Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Kiếu Oanh Trịnh - KIẾP HOA

21 Tháng Ba 20209:35 CH(Xem: 9349)
Kiếu Oanh Trịnh - KIẾP HOA


Kiếp Hoa

 kiephoa


 

Cô sinh ra trong một gia đình gồm năm anh chị em: anh Bách lớn nhất, đến chị Minh Nhật, cô là Miên Du, đến Quỳnh Thi và cô em út là Nguyệt Quế. Bố mất ngày anh em cô còn rất bé, cô mới lên năm, Quỳnh Thi ba tuổi và Nguyệt Quế còn trong bụng Mẹ.

Vì còn bé nên cô không nhớ nhiều về Bố, chỉ nghe Mẹ kể lại: Bố cô ngày xưa văn chương uyên bác lắm. Ông học rộng, hiểu nhiều. Tuy thi đậu cao nhưng ông không chịu ra làm quan, mà chỉ mở một trường học nho nhỏ trong làng để dạy học. Các gia đình khá giả có con cái muốn thi vào các trường lớn ở Hà Nội đều là học sinh của Bố... Bố rất tận tụy, học trò của bố học rất khá, đa số đều thi được vào trường lớn ở Hà Nội, họ rất biết ơn bố… nhờ vào thu lợi nho nhỏ này, gia đình cô cũng tạm đủ sống. Bố Mẹ cô được mọi người trong làng quý mến, họ gọi bố mẹ cô là “Ông Bà Giáo”. 

Anh, chị, em cô lớn dần trong vòng tay ấm êm của bố mẹ. Hằng ngày, lúc bố dạy học thì cô và Quỳnh Thi theo mẹ đi chợ, được mẹ cho ăn quà, khi thì cái bánh dầy giò lụa, lúc thì bát phở thơm tho, xong lại còn vòi mẹ mua thêm quà. Mẹ hay mua thức ăn về cho bố và anh Bách thì thế nào chị em cô cũng được thêm chiếc bánh gai ngọt bùi, beo béo mùi mứt dừa, mứt bí, hay vài cái kẹo lạc… 

Rồi một biến cố xẩy ra, lúc đó cô mới 5 tuổi. Vì còn nhỏ nên cô không nhớ rõ, chỉ thấy một hôm thật tối trời, vào một ngày giáp Tết, chị em cô ngồi quây quần xem Mẹ may quần áo Tết. Bố đang dậy anh Bách học, chợt có tiếng gõ cửa dồn dập. Bố ra mở cửa thì thấy một toán bốn người đàn ông tay cầm súng, đầu đội nón dạ, chân đi dép cao su… họ ập vào, lấy khăn đen bịt mắt bố, bẻ quặt tay ra sau, trói ghì lại rồi lẳng lặng dắt Bố đi để mặc cho Mẹ và anh em cô gào khóc, van xin… 

Trong tranh tối, tranh sáng của ngọn đèn dầu mù mờ, cả nhà chả nhận diện ra họ là ai? Chuyện xẩy ra quá bất ngờ vào ban đêm, ngoài Trời thì tối đen như mực, hàng xóm lại xa nhà nên Mẹ con cô không biết cầu cứu với ai. Sáng hôm sau Mẹ mới báo cho hàng xóm biết, mấy ông viên chức trong làng chẳng giúp gì hơn, chỉ hứa xuông là sẽ tìm tung tích bố. Nhưng vô vọng, bố biệt tăm từ ngày đó.

