Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Phong Châu - NGÀY VỀ CỦA HOA ANH ĐÀO

04 Tháng Bảy 202111:22 CH(Xem: 7324)
Phong Châu - NGÀY VỀ CỦA HOA ANH ĐÀO
                                   Ngày về của hoa anh đào

                                                                        Phong Châu


anhdao



Chiếc xe ngựa chưa ngừng hẳn, cô gái đã nhảy tót lên ngồi và nhìn ông già mà cười. Cô ngồi ở chiếc băng gỗ bắc ngang, đặt chiếc túi xách nhỏ bên cạnh rồi cất tiếng vui vẻ:
– Hôm nay bác cho cháu đi những nơi đâu vậy bác?

Ông già ghì dây cương cho chiếc xe đứng lại hẳn rồi mới quay lưng ra phía sau nói với cô gái:
– Chiều hôm qua cô nói với tôi là cô muốn đi thăm tất cả thắng cảnh của Đàlạt, nhưng chiếc xe cọc cạch của tôi không thể đưa cô đi khắp nơi đâu. Hơn nữa, có những chỗ mà xe ngựa không được đến, còn những nơi xa thì cô phải chịu khó đi bằng phương tiện khác… Mắt cô gái theo dõi đám đông những người đang buôn bán trước bùng binh chợ đang bị cảnh sát rượt đuổi, nói nhanh:

– Vậy bác cứ cho cháu đến những nơi nào bác đến được, sau đó sẽ hạ hồi phân giải, được không bác?

Ông già không trả lời, cười vui vẻ và cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện với một cô gái ở nước ngoài về thăm quê. Lối nói chuyện, cách ăn mặc, cả cách xưng hô của cô khác với nhiều cô nhiều bà ở xứ người về thăm mà ông đã gặp. Cô mặc chiếc quần jeans màu kaki, áo sơ mi thường màu trắng và khoác bên ngoài một áo choàng mỏng màu xanh nhạt, đội chiếc nón lưỡi trai cũng màu kaki, chân mang đôi giày vải màu trắng hơi cũ. Không môi son, không má phấn. Chiều qua ông đậu xe ở bùng binh chợ và gặp cô gái từ khách sạn gần đấy đi ra tìm ông ngỏ ý nhờ ông đưa đi thăm thắng cảnh. Cô gái không hỏi giá cả hay đưa ra điều kiện gì. Thấy vậy ông cũng không đặt vấn đề gì với cô ta. Sáng nay đúng hẹn cô đến tìm ông nơi bùng binh chợ.

– Được chớ! Bây giờ tôi sẽ đánh xe đưa cô dạo quanh hồ, ngang qua Đồi Cù và vài con đường quanh đó, sau đó sẽ đưa cô vào thăm thác Cam Ly…

Cô gái ngắt ngang:
– Còn hồ Than Thở và thác Prenn thì sao hở bác?

Ông già đáp lại:
– Hồ Than Thở thì được, còn thác Prenn thì xe ngựa không đến được đâu, xin cô thông cảm. Nhưng mà nếu cô muốn đi những chỗ xa, tôi sẽ giới thiệu cô với người tôi quen có xe hơi đưa cô đi cũng tiện lắm…

Cô gái nhanh nhẩu trả lời:
– Được rồi bác! Bác cho cháu đi đâu cũng được, tùy bác…

Ông già lấy ra từ trong túi áo khoác cũ kỹ một bao ny lông màu vàng ố đựng mớ thuốc lá rời. Ông mở dây thun lấy ra một mẩu giấy nhật trình xé sẵn vò vò cho mềm rồi bỏ thuốc vào quấn thành một điếu đầu to đầu nhỏ. Ông thè lưỡi thấm nước miếng dọc theo mép giấy rồi cho vào giữa hai lòng bàn tay xe đi xe lại mấy lần, ngậm điếu thuốc vào miệng, lấy hộp quẹt châm thuốc. Ông bập bập mấy cái rồi hít một hơi dài và nuốt cả khói vào hết bên trong miệng. Mặt ông lúc này trông thật sảng khoái. Điếu thuốc vẫn ngậm ở miệng, tay phải nhặt chiếc roi da bên cạnh, tay trái cầm dây cương giật mạnh, ông tằng hắng một tiếng, con ngựa già rướn lên. Ông lại giật mạnh dây cương một lần nữa, quất một roi vào mông con ngựa, rồi buông dây cương, con ngựa lao về phía trước.

Cô gái đổi vị trí ngồi khi chiếc xe ngựa rời khu bùng binh chợ để chạy ra phía hồ Xuân Hương. Mặt hồ vẫn còn phủ một màn sương trắng đục. Những tia nắng ban mai đã lan tỏa khắp nơi nhưng cũng chưa đủ sức để chọc thủng màn sương trên mặt hồ. Trời không gió nhưng vẫn se lạnh đủ để cho người ta phải mặc thêm một chiếc áo laine hoặc một tấm áo khoác bên ngoài. Đó là cái lạnh gần như cố hữu của Đàlạt. Tiếng chân ngựa gõ lóc cóc trên mặt đường nhựa băng qua cầu Ông Đạo. Dưới chân cầu nước chảy tràn qua những tảng đá dựng tạo thành một bức màn nước trắng xóa trước khi đổ vào con suối quanh co giữa những đám rau xanh hai bên bờ. Cô gái hết nhìn phía bên trái lại xoay người để nhìn sang phía bên phải. Cô cảm thấy vui vì cảnh vật chung quanh rất lạ đối với cô. Nhiều người đi bộ về phía chợ hoặc lên khu Hòa Bình. Những người đi xe gắn máy rồ ga phóng lên dốc. Những kẻ cưỡi xe đạp len lỏi giữa đám đông đi tràn xuống cả lòng đường.

Khi xe qua khỏi cầu, quẹo trái để chạy về hướng sân vận động thì cô gái thấy làn sương mỏng trên mặt hồ đang dần tan và thấp thoáng những mảng trời xanh phản chiếu dưới hồ. Đột ngột cô gái hỏi ông già:

– Hồ này có hồi nào vậy bác? Hồ đẹp quá, hôm qua đến tối nên cháu chưa kịp ngắm.

Ông già ghìm dây cương cho ngựa chạy chậm, trả lời:
– Đây là cái hồ mà khởi thủy là một con suối thiên nhiên có từ lâu lắm rồi. Nếu thích, tôi sẽ kể cho cô nghe về cái hồ này.

Cô gái đáp:
– Vậy hở bác? Bác kể cho cháu nghe đi.

