Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn thị Thêm- QUỲNH HƯƠNG

25 Tháng Tám 201710:58 CH(Xem: 20855)
Nguyễn thị Thêm- QUỲNH HƯƠNG
Quynh Huong

Sáng hôm nay một chậu quỳnh treo trên sà ngang patio rớt xuống bể tan tành.

Những nhánh quỳnh xơ xác văng đi khắp nơi.

Đất trong chậu tung tóe trên nền xi măng.

Con chó Lucy giật mình sủa inh ỏi.

Tôi chạy vội xuống lầu. Ông chồng tỉnh giấc nằm mở mắt ra kinh ngạc.

Mở cửa nhà sau, tôi nhìn chậu hoa mà thương.

Nghe tiếng lọc cọc, âm thanh nạng gỗ gõ đều đặn trên nền nhà khô khan. Con gái tôi cũng đã xuống để xem chuyện gì xảy ra.

Hai mẹ con nhìn nhau buông tiếng thở dài.

Chậu quỳnh này là quà em Kim Loan Nguyễn Trần tặng tôi nhân dịp tôi được giải thưởng danh dự "Viết về Nước Mỹ" năm 2015.  Em Loan bận không đến được để chúc mừng, nên gửi Ngọc Dung tặng gọi là chia vui.

 

Chậu quỳnh đã được tôi nâng niu chăm chút. Nhưng vùng Riverside nắng nóng. Con tôi lại mua nhà gần núi, hướng nhà đón nhận ánh nắng chói chang cả sáng lẫn chiều. Sân trước hứng trọn nắng buổi chiều. Sân sau đón nắng buổi sáng. Cây cối khô khan không trồng trọt dễ dàng. Tôi treo chậu quỳnh trên một nhánh cây che bóng mát sân sau. Nhưng rồi con rễ cho cưa bỏ cây này. Chậu quỳnh lại được tôi dời đi một chỗ khác.

Hoa quỳnh nở được một mùa rồi từng nhánh lần lượt bị cháy vàng, khô khốc tội nghiệp.

Năm vừa rồi, con gái tôi mướn thợ làm một cái patio che phía sau cho đỡ nóng. Tôi sang qua một chậu khác và treo lên sà ngang. Tôi hy vọng quỳnh phát triển tốt tươi, hoa rũ xuống và nở đẹp cho đời vui.

Nhưng tôi đã sai, năm nay nóng nhiều, buổi sáng nắng hực hực từ mái nhà xuống, từ ngoài đưa vào. Quỳnh của tôi như một người con gái lấy nhầm người chồng bội bạc, héo hắt tội nghiệp. Một loài hoa dễ thương xinh đẹp đã không tìm được người chủ chăm chút đúng mức. Hoa yếu đuối và không xum xuê như tôi mong đợi. Sáng nay không hiểu sao cả chậu hoa lại rớt xuống vỡ tan. Những chậu còn lại trên sà ngang chắc cũng rất buồn.

 

Con gái tôi chống nạng đứng nhìn. Tôi dự định dọn dẹp thì con rễ bước ra nói :

-Má để con làm cho. Má vào nghỉ ngơi đi. Tay má còn đau.

Chậu hoa hôm nay chắc vô phương cứu rồi.  Một sinh mệnh đã phải chịu số phận của mình. Nếu tay tôi không có vấn đề, tôi sẽ giữ lại  những nhánh tươi và tìm cách sang qua một chậu khác. Nhưng con rễ làm thì sẽ dọn sạch sẽ không thương tiếc. Đành chịu.

 

Cám ơn Kim Loan và xin lỗi em chị đã không giữ được chậu hoa em tặng. Mùa phát giải VVNM năm nay đã diễn tuần trước. Tôi được giấy mời nhưng không đi tham dự. Một phần không thể bỏ ông chồng cho ai. Một phần ngày đó tôi bận tiễn gia đình con trai về lại đơn vị.

Hôm qua một bưu phẩm vừa gửi tới. Ngạc nhiên tôi lẩm bẩm: "Ai gửi gì cho mình vậy? " Mở ra thì ra quyển tuyển tập "VIẾT VỀ NƯỚC MỸ mùa thứ 18 năm nay" Không lẽ mình có bài được chọn đăng?" Tôi nghĩ thầm và tìm vào trang mục lục. Thì ra tôi có bài đăng thật. Diệu Hương, Tường Vi cũng có bài được chọn đăng. Mỗi năm Ngô Quyền mình đều góp mặt trong tuyển tập này. Cũng là một điều vui.

Cám ơn Việt Báo đã gửi tặng. Cám ơn các bạn đã đọc những bài viết của chúng tôi

 

Tôi biết mấy tuần nay những người bạn trong gia đình Ngô Quyền và Ái Hữu Biên Hòa cũng  muốn biết vì sao tôi vắng mặt trên Web nhà. Xin cám ơn các bạn đã Email thăm hỏi và chia sẻ.