 Mẹ một nách 5 con, thấy ở lại cái làng quê bất ổn này thật khó khăn cho Mẹ kiếm kế sinh nhai để nuôi anh em cô khôn lớn. Thế là sau khi sanh Nguyệt Quế, Mẹ bán căn nhà 4 gian và mẫu ruộng hương hỏa, gom góp được một số vốn rồi sáu Mẹ con dìu dắt nhau lên Hà Nội. Mẹ thuê một căn nhà nhỏ gần chợ, rồi Mẹ tự làm giò chả bày bán ở trước cửa nhà. Mẹ giã thịt và biến chế ra đủ các loại giò, chả đặc biệt. Ban đầu Mẹ chỉ làm vừa đủ bán, nhưng dần dần khách hàng càng ngày càng đông, một mình Mẹ làm không xuể, anh Bách và chị Nhật sau giờ học cũng phụ giúp Mẹ làm thêm các món chả rán, chả cốm, chả chìa, chả quế, giò bì, v.v... Hàng giò chả của Mẹ càng ngày càng phát. Cùng lúc nghe tin vợ chồng anh Tài, chị Thắm ở quê làm ăn thất mùa nên Mẹ thuê anh chị về giúp Mẹ, nhờ vậy mà hàng giò chả của Mẹ khá tấp nập, Mẹ mua hẳn căn nhà, mở rộng cửa hàng và bán thêm các loại bánh cuốn, bánh dầy giò, xu xê, bánh cốm, v.v…

Nhờ có vợ chồng anh Tài phụ nên anh, chị, em của cô mới có thì giờ học hành, anh Bách chỉ giúp Mẹ phần sổ sách. Thời gian thấm thoát trôi nhanh, Mẹ buôn bán phát đạt, giò chả của Mẹ được bán sỉ cho khách hàng bán lẻ ở các chợ nhỏ miền xa. Gia đình cô sống thật sung túc trong căn phố lầu hai từng. Bố mất tích năm Mẹ mới 26 tuổi, một mình Mẹ đã tự tay gầy dựng lên một gia sản tạm gọi là khá lớn. Anh em cô đều ăn no, mặc đủ lại được đi học đàng hoàng tại các trường nổi tiếng. Mẹ vẫn không quên nhờ cậy người đi tìm bố. Thời gian sau thì được biết bọn người bắt Bố là Việt Minh, họ đem bố đi biền biệt không tìm ra tung tích.

Năm 1954, khi Hiệp Định Geneve được ký kết… Một cuộc di cư vĩ đại diễn ra, Mẹ quyết định dắt anh em cô di cư vào Nam, bỏ lại tất cả: từ căn phố lầu đến hàng giò chả đang thời sầm uất cho vợ chồng anh Tài, mà đến bây giờ cũng không biết vợ chồng anh ấy ra sao và căn phố lầu kỷ niệm của Mẹ con cô chắc đã bị xung phong làm của công theo chính sách của nhà nước…

***

Mẹ đưa các con theo gia đình Bác Đạt vào Nam trên chiếc máy bay hai mình từ phi trường Cát Bi, Hải Phòng. Lúc bấy giờ Bác Đạt đang làm thông ngôn cho chính phủ Bảo Hộ Pháp nên Bác đã nhập được cả gia đình Mẹ chung với gia đình Bác để cùng vào Nam. Mẹ chỉ có một người anh là Bác Đạt. Thương em, góa bụa với đàn con năm đứa nên Bác Đạt luôn luôn bảo bọc gia đình cô em gái. Thế là hai gia đình gom lại, tất cả 11 người cùng lên máy bay vào Nam. Đó là một ngày cuối Thu buồn ảo não, cô không hiểu tại sao gia đình Bác và Mẹ lại bỏ tất cả cơ ngơi, nhà cửa để đến ở một nơi xa thật xa như thế này?