Ông già vứt tàn thuốc lá xuống đường, húng hắng ho mấy tiếng rồi bắt đầu:
Trước khi thành hồ, xưa kia nơi đây chỉ là một dòng suối nhỏ. Hai bên bờ suối là nơi cư ngụ của những người thuộc sắc dân K’ho Lat, K’ho Chil. Thời đó đã lâu lắm… trăm năm… ngàn năm không chừng… Khi người Pháp đến đây cuối thế kỷ mười chín họ đã biến vùng rừng núi hoang vu, lũng suối chập chùng, khí hậu mát mẻ quanh năm, có cây xanh tươi này thành nơi nghỉ mát cho lính tráng và công chức người Pháp. Họ đào vét để biến con suối nhỏ thành một hồ nước. Những người K’ho Lat, K’ho Chil thấy thế nên dần dần bỏ đi nơi khác, vào sâu trong rừng mà sinh sống theo lối du cư du canh. Người Pháp đặt tên hồ là Grand Lac và xây một con đập để giữ nước trong hồ. Chiếc cầu dài khoảng hơn chục thước bắc ngang qua đập do một ông Quản đạo người Việt Nam làm vào thời đó nên người Đàlạt gọi là Cầu Ông Đạo. Mãi cho đến giữa thế kỷ hai mươi hồ mới được gọi tên là hồ Xuân Hương. Với cái tên này, hồ đã làm tăng thêm vẻ đẹp duyên dáng, yêu kiều cho thành phố Đàlạt…

Cô gái cắt ngang:
- Sao lại có tên Đàlạt hở bác?

À, chuyện này thì hơi dài dòng một chút… Theo tôi được biết, chữ Đàlạt là do phát âm từ tiếng của người dân thiểu số sống lâu đời ở đây là Đaq Lạch. Đaq có nghĩa là nước, là suối, là sông, còn Lạch là tên của bộ lạc sống lâu đời trên cao nguyên Langbian này. Như vậy, lối nói trại của hai chữ Đaq Lạch cũng là quê hương của người Lạch tức là K’ho Lat vậy. Người Pháp lập nên thành phố Đàlạt và  chọn cho thành phố này một câu châm ngôn như hầu hết các thành phố ở Âu Châu lúc bấy giờ bằng tiếng La Tinh có nghĩa khá hay và thích hợp với khí hậu, phong cảnh và con người của nơi này. Đó là câu “Dat Aliis Laetitiam Aliis Tempepiem”

Câu đó nói gì vậy bác? Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi
– À, câu đó có nghĩa là “Cho người này niềm vui, cho người kia sự an bình”.

Cô gái reo lên:
- Hay quá! Hay quá! Cháu chưa bao giờ được nghe lai lịch của một thành phố lại hay đến thế…
Ông già vẫn giữ cho ngựa chạy chầm chậm khi ngang qua nhà Thủy Tạ rồi tiến về sân vận động. Khi vừa qua chiếc cầu sắt gần vườn ương hoa thành phố, ông già nói với cô gái:
– Cô hên lắm đấy! Nếu cô lên Đàlạt trước đây vài tháng thì cô sẽ thấy dưới hồ không có một giọt nước…

Cô gái ngạc nhiên:
– Hồ không có nước? Tại sao vậy bác?
– Có sao đâu… người ta xả nước nói là để vét lòng hồ ấy mà… lâu lâu lại vét hồ mới có tiền chứ…
– Bác nói gì cháu không hiểu…

– Này nhá, muốn vét hồ thì phải có tiền. Ngân khoản dùng để vét hồ lọt vào túi mấy ông cán bộ nên họ bắt dân phải đi vét hồ không công gọi là lao động xã hội chủ nghĩa…Cứ bày ra công tác này công việc nọ là có tiền, nếu những ai không đi lao động xã hội chủ nghĩa được thì chỉ việc đóng tiền là xong ngay! Cứ đẻ ra việc bắt dân làm rồi rút tiền trong ngân sách bỏ túi là phe ta trở thành đại gia ngay. Cái thành phố này bây giờ được cai trị bởi các tên tư bản đỏ đấy, dân tình ai ai cũng biết…

Cô gái chợt hiểu nên ồ lên một tiếng.
Ông già thấy cô gái chịu nghe nên cũng không ngần ngại kể tiếp. Hình như ông muốn giải tỏa những ẩn ức bấy lâu nay chất chứa trong lòng nên vội đưa chiếc roi bằng da chỉ lên Đồi Cù và nói:

– Cô hãy nhìn lên Đồi Cù phía trước mà xem, cô thấy không? Người ta rào bít bùng bằng dây kẽm gai khiến dân chúng chẳng có ai léng phéng vào được. Bọn chúng đã bán cho đám tư bản nước ngoài để biến thành nơi giải trí riêng lâu rồi!
– Cháu có nghe mẹ cháu nói nhiều về Đồi Cù, đẹp lắm phải không bác?

Giọng ông già chùng xuống:
- Trước kia thì đẹp, chúng tôi thường hay lên đó chơi, đến mùa thi nhiều khi mang theo cả sách vở lên đó để ngồi học dưới bóng mát của những cây thông, cũng lắm lúc nằm ngủ dưới gốc thông trên những đám cỏ xanh mướt quanh năm, hay ngồi một mình trong những buổi chiều vàng nhìn xuống hồ Xuân Hương để tâm hồn bay bổng mơ mộng tận đâu đâu… thuở xưa tôi và bạn bè cùng trang lứa đã được tận hưởng những buổi chiều tuyệt vời như thế trên Đồi Cù này…

Bỗng ông già ngưng nói rồi ho mấy tiếng. Cô gái ngồi lặng im không dám hỏi tiếp. Không biết ông đang nhìn về nơi đâu và suy nghĩ gì nhưng trong giọng nói vừa rồi hình như có một chút gì nuối tiếc và oán trách. Cô gái cũng cảm thấy buồn buồn nhìn lên những ngọn đồi phía sau hàng rào sắt. Bên trái là mặt hồ nước lặng lẽ phơi mình dưới ánh nắng mai. Tiếng chân ngựa buồn tẻ gõ nhịp đều đều trên mặt đường. Nhà Thủy Tạ màu trắng và khách sạn Palace đối diện với Đồi Cù là hai kiến trúc hữu tình được xây dựng hơn thế kỷ trước vẫn là hình ảnh đậm nét đập vào mắt cô gái nhưng cô chưa dám hỏi ông già vì cô đoán chừng rằng ông đang có điều gì không vui trong lòng. Cô phải tôn trọng sự im lặng của ông. Cô thấy có hai chiếc xe ngựa khác đang đổ dốc vườn hoa chở đầy rau trái hướng về phía chợ Đàlạt. Tới một đoạn đường loang lổ, ông già điều khiển cho ngựa tránh những ổ gà và những ụn đất hai bên đường. Một tốp thanh niên nam nữ gánh những giỏ bắp cải bước thoăn thoắt như muốn đuổi cho kịp với tốc độ của con ngựa già kéo xe.

Cô gái lại nhìn xuyên qua lớp dây kẽm mắt cáo thấy những quả đồi chập chùng cao thấp nối tiếp nhau giống như lưng của bầy rùa màu xanh nằm túm tụ vào nhau. Bên trong hàng rào không có vẻ gì là có sự sinh hoạt, có lẽ vì quá sớm. Những lần nghe mẹ kể chuyện Việt Nam, cô ao ước được về Sàigòn để xem Hòn Ngọc Viễn Đông ngày xưa, được đến Đàlạt để đặt chân lên những thảm cỏ xanh non trong những buổi sáng mặt trời chưa thức giấc…

…Rước em lên đồi cỏ non ngập lối
Rước em lên đồi hẹn với bình minh
Đôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép bước đi ôm cỏ mềm…

Cô gái nghe đâu đây lời mẹ hát hôm hai mẹ con đứng trong phi trường trước khi cô bước vào phòng đợi lên máy bay rồi đắm chìm trong suy nghĩ mông lung. Vừa lúc đó ông già lại lên tiếng:

– Tôi đã đưa cô đi giáp vòng hồ Xuân Hương và cô đã thấy Đồi Cù. Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi ngang qua Giáo Hoàng Học Viện ngày xưa rồi ghé thăm trường Nữ trung học Bùi Thị Xuân – ngôi trường nổi tiếng của Đàlạt quy tụ toàn những người đẹp của xứ hoa anh đào ngày nào.

