Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Minh Thủy - THÁNG NĂM DÌU DỊU MÙI THIÊN LÝ

25 Tháng Năm 201312:00 SA(Xem: 58027)
Nguyễn Thị Minh Thủy - THÁNG NĂM DÌU DỊU MÙI THIÊN LÝ


Tháng Năm Dìu Dịu Mùi Thiên Lý


Nguyễn Thị Minh Thủy

 

star_jasmin-large-content


Tháng Năm dìu dịu mùi thiên lý
Bước bên con, nhỏ nhẻ đến trường
Ôi ước chi đời luôn như thế
Hương yêu thương quyện ngọt con đường

Chỉ một lần đi bộ dẫn con đi học, tình cờ bước qua một căn nhà trồng đầy hoa thiên lý (star jasmine) trước sân để rồi mùi hương dìu dịu quyện nhẹ theo người, mãi cho tới bây giờ tôi vẫn không quên cái cảm giác của buổi sáng xa xưa mỗi khi ngửi lại mùi hoa năm cũ. Bởi vậy năm nào cũng vậy, vào mỗi tháng Năm, hồi ức cùng cảm xúc cũ xưa lại trở về khi tôi bất chợt nhận ra đó đây đang nở rộ loài hoa thiên lý ấy. (Xin bạn hoan hỉ khoan thứ cho, gọi chúng là hoa thiên lý là tạm gọi vậy thôi, chứ tôi biết đó không phải là loài hoa thiên lý “thứ thiệt” bất hủ của quê hương mà nhiều người ca tụng từ hương thơm thoang thoảng tuyệt vời cho tới nồi canh xanh mát ngọt ngào nấu bằng những chùm bông xinh xinh be bé ấy.)

Còn nhớ năm ấy con gái tôi học đâu khoảng lớp Một, nghĩa là còn bé lắm. Vì một lý do nào đó, hôm ấy gia đình tôi thiếu đi một chiếc xe và tôi đã tình nguyện nhường xe cho chồng, đi bộ dẫn con đến cổng sau của trường trên một đoạn đường không xa nhưng cũng không gần đối với đôi chân nhỏ bé của con. Vậy mà tội nghiệp ghê, con tôi vui tươi nhu mì ngoan ngoãn bước theo. Mười mấy năm qua rồi, hồi nhớ lại, tôi có cảm tưởng giá lúc đó mình dẫn con đi tới chân trời góc biển nó cũng bám theo gót mình chứ đừng nói chi chỉ bước tới trường. Lúc đó mẹ là tất cả đối với con, cũng như con muôn đời là tất cả đối với mẹ.

Cảm nhận được tình thương con cái dành cho, lòng bà mẹ nào không hân hoan vui sướng. Tôi cũng thế. Một ngày an bình bắt đầu với những bổn phận đã lo xong. Chồng đã đến sở, hai đứa con lớn teenager chuyên gây rắc rối phiền hà cho bố mẹ cũng đã đến trường. Chỉ còn cô bé út ngoan như búp bê để “enjoy,” sướng thì thôi hở bạn. Bởi vậy mới có những dòng thơ trên. Và cũng bởi vậy mới có bài viết này bây giờ.

Kể lại một thời hạnh phúc của mình, không phải tôi muốn “khoe” mà chỉ muốn chia sẻ với các bạn điều này: thật ra những người hay hồi tưởng quá khứ như tôi chỉ tổ mua sầu chuốc khổ mà thôi. Quá khứ đau buồn làm mình thương thân cảm phận khi nhớ lại đã đành mà quá khứ êm đềm cũng làm trái tim người ta u hoài man mác nhất là khi thực tại không còn tươi hồng ấm áp như xưa. Bình minh đã qua, nắng đã tắt, ngày đã hết, đêm lạnh đã về. Điển hình như từ mùi hương thiên lý, tôi tiếc nuối hoài những buổi sáng thần tiên bên con trẻ. Cũng như từ những món quà thủ công nho nhỏ của các con lúc còn bé dại làm tặng bố mẹ mà tôi luôn trân trọng lưu giữ, tôi rưng rưng nhớ về ngày tháng quây quần ấm cúng xa xưa. Bây giờ bầy trẻ thơ đó đã lớn, đã dửng dưng xa rời mái nhà xưa, tổ ấm cũ, còn mình thì mãi ngồi lại với kỷ niệm, với những mảnh mẩu vụn vặt của những tháng ngày không bao giờ trở lại.