Trên một khu đất rộng thênh thang trong căn cứ Không Quân Biên Hòa, nơi đây đã được xây lên từng dẫy nhà gạch lợp tôn, mỗi dẫy chia làm 7 căn nhà, căn nào cũng gồm: một phòng khách nho nhỏ, 2 phòng ngủ và phía sau là nhà bếp. Phòng tắm và nhà vệ sinh chung thì cứ bốn dẫy nhà được họ xây cho bốn buồng tắm; mười nhà vệ sinh. Máy nước có tám vòi nước để rửa rau, vo gạo thì ở đầu dẫy. Rồi ở giữa sân trống họ xây một cái nhà giặt có hai bể nước thật to, hai vòi nước chảy rất mạnh đủ cho mọi người trong cư xá đến giặt giũ. Chung quanh nhà giặt họ lại còn giăng những hàng giây kẽm cho mọi người phơi quần áo… Tóm lại, chính phủ đã sắp đặt nơi ăn chốn ở cho những gia đình di cư từ ngoài Bắc vào có nơi ăn chốn ở thật chu đáo. 

Mẹ được Bác xin cho việc trông coi một Câu Lạc Bộ nho nhỏ bán thức ăn cho các quân nhân, công chức làm việc trong phi trường. Buổi tối và cuối tuần Mẹ còn bán thêm thức uống: café, trà, làm thêm bánh paté chaud, chả giò, tôm khô, củ kiệu… nhờ thế mà mọi người sau ngày làm việc mệt mỏi có chỗ giải trí họp mặt cùng bạn bè. Cuộc sống gia đình cô kể cũng tạm đủ nơi vùng đất mới.

Được vài năm thì Bác Đạt đến tuổi về hưu, không còn được cấp nhà trong cư xá nữa, hai Bác bàn với Mẹ dọn lên Sài Gòn vì các anh chị con của hai Bác đang học Đại Học ở đây. Mẹ chỉ có một mình Bác là người thân duy nhất và chính Bác cũng đã giúp đỡ Mẹ rất nhiều, anh Bách thì đang Học Luật và chị Nhật cũng đã vào được Đại Học Văn Khoa, nên Mẹ cũng quyết định theo gia đình Bác Đạt dọn lên Sài Gòn. 

Hai gia đình thuê được hai căn nhà nhỏ ở Chợ Ông Tạ, Mẹ lại bắt đầu làm giò chả bán kế bên là hàng bánh chưng, bánh giò của Bác Đạt gái. Ban đầu chỉ là hai cái bàn nho nhỏ rồi dần dần Mẹ và Bác Đạt mua hai căn nhà lầu cạnh nhau, mở hai cửa tiệm giò chả và bánh chưng ở dưới, trên lầu để ở. Gia đình sống tạm ổn.

Năm 16 tuổi thì cô đã trổ mã, biết thẹn thùng, đỏ má khi đi giữa đám đông hay bị đám con trai để ý chọc ghẹo. Có lần Mẹ hỏi cô:

- Du Miên này, nhà bác Thuật muốn đem trầu cau đến hỏi cưới con cho anh Trường con trai thứ ba của bác ấy đấy, con có ưng không?

- Con mới 16 tuổi thôi mà Mẹ. Con còn thích đi học, chưa muốn lấy chồng sớm Mẹ ơi!

Rồi anh Bách tốt nghiệp Luật Sư, làm việc tại Tòa Án Sài Gòn. Chị Minh Nhật xong ngành Sư Phạm đi dạy học và lập gia đình. Chị theo chồng về Nha Trang nơi anh rể làm việc….

Cô và các em lớn dần theo thời gian, cô thi vào Đại Học Dược Khoa. Năm cô 20 tuổi, Mẹ nhận lời gả cô cho anh bạn của anh Bách cũng là con trai lớn của một người bạn thân của Mẹ hồi còn ở Hà Nội. Gia đình Bác ấy đang sinh sống tại Tân Mai, Biên Hòa. Anh Luân lớn hơn cô 10 tuổi, rất chững chạc, săn sóc cô như một cô em gái. Cô rất cảm mến anh, nhưng cũng không biết mình có yêu anh không? Thấy cô ham học, anh hứa là sau khi cưới, anh vẫn để cho cô tiếp tục học lấy cho xong bằng Dược Sĩ và sẽ mở cho cô một Tiệm Thuốc (Pharmacy). Thế là cô lập gia đình.