Trong đó có mẹ tôi nữa… cô gái thoáng nghĩ ngay trong đầu. Xe ngựa leo dốc. Ông già tâm sự:

– Cô biết không, tôi là người được sinh ra và lớn lên ở nơi này, nói cô đừng cười, mỗi lần phải đi ngang qua đây thì lòng tôi lại không được vui. Tôi có cái cảm giác mất mát hụt hẫng thế nào ấy! Gần ba chục năm nay, tôi và bao nhiêu người nữa cứ sống vật vờ với toàn kỷ niệm xa xưa.

Cô gái cảm nhận được nỗi u uất phát ra từ giọng nói của ông già. Như tự trách mình, cô nói:

– Xin lỗi bác, chắc cháu làm cho bác không vui…

– Không phải vậy đâu cô! Tôi cũng vui khi được dịp nhắc lại chuyện xưa, sắp đến trường Bùi Thị Xuân rồi đấy…
Cô gái vói tay vỗ vào vai ông già:
– Bác cho cháu ghé trường học, cháu muốn chụp vài tấm hình kỷ niệm…

Ông già không trả lời, giật mạnh dây cương để con ngựa tăng tốc độ vượt lên đến đầu dốc trước cổng trường rồi dừng lại. Cô gái cầm chiếc máy ảnh nhỏ bước xuống, đưa máy hướng về phía cổng trường có tấm bảng “Trường Trung Học Bùi Thị Xuân”.

Cổng trường đóng kín, có mấy chiếc xe vận tải đậu sát cổng bên trái với mấy người thợ đang lúi húi sửa xe, dầu xe đổ ra làm loang cả một khoảng lớn mặt đường nhựa ngay trước cổng trường. Chụp xong mấy tấm ảnh, cô đề nghị ông già cho cô vào thăm thác Cam Ly.


o O o

Hai người, một già một trẻ ngồi trên tảng đá bên triền đồi thông xanh. Ông già kể, giọng xa vắng:

Từ chợ vào đây gần ba cây số. Thác này được nối từ một dòng suối bắt nguồn ở hồ Xuân Hương. Có nhiều chuyện kể về thác Cam Ly này nhưng tôi không nhớ hết, chỉ nhớ một lần tôi và một số bạn bè đi cắm trại ở vùng Cam Ly Thượng có gặp một cụ già người K’ho tên là Xa – Kờ – Nay giải thích cho chúng tôi nghe về hai chữ Cam Ly như sau: Cam là ngọt; Ly là nước thấm vào đất. Cam Ly là chữ biểu tượng của dòng suối có nước mát ngọt thấm vào lòng đất. Cả nửa thế kỷ trước nơi đây phảng phất hương vị liêu trai làm cho những ai đã đến đây một lần phải nhớ mãi không quên. Lại có chuyện kể Cam Ly là tên của một vị tộc trưởng của bộ lạc người K’ho Chil sống trong khu vực này nhiều thế kỷ trước. Khi vị tộc trưởng này qua đời, người ta mang xác ông ta xuống dòng suối để tắm rửa cho sạch trước khi đem bỏ vào một bọng thân cây ở núi Voi gọi là nhà mồ. Vị tộc trưởng này tên là Mon M’ Ly hay K’ Ly cũng thế. Bộ tộc K’ho Chil lấy tên ông đặt cho đoạn suối mà họ xem là buôn làng quê  hương của họ và cũng để nhớ đến ông K’ Ly rồi chữ này dần dà chuyển theo lối phát âm của người Kinh để thành hai chữ Cam Ly…

Cô gái chăm chú nghe và có cảm tưởng mình đang nghe kể chuyện cổ tích. Ông già ngưng kể và lấy thuốc ra vấn hút. Tiếng thác nước đổ rì rào hòa cùng tiếng thông reo vi vu trên đồi cao.

Cô gái tò mò hỏi thêm:

Còn chuyện gì nữa không bác? Chuyện bác kể hay quá…

Ông già vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt, khói thuốc quyện vào trong gió.

Cô biết không, trước năm bảy lăm Cam Ly là một trong những thắng cảnh đẹp đẽ, thơ mộng và yên tĩnh của Đàlạt. Nay thì cô thấy đó, hàng quán xô bồ, buôn bán chụp giật cho nên dân Đàlạt chính cống chẳng có ai muốn đến đây nữa…

Ông già ngưng kể, cả hai người cùng nhìn xuống thác nước đục từ trên cao đổ xuống, len qua các khe đá để rồi tuôn vào một dòng suối nhỏ chạy quanh co không biết đi về đâu. Cô gái đứng dậy cầm máy ảnh ngắm thác nước rồi chụp một loạt năm sáu tấm. Xong cô trở về ngồi lại trên tảng đá nói bâng quơ:

– Hình như nơi đây không khí không được trong lành…

Ông già hiểu ý, nói:

– Thác nước ở đây có mùi khó chịu do nước bẩn từ thành phố và lò sát sinh đổ về. Du khách đến đây mua vé vào chỉ để ngắm nhìn dòng nước đục và ngửi cái mùi không mấy dễ chịu này…

Cô gái lại hướng mắt nhìn lên những ngọn thông cao và thấy những đám mây trắng bay trên nền trời xanh biếc. Ông già im lặng.

o O o

Ông già và cô gái ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc nhìn ra mặt hồ. Ánh nắng ban mai chấp chới trên mặt nước. Mây trắng thấp lảng vảng bên kia Đồi Cù, trên những cụm thông xanh đứng im lìm bất động. Ông già vấn thuốc hút. Cô gái đặt ly cà phê xuống bàn, hỏi:

– Sao cháu chẳng thấy hoa anh đào đâu cả hở bác?

Ông già nhìn cô gái mà cười, miệng nhả khói thuốc và vẫn lơ đãng nhìn ra mặt hồ nước:

– Tôi cũng như cô thôi, mấy chục năm nay có thấy bóng dáng hoa anh đào đâu!
– Sao vậy bác? Theo lời mẹ cháu thì mùa này hoa anh đào đã nở rộ khắp thành phố kia mà…
– Mẹ cô trước kia ở Đàlạt?

Ông già quay nhìn cô gái và hỏi với giọng đầy ngạc nhiên.
– Dạ, mẹ cháu là người Đàlạt, lúc nào mẹ cháu cũng nhắc đến Đàlạt và hoa anh đào với những câu chuyện kể, cháu rất thích…

Nói xong cô gái mở xách tay lấy ra một mẩu giấy để trước bàn rồi đẩy sang phía trước mặt ông già, cô hỏi:
– Địa chỉ này có xa đây lắm không bác?

