Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

AC - NHỚ

17 Tháng Bảy 20151:41 SA(Xem: 38601)
  • Tác giả :
AC - NHỚ

 

NHỚ
nhớ

...

''Tôi xa Biên Hòa năm lên mười tám khi vừa biết thương
đôi tay ngọc ngà như vương như vấn ai đong thật đầy
Biên Hòa ơi giờ biết ra sao bây giờ... ''


Cái tuổi... đủ khôn lớn để ghi nhớ những ngày hạnh phúc hồn nhiên của mình bên bờ sông Đồng Nai... Mơ màng, lãng đãng...

... Dấu chân của bầy học trò con gái, Khiết Tâm , Ngô Quyền... cùng tiếng cười trong trẻo đã trải dài từ đường Nguyễn Hữu Cảnh, đường Trịnh Hoài Đức, đường Quốc lộ I, đường Hàm Nghi...  Những con đường quen thuộc như từng góc cạnh ở nhà...
...Đêm về không gian yên ắng, nỗi buồn nhè nhẹ, miên man hay hoài niệm, yêu dấu, nhớ về quê mẹ một Biên Hoà hiền hòa nơi mình lớn lên chỉ có hai mùa mưa-nắng.

Nơi ấy nắng đổ lửa rồi chợt mưa, chợt buồn chợt vui ... Biên Hoà đỏng đảnh như cô gái trẻ mới lớn. Biên Hoà hiền hòa mà giản dị lắm. Mưa và nắng cũng vội vàng. Bởi Biên Hoà phải nối hai bờ thương nhớ. Nơi hai quê hương, đứng mỗi bên bờ nhớ, bờ thương đong đầy kỷ niệm. Quê Mẹ từng thề hẹn rồi lạc mất nhau giữa hai đầu đơn côi.

Biên Hòa nóng. Mang hơi thở ẩm ướt của mưa giông. Những nốt thăng trầm trong các bản tình ca về Biên Hoà có lẽ chỉ nên viết trong những đêm tí tách, nghe mưa gõ nhịp trên bậc thềm, mái ngói đầy lá me rơi. Cũng là những lúc đêm Biên Hòa tĩnh mịch nhất trong những ồn ào náo nhiệt của ban ngày, thâm trầm nhất trong những thăng trầm triền miên. Hóa ra Biên Hòa cũng biết buồn…Biên Hòa rạng sáng.

Biên Hòa nơi đã cùng bè bạn từng rất vui. Một Biên Hòa đã từng ước mơ và sống trọn vẹn. Nơi có bàn tay hiền hòa của Mẹ, ánh mắt nghiêm khắc mà đong đầy thương yêu của Cha, đã dìu dắt, nắm chặt đưa mình len lỏi qua những phố xá đông đúc người xe.

Chiều chiều cùng bè bạn ngồi trên những chiếc xe đạp, PC hay Honda vi vút qua những con đường dài, đưa tay giữ làn tóc xõa bay như muốn nắm chặt những yêu thương mong manh như sợ bị cuốn mất theo cơn gió mơn man.
Bởi đã có đôi lần nghe ai đó nói rằng:

Cuộc đời như hơi thở 
không nên hít hơi dài 
khi buồng phổi đã căng
trăm năm là hữu hạn, 
sao không sống thật sâu!

Sáng ra, dụi mắt, góc trời nào đó có ai vừa lặng lẽ đi. Biên Hòa chưa sang đông. Chiều muộn nơi mình ở yên ắng , ngồi một mình nhâm nhi tách trà nóng nồng nàn hơi thở của mùa hè như vấn vương sợ những làn khói mỏng manh bay mất. Ngắm nhìn ánh chiều đổ đầy trên vai, nhớ về nơi xa xăm, nơi ấy không rộn ràng… qua đôi mắt những người thân nơi đó buồn lạ. Nỗi buồn hoang hoài khi bước giữa hai nỗi nhớ, những hàng cây ven đường rụng lá bay bay trong làn gió se dịu, man mác mà người ta hiếm khi cảm nhận được giữa lòng thành phố về đêm.