Ngày về làm vợ anh Luân cô thật hạnh phúc, anh chăm sóc cô rất chu đáo. Đúng như lời hứa, khi cô vừa xong bằng dược sĩ thì anh mở ngay cho cô một tiệm thuốc tây gần sở của anh. Mỗi ngày, trên đường đi làm, anh lái xe chở cô ra tiệm, chiều đón cô về. Anh mướn người lo việc nhà và cơm nước để cô đỡ vất vả. Khi cô sanh con, sợ cô cực vừa bận tiệm thuốc lại bận con cái nên anh mướn thêm một bà vú về trông coi hai cậu con trai. Cuộc sống gia đình cô thật lý tưởng. Mẹ vui mừng khi thấy cô có được một mái ấm quá đầy đủ…

Cuộc đời tưởng cứ êm đềm như thế thì còn hạnh phúc phúc nào bằng! Nào ngờ, anh Luân đột nhiên qua đời trong một lần đi công vụ miền xa. Hai mươi sáu tuổi, cô đã thành góa phụ hai con. Không có anh cô thật vất vả, vừa làm Mẹ, vừa thay anh làm cha lo cho hai đứa con nhỏ chỉ mới lên 3 và 5 tuổi. Ban ngày cô tất bật ở tiệm thuốc, các con vẫn giao cho bà vú chăm sóc. Tối đến, cô chỉ vội vã ăn cơm và đùa với các con chút ít rồi phải lao vào việc sổ sách và thanh toán các khoản chi tiêu trong gia đình. Ngày xưa, khi còn chồng, anh lo đủ mọi thứ, ở tiệm về cô rất thảnh thơi, tha hồ đùa vui với các con. Gia đình cô luôn có những ngày cuối tuần êm ả đầy ấp tiếng cười. Các con cô lúc nào cũng líu lo bên cạnh. Bây giờ thì cô rất sợ mỗi khi ngồi bên các con và nghe chúng hỏi?

- Bố đâu rồi Mẹ? Sao lâu quá Bố chưa về?

Hay chỉ lên ảnh của anh trên bàn thờ

- Sao Mẹ lại treo ảnh Bố cao thế?

Nhìn con mà cô đứt từng khúc ruột. Cô không biết phải trả lời các con ra sao? Hai đứa con trai bé nhỏ của cô thật tội nghiệp, mới bé tí xíu mà đã mồ côi cha. Cô nghĩ đến ngày xưa, khi cha cô bị bắt lúc cô chỉ 5 tuổi. Mẹ góa bụa với gánh nặng trên vai, một đàn con năm đứa. Thế mà trải qua bao nhiêu vất vả, thời cuộc khó khăn, nghèo khó mà một tay Mẹ đã tự gầy dựng lo cho anh, em cô ăn học thành tài, người nào cũng có danh phận… Cô cảm phục Mẹ quá. Bà đúng là một người đàn bà can đảm và đầy nghị lực. Cô tự trách mình: quá yếu đuối không giống Mẹ tí nào…

Một hôm trên đường từ tiệm thuốc về, tình cờ cô gặp lại Hoàng người bạn làm chung cơ quan và cũng là phụ tá của anh Luân. Gặp cô, anh mừng rỡ hỏi han rối rít. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh Luân mất cũng hơn ba năm, cô không có dịp gặp Hoàng. Ngày còn anh Luân, cuối tuần nhà cô hay tổ chức những cuộc họp mặt tại nhà hoặc những buổi cắm trại ngoài trời chung gia đình và bạn bè, thỉnh thoảng Hoàng có dắt cô con gái nhỏ của anh theo. Anh Luân rất thương hoàn cảnh “gà trống nuôi con” của Hoàng, vợ Hoàng đã bỏ anh và con gái để theo người tình cũ khi con bé mới hơn một tuổi. Hoàng phải đón Mẹ chàng về ở chung để nhờ bà trông cháu. Hôm nay con gái bị bịnh chàng đưa con đi Bác Sĩ rồi lấy toa ra tiệm thuốc của cô mua thuốc… Biết cô hàng ngày phải đón xe đi, về từ nhà ra tiệm nên Hoàng đã tự nguyện đưa đón cô, vì sở của Hoàng cũng không xa tiệm thuốc của cô.