Tôi do đỡ ông xã quá nhiều lần trong những ngày anh ấy không được khỏe nên cánh tay bên phải của tôi có vấn đề. Đây không phải là lần đầu tôi bị như vậy. Ngày xưa khi mẹ chồng còn sống, một lần đỡ bà tôi nghe một cái cụp và phần xương vai và cánh tay bị đau kinh khủng. Lần đó ngoài uống thuốc tôi còn phải đi BS hàng ngày để trị liệu.  Vết thương kéo dài cũng cả tháng mới thuyên giảm.

Lâu nay  khi săn sóc ông xã, tôi cũng hay bị đau một bên cánh tay như vậy. Nhưng lần này nặng hơn. Cả một phần bả vai bị đau nhức. Cánh tay cũng vậy. Cơn đau kéo đến như có một vòng xoắn tựa chuột rút chạy dọc theo cánh tay, đau không chịu được. BS bảo tôi bị tổn thương về bắp thịt và dây thần kinh từ vai xuống tới bàn tay. Bà BS cho thuốc uống để giảm đau và cho thuốc an thần để ngủ. Tôi uống thuốc cử tối và cả ngày hôm sau cứ dật dờ. Vừa đau, vừa mệt, tôi cảm nhận rõ ràng mình quả thật đã già. 

 

Con gái tôi do bị té sau vườn nên bị nứt xương bàn chân phải bó bột. Cháu lên lầu, xuống lầu phải lết từ từ từng nấc thang. Đi thường phải chống nạng nên không thể lo cho ba thay mẹ.

Không biết là hên hay xui mà cánh tay giở chứng đúng lúc hai đứa con trai lấy phép về thăm gia đình. Hai thằng con thấy mẹ đau nhức thức cả đêm không ngủ. Chúng thay tôi săn sóc cho ba và quyết định đưa mẹ đi gặp BS gấp.

Lâu nay các con ở xa. Mỗi lần về thăm viếng chỉ thấy ba già yếu, bệnh đau nhưng chưa thật sự chăm sóc tỉ mỉ. Mấy ngày mẹ đau tay, các con đỡ ba lên xuống lầu, lo cho ba tiêu tiểu, ăn uống, chúng mới thấy việc săn sóc cho một người bệnh thật không phải dễ dàng.

 

Một tuần nghỉ phép, tất cả các con đã trở về đơn vị, tôi phải tiếp tục chăm sóc cho chồng. Mặc dù chưa hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng  hôm nay nhờ uống thuốc tôi đã khá nhiều, có thể ngồi viết những dòng này. BS bảo tôi nên giữ gìn sức khỏe của mình. Cánh tay nó đã có tì vết sẽ trở lại thường xuyên khi làm việc quá sức.

 

Tôi có giống như chậu quỳnh bị rớt kia không? Một chậu hoa đã không đem lại niềm vui và nét đẹp cho người, cho đời. Một chậu hoa đã  già cỗi vô dụng.

Hay chậu quỳnh kia giống như ông xã tôi đã không được chăm sóc đúng mức. Tôi đã không làm hết bổn phận mình lo cho chồng tốt hơn. Cả tháng nay ông ăn uống không được. Ăn vào cứ sặc và lười ăn. Uống sữa cũng không được nhiều. Cảm giác ngon miệng không tồn tại. Mỗi lần ngồi đút cho ông ăn là cả tiếng đồng hồ. Soup nấu nhừ rồi xay nhuyễn, đút từng muỗng nhỏ mà ông nuốt không vô.

 

Tôi nhìn chồng mà nghĩ cho mình mai kia. Ôi tuổi già bệnh hoạn sao mà buồn quá vậy. Mỗi ngày đỡ chồng lên xuống, người anh ấy như chịu cái lực khôn cùng của trái đất, trì cả thân thể không cho ngồi dậy. Hai chân cứ dán chặt xuống nền nhà. Lưng cứng còng thẳng đơ mỗi sáng . Khi đứng thì người cúi cong người xuống như mang trên lưng cả một gánh nặng cuộc đời. Miệng nói không ra tiếng, nước miếng như  từ trong cơ thể chảy ra làm khô gầy thân xác.

 

Mỗi buổi sớm mai thức dậy, tôi nhìn anh ấy để tặng một nụ cười và một bàn tay.  Mừng một ngày mới bình an, vẫn còn hiện hữu bên nhau. Vẫn còn có thể săn sóc và nhìn mặt trời lên cao chói lọi.  Nắm tay nhau dìu đi từng bước. Không phải là những bước thật mềm đầy yêu thương của thời son trẻ. Mà là những bước run run cho người khỏi té. Là những tựa nương của tuổi về già.

 

Quỳnh hương sẽ không còn trổ hoa thơm ngát, cũng không còn khoe sắc thắm tươi. Nhưng kỷ niệm vẫn còn và in dấu trong tôi.

Không biết rồi đây chiếc ghế ngoài công viên có còn in bóng hai mái đầu tóc bạc ngồi bên nhau. Hay chỉ lẻ loi một mình đối diện ánh trăng dần khuyết trên bầu trời vắng vẻ. Dù sao đó là định luật của đất trời. Sinh mạng và cuộc sống mỗi người đã được ơn trên sắp đặt.

Mong tất cả khó khăn sẽ được giải quyết và đi đến những điều tốt đẹp nhất.