Ông già tay cầm mẩu giấy, tay đưa vào túi áo lấy chiếc kính cũ gọng màu nâu đeo vào rồi đưa mẩu giấy lên đọc. Ông già khẽ giật mình. Ông vội quay mặt ra phía hồ để tránh cái nhìn của cô gái. Ông cố nén xúc động, nói với cô gái:
– Địa chỉ này cũng không xa đây lắm đâu! Độ chừng hơn cây số. Tôi biết ngôi nhà này trước kia có cả một vườn hoa anh đào và…

Ông già bỏ lửng câu nói.
Cô gái như chồm lên khỏi mặt bàn:
–Vậy là  bác biết nhà của mẹ cháu có phải không?

Cô gái hỏi tiếp mấy câu nhưng ông già hình như chẳng nghe gì cả. Ông hơi lúng túng, cầm tách cà phê lên uống liền mấy ngụm. Ông có cảm giác như cà phê không có đường, ông gí điếu thuốc mới hút vài hơi vào chiếc gạt tàn rồi lấy thuốc ra vấn một điếu khác.

Đúng là nhà của Bích Hà.

Ông nói trong đầu. Thật nhanh, ký ức của ông bắt đầu làm việc. Ông tự hỏi, không lẽ cô gái này là con của Bích Hà? Phải rồi! Cô nói mẹ cô là người Đàlạt kia mà… hèn gì trông cô ta có gương mặt hao hao Bích Hà… mà ông đã ngờ ngợ thấy quen ngay buổi chiều đầu tiên mới gặp ở bùng binh chợ. Cố giữ bình tĩnh để nhìn cô gái, ông hỏi:
– Cô vừa hỏi tôi cái gì nhỉ?
Cô gái cười tự nhiên, trả lời cho ông già:
– Bác có biết bây giờ nhà đó ai ở và có còn vườn hoa anh đào không?

Với giọng buồn buồn ông già nói:
– Cô đã thấy trong thành phố này có nơi nào còn hoa anh đào nữa đâu! Nhà của mẹ cô chắc cũng thế, ngôi nhà đó bây giờ đã biến thành trụ sở của phường rồi… Tên đường cũ cũng không còn. Tôi nghĩ cô chẳng nên ghé đó làm gì, thấy chỉ để buồn thêm mà thôi…

Nghe ông già nói vậy, nét mặt cô trở nên buồn và nghĩ rằng… chắc không bao giờ thấy ngôi nhà của mẹ ngày xưa. Hai tay cô giữ chặt ly cà phê trên bàn, im lặng, thở dài. Sự háo hức của những giây phút đầu tiên khi đặt chân đến Đàlạt, giờ đây đã tan theo mây trời lãng đãng. Cô không còn hứng thú gì nữa để hỏi chuyện tiếp ông già. Ông đã hứa  kể cho cô nghe, nào là chuyện tình bên hồ Than Thở, chuyện về thác Prenn, chuyện dòng Suối Tiên, chuyện núi Langbian… Cô muốn được nghe và thấy tất cả những gì của Đàlạt trong chuyến về thăm này. Bức tranh Đàlạt mà mẹ cô đã vẽ, giờ đây như có ai lấy mực bôi vào. Không còn nữa những con đường hoa anh đào, không còn nữa vườn hoa của mẹ! Cô đang ở trên thành phố cao nguyên này vào những ngày đầu Xuân với một tâm trạng thất vọng não nề! Cô chưa bao giờ nghe mẹ nói đến những chuyện đổi thay, mất mát của thành phố… Phần ông già, ông cũng ngồi ngẩn ngơ bàng hoàng. Ông nhớ ngôi nhà có vườn hoa anh đào mà ông đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần để theo một tà áo xanh ròng rã mấy năm trời khi ông là một thầy giáo trẻ mới ra trường được đổi về Đàlạt. Ông đã từng theo những con đường đưa nàng đến trường hay xuống phố trong những buổi sáng mưa bay hay trên đường nàng về buổi chiều sương khói…. Ông đã đứng nép bên những góc phố để nhìn nàng vô tư che dù đi dưới những cơn mưa ngày Hạ lướt thướt qua tận đến mùa Thu. Ông lặng lẽ. Không một lời bày tỏ. Không một dòng thư gửi trao…cho đến một ngày nàng và gia đình bỏ thành phố ra đi trong cơn biến loạn lịch sử.

Tiếng của một người khách vào quán khiến cho cả ông già và cô gái chợt tỉnh. Ông già quay sang hỏi cô gái, giọng lạc hẳn đi:

– Cháu có thể cho tôi biết tên của cháu được không?

– Dạ, cháu tên là Anh Đào, Lê Phan Anh Đào nhưng mẹ cháu thường gọi là Hoa Anh Đào, chắc là…

Cô gái chưa nói hết thì ông già đã kêu lên:

– Đúng rồi!

Cô gái ngạc nhiên:

– Cái gì đúng rồi vậy bác?

Ông già hơi lúng túng:

– À… tên… tên của cháu đẹp lắm! hèn gì mà cháu cứ hỏi về hoa anh đào mãi…

Cô gái nghe ông già nói thế bỗng vui. Cô đứng dậy áp mặt vào sát khung cửa kiếng nhìn ra mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Bên kia Đồi Cù nắng cũng đã trải đều lên thảm cỏ xanh.

o O o

Buổi chiều, cô gái nói lời chia tay với ông già sau bữa ăn trong một quán nhỏ ở đầu đường Duy Tân. Ông già khuyên cô gái nên ở lại vài hôm nữa để đi thăm thêm vài thắng cảnh quanh Đàlạt nhưng cô gái nói như vậy đã đủ lắm rồi. Cô nói cô sẽ về Mỹ sớm hơn dự định. Ông già không nói gì thêm nhưng trông ông buồn ra mặt. Cô gái nắm hai bàn tay nhăn nhúm của ông già siết mạnh rồi trao cho ông một bao thư và một gói quà với lời cám ơn. Giọng cô xúc động. Ông già thu hết can đảm để chỉ nói được một câu:

– Cho tôi gửi lời thăm mẹ của cháu…

Sáng hôm sau nơi trạm hàng không, trước khi xe chuyển bánh để đến phi trường, cô gái thấy ông già từ phía sau xe bước đến, trên tay ôm một gói quà và một cành hoa đào. Cô gái rất ngạc nhiên và mừng hỏi:

– Bác tìm đâu ra được cành hoa anh đào đẹp thế?

Ông già vừa trao cành hoa cho cô gái vừa trả lời:

– Chiều qua tôi đạp xe vào rừng kiếm được cành hoa cho cháu, cháu hãy giữ lấy…

Cô gái cầm cành hoa và mở to mắt nhìn ông già với nỗi xúc động sâu xa. Cô chớp mắt và đôi dòng lệ không ngăn được trào ra. Ông già quay mặt đi nơi khác. Xe lăn bánh, ông vội đưa cho cô gái một gói nhỏ. Cô gái cầm gói quà để vào bên trong rồi quay đầu lại đưa tay vẫy chào từ biệt ông già đang đứng tần ngần dưới cơn mưa lất phất.

