người bạn học cùng lớp với tôi trong suốt 7 năm ở Ngô Quyền - forward "cho anh em bạn AMI Biên Hòa" bài viết của anh Nguyễn Hữu Hạnh, thay lời báo tin mừng con gái của T.A.T, vừa đỗ Tân Khoa Bác Sỹ tại Mỹ. Tôi chưa vội reply cho T.A.T để chúc mừng vì sợ niềm vui bay đi xa mất, một mình tôi ngồi bên máy tính lặng lẽ lắng nghe niềm vui ngấm sâu tận tâm hồn... Tôi thầm nói "Cha nào con nấy" , xưa T.A.T học giỏi thì bây giờ con cái cũng đỗ đạt vậy... Lúc còn học chung ở NQ, vào năm Đệ Tam, có lần T.A.T khuyên tôi "Sống ở đời phải để dành, mày ạ! Kể cả tình cảm cũng phải để dành". Lúc ấy nghe T. nói , tôi chỉ thầm mỉm cười thằng bạn "già bày đặt lớn tuổi "! (T. lớn hơn tôi 1 tuổi ) Có lẽ ngày đó T. nghiêm túc trong tình cảm hơn tôi , còn tôi trong lúc tuổi dậy thì đã vội vàng để "hồn lỡ sa vào đôi mắt em", đem lòng thương thầm nhớ trộm một cô bạn gái học khác lớp  ban A… Tất nhiên, những tình cảm ấy chẳng đi đến đâu và chỉ là mối tình vụng dại của tuổi học trò... Nhưng mấy mươi năm về sau này, nhớ lại câu nói ngây ngô của thằng bạn cũ ngày nào, tôi thấy đúng làm sao! Đọc bài "Một bông hồng cho Cha" của nhà văn VÕ HỒNG , tôi lại nghiệm ra lời T.A.T. đã nói trong thời thơ ấu là không sai:

http://vietmessenger.com/books/?title=motbonghongchocha&page=1

Không bộc bạch dễ gần như Mẹ, cha thương con nhưng không thố lộ bày tỏ rõ ràng, công khai, lúc nào Cha cũng ẩn giấu tình cảm yêu thương con trong bộ mặt nghiêm trang, trong tác phong ngôn phong cứng cỏi, kín đáo... Đó chẳng phải là một cách "để dành tình cảm" cho con hay sao? Để dành mãi từ khi con còn bé thơ cho đến ngày con khôn lớn, học hành đỗ đạt thành danh. Như vậy là Cha phải chắt chiu nhiều lắm, phải tốn công nhiều lắm, bằng tất cả mồ hôi tâm trí của trọn cuộc đời Cha... Cái bằng-cấp-cuộc-đời mà con cầm được trên tay hôm nay là cả một kho-tàng-để-dành của Cha...

Sau khi Ba tôi mất (1981), tôi thường tìm gặp bạn bè tâm tình cho vơi bớt nỗi buồn. Nhưng dạo ấy còn khó khăn quá, bạn thân đứa thì còn dập vùi trong trại tù cải tạo, đứa đã đi xa, đứa nào còn ở nhà thì tứ tán khắp nơi tìm kế mưu sinh... Chỉ có mình tôi với nỗi cô đơn buồn chất ngất... Thư này viết cho em, thật dài dòng, nhưng tôi không ngại làm mất thời giờ của em đã đọc , vì hy vọng những dòng thư sẽ như là những lời tâm tình chân thật của một người bạn trong lúc em còn tang chế, để em không bao giờ cảm thấy cô đơn như tôi ngày trước... Bên em bây giờ luôn có rất nhiều bạn, trong đó có cả một người bạn lớn hết sức thiết thân là trang web Ngô Quyền, một trang web mà theo như anh TRẦN NGỌC DANH đã nói, là một trang web tràn đầy tình người... 

Đầu thư, tôi có nói không nhận ra chút buồn nào trong giọng nói của em qua điện thoại, nhưng thực sự tôi biết nỗi buồn to lớn ấy đã được giữ kín trong tâm hồn của một phụ nữ đầy nghị lực, ý chí và can đảm, luôn luôn bình tĩnh bước đi và vượt qua mọi khó khăn...

Giờ đây, thắp nén tâm hương kính tưởng niệm người đã khuất, tôi cầu mong Người gia hộ cho em luôn luôn cảm thấy lòng thư thái, tâm an và dồi dào sức khỏe, may mắn, thành công trong cuộc sống.

Bên thềm Đại Hội Họp Mặt Truyền Thống Cựu Học Sinh Ngô Quyền, tôi chúc em tìm thấy niềm vui là thành viên của một đại gia đình đầy tình thương yêu đoàn kết. Chúc Đại Hội thành công viên mãn.

Xin tạm biệt và hẹn em thư sau.

