Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

GS Nguyễn Văn Phú - NGÀY XUÂN RỈ RẢ CÂU KIỀU

18 Tháng Hai 201012:00 SA(Xem: 87660)
GS Nguyễn Văn Phú - NGÀY XUÂN RỈ RẢ CÂU KIỀU

 

Ngày Xuân rỉ rả câu Kiều

TỪ BÓNG MA ĐẠM TIÊN...

ĐẾN MƯU MA HỒ TÔN HIẾN

truyen_kieu-large

Hồi Một

Bạn,

Xuân Con Cọp lại sắp đến rồi. Mà ở cái nơi "phong trần luân lạc" nầy, Tết nhất cũng chả có gì vui. Thôi thì xin mời bạn cùng tôi nhâm nhi dăm ba câu thơ cũ, để gọi là tạm "mua vui" trong khoảnh khắc chờ đợi đón giao thừa nơi xứ lạ. Chắc bạn cũng đồng ý rằng Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du càng đọc đi đọc lại, càng thấy "ở trong còn lắm điều hay", phải không bạn?

Truyện Kiều, hay Đoạn Trường Tân Thanh, được đặt trong bối cảnh của triều Minh Gia Tỉnh (dĩ nhiên là ờ tận bên...Tàu), cái bối cảnh của một triều đại, một xã hội, mà mới trông bề ngoài nó có vẻ rất ư là... thái bình thịnh trị.

Rằng năm Gia Tỉnh triều Minh,

Bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng.

Trong cái bối cảnh an bình giả tạo ấy, cuộc đời nhân vật chính của chúng ta cũng có vẻ như đang trải qua những ngày tháng êm đềm:

Êm đềm trướng rũ, màn che,

Ngày xuân ong bướm đi về mặc ai.

Mùa xuân đối với đất trời, đối với muôn hoa, đối với con người, phải là một cái gì đẹp nhất, huy hoàng, xán lạn nhất: trời Xuân, nắng Xuân, gió Xuân, hoa Xuân, tuổi Xuân, tình Xuân... Cho nên cái sắc xuân hôm nay, trong đôi mắt xuân của nàng kiều nữ "xuân xanh xấp xỉ tới tuần cặp kê" nầy, hỏi còn gì rữc rỡ hơn nữa.

Cỏ non xanh rợn chân trời,

Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.

Mà đâu phải chỉ riêng nàng Kiều, hầu như tất cả mọi người, tất cả tài tử giai nhân trên cõi đời nầy, đối diện với cảnh sắc " ngày xuân con én đưa thoi" ấy, ai chẳng cảm thấy lòng xuân rộn rả, phơi phới xuân tình.

Gần xa nô nức yến anh,

Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân.

Dập dìu tài tử giai nhân,

Ngựa xe như nước, áo quần như nêm

Giá như cuộc đời cứ bình thản trôi xuôi như thế; giá như nàng Kiều của chúng ta cứ mặc tình thỏa thích "chơi xuân" cho đến khi "tà tà bóng ngã về tây", rồi bình yên trở về nhà, tiếp tục cuộc đời " êm đềm trướng rũ màn che" như mọi ngày thì chúng ta còn chuyện gì để nói nữa đâu, và chắc chắn cũng chẳng bao giờ có truyện Kiều, để hôn nay chúng ta ngồi nhâm nhi cho vơi bới nỗi buồn xa xứ.

Than ôi, cảnh "bể dâu" dến "đoạn trường" của cuộc đời nàng đã bắt đầu ngay từ giây phút hồn ma của nàng kỷ nữ Đạm Tiên xuất hiện. Nó phủ phàng hất tung mọi cái "trướng rũ màn che" của đời nàng. Nó từng bước đưa Kiều vào nơi gió bụi, suốt mười lăm năm giang hồ luân lạc. Hãy xem cái bóng ma ấy xuất hiện lần đầu tiên trong cuộc đời Kiều nó kinh dị đến mức nào.

Một lời nói chữa kịp thưa,

Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.

Ào ào đổ lộc, rung cây,

Ở trong dường có hương bay ít nhiều.

Đè chừng ngọn cỏ lần theo,

Dầu giày từng bước in rêu rành rành.

Không biết bạn đã từng thấy ma, bị ma nhát chưa? Tôi chưa có "may mắn" gặp ma lần nào, nhất là ma... nữ. Nhưng mỗi lần đọc tới đoạn thơ trên, tôi đều có cảm giác rờn rợn, nổi da gà... Tả cảnh ma xuất hiện như cụ Nguyễn Du kể đã là tuyệt bút: có gió cuốn ào ào, có hương bay thoang thoảng, có dấu giày in rêu từng bước rành rành..., đủ cả hình ảnh, âm thanh, hương sắc. Trước cảnh tượng ghê người đó, ai mà chẳng "mặt nhìn ai nấy đều kinh". Ấy vậy mà cô Kiều nhà ta vẫn cứ tỉnh như không, lại còn cảm thấy "hồn thơ lai láng bồi hồi". Cái đó mói thật là... dễ nể.