Ngôi trường, ta đã tìm thấy nhau, giữa sân trường đông đúc. Ta gặp nhau một cách rất đỗi tự nhiên, bằng sách vở, bằng ánh mắt, bằng nụ cười, bằng những tiếng khua lộp cộp của những đôi guốc mộc trước cửa lớp, trong sân trường, từng góc phố cùng những bản tình ca. Và thế là ta gọi nhau bằng hai tiếng “ bạn bè ”. Những câu chuyện mông lung như chưa từng bao giờ im lặng, chưa từng có đoạn kết. Ngay lúc đó nhận biết rằng có một điều gì thay đổi đang diễn ra trong bản thân mình, một cảm giác bắt đầu dẫu là rất nhỏ bé thôi. Kể cả trong ý thức lẫn vô thức, bạn và mình đều hiểu rõ... tình cảm đối với nhau bắt đầu đong đầy...

Nơi ấy, nơi mình từng sống chuyển mùa thật nhẹ, chỉ như cái tích tắc giữa hai đầu hạ-động mà bạn bè thường hay đùa: “Thu Biên Hoà đấy !” Chợt nhận ra có thể giờ này nơi ấy đã giao mùa, thu Biên Hòa đâu có trĩu nặng như lòng người…
Những khi được trao và nhận những thương yêu bình thản giữa lòng thành phố đông đúc.


Rồi cơn mưa đầu tháng Tư chợt đến. Biên Hòa vẩn còn nồng, ấm như hơi thở Mẹ, cơn mưa rả rích kéo dài đến quá giửa tháng tư thì Biên Hoà trở nên thâm trầm, hoang mang, nhìn vào ánh mắt cha buồn vời vợi xa xăm, Biên Hòa những con người tựa vào nhau nhìn mặt trời lặn dần sau những ngôi nhà thấp thoáng, nhấp nhô của thành phố bên dưới và âm thầm tựa bên nhau chờ đợi một điều gì đó chưa thể biết...

Nhắm mắt, nhớ về một thời đã qua. Về một Biên Hòa yên ắng, lãng mạn. Về một Biên Hòa nặng tình giữa mùa lá bay cùng bè bạn. Về một Biên Hòa đã để lại sau lưng cùng bao kỷ niệm. Nếu ngày mai là một giấc mơ, sẽ mơ về một nơi xa lắm, thật giản dị. Giản dị như sự thật, như bốn mùa, như mưa-nắng. Rất thơ và tình giữa một Biên Hòa khác-của ngày hôm qua, bộn bề lo toan và tất bật mưu sinh.
Một Biên Hòa trong trẻo giữa những tạp âm cuộc sống. Ôi! cứ mãi như vậy khi nhắm mắt. Có một nơi như thế, nhưng là một Biên Hòa dĩ vãng…

Ngày ra đi tóc thề đã tung xõa. Biên Hoà cũng đổi thay, mình đã khác và người cũng đã khác. Nhưng vẫn tin có một Biên Hoà chân phương tồn tại trong ký ức và cả trong sâu thẳm mỗi chúng ta hiện tại Chỉ cần cố tìm Sẽ thấy. Vậy sao Biên Hòa của chúng ta bây giờ cứ mãi cô đơn ?…!

 