Cứ thế rồi tình cảm nẩy sinh, cô và Hoàng thương nhau, hai hoàn cảnh đơn chiếc, cô góa bụa, anh “gà trống nuôi con”. Anh và cô kết hôn dù anh nhỏ hơn cô vài tuổi, cả hai đều chung sức chăm lo cho mái gia đình nhỏ 5 người: (2 con trai của cô và con gái của anh). Cuộc sống thật êm đềm, hạnh phúc. Rồi anh được sang Mỹ du học.

Anh đi được vài tháng thì một ngày tháng 3, 1975 anh đánh điện tín về bảo cô thu xếp đưa các con đi Mỹ ngay vì tình hình trong nước không an ninh, chiến tranh đang lan rộng, anh không thể về đón cô và các con được nhưng anh đã lo xong thủ tục đem cả gia đình sang Mỹ. Thế là cô phải thu xếp bán tiệm thuốc, giao nhà lại cho Mẹ và em gái rồi cô dắt con gái của Hoàng và 2 con trai của cô lên máy bay sang Mỹ. Lúc đó cô cũng đang có thai đứa con của Hoàng được 6 tháng, nên Hoàng dục cô phải thu xếp đi ngay.

Hoàng đón Mẹ con cô ở phi trường về ở trong một căn nhà khang trang 3 phòng ngủ mà anh đã mua sẵn rất yên tịnh. Vài tháng sau, cô sanh cho Hoàng một bé trai ngộ nghĩnh. Vì bận con nhỏ, cô không thể đi làm xa được nên cô xin làm việc ở một nhà giữ trẻ gần nhà. Mỗi buổi sáng cô cùng các con đến nhà trẻ. Ở đó, cô vừa trông con vừa chăm sóc các đứa trẻ do cha mẹ đem đến gửi.

Cuộc sống gia đình nơi đất lạ quê người như thế này đối với cô đã quá đầy đủ và hạnh phúc lắm rồi. Cô mải mê hòa nhập vào cuộc sống và sinh hoạt nơi xứ người mà không để ý đến sự thay đổi của Hoàng. Anh thường hay về muộn, bỏ cả bữa cơm chiều, có khi anh lại vắng nhà vào những ngày cuối tuần, bảo là đi công tác. Có hỏi thì anh nói sở lúc này bận qúa nên anh phải làm thêm nhiều giờ… và cho đến một hôm, anh nói với cô: “anh muốn ly dị”.

- Tại sao vậy? Em đã làm điều gì sai mà anh đòi ly dị?

- Không, không phải em, mà do nơi anh. Anh đã quen một người đàn bà khác trước khi đón em và các con sang đây.

- Cô ta và anh đã đồng lòng chia tay nhưng tình cảm thật khó nói, càng xa nhau anh càng nhớ cô ấy thật nhiều. Anh không thể sống thiếu cô ấy được. Dù anh rất thương em và các con. Nhưng anh không biết làm sao hơn…?

Cô tan nát cõi lòng, không ngờ đời cô lại quá gian truân như thế! Cô biết phải làm sao đây? Cô không tin dị đoan nhưng cô chợt nhớ lại năm Mẹ anh Luân đến hỏi cưới cô. Mẹ dắt cô đến nhờ một Thầy lấy số Tử Vi. Cô nhớ mang máng ông ta nói:

- Cô Bé này, số giàu sang, có chồng quyền tước nhưng duyên phận khá long đong, đời sống vật chất tuy khá giả nhưng tình duyên khó bền, có thể trải qua vài cuộc hôn nhân gẫy đổ. Nhưng kết cuộc có hậu, sẽ gặp được người tốt hết lòng yêu thương và lo cho đến cuối đời…