Mặt nhìn ai nấy đều kinh,

Nàng rằng:"Nầy thật tâm thành chẳng xa.

Hữu tình ta lại gặp ta,

Chớ nề u hiển mới là chị em".

Đã lòng hiển hiện cho xem,

Tạ lòng nàng lại nối thêm vài lời.

Lòng thơ lai láng bồi hồi,

Gốc cây lại vạch một bài cổ thi.

Ma nhát không sợ, còn tỏ lòng thương cảm, muốn kết nghĩa "chị em", làm thơ ca ngợi...Hèn chi mà hồn ma Đạm Tiên đã khoái chí, đã đeo đuổi Thúy Kiều như hình với bóng, kể từ buổi chiều xuân định mệnh hôm nay, cho mãi suốt mười lăm năm sau trong quảng đời gió bụi của Kiều. Cũng chính cái bóng ma của nàng ca kỷ từng "nổi danh tài sắc một thì" ấy đã gieo rắc vào tâm hồn thơ ngây trong trắng, nhưng đa sầu đa cảm của Kiều cái tư tưởng bi quan của thuyết "đoạn trường", thuyết "hồng nhan bạc mệnh". Tư tưởng bệnh hoạn ấy giống như những mầm độc được gieo đúng vào mảnh đất thơ ngây, lãng mạn, của tâm hồn Kiều. Nơi đó, chúng có đủ điều kiện phát triển và tàn phá cuộc đời nàng.

Nếu như câu chuyện kể của Vương Quan về cuộc đời của người ca nhi mệnh bạc đã khiến tâm hồn mong manh yếu đuối của Kiều bàng hoàng, xúc động:

Thoạt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa.

Đau đớn thay phận đàn bà,

Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.

thì ngược lại, tấm lòng "hạ cố" của Kiều cũng đã quyến rũ mạnh Đạm Tiên, khiến cho cả hai bên sẵn sàng vượt qua bức tường âm dương ngăn cách, tìm đền với nhau như những tri kỷ, tri âm. Ngay cái đêm sau buổi chiều tương ngô "bên cầu tơ liểu", Đạm Tiên đã vội vả tìm đến với Kiều:

Chênh chênh bóng nguyệt xế mành,

Tựa ngồi bên triện một mình thiu thiu.

Thoắt đâu thấy một tiểu kiều,

Có chiều phong vận, có chiều thanh tân.

Sương in mặt, tuyết pha thân,

Sen vàng lãng đãng, như gần, như xa.

Ôi, cuộc "hội ngộ trùng phùng" của hai mảnh hồng nhan âm dương cách trở mà nghe thân tình, gắn bó biết bao:

Rước mừng, đón hỏi dò la,

"Đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây".

Thưa rằng:"Thanh khí xưa nay,

Mới cùng nhau lúc ban ngày đã quên,

Hàn gia ở mái tây hiên,

Dưới dòng nước chảy, bên trên có cầu.

Mấy lòng hạ cố đến nhau,

Mấy lời hạ tứ ném châu gieo vàng.

Vâng trình hội chủ xem tường,

Mà xem trong sổ đoạn trường có tên,

Âu đành quả kiếp nhân duyên,

Cũng người một hội một thuyền đâu xa."

Thôi chết! Nàng Kiều yêu quí của chúng ta đã bị ghi tên vào "sổ đỏ" lúc nào vậy? Hóa ra nàng đã là hội viên chính thức của Hội Đoạn Trường... ma rồi còn gì. Mà đây mới đúng là một Hội đoàn ma... thiệt, có Hội chủ đàng hoàng. Không biết nó có giống như các Hội đoàn ma giả của người dương thế mà chúng ta thấy mọc lên như nấm ở nơi hải ngoại nầy không. Cũng không nghe cụ Nguyễn Du nói cái Hội ma ấy có tổ chức gây quỉ... ma để kiếm ăn như người dương thế hay không. Chắc là phải có, nếu không thì lấy đâu ra tiền...ma để làm giải thưởng cho các cuộc thi... ma.

Xem thơ nức nở khen thầm,

Giá đành tú khẩu cẩm tâm lạ dường.

Ví đem vào Hội Đoạn Trường,

Thì treo giải nhất, ai nhường chi ai.

Ôi, chơi với ma mà không bị ma ám mới là lạ. Cô Kiều của chúng ta, kể từ cái đêm hôm ấy, đã bị ma ám mất rồi, đến nỗi lúc ma đã "biến" đi rồi mà lòng nàng còn ngẩn ngơ, lưu luyến:

Thềm hoa khách đã trở hài,

Nàng còn cầm lại một hai tự tình.