A.C

05 Tháng Năm 2011(Xem: 41620)
Hôm nay, con viết vội vần thơ Khóc Mẹ một chiều gió Thu mưa Mong Mẹ từ đây đời thanh thản Nương cửa Từ Bi cõi Niết Bàn….
05 Tháng Năm 2011(Xem: 48241)
Cảm ơn người đã ghé thăm Mẹ tôi Tiếc đã trễ rồi, Mẹ tôi vừa mất Trễ một chút thôi mà vườn cau thôi xanh ngắt Lá trầu trải vàng một sắc nhớ Mẹ xưa!
05 Tháng Năm 2011(Xem: 129388)
Cảm ơn người đã ghé thăm Mẹ tôi Tiếc đã trễ rồi, Mẹ tôi vừa mất Trễ một chút thôi mà vườn cau thôi xanh ngắt Lá trầu trải vàng một sắc nhớ Mẹ xưa!
29 Tháng Tư 2011(Xem: 133632)
Chưa một lần gặp lại Đã vĩnh biệt muôn đời Lời tạ từ chưa nói Đã vội vàng chia phôi.
26 Tháng Tư 2011(Xem: 67475)
xin mời đến xem phim Bolinao 52 để thấy chị Trịnh Thanh Tùng, một chs NQ đã có mặt trong phim tài liệu Bolinao 52, kể lại kỷ niệm hãi hùng của chị trên đường tìm tự do năm 1988.
20 Tháng Tư 2011(Xem: 131118)
Nhớ không mày, trường Ngô Quyền xưa mình học, Thầy Bảo uy nghi, Hiệu trưởng cũ của mình, Giờ Thầy yếu rồi, bệnh nhiều, thương... thương lắm,
20 Tháng Tư 2011(Xem: 121833)
Quá khứ, kỷ niệm vẫn đeo đuổi tôi như hình với bóng. Quá khứ sẽ tan biến đi khi tôi không còn hiện diện trên cỏi đời nầy nữa. Buồn ơi! chào mi. Niềm vui ở lại.
16 Tháng Tư 2011(Xem: 142877)
Nuôi nuôi nấng nấng Từ đất mọc lên Không dễ gì quên Hoa bâng khuâng tím
10 Tháng Tư 2011(Xem: 137180)
Mụ ao ước nó cưới cho Mụ một cô gái cùng làng để Trâu ta ăn cỏ làng ta, trai làng lấy gái làng ta mới bền. Vậy mà thằng con đích tôn của dòng họ lại phải lòng một cô gái Biên Hòa.
10 Tháng Tư 2011(Xem: 113538)
Trong đêm trường tĩnh lặng, người phụ nữ đau khổ khóc nấc lên: “…Tại sao con tôi ra nông nổi này!? Tại… sao!?...”
10 Tháng Tư 2011(Xem: 127749)
Bài thơ tặng cậu bé Aisawa, nạn nhân của tai nạn sóng thần tại Nhật đã được phổ nhạc và dịch sang Anh ngữ, Nhật ngữ để phổ biến.
06 Tháng Tư 2011(Xem: 52560)
XIN HÃY ĐỢI AISAWA – Thơ Tưởng Dung - Phổ nhạc Phạm Trung – Ca sĩ Minh Quang
04 Tháng Tư 2011(Xem: 146893)
Buổi sáng mù sương rơi đọng đầy tay Xin tỏa ấm người đang lên con dốc Xin bụi đỏ xếp hàng thành ca khúc Mở lời yêu như đã phải lòng nhau
01 Tháng Tư 2011(Xem: 68204)
Anh như tia nắng xuân nồng ấm Nghiêng chiếu đời em vạt cỏ non
01 Tháng Tư 2011(Xem: 122280)
Mây trắng buồn trôi, mây viễn xứ Gió ơi! xin gió chở dùm ta Một chút tâm tư người ở lại Gửi cho bè bạn ở phương xa
27 Tháng Ba 2011(Xem: 133993)
Nhìn lên ảnh Mẹ những ngậm ngùi Nhớ lằn roi nhẹ nhớ không nguôi Con vẫn đi theo đường mẹ dẫn Tạ ơn roi Mẹ giúp nên người.
24 Tháng Ba 2011(Xem: 155819)
Em mơ có một ngày Bên đàn con cháu ngoan Ôn từng trang Sử cũ Rất kiêu hùng VIỆT NAM
21 Tháng Ba 2011(Xem: 132389)
Cả nhà nắng nhạt dần Lẫn vào thung lũng sâu Mặt trời gom nắng lại Khuất xuống chân trời xa .
12 Tháng Ba 2011(Xem: 70681)
Nhạc và lời: Phạm Chinh Đông – Hòa Âm: Đỗ Hải – Ca sĩ: Quốc Duy
11 Tháng Ba 2011(Xem: 72982)
- Thơ Trần kiêu Bạc - Hồng Vân diễn ngâm.
10 Tháng Ba 2011(Xem: 162784)
Tháng ba có một ngày Của bà, mẹ và em Đếm gần hết ngón tay Số tám tròn rực rỡ.