Bởi thế tôi thật ngạc nhiên và sau đó vô cùng tâm đắc khi tình cờ được nghe một đoạn văn từ một băng giảng pháp dưới hình thức diễn đọc có tên “Tuyển Tập Phật Pháp” mà một người bạn đạo đã ân cần giới thiệu và tặng cho. Dùng lời lẽ khuyên nhủ của một bậc hiền mẫu do Bồ Tát Quán Thế Âm thị hiện, những ngôn từ ấy sao mà gần gũi với tâm trạng tôi quá đỗi: “Có thật đó là những ngày hạnh phúc hay hào quang kỷ niệm đã biến đổi viên đá thành ảo ảnh kim cương?(…) Con người thường hoài cảm về những thời gian không còn trở lại. Những ngày không còn trở lại chính là cái chết của thời gian. Con của những ngày qua không còn trở lại. Con của những ngày qua đã mất. Đó là cái chết của sự sống thế gian. Cái chết không phải đến trong một cơn bạo bệnh, không phải đến như một tai nạn bất ngờ. Cái chết không đến trong chỉ một lần duy nhất quyết định một kiếp người mà từng hơi thở trôi qua là lời giã từ của sự chết.”

Vậy đó. Đối với tôi, câu phân tích ấy tài tình như thể đã rút ra được mối chỉ trơn tru từ một mớ bòng bong rối rắm. Nó làm tôi càng thấm cái buồn của mình, một nỗi buồn từ lâu vẫn hành hạ một kẻ mắc bệnh trầm cảm như tôi và khiến tôi mãi loay hoay khổ sở vì tình trạng “tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn.” Rồi từ thấm thía, tôi nghiền ngẫm, cho đến một ngày thốt nhiên… hết buồn. Lạ quá phải không bạn?

Lạ, nhưng cũng có thể giản dị chỉ là một cách “lấy độc trị độc,” tôi lờ mờ suy đoán như vậy. Bởi vì, từ bản chất tiêu cực, nỗi buồn từ đấy bỗng trở thành một vị thầy nhắc tôi về một cái gì đó trọng đại hơn và thực tế vô cùng: đó là sự vô thường diễn ra trong từng sát na của đời sống. Cũng từ tâm niệm này, tôi cảm thấy mấy câu sau đây trong bài kệ mà thầy Nhất Hạnh dịch thoát từ Kinh Nhất Dạ Hiền Giả đã nghiễm nhiên trở thành một bài thuốc trị bệnh trầm cảm cho tôi hiệu nghiệm vô cùng:

“Đừng tìm về quá khứ
Đừng tưởng tới tương lai.
Quá khứ đã không còn.
Tương lai thì chưa tới
Hãy quán chiếu sự sống
Trong giờ phút hiện tại
Kẻ thức giả an trú
Vững chãi và thảnh thơi
Phải tinh tiến hôm nay
Kẻo ngày mai không kịp.”
Bây giờ là tháng Năm, tháng của ngàn hoa thiên lý. Trông thấy hoa, tôi không còn bùi ngùi nhớ lại chuyện xưa và u hoài tiếc nuối một thời đã mất như trước nữa. Tôi chỉ bình thản nhận biết mình đã có một quá khứ như thế và đang có một cuộc sống mỗi lúc một ngắn dần để đừng nên phí phạm một phút giây nào. Âu đó cũng là một đạo vị mà tôi đã may mắn có cơ duyên nếm được và muốn chia sẻ cùng bạn hôm nay vậy.

 

 