Cô gái không còn nhìn thấy ông già nữa khi xe quẹo ở ngã ba để chuyển hướng chạy về phía phi trường Liên Khương. Cô gái cầm gói quà lên xem và thấy bên ngoài đề gửi cho Phan Nữ Bích Hà, bên góc trái có ghi mấy chữ NHT – Đàlạt.

Cô gái thoáng có ý nghĩ quay trở lại nhưng xe đã bắt đầu đổ dốc cùng cơn mưa càng lúc càng nặng hạt…

PC
03 Tháng Mười Một 20161:38 CH(Xem: 22132)
Gió từ phương Bắc thổi sang Gửi trao giá lạnh nồng nàn thấm mau Mù sương trắng toát phủ màu SaPa theo cái rét sâu đầu mùa.
03 Tháng Mười Một 20161:14 CH(Xem: 39045)
Mưa còn mưa mãi, mùa Đông Tình xa rớt xuống mênh mông cõi buồn Xòe tay đếm giọt mưa tuôn Tưởng như nắng ấm vẫn còn quanh đây
03 Tháng Mười Một 201612:56 CH(Xem: 17730)
Phải nhìn nhận trước 1975, không ai nghe nói xa gần đến một dòng văn học mang dấu Chúa. Người ta chỉ được biết đến một phần nhỏ và hiếm hoi được đăng trên Tập San Sử Địa miền Nam.
29 Tháng Mười 20169:30 SA(Xem: 21350)
..., và xin cảm ơn đại gia đình Ngô Quyền trong và ngoài nước đã thương tiếc và thành kính tiễn biệt Ba con đến nơi an nghỉ cuối cùng. Ba con đã ra đi trong thanh thản và mãn nguyện.
29 Tháng Mười 201612:48 SA(Xem: 14197)
Chúng tôi tin, học trò của Thầy Quyến không những chỉ nhớ "nét dịu dàng" của Thầy, mà còn nhớ tấm lòng của Thầy với học trò.
28 Tháng Mười 201612:25 CH(Xem: 20656)
Halloween năm nay 2016 Ngay mùa bầu cử nên phiền hơn Ma quỷ lộng hành chơi chính trị. Thế giới thừa cơ lại khinh lờn
28 Tháng Mười 20167:09 SA(Xem: 19378)
Lá vàng rơi, mây trôi bàng bạc Một chiều Thu trông ngóng cố Hương Sầu thương qua mấy đoạn trường Tương tư bóng nhạn, Cố Hương ngậm ngùi
27 Tháng Mười 20165:18 CH(Xem: 22253)
Chờ đợi mãi cho đến hôm nay tôi mới cầm được trên tay cuốn Kỷ Yếu Hướng Đạo Biên Hòa với đề tựa Xiết Bàn Tay Trái do nhóm tác giả là cựu Hướng Đạo Sinh Biên Hòa thực hiện.
27 Tháng Mười 20163:42 CH(Xem: 15922)
Mưa! những giọt mưa tháng mười vẫn nhịp đều trên mái nhà như một điệu nhạc. Điệu nhạc mùa thu bao giờ cũng buồn.
27 Tháng Mười 20161:37 CH(Xem: 20326)
Én về, Xuân có về chưa ? Vòng xoay thiên tạo bốn mùa đợi mong Lạnh lùng trở ngọn gió Đông Cỏ hoa cây lá vời trông Xuân thì...
27 Tháng Mười 20161:24 CH(Xem: 23485)
Đã qua rồi, vàng thu bay lá rụng Hoàng Gia ơi! Công Chúa ngủ trên rừng... Ta nhớ mãi, biển hoàng hôn gió lộng Người về đâu? sương khói phủ rưng rưng.
27 Tháng Mười 20161:18 CH(Xem: 26072)
Ta tìm trong vườn biếc, Một nhánh hoa lẻ loi. Xanh xao màu kỷ niệm, Ngập tràn nỗi nhớ nhung.
27 Tháng Mười 20161:11 CH(Xem: 26961)
Không về...! Còn nhớ gì không? Thôi nhé, cho Ta gởi lại lòng Thu nữa, sẽ về trong nắng sớm Quên những lạnh lùng... của tuyết Đông!
27 Tháng Mười 20161:03 CH(Xem: 17916)
Mỗi tôn giáo đều có những mong ước truyền đạt, phổ biến tư tưởng đạo đến quảng đại quần chúng. Việc truyền đạo không phải là một điều xấu như có một số người nghĩ.
22 Tháng Mười 201611:52 CH(Xem: 21614)
Truyền thống muôn đời Uống Nước Nhớ Nguồn. Công ơn Thầy Cô luôn ghi khắc trong tâm hồn những người học trò xứ Bưởi. Chúng ta hôm nay dù có thành danh hay chỉ thành nhân vẫn không quên.
22 Tháng Mười 201611:51 CH(Xem: 13976)
Ngày tiễn đưa thầy Bảo cũng là ngày được tin trễ thầy đã vĩnh viễn an nghĩ. Mong hương linh thầy thông cảm và tha thứ cho chúng em.
22 Tháng Mười 201610:31 CH(Xem: 20486)
Tạm biệt Gấu hăng, anh đi trước nhé! Chỉ là thứ tự kẻ trước người sau thôi – bởi sớm muộn gì anh em hướng đạo nhà mình cũng gặp lại nhau –
21 Tháng Mười 201612:06 CH(Xem: 18841)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh CHIỀU THU ẤY - Nhạc Lam Phương - Sĩ Phú trình bày THEO LÁ VÀNG BAY - Ngọc Lan trình bày Kiều Oanh thực hiện youtube
20 Tháng Mười 201610:52 CH(Xem: 16061)
Ngày tháng cũng như cơn mưa ngoài kia, cứ trôi đi, chỉ còn lại kỷ niệm. Tôi trộn lẫn mưa hai miền yêu dấu, nhưng nỗi niềm cứ nặng về một phía xa kia...
20 Tháng Mười 20163:46 CH(Xem: 36144)
Phóng sự bằng hình “Cựu hướng đạo sinh Biên Hòa – xưa và nay” lần này xin thay lời kết, khép lại hành trình tìm nhau của gia đình cựu HĐS tỉnh lỵ Biên Hòa tròn 60 năm tuổi.
20 Tháng Mười 201612:58 CH(Xem: 20659)
Chỉ vậy thôi và chỉ có vậy thôi Mà sao mình vẫn chưa làm trọn vẹn Để bây giờ xót xa nhìn ngọn nến Loay hoay hoài lời đáp vẫn chưa xong!
20 Tháng Mười 201612:23 CH(Xem: 18175)
Nếu được phép chọn lựa và đánh giá lịch sử thì tôi xin chọn cuộc Nam tiến là những giai đoạn vẻ vang và đẹp nhất lịch sửcủa dân tộc Việt Nam.
16 Tháng Mười 201611:28 SA(Xem: 14640)
Xin được viết bài này như một nén hương thành kính đưa Thầy về với hư không từ quý Thầy Nguyễn Phi Hùng, Lê Quý Thể (California), Trần Phiên (Texas),Tôn Thất Để (Canada), ,,,
15 Tháng Mười 20163:29 SA(Xem: 16831)