Bây giờ, nghĩ lại, cô rất sợ, chả lẽ lời đoán của thầy Tử Vi đã nghiệm vào vận mệnh của cô rồi sao? Cô tủi thân quá. Cô phải làm sao đây? Nơi xứ lạ quê người, không biết phải sống như thế nào? Rồi cô và Hoàng ra tòa ly dị. Anh giao hết nhà cửa xe cộ cho cô. Vì công việc và tiền lương của cô kém lại còn phải lo cho hai đứa con riêng của mình nữa nên Tòa đề nghị cô giao trả con cho Hoàng, cô có quyền thăm con những khi rảnh rỗi hay đón con về ở với cô vài ngày.

Thế là xong, còn lại mình cô trong căn nhà trống vắng, thật buồn, cô nhớ con, nhớ chồng mà đứt tùng khúc ruột. Đời cô sao khổ thế này! Cũng may gia đình cô cũng sang được hết bên Mỹ, hai gia đình chị Minh Nhật và Bích Thi thì ở California, Mẹ cô đang ở cùng gia đình anh chị Bách, gia đình Nguyệt Quế cũng ở gần đấy. Tất cả đều ở cùng tiểu bang này. Bây giờ, hai con trai của cô đã xong Đại Học đều đi làm xa, thế là cô bán căn nhà cũ, mua một căn nhà nho nhỏ gần Mẹ và gia đình anh Bách.

Do sự giới thiệu của vợ chồng Nguyệt Quế trong một bữa tiệc họp mặt tất niên, cô quen được anh. Thoạt mới nhìn, cô cũng ngờ ngợ, thấy anh rất quen, sau một lúc chuyện trò, cô nhận ra anh là chồng trước của cô bạn học của Quỳnh Thi và cũng là hàng xóm với gia đình cô thuở trước ở Tân Định. Anh vừa ly dị. Vợ anh đã dọn sang California và giao cho anh cô con gái mới 15 tuổi. Anh thật vất vả vừa đi làm vừa lo cho con, hoàn cảnh của anh thật tội nghiệp. Vợ chồng Nguyệt Quế thấy anh hiền lành nên muốn cô chắp nối với anh cho có bạn. Thoạt đầu cô không dám nghĩ đến việc bước thêm bước nữa, cô rất sợ khi đã hai lần gẫy đổ.

Nhưng rồi tình cảm tăng dần, cô và anh đã chính thức kết hôn bằng một bữa tiệc nho nhỏ nhưng rất thân mật với sự hiện diện trong vòng bà con bạn bè. Năm ấy cô 45 tuổi, anh vừa 50 tuổi. “Tình Muộn” chắc là tình bền, tính đến nay thì cô và anh đã kết hôn được hơn 33 năm. Con gái của anh đã lập gia đình và các con trai của cô cũng đã yên bề gia thất.

Bây giờ trong căn nhà nho nhỏ chỉ có anh và cô hủ hỉ tuổi già. Anh đúng là một người đàn ông mẫu mực, anh nhẹ nhàng và hết lòng thương yêu săn sóc cô. Bên anh cô cảm thấy yên tâm, anh rất chu đáo, một người chồng hoàn hảo. Cô thầm cảm ơn Thượng Đế đã cho cô gặp được anh trong lúc cô đang chơi vơi giữa tình trường cơ cực, anh như chiếc phao để cô nắm, anh là điểm tựa cho cô, anh dìu cô đến một bến bờ an lành, hạnh phúc.