04 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54730)
Nhân dịp nghi lễ Tạ Ơn, BCH Hội AHNgô Quyền và BCH Hội AHBiên Hòa, California đã nhận lời mời của anh Nguyễn Quý Đoàn khoá 6 Ngô Quyền tham dự tiệc thân mật với gia đình ngày chủ nhựt 28 tháng 11 năm 2010.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105654)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125899)
Luân thường gìn giữ cho nhau Xem như mình lại lỡ tàu nửa đêm Vẫn là anh... vẫn là em... Hãy đem dĩ vãng êm đềm chôn sâu.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125717)
Sao phương nào tụ lại Theo gió ngàn lung lay Ngọn đông phong tê tái Chiếc lá cuối cùng bay.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125125)
Tuyết trắng bay bay lạnh buốt đời Nhớ người năm cũ lệ buồn rơi Tình thư còn đó người đâu nửa Người biết hay chăng đã một thời...
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 112155)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"
30 Tháng Mười Một 2010(Xem: 62846)
Cô Trần Thị Hương, nguyên giáo sư dạy môn Quốc văn ở Trung học Ngô Quyền từ năm 1966 đến năm 1973, đã đột ngột qua đời ngày 26 tháng 11 năm 2010 ở Santa Clara, California,
29 Tháng Mười Một 2010(Xem: 43580)
Cầu mong Cô ra đi an bình, thanh thản. Mỗi lần ra biển em sẽ nhớ đến Cô. Chắc là biển sẽ mang Cô về lại với quê nhà...
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 121617)
Lễ Tạ Ơn, chính mùa đoàn tụ Con cháu khắp nơi dắt díu về Quây quần ấm cúng bên cha mẹ Kể chuyện tâm tình cho thỏa thuê…
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 47750)
Mỗi khi chán đời, chờ hoài không thấy cơn buồn tan biến, nhìn mặt mình trong gương ủ rũ, thảm thương hơn chiếc lá nằm lay lắt bên bờ cỏ, chờ gió chiều thổi xuống dòng đường lắm xe, tôi thường ghé nghĩa địa tìm người chết.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124607)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 125028)
Đi phương nào thì đường xưa vẫn nhớ Dốc Ngô Quyền ký ức nhớ đầy tim Không bạc lòng áo trắng hiền muôn thuở Nắng gió Biên Hòa vẫn còn đó thương yêu.
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 122941)
Thầy đứng lại để con bước tới Bóng hoàng hôn tỏa ánh nhân từ Ấm lòng con tình thầy vời vợi Tuổi học trò chẳng chút ưu tư .
12 Tháng Mười Một 2010(Xem: 120210)
Có phải xa mười năm mà anh nhớ Sàigon Hay nhìn một chút nắng lên mà thương về bên ấy?
05 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124897)
Bây giờ mây đang bay vào cô tịch Vẫn nhớ nao lòng sông lạnh chiều xa Ở đó có hàng sa kê thật tuyệt Và một người đàn mãi khúc tình ca.
04 Tháng Mười Một 2010(Xem: 64355)
Ly cà phê buổi sáng Nhìn đời trôi theo ngày cùng tháng Bao tiếc nuối cũng đành Còn bên ta ngàn nỗi muộn màng
02 Tháng Mười Một 2010(Xem: 135129)
Mẹ đã thay cha buổi sớm chiều Dạy con cao cả một chữ YÊU Dạy con hiếu đạo tròn ân nghĩa Cơm cha, áo Mẹ buổi kinh chiều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 48821)
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu Có lượm được chút nào công thức Toán? Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 117039)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
31 Tháng Mười 2010(Xem: 118662)
Vết thương nào rướm máu Vết cắn nào in sâu Cho muôn đời muôn kiếp Ta vẫn là của nhau
30 Tháng Mười 2010(Xem: 116163)
Hoa hướng dương cần nắng Để đong đưa sắc vàng Xòe hết cánh xinh tươi Mặt tròn xoe duyên dáng.
29 Tháng Mười 2010(Xem: 124458)
Thu đến rồi tàn, thu lại sang Ngoài kia sắc lá đỏ, cam, vàng Gió thu vi vút se se lạnh Muôn thuở tình thu, nhớ mênh mang...
27 Tháng Mười 2010(Xem: 281417)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
23 Tháng Mười 2010(Xem: 112396)
Phải chi từ biệt là quên hết Không còn ray rứt phút thương đau Phải chi chia cắt mà tình chết Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.
23 Tháng Mười 2010(Xem: 57878)
Sao rơi hay đom đóm? Chớp tắt suốt đường quê Bìm bịp kêu thắc thỏm Đêm bỗng dài lê thê. Đom đóm hay sao rơi? Chập chờn theo cánh gió Hương hoa khế bồi hồi
22 Tháng Mười 2010(Xem: 112485)
Có phải chiều nay mưa hắt hiu Sương mù tỏa kín khắp buổi chiều Gió mơn man tung làn tóc rối Mắt nhạt nhòa giọt lệ buồn thiu