Gió đâu xịch bức mành mành,

Tỉnh ra mới biết rằng mình chiêm bao.

Trông theo nào thấy đâu nào,

Hương thừa còn hãy ra vào đây đây.

Một mình lưỡng lự canh chầy,

Đường xa nghĩ nỗi sau nầy mà kinh.

Phải chăng cũng chính vì bị ám ảnh nặng nề bởi cái thuyết "đoạn trường" ma quái do bóng ma Đạm Tiên gieo rắc mà sau nầy khi lâm cơn gia biến, Kiều đã mau chóng quyết định bán mình, buông xuôi cuộc đời cho số phận.

Đánh liều nhắm mắt đưa chân,

Thử xem con tạo xoay vần đến đâu...

Đọc tới đoạn nầy, bạn thấy có chỗ nào không ổn chăng? Có đấy, thưa bạn. Nhưng mà bây giờ đã khuya rồi. Bộ xương già còm cõi của tôi đang bắt đầu... thắc mắc khiếu nại, đòi phải đi nằm. Xin hẹn bạn ngày mai, bạn nhé! Cám ơn bạn.

Chiêu Dương Nguyễn Văn Phú

18__thay_phu2-content

12 Tháng Hai 2010(Xem: 94918)
Trang WEB Nhà Ngô Quyền, trong niềm hân hoan đón mừng Năm mới Canh Dần 2010, xin trân trọng giới thiệu những vần thơ Xuân của những cây bút thân quen của Trang Nhà qua những đề tài không xa lạ có liên quan mật thiết đến mọi người. Rất mong, trong những lời thơ, câu thơ hay cả bài thơ, những người viết mang đến cho Thầy Cô và Anh Chị Em quý mến những đóa hoa Xuân đầy hương sắc. Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
10 Tháng Hai 2010(Xem: 59943)
Anh biết không Tết bên nầy tuyết lạnh Không như xứ mình nắng ấm mây hồng Anh biết chăng Tết đây buồn cô quạnh Nhìn tuyết rơi em lạnh buốt cả hồn
10 Tháng Hai 2010(Xem: 56394)
Yêu là cho nhau-yêu là xa nhau Nợ nần chi mà tính chuyện cau trầu Phải thế không anh-hỡi người yêu dấu Hoan lạc ̣đêm ǹào như tuyết tan mau
10 Tháng Hai 2010(Xem: 59877)
Cả Đất trời trở giấc Chào đón phút linh thiêng Mùi khói nhang thơm ngát Mừng hạnh phúc đoàn viên.
10 Tháng Hai 2010(Xem: 77572)
Tha hương phương trời xa lạ Đông tàn, nhớ bóng mẫu thân Nôn nao ngày về, mẹ ạ! Mẹ còn…, còn Tết, còn Xuân…
09 Tháng Hai 2010(Xem: 60899)
Xa rồi ngày ấy chia tay Bao xuân thắm thoát xa bay ngút ngàn Phương trời cuộc sống tha nhân Xứ người lại đón mùa xuân xa nhà
09 Tháng Hai 2010(Xem: 57921)
Ngỏ hẹp thuở ấy mình quen nhau Ngô Quyền đưa đón chưa biết sầu Áo trắng ngày xưa thơ ngây quá Tình mình đẹp tựa như ánh sao
09 Tháng Hai 2010(Xem: 63521)
Nhìn làn tuyết trắng con đường Nhớ hoài mái tóc điểm sương mẹ hiền Xuân về hoa lại giăng thềm Thêm mùa mai nở tháng Giêng ngã buồn.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 62966)
Con bên nầy nhớ Mẹ bên kia Như xa lộ thẳng đường không sao khác Chiều nay nhớ nhà xe chở đầy hương Tết Con chở theo mình mùi Mẹ đầu năm !
08 Tháng Hai 2010(Xem: 63529)
Mùa Xuân có phải là những nụ hồng trên cành lá biếc như môi xinh tươi chờ người hôn vội.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 59917)
Đôi cánh mùa xuân chở đầy nắng ấm Nên hoa mai hoa cúc rực rỡ vàng Chỉ còn áo của em và mây trắng Chờ gió đùa nên nắng chỉ mơn man.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 62432)
Giao thừa đi lễ chùa với mẹ Đêm nồng hương hoa lá chào xuân Tiếng lộc non trở mình khe khẽ Hứng ngọt ngào từ những giọt sương .
08 Tháng Hai 2010(Xem: 57784)
Rau, hoa, lá vườn quê Sáng mai đi chợ tết Kĩu kịt trên đường đê Nắng đầy đôi quang gánh.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 59264)