Hôm nay, một mùa Xuân nữa lại về trên quê người. Giữa không gian giá buốt của tháng Giêng ở miền Đông Bắc lạnh lùng, ngồi đây ôn lại dĩ vãng, nghĩ về cuộc đời mình: Ba đời chồng; ba đứa con trai… và bây giờ chỉ còn cô và anh, cô thấy đời mình như một giấc mơ dài, qua bao nhiêu sóng gió, thăng trầm… giờ đây thuyền đã đậu bến, tuy là bến muộn nhưng chắc chắn là một bến đậu yên lành, cô đã tìm được một tình yêu chân chính thật sự. Anh chính là người đã đem đến cho cô tất cả mọi thứ… Sống cạnh anh cô thấy rất an toàn, cô chẳng mong gì hơn là được sống mãi bên anh như thế này là cô mãn nguyện lắm rồi...

***

 

Ngoài sân những hạt tuyết đầu mùa đang bắt đầu rơi, qua khung cửa sổ, bà lặng ngắm những hạt tuyết trắng long lanh đọng trên cây thông trước cửa, một cánh chim lẻ loi vụt bay ngang, vội vàng đi tìm nơi trốn lạnh. Tiếng dép sau lưng làm bà giựt mình quay lại. Ông đang đến bên bà với tách cà phê nóng hổi trên tay:

- Sao em dậy sớm thế, uống ly cà phê cho ấm. Sáng nay lạnh ghê

- Em không ngủ được ra đây ngắm tuyết rơi

Đỡ ly cà phê trên tay ông, bà nói

- Sắp hết năm rồi, thêm một năm tha hương mình lại ăn Tết vào mùa Đông xứ người anh nhỉ?

Ông cười

- Nhưng lại mùa Xuân của vợ chồng già chúng mình, miễn có nhau thì dù mùa Đông hay mùa Hạ thì vẫn là mùa Xuân nồng ấm phải không em?

Bà sung sướng mỉm cười và tự nhủ: tình yêu của ông và bà tuy đến muộn nhưng chắc chắn sẽ là tình vĩnh cửu, vì cả hai đã trải qua những sóng gió và gẫy đổ … Bà nhớ mãi lời Thầy Tử Vi đã nói với Mẹ ngày xưa:

- Trai Nhâm, gái Quý, cô bé này sinh năm Quý Mùi, đời sống sung túc, đúng ra là cuộc đời cháu sẽ sung sướng lắm, nhưng cháu lại sinh vào cung “đào hoa” nên hơi trục trặc về chuyện tình duyên, tuy nhiên cuối đời mới thật là hạnh phúc…

45 mùa Xuân nơi xứ người, 45 năm nhận nơi này làm quê hương, và cũng nhờ cuộc đời trôi nổi, đưa bà đến nơi đây để rồi gặp được ông, người chồng sau cùng và cũng là người đang cùng bà đi tiếp cuộc đời còn lại, bà cảm thấy mình quá hạnh phúc và cám ơn nước Mỹ đã cưu mang, còn cho bà gặp được ông. Mùa Xuân như đang mở hội trong lòng bà - một “Kiếp Hoa” năm nào… và may mắn đã tìm được một bến đậu bình yên.

 

Kiều Oanh

Xuân Canh Tý

 

 