Hy vọng vẫn là điểm tựa cho con người, để mình còn có chút niềm vui.

 

Nguyễn thị Thêm.

04 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54725)
Nhân dịp nghi lễ Tạ Ơn, BCH Hội AHNgô Quyền và BCH Hội AHBiên Hòa, California đã nhận lời mời của anh Nguyễn Quý Đoàn khoá 6 Ngô Quyền tham dự tiệc thân mật với gia đình ngày chủ nhựt 28 tháng 11 năm 2010.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105644)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125887)
Luân thường gìn giữ cho nhau Xem như mình lại lỡ tàu nửa đêm Vẫn là anh... vẫn là em... Hãy đem dĩ vãng êm đềm chôn sâu.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125708)
Sao phương nào tụ lại Theo gió ngàn lung lay Ngọn đông phong tê tái Chiếc lá cuối cùng bay.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125111)
Tuyết trắng bay bay lạnh buốt đời Nhớ người năm cũ lệ buồn rơi Tình thư còn đó người đâu nửa Người biết hay chăng đã một thời...
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 112144)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"
30 Tháng Mười Một 2010(Xem: 62832)
Cô Trần Thị Hương, nguyên giáo sư dạy môn Quốc văn ở Trung học Ngô Quyền từ năm 1966 đến năm 1973, đã đột ngột qua đời ngày 26 tháng 11 năm 2010 ở Santa Clara, California,
29 Tháng Mười Một 2010(Xem: 43569)
Cầu mong Cô ra đi an bình, thanh thản. Mỗi lần ra biển em sẽ nhớ đến Cô. Chắc là biển sẽ mang Cô về lại với quê nhà...
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 121606)
Lễ Tạ Ơn, chính mùa đoàn tụ Con cháu khắp nơi dắt díu về Quây quần ấm cúng bên cha mẹ Kể chuyện tâm tình cho thỏa thuê…
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 47744)
Mỗi khi chán đời, chờ hoài không thấy cơn buồn tan biến, nhìn mặt mình trong gương ủ rũ, thảm thương hơn chiếc lá nằm lay lắt bên bờ cỏ, chờ gió chiều thổi xuống dòng đường lắm xe, tôi thường ghé nghĩa địa tìm người chết.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124590)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 125010)
Đi phương nào thì đường xưa vẫn nhớ Dốc Ngô Quyền ký ức nhớ đầy tim Không bạc lòng áo trắng hiền muôn thuở Nắng gió Biên Hòa vẫn còn đó thương yêu.
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 122926)
Thầy đứng lại để con bước tới Bóng hoàng hôn tỏa ánh nhân từ Ấm lòng con tình thầy vời vợi Tuổi học trò chẳng chút ưu tư .
12 Tháng Mười Một 2010(Xem: 120198)
Có phải xa mười năm mà anh nhớ Sàigon Hay nhìn một chút nắng lên mà thương về bên ấy?
05 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124889)
Bây giờ mây đang bay vào cô tịch Vẫn nhớ nao lòng sông lạnh chiều xa Ở đó có hàng sa kê thật tuyệt Và một người đàn mãi khúc tình ca.
04 Tháng Mười Một 2010(Xem: 64348)
Ly cà phê buổi sáng Nhìn đời trôi theo ngày cùng tháng Bao tiếc nuối cũng đành Còn bên ta ngàn nỗi muộn màng
02 Tháng Mười Một 2010(Xem: 135120)
Mẹ đã thay cha buổi sớm chiều Dạy con cao cả một chữ YÊU Dạy con hiếu đạo tròn ân nghĩa Cơm cha, áo Mẹ buổi kinh chiều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 48816)
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu Có lượm được chút nào công thức Toán? Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 117030)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
31 Tháng Mười 2010(Xem: 118655)
Vết thương nào rướm máu Vết cắn nào in sâu Cho muôn đời muôn kiếp Ta vẫn là của nhau
30 Tháng Mười 2010(Xem: 116156)
Hoa hướng dương cần nắng Để đong đưa sắc vàng Xòe hết cánh xinh tươi Mặt tròn xoe duyên dáng.
29 Tháng Mười 2010(Xem: 124452)
Thu đến rồi tàn, thu lại sang Ngoài kia sắc lá đỏ, cam, vàng Gió thu vi vút se se lạnh Muôn thuở tình thu, nhớ mênh mang...
27 Tháng Mười 2010(Xem: 281404)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
23 Tháng Mười 2010(Xem: 112389)
Phải chi từ biệt là quên hết Không còn ray rứt phút thương đau Phải chi chia cắt mà tình chết Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.
23 Tháng Mười 2010(Xem: 57873)
Sao rơi hay đom đóm? Chớp tắt suốt đường quê Bìm bịp kêu thắc thỏm Đêm bỗng dài lê thê. Đom đóm hay sao rơi? Chập chờn theo cánh gió Hương hoa khế bồi hồi
22 Tháng Mười 2010(Xem: 112475)
Có phải chiều nay mưa hắt hiu Sương mù tỏa kín khắp buổi chiều Gió mơn man tung làn tóc rối Mắt nhạt nhòa giọt lệ buồn thiu