Thầy là bóng mát, là điểm tựa cho tất cả cựu học sinh NQ hướng về như hướng về trường xưa với tất cả yêu thương. Bây giờ thầy đã vĩnh viễn ra đi, chúng con thấy mình mất mát nhiều.
14 Tháng Mười 201611:13 CH(Xem: 16582)
Xin thành kính vĩnh biệt Thầy Hiệu Trưởng Phạm Đức Bảo của trường trung học Ngô Quyền BH xưa.
14 Tháng Mười 201612:52 CH(Xem: 26328)
Sinh, già, bệnh, chết cuộc đời, Kiếp người ai cũng một thời như nhau. Thời gian thấm thoát qua mau, Mưa rơi sẽ tạnh, buồn đau phai dần.
14 Tháng Mười 20162:02 SA(Xem: 21443)
Tôi về lại Biên Hòa mang theo hành trang đầy ắp những kỷ niệm và có cả quà tặng của bạn bè. Món quà trị giá nhất mà tôi nhận được là Tình Đồng Môn thắm thiết.
13 Tháng Mười 20169:59 CH(Xem: 34956)
Chiếc lá rơi, ngoài Trời mùa Thu chớm Vào ngày này Mẹ lặng lẽ ra đi Để cho con những tháng ngày nhung nhớ Nhớ Mẹ hiền. Nhớ lòng Mẹ Từ Bi
13 Tháng Mười 20161:16 CH(Xem: 19764)
Gởi lời chào cơn mưa Sàigòn Qua kẽ tay hạt lên đầy nỗi nhớ Mưa chưa ướt hết chiều dài phố nhỏ Ướt lòng người nầy đứng đợi người kia
13 Tháng Mười 201612:42 CH(Xem: 18725)
Cái lợi thế duy nhất và chắc chắn của tác giả Nguyễn Thế Anh là các tài liệu của ông viết về Nhà Nguyễn Việt Nam phần lớn đều bằng tiếng Pháp.
11 Tháng Mười 20163:37 CH(Xem: 12114)
Chúng em cũng xin cám ơn hai Thầy: Phạm Gia Hưng và Thầy Hoàng Quý Nam đã bỏ chút thì giờ đến chung vui họp mặt với đồng hương Biên Hòa và chúng em.
10 Tháng Mười 201611:09 SA(Xem: 24544)
Gặp nhau chỉ có trong mơ, Tiếc thương xin gởi bài thơ "Nguyện Cầu". Hồn Anh thanh thản vô sầu, Ta làm Mây trắng trên bầu Trời xanh...
08 Tháng Mười 20165:24 CH(Xem: 12205)
Sáng nay vào email. Được tin Thầy vừa mất. Trong lòng buồn chật ngất. Một giọt lệ vừa rơi. Thầy đã buông tay rồi. Bỏ cái thân tầm gửi
08 Tháng Mười 20163:48 CH(Xem: 19725)
Ngày xưa dưới trăng vàng Dệt thật nhiều mơ ước Giữa đường trăng hát vang Bài tình ca tha thiết. Thời gian thản nhiên qua Đem xuân thì đi mất Tình đầu đã phôi pha Trong bộn bề tất bật.
07 Tháng Mười 201611:52 CH(Xem: 15922)
Hy vọng bạn đọc được những lời này của tôi và mỉm cười tha thứ. Hy vọng chúng ta có dịp gặp mặt nhau. Những người bạn già ngồi lại uống với nhau ly trà.
07 Tháng Mười 201610:20 CH(Xem: 19801)
Đẹp ngẩn ngơ mây ngũ sắc mượt mà Đang phơ phất dải lụa mềm óng ả Nhẹ bay bay chiếc lá vàng lả tả Mùa thu về chất ngất chữ yêu thương
07 Tháng Mười 20162:51 CH(Xem: 18772)
Địa chỉ để gia đình cựu hđs.BH nhà mình có thể liên lạc để nhận kỷ yếu: 1) Dung Phùng / Tel: 0918 806006/ Email: dungpt1@yahoo.com; 2) Mai Diệp/ Tel: 0919 118622/ Email: diepmails@yahoo.com
07 Tháng Mười 201612:30 CH(Xem: 21503)
Mọi sự buồn vui cũng sẽ qua, Hận, Thù, Ân, Oán khổ riêng Ta. Mở rộng lòng yêu đời bớt khổ, Nở thắm môi cười vạn đóa hoa.
06 Tháng Mười 201612:48 CH(Xem: 19582)
Đưa tay đón tháng mười về Thu đang bịn rịn vân vê đất trời Còn đây chút nắng thu rơi Lời thương chưa ngỏ gọi mời gió đông.
06 Tháng Mười 201612:37 CH(Xem: 18834)
Thế là mình đã xa nhau Biển dâu thì đã biển dâu cuộc đời Đêm vẫn đêm của ngậm ngùi Ngày không yên cũng bồi hồi không yên
06 Tháng Mười 201612:22 CH(Xem: 17099)
Theo Gs Trần Anh Tuấn, với tư cách Phó Khoa trưởng Học vụ, Gs Nguyễn Thế Anh là người soạn thảo chương trình Tiến sĩ Văn khoa Việt Nam vốn bị xóa sổ từ năm 1919, dưới thời Pháp thuộc.
01 Tháng Mười 20162:22 CH(Xem: 20786)
Có ai cùng Ta, hoà bản đàn vui Trời Thu buồn mấy... chẳng bùi ngùi Nghe lòng réo rắc... tơ tình ấy Nỗi buồn vào Thu, dần dần lui
30 Tháng Chín 20164:54 CH(Xem: 16338)
Trong mỗi tấm hình hướng đạo cũ kỹ, anh chị em tôi đều có những kỷ niệm vui buồn. Với từng nhân vật trong những tấm hình này,
30 Tháng Chín 20161:58 CH(Xem: 19279)
những chiếc lá rơi nhẹ, qua khung cửa. những chiếc lá đỏ, vàng, lá mùa thu. …. biết chăng, em? khi, những chiếc lá thu bắt đầu, rơi… là khi ta nhớ em nhiều nhất…
30 Tháng Chín 201612:35 CH(Xem: 23155)
Những bài thơ bao nhiêu đêm thức trắng Xếp trong ngăn như giấy má vô hồn Ai đọc lại và ai còn nhớ lại Tóc bạc rồi đời bóng xế hoàng hôn
30 Tháng Chín 201612:29 CH(Xem: 20360)
Chuyện của nước tôi không phải chuyện cười Nghe tim quặt thắt muốn kêu trời Bao điều trái ngược đầy bi thống Thương quá Việt Nam quê hương tôi!
30 Tháng Chín 201612:22 CH(Xem: 19174)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới và bấm vào ô vuông ở cuối khung góc phải (Full screen) để mở lớn màn ảnh Áo Tím Mùa Thu (Nguyên Vũ--Thái Châu) Gọi Mùa Thu Mơ (Phạm Anh Dũng--Duy Trác) Kiều Oanh thực hiện
30 Tháng Chín 201611:07 SA(Xem: 13418)
Một chút nắng sẽ soi sáng con đường, nơi đi và chốn đến. Để được sống vui như vui trong ngày gặp mặt với món quà quý giá BẠN BÈ VẪN CÒN ĐÂY.