18 Tháng Chín 202111:09 CH(Xem: 8665)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HÁT BÊN TRỜI LÃNG QUÊN Nhạc Phạm Chinh Đông. - Tác giả hòa âm & trình bày
18 Tháng Chín 202110:53 CH(Xem: 6316)
Tôi tìm dãy phòng và số phòng của anh không khó khăn gì. Đứng trước phòng số 4103 tôi sửa lại điệu bộ làm duyên làm dáng và chuẩn bị sẵn một nụ cười tươi như những đóa hồng này và đẩy cánh cửa bước vào.
18 Tháng Chín 20211:25 SA(Xem: 8221)
Một chút sương mờ gợi dáng thu Lá im, gió thở nhẹ… vi vu Bên hồ ai đứng cô đơn bóng Ao lạnh cá bơi động nước tù Nắng nhạt sắc sầu, cây ủ rũ Hoa phai nhuỵ héo, cảnh âm u
17 Tháng Chín 202111:15 CH(Xem: 7189)
Hôm nay, đối với sự suy nghĩ của HN, đời sống cũng như tâm trạng trong lành của Thầy Không Chiếu như thế nào ở đời sống này, thì khi Thầy xả bỏ thân huyễn để sang đời sống khác,
17 Tháng Chín 20214:30 CH(Xem: 7669)
Tôi đã ngắm Trăng với mộng mơ Ước như trong chuyện cổ tích xưa Được lên Cung Trăng chơi thỏa thích Giấc ngủ đêm Thu với sao khuyaNgày Trăng năm ấy đã lụi tàn Quê hương tan tác cảnh ly tan Ba tôi, mẹ tôi... không còn nữa Nhìn Trăng, tôi khóc... nhớ mênh mang ...
15 Tháng Chín 202111:04 CH(Xem: 7911)
Mấy rày học được nhiều từ Phong tỏa giản cách thừ lừ mặt ra Cách ly y tế tại gia Nhớ nhe, thông điệp 5 K nằm lòng.
13 Tháng Chín 20211:50 CH(Xem: 8448)
Hè qua ta đón Thu Vàng Tâm An, Thanh Tịnh thiên đàng thế gian Quên đi năm thàng gian nan Mong chờ gặp mặt Thu sang an bình
13 Tháng Chín 202110:06 SA(Xem: 6137)
Thật ra khi Jenny ca ngợi cậu bé người Nhật và cậu bé VN, cô gọi đó là những người có trái tim nhân ái tuyệt vời, nhưng cô đâu biết, chính cô cũng là người có trái tim thật từ bi.
13 Tháng Chín 20219:35 SA(Xem: 4965)
Mỗi người có tên và họ là chuyện bình thường. Dù vậy ngày nay vẫn còn có nơi con người không có tên và họ như ở Buthan, xứ sở hạnh phúc nhất trần gian.
13 Tháng Chín 20219:34 SA(Xem: 7567)
Thuở còn cắp sách đến trường Thơ ngây - trong trắng chưa vương bụi trần Trống trường vội vã bước chân Cho mau đến lớp, chuyên cần hăng say
13 Tháng Chín 20219:28 SA(Xem: 7756)
Mười một, thê lương, tháng Chín nào, Hai ngàn lẻ một... ngỡ chiêm bao! Hai toà World Trade lừng danh sập, Đôi tháp doanh thương nổi tiếng nhào!
11 Tháng Chín 202112:34 SA(Xem: 7349)
Vào cuối tháng mười năm 2008, tôi lần đầu bay về Nam Bán Cầu (Down Under) để thăm hai nước Tân Tây Lan và Úc.
10 Tháng Chín 202110:58 CH(Xem: 7434)
Hai mươi năm trôi qua, ký ức của người lớn có thể đã nhạt nhòa, nỗi đau không còn mới, nhưng với các em, dù năm mươi năm nữa trôi qua, đến cuối cuộc đời, các em vẫn còn nỗi đau...
10 Tháng Chín 20218:14 SA(Xem: 8351)
Từ lúc dịch bệnh sinh sôi Tính nay hơn bốn tháng rồi ít đâu Nghe qua lại thấy nhức đầu Mỗi ngày cảm nhận thương đau dập dồn.
06 Tháng Chín 20219:45 SA(Xem: 3845)
Này bạn, bạn có nhớ không? chính bạn là người đã soạn thảo Những LÁ THƯ NGÔ QUYỀN cho ngày HỘI NGỘ TRÙNG PHÙNG, cho những ngày HỌP MẶT TRUYỀN THỐNG đã làm nức lòng Thầy trò NQ
04 Tháng Chín 202111:57 CH(Xem: 9252)
Ngày xưa ở Việt Nam, người đóng vai chọc cười khán giả được gọi là anh hề, ngày nay người ta gọi là diