Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Hội An - MUÔN ĐỜI VẪN THẾ

20 Tháng Bảy 201312:00 SA(Xem: 62167)
Nguyễn Thị Hội An - MUÔN ĐỜI VẪN THẾ

Muôn Đời Vẫn Thế


lang_le-large-content

 

Tuấn à,

Sáng nay em lại pha cho mình một ly cà phê nữa. Vẫn là ly cà phê “Cái Nồi Ngồi Trên Cái Cốc”. Ngoài kia, bầu trời mùa đông u ám, ủ rũ , lất phất mưa bay. Mấy lần nhắm mắt lại, dùng cái “bùa Just Dreaming” như trước đây, vẫn không thấy gì cả. Chỉ thấy một chân trời xám ngắt, nhoè nhoẹt. Âm thanh của những giọt cà phê nhỏ xuống tí tách càng làm tăng thêm nỗi cô đơn. Một nỗi buồn trống vắng, lạ lùng chưa bao giờ đã trải qua. Em ngồi đây co ro, như một con mèo ngồi liếm láp vết thương. Thời gian rồi sẽ hàn gắn! Thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm nhất! Thời gian sẽ phôi pha! Em nhủ đi nhủ lại những câu trên như niệm những câu thần chú. Hết linh rồi ư? Sao vẫn chưa hiệu nghiệm ?

Từ khi sang đây đến giờ, em rất sợ mùa đông. Lạnh lẽo, mây mù và ẩm ướt. Có năm nào mà em không bị ít nhất vài cơn cảm cúm dai dẳng hành hạ. Thế nên mỗi năm, cứ độ cuối Thu là em bắt đầu lo sợ rồi. Sợ cái mùa Đông giá rét đang lù lù đi đến. Sợ cái mùa đông ngày ngắn đêm dài mờ mịt không có trăng sao. Mùa đông năm nay! Có lẽ mùa đông này sẽ là mùa đông em sợ hãi nhất trong đời. Đầy dẫy những sự chia tay. Ngập tràn với nước mắt. Ôi, những vết thương chưa kịp lành, còn âm ỉ đã lại tiếp tục dấy máu. Một mùa đông, bao lần vĩnh biệt. Chới với, chơi vơi.

Chung quanh em bây giờ chỉ là kỷ niệm. Có những khoảnh khắc trong đó kỷ niệm trở về, thật gần và sống động, đến nỗi như là hiện thực, nhảy múa trêu ghẹo. Nhưng cũng có khi, kỷ niệm chỉ là những hình ảnh nhạt nhoà, không còn trong tầm mắt. Tất cả đã qua đi. Như một giấc mơ thần thoại, hoang đường.

Đã nhiều khi trong cơn mơ huyền thoại, em chỉ muốn vùng tỉnh dậy, dụi mắt đối diện với thực tế. Sợ có ngày sẽ tan tành như những ngôi sao xẹt, yểu mệnh, loé lên rồi vụt tắt. Anh làm sao biết được điều này phải không Tuấn? Chính vì thế mà em đã không thể nói lên được những điều anh hằng ao ước. Những biên giới vô hình giới hạn đã biến em, một con nguời ướt át, đầy cảm xúc thành một người sâu lắng, bí ẩn. Chỉ mong dần dà rồi anh sẽ hiểu….. Còn nhớ không Tuấn, anh đã chấp nhận những biên giới này từ đầu rồi cơ mà. Nhắc thế thôi chứ đây không phải là lời trách đâu nhé. Cái đoạn cuối của câu chuyện thần thoại phải đến và đã đến. Không thể nào tránh được vì không còn một con đường nào khác. Tiếc rằng những lý do vu vơ, không thực, không hiểu do vô tình hay cố ý đã làm đoạn cuối một câu chuyện thần tiên kết trong một bố cục khá tầm thường. Nên nhớ là em sẵng sàng chấp nhận đoạn kết. Chỉ muốn một đoạn kết thật tuyệt vời và ý nghĩa. Hay là tại em quá mơ mộng nên đã trở thành hão huyền rồi Tuấn nhỉ.

Đêm bây giờ dài vô tận, anh bảo thế. Đêm mùa đông ở đây còn dài nhiều hơn nữa. Khi nào trống trải hãy cố nhớ đến lời em nói. Đêm có lẽ sẽ không còn dài. Vì đó là sự thật. Một sự thật mà MUÔN ĐỜI VẪN THẾ.

NGUYỄN THỊ HỘI AN


19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73980)
Ai thắp trong tôi niềm tin tuổi dại Tin ngày mai đường ngọc mát chân son.
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76858)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!
16 Tháng Sáu 2008(Xem: 42608)
Images/upload/IMG_3784_s.jpg
26 Tháng Năm 2008(Xem: 28147)
Thắm thoát đã gần 9 năm kể từ ngày hội ngộ Ngô Quyền lần đầu tiên vào ngày 25 tháng 03 năm 1995 tại nhà hàng " Ánh Hồng " thành phố Westminster.