Thăm em:

NGUYỄN NGỌC XUÂN

Việt Nam - Tháng 6 / 2010

blank

 

28 Tháng Ba 2014(Xem: 30587)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Ôi Giàn Thiên Lý Đã Xa"-Nhạc: Phạm Duy; Ái Vân Trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
28 Tháng Ba 2014(Xem: 27294)
Thời gian, như nước trường giang miệt mài trôi chảy. Nhưng thời gian cũng không làm phai mờ hình ảnh bạn bè của chúng tôi.
28 Tháng Ba 2014(Xem: 28509)
Tao xin mượn lời lẽ của bài thơ này như một lời nhắn nhủ của mày cho những bạn bè còn lại trên cõi đời này Hạnh nhé. ''Còn gặp nhau thì hãy cứ vui Chuyện đời như nước chảy hoa trôi Lợi danh như bóng mây chìm nổi Chỉ có tình thương để lại đời''
27 Tháng Ba 2014(Xem: 30121)
Chúng tôi đã khóc cùng Thịnh khi nói về những kỷ niệm đã có với Hạnh nhưng cũng đồng ý là Hạnh đã thanh thản ra đi nên hãy để Hạnh vui nơi chin suối và hãy dành thời gian để săn sóc cho những người còn lại.
21 Tháng Ba 2014(Xem: 31893)
Ngoài những tình cảm quý mến dành cho nhau, chúng tôi cùng bảo ban nhau sống sao cho đáng sống, vì cuộc đời ngắn ngủi…
20 Tháng Ba 2014(Xem: 27003)
... nhắc tôi hãy sống với tình thương, lòng khoan dung, tha thứ, vì nào ai biết được mình có còn hơi thở trong giây phút sắp tới để sống như vậy với vạn vật ở chung quanh.
18 Tháng Ba 2014(Xem: 28540)
nhìn hình ảnh các bạn hôm nay tôi nghĩ đến 1 cuộc chiến mới mà chúng-ta phải đối-diện Cuộc chiến này khốc-liệt hơn mà phần thua chắc-chắn về chúng-ta, đó trận chiến tuổi-già và bệnh-tật...
14 Tháng Ba 2014(Xem: 28386)
Một duyên may gặp gỡ đàn em, đàn anh, đàn chị Ngô Quyền, để cùng có một ước mơ “Mỗi năm chỉ có một ngày”
13 Tháng Ba 2014(Xem: 30198)
Em trai tôi, đàn giỏi hát hay, cờ tướng cũng hàng cao thủ, đá banh cũng được được, văn thơ cũng tàm tạm gọi là, nói chung theo như tôi biết chú ta có máu văn nghệ từ thuở nằm nôi.
07 Tháng Ba 2014(Xem: 30265)
Ngồi trong quán cà phê nghe nhạc và những dáng người qua lại, ly cà phê đã cạn và trà đá vẫn được châm đều. Trời chiều đã bắt đầu âm u… Hạnh phúc thay cũng còn những nụ cười…
07 Tháng Ba 2014(Xem: 30623)
Một cơn sóng nhỏ, lướt qua trái tim tưởng chừng già nua cằn cỗi của An. Và cơn sóng khác nhỏ hơn, đang ngậm ngùi lăn trên khóe mắt – đã nhiều dấu vết chân chim – của cô bạn học ngày nào của Nguyễn
01 Tháng Ba 2014(Xem: 30399)
chuyện kể rằng, mùa xưa mưa nắng mong manh lỡ làm nhạt nhòa chia phôi mùi hương cũ, nên mỗi khi gió chở mùa về, người ta thường hay nhặt lại nỗi buồn xưa xa ngái thương ai... thương mình...
28 Tháng Hai 2014(Xem: 33414)
Cuộc sống của con người buồn nhiều hơn vui. Biết nhận ra để biết sống với tha nhân và đem niềm vui đến mọi người. Cái khổ cái đau không ai tránh khỏi…
28 Tháng Hai 2014(Xem: 27431)
Dựa trên những hiểu biết và những tin tức mà tôi nhận được, tôi tin chắc rằng nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng không mang cái nghiệp thật buồn của các nhà văn nhà thơ: sống trong sự quên lãng và chết dưới những vòng hoa.
28 Tháng Hai 2014(Xem: 66469)
xin được giới thiệu những bài viết của Thầy, Chs NQ và các Văn hữu về những kỷ niệm trong suốt thời gian Thầy đã gắn bó với nghiệp cầm bút và cầm phấn sẽ lần lượt đăng trên trang nhà...
27 Tháng Hai 2014(Xem: 40013)
Mới đây đọc báo Reader’s Digest thấy người ta nói đến những ích lợi của cái CƯỜI, trong đó có nói là cười nhiều có thể làm cho người ốm bớt đi. Lý do gì mà các nhà khảo cứu lại quả quyết như vậy?
27 Tháng Hai 2014(Xem: 28641)
Xin cám ơn bạn bè đã chẳng ngại thời gian, không gian để đến với ngày vui. Xin cám ơn mọi người đã cùng nhau chia sẻ những vui buồn còn sót lại. Mùa Xuân nắng ấm còn trãi đều....
27 Tháng Hai 2014(Xem: 33229)
Anh không về hóa ra lại hay. Hãy để VN biến thành tro bụi trong ký ức. Nhưng anh không về mà cứ muốn em kể chuyện VN cho anh nghe. Em sẽ kể nhưng anh đừng khóc đấy nhé.
22 Tháng Hai 2014(Xem: 30499)
Cũng cần nói ra đây là lần đầu tiên tôi gặp Thầy sau không biết bao lần hẹn găp từ khi khi Thầy còn khỏe. Cứ hẹn rồi chưa gặp, hẹn rồi chưa đến... cho tới khi Thầy bệnh.
22 Tháng Hai 2014(Xem: 30110)
. Cũng lần đầu tiên, tôi bắt đầu học được một bài học từ người mẹ quê mùa chơn chất của mình: âm thầm chăm sóc, ban phát thương yêu, hằng ngày, hằng ngày…