Đón Xuân những luống ngại ngùng Vườn Xuân hoa bướm ngập ngừng về đâu? Xứ người Xuân lạnh làm sao! Sao xuân đến vội để sầu tâm tư?
08 Tháng Hai 2010(Xem: 57107)
Ngày đó tung tăng áo học trò Tóc rối bay bay theo dốc mơ Đong đưa ánh mắt, tìm ai đó? Tan buổi chợ chiều, mà ngẩn ngơ
08 Tháng Hai 2010(Xem: 54170)
Còn nhớ không, lời hứa với em? Tình ta sẽ mãi giữ trong tim Lời thề năm ấy anh còn nhớ Tình lỡ xa rôi thương nhớ thêm .
08 Tháng Hai 2010(Xem: 40406)
C hưa có “cơ duyên hạnh ngộ” với Thầy Lê Quý Thể ở quê người, nhưng các CHS NQ, nhất là các anh chị đã từng là vận động viên của trường Ngô Quyền luôn nhớ đến ông Thầy trẻ vừa có nhiệt tâm của một nhà giáo, vừa có tinh thần quyết thắng của một người mê thể thao cuối thập niên 60, đầu thập niên 70 của trường xưa.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 89878)
Xin tạm biệt Xuân xưa, ngày tháng cũ. Hy vọng những chồi non, lộc mới… mang hết những ưu phiền của tôi đi thật xa, đi vĩnh viễn. Tình yêu của tôi ơi, xin ngủ yên!
06 Tháng Hai 2010(Xem: 72000)
Ngoài trời, mưa đã ngừng tuôn Nhìn Hoa rơi rụng cũng buồn lòng Ta Hợp đây rồi cũng chia xa Nhớ Em đẹp tựa đóa hoa “Anh Đào”.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 84514)
Tôi chỉ nhớ mong manh rằng buổi trưa hôm ấy đứng ở sân thượng với gói quầ n áo trong tay nhìn ra phía xa, ngọn đồi huyền bí của tôi nay chỉ còn là một bóng mờ, chập chờn sau những đám khói đen mù mịt.
30 Tháng Giêng 2010(Xem: 91495)
Vậy khi một nhà thơ, nhà văn nào đã qua đời, thì, làm ơn, nếu không vì nhu cầu nghiên cứu tiểu sử để tìm hiểu cặn kẽ về bối cảnh và điều kiện sáng tác của họ, xin đừng khai thác đời tư của họ để phục vụ cho bất kỳ một mục đích nào khác hơn là góp phần cống hiến cho đời ba điều thật đơn giản, nghe rất nhàm tai, nhưng vô cùng cao quý, đó là: Chân, Thiện và Mỹ.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97929)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.
20 Tháng Giêng 2010(Xem: 83202)
Tựa bài ghi nhớ này tôi chỉ muốn viết ra để kỷ niệm lần gặp gỡ Thầy, Cô cùng Bạn bè cựu học sinh Ngô Quyền hiện còn sinh hoạt cùng gia đình tại quê nhà (một vài bạn từ nước ngoài về đúng dịp nữa chứ) chứ không phải nói về lứa tuổi 17…bẻ gảy sừng…trâu bò gì cả nha các Bạn.
18 Tháng Giêng 2010(Xem: 71210)
Tuyết rơi thành thơ – bài thơ tặng anh! Cuộc đời chồng vợ như gió mong manh Cùng trợ lực nhau - trọn thành nguyện ước Tuyết đã tan rồi – như vậy đi anh!
17 Tháng Giêng 2010(Xem: 72541)
Bài thơ ơi, Hãy dừng lại ở vần điệu cuối Đừng viết tiếp lời tình yêu. Những lời nghẹn ngào, thổn thức,
17 Tháng Giêng 2010(Xem: 74324)
Hương bưởi ơi, tôi muốn dỗ dành Đồng Nai nước đục lại trong xanh Hương có bay đi xin trở lại Để mãi là hương của chúng mình.
11 Tháng Giêng 2010(Xem: 72271)
Như một thông lệ đã có từ ngày tôi và Lynh đặt chân đến USA, chúng tôi dùng San Diego là địa điểm hội ngộ gia đình trong mỗi mùa Noel. Tuy nhiên, trong chuyến đi lần nầy, ngoài việc họp mặt gia đình, chúng tôi có cơ may được gặp gỡ cũng như tham dự những sinh hoạt liên quan đến Ngô Quyền mà tôi muốn chia sẻ nơi đây cùng Thầy Cô và các bạn .
08 Tháng Giêng 2010(Xem: 56275)
Sẽ không còn Thầy đứng trước bảng đen Không lời giảng bài giọng cao sang sảng Lớp phấn trắng từng bay theo lãng mạn Sẽ rơi nhanh, không đậu trên tóc Thầy