29 Tháng Chín 20161:37 CH(Xem: 25145)
Nồng nàn cơn gió cuối thu Chớm đông cái lạnh tù mù về đây Thơm mùi Hoa Sữa ngất ngây Thương yêu nở giữa thu gầy xác xao.
29 Tháng Chín 20161:24 CH(Xem: 19748)
Trời đêm mưa bụi lâm râm, Niềm vui rộn rã tràn dâng ngập lòng. Tuổi vàng chỉ có ước mong, An vui, sức khỏe thong dong cuối đời.
29 Tháng Chín 20161:14 CH(Xem: 20164)
Có thể nói đó là một môn học thời thượng. Và có những tên tuổi hàng đầu như Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Trần Thái Đỉnh, Lê Tôn Nghiêm và Trần Văn Toàn.
24 Tháng Chín 20161:06 SA(Xem: 16522)
Nhìn lên chánh điện rực sáng dưới ánh đèn. Bà Chín nguyện cầu cho đất nước an bình. Cho những đêm trăng rằm luôn là những đêm vui an bình và hạnh phúc.
24 Tháng Chín 201612:04 SA(Xem: 20617)
Ngày Huỳnh Phước Minh Nhật tốt nghiệp đại học y khoa - và nhận nhiệm sở mới tại bệnh viện đa khoa tỉnh Đồng Nai - cũng là ngày cô giáo Nguyễn Thị Minh Công mãn nguyện rời trần.
23 Tháng Chín 20161:19 CH(Xem: 22629)
Tháng chín qua mùa thu cũng hết Người đi buồn, ở lại sầu hơn Vòm quỳnh anh thương vầng trăng biếc Gió tiễn mây vào chốn xa mờ.
23 Tháng Chín 20161:11 CH(Xem: 21802)
Hạ chưa tàn, Thu đã đến hôm nay Lá vàng bay, theo chân ai xuống phố Gió heo may nhẹ lay hàng lá đổ Nắng Thu vàng làm má đỏ hây hây
23 Tháng Chín 201612:49 SA(Xem: 20489)
Ta tìm em khắp nẻo đường. Cô gái Việt Nam ta nhớ thương. Em giờ bịt mặt, quần áo lạ. Ngậm ngùi vĩnh biệt những vấn vương.
23 Tháng Chín 201612:31 SA(Xem: 20130)
căn nhà ấy như một tu viện cửa thường đóng kín thỉnh thoảng người ta vẫn nghe tiếng chim hót từ một khung cửa sổ
22 Tháng Chín 20162:02 CH(Xem: 19539)
Hôm nay đón tiết thu phân Chính Đông trời mọc lượt lần ngày lên Đưa tay hứng giọt nắng mềm Chia dài năm tháng ngày đêm cân bằng.
22 Tháng Chín 20161:54 CH(Xem: 26545)
Xin đừng nói tới phân ly, Đời như gió thổi mây đi khắp trời. Sao mờ, trăng lặn đổi dời, Trăng vàng gió mát tuyệt vời đêm nay.
22 Tháng Chín 20161:42 CH(Xem: 19241)
Ông Trần Huy Liệu lúc bấy giờ công tác ở Ban Thường vụ quốc hội. Trần Huy Liệu có ý lập ra một tổ chức nghiên cứu lịch sử trước khi về tiếp quản Hà Nội.
19 Tháng Chín 20168:13 CH(Xem: 21316)
Em khẻ "ghẹo": sao thu nào đã "chết" "Mắc cười quá", anh đành thua vậy Biết bao giờ mới thắng nổi được em
17 Tháng Chín 20168:20 CH(Xem: 36117)
Bà gọi cháu là trái tim của tôi Vì nụ cười cháu đẹp nhất trên đời Trong sáng như ánh dương vừa hé Đem lại trần gian những niềm vui.
17 Tháng Chín 20168:12 CH(Xem: 22669)
Lâu nay vắng bác ở trang nhà Chẳng biết hồn thơ vẫn thắm hoa? Xứ biển lẻ loi vầng nguyệt lạnh Trung thu đơn độc cái thân già
16 Tháng Chín 201610:24 CH(Xem: 20004)
Giờ chỉ còn nuối tiếc Mùa thu về chơi vơi Lạc loài màu áo tím Thủy chung câu ước thề Thôi chỉ còn hoài niệm Của một thời đam mê
16 Tháng Chín 201610:14 CH(Xem: 22975)
Vầng trăng lơ lững giữa bầu trời Trăng thu tỏa sáng khắp muôn nơi Ánh sáng lung linh, ôi diễm tuyệt! Chị Hằng, chú Cuội mỉm môi cười
16 Tháng Chín 20161:14 CH(Xem: 20586)
Cho đến hôm nay, Gia phả cựu hđs.BH đã ghi danh được 463 anh chị em, với 344 chân dung cựu hđs và 37 thú rừng quây quần bên tổ ấm.
16 Tháng Chín 20161:04 CH(Xem: 21126)
“Đông tay sẽ vỗ nên kêu. Gia đình mình có gần năm trăm cựu hđs, lẽ nào không “mần” nổi một tập kỷ yếu cho “ra ngô ra khoai” hay sao”?...
16 Tháng Chín 201612:55 CH(Xem: 21901)
Trăng Thu đẹp lắm chị Hằng ơi!! Chị xuống trần gian giây phút thôi Để ngắm trăng vàng in đáy nước Hồ thu lấp lánh ánh trăng soi.
15 Tháng Chín 20165:04 CH(Xem: 16173)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HÌNH ẢNH MỘT ĐÊM TRĂNG - Nhạc văn Phụng - Mai Hương hát Kiều Oanh thực hiện youtube
15 Tháng Chín 20161:28 CH(Xem: 23309)
Nếu sớm biết người đi không trở lại Cũng hẹn hò thương nhớ bởi Mưa Ngâu Người ra đi vì chinh chiến thảm sầu Vì Quốc nạn vì thanh bình tất cả...
15 Tháng Chín 20161:06 CH(Xem: 17836)
Sau biến cố chính trị lật đổ Tổng thống Ngô Đình Diệm, nhiều sinh hoạt của giới sinh viên bắt đầu xuất hiện. Các sinh hoạt chính trị, xã hội, văn hóa thời ấy như rộ lên.
10 Tháng Chín 20162:01 CH(Xem: 15224)
Nhất định mình sẽ gặp lại nhau ở Houston, ở Anaheim, ở San Jose… để cùng dựng lại trường xưa bên đời lưu lạc .
10 Tháng Chín 20162:21 SA(Xem: 16486)
Phượng buồn... Phải rồi cánh phượng đỏ rực màu máu của những mối tình dở dang. Màu của trái tim vỡ nát. Màu của đau thương và chia cắt. Tuổi học trò ơi! Vĩnh biệt.
09 Tháng Chín 201612:38 CH(Xem: 20560)
Ngày xưa, lúc tuổi còn thơ Quây quần cha mẹ, một mùa yêu thương Giờ đây vắng bóng song đường Mùa Thu tìm Mẹ biết phương trời nào?
09 Tháng Chín 20162:06 SA(Xem: 18583)
. Ngoài những sản vật của vùng đất miền Tây, chất giọng người miền Tây rồi sẽ cùng lan tỏa... . Ai lại không mong sao điều tốt đẹp luôn tiếp tục lan tỏa ra khắp nơi... .
09 Tháng Chín 20161:34 SA(Xem: 20817)
Thu là sản phẩm của đất trời. Em là tiên nữ hiện xuống đời Hóa phép cho nhà thêm ấm cúng. Em là tất cả của đời tôi.
09 Tháng Chín 201612:11 SA(Xem: 19331)
Xin trả lại tôi khung trời xưa huyền diệu Tình quê hương tình bạn mãi trong lòng Dù cuộc đời có dâu bể long đong Vẫn kiêu hãnh vì mình là Ngô Quyền hậu duệ
08 Tháng Chín 20161:02 CH(Xem: 21837)
Ba hồi trống điểm khai tâm Một năm học mới khơi mầm tương lai Tương lai bắt đầu hôm nay Ráng công ăn học sau nầy vinh danh...
08 Tháng Chín 201612:52 CH(Xem: 19918)
Sự ra đời và cạnh tranh của báo điện tử – hầu hết là báo đọc không phải trả tiền – khiến một lúc nào đó nhiều tờ báo giấy bị khai tử.
07 Tháng Chín 201610:54 CH(Xem: 20280)
Vẫn gió mùa thu xưa Mùi tóc cũ tìm hoài Màu mắt nào đã phai Kỷ niệm nào trong tay
07 Tháng Chín 201610:43 CH(Xem: 23261)
Còn một khoảng tím trong tâm thất trái Giữ để còn thấy lại chút êm mơ Mỗi lần nhớ khỏi phải sầu tê tái Màu tím vỗ về ru giấc chiêm bao.
03 Tháng Chín 201610:25 SA(Xem: 15332)
Hãy sống cho chồng, lo cho con và những người yêu thương bên cạnh mình. Hãy dành cho mình một niềm vui nhỏ để bám víu.
03 Tháng Chín 20168:54 SA(Xem: 16270)
Tôi yêu quá đỗi ban mai tĩnh lặng này. Tôi vẫn ngồi đây, nơi chỗ quen thuộc và nghe lòng mình an yên, lắng nghe tiếng thở của lá khi gió vờn qua,
03 Tháng Chín 20168:39 SA(Xem: 18524)
mỗi độ thu về. tôi vẫn đọc tản văn xuôi, ngày đầu đi học cho các cháu nghe. và nhiều lần các cháu cười, thích thú. “this poem” ngộ nghĩnh quá bà ơi…
02 Tháng Chín 201610:42 CH(Xem: 22567)
Hè trôi ba tháng đỏ hồng Thầy Cô mong đợi dõi trông mắt chờ Vui vầy ánh mắt trẻ thơ Cổng trường rộng mở đến giờ khai tâm.
02 Tháng Chín 201610:26 CH(Xem: 18478)
Như một nụ hoa vừa hé Cô bé nhìn tôi, đôi mắt thật xanh Môi hồng tươi, nét đẹp tinh anh Nụ cười với hàm răng đều đặn
02 Tháng Chín 201612:33 CH(Xem: 21297)
Chút bâng khuâng khắc ghi lời ngày trước Mong an lành thương nhớ kẻ đi xa Mưa ngâu giăng mưa tháng bảy nhạt nhòa Xin được khóc dưới trời mưa tháng bảy...!
01 Tháng Chín 20162:49 CH(Xem: 24395)
Bây giờ Bạn đó Ta đây, Mười năm cách biệt chân mây cuối trời. Thu về gợi nhớ tơi bời, Kỷ niệm thơ ấu của thời học sinh.
01 Tháng Chín 20162:40 CH(Xem: 19107)
Trời chuyển sang Thu rồi đó sao? Mây xám giăng ngang, gió rì rào Chiều rơi, ngàn lá vàng thu tím Chợt nhớ mùa Thu của năm nào
01 Tháng Chín 20162:31 CH(Xem: 18549)
Người Pháp có Paris, Người Anh có Luân Đôn, người Tàu có Thượng Hải, người Bắc có thể có Hà Nội! Chỉ có người Sài Gòn là không có Sài Gòn. Hoặc giả vay mượn mà muôn đời vẫn xa lạ!
28 Tháng Tám 20162:05 SA(Xem: 20767)
Về đâu Thu hỡi biết về đâu Cánh bướm, vườn xưa đã phụ nhau Nắng úa nên chiều dâng sắc tím Lá xa, thềm nhớ vết tình sâu. Về đâu Thu hỡi giọt mưa ngâu Chức Nữ Ngưu Lang lỗi nhịp cầu
28 Tháng Tám 20161:59 SA(Xem: 21848)
Ai vẫn đi về con đường vắng , Nghe lòng xao xuyến , chút bâng khuâng. Phố nhỏ chiều mưa bao hoài cảm, Nhớ nhớ, quên quên suốt bao ngày.
28 Tháng Tám 20161:31 SA(Xem: 18446)
Đây là một trong những thất bại thê thảm nhứt của Bắc Kinh về phương diện tuyên truyền đánh bóng tính cách ưu việt của chế độ độc tài hiện có.
28 Tháng Tám 201612:52 SA(Xem: 16557)
Cuộc đời mỗi con người trải qua nhiều giai đoạn. Đi học là thời gian vui vẻ và xinh đẹp nhất của một đời người. Gần 70 tuổi, con cái đã yên bề gia thất, cháu chít một bầy, niềm vui là gặp lại bạn bè trường xưa.
28 Tháng Tám 201612:51 SA(Xem: 17860)
Cho em thuê bờ vai... Những đêm buồn say khướt. Cứ kệ em sướt mướt .! Lệ thấm ướt vai đầy... Cho em thuê tình anh. Những đêm trời bão nổi. Phần phật mái hiên ngoài. Gió lùa cơn lốc xoáy.
26 Tháng Tám 201610:36 CH(Xem: 18723)
Sáng nay, lành lạnh gió thu về Mây trắng lưng trời kéo lê thê Trăng gió ân tình... sương đẫm ướt Ngây tình lưu luyến không chịu về
26 Tháng Tám 201610:32 CH(Xem: 20175)
Có người vợ và con thơ bé nhỏ Chờ anh về để nối lại bờ vui Ngày đoàn viên người lính trẻ tươi cười Ôi hạnh phúc tuyệt vời. Tàu về bến.
24 Tháng Tám 201610:49 CH(Xem: 18564)
Nhớ về tháng bảy mưa rơi Vu Lan vắng mẹ cõi đời quạnh hiu Buồn nghe chim vịt kêu chiều Vàng đôi mắt nhớ nắng xiêu lòng buồn.
24 Tháng Tám 201610:20 CH(Xem: 18931)
Gặp nhau chia sẻ bao điều, Khổ đau, hạnh phúc xế chiều dần qua. Bạn đi bỏ lại mình Ta, Vu Lan nhớ Bạn, dâng hoa, hóa vàng.
24 Tháng Tám 201610:12 CH(Xem: 18533)
Nếu lấy chính trị làm cột mốc cho văn học thì có thẻ chia văn học miền Nam làm hai thời kỳ: thời kỳ 1954-1963 và thời kỳ 1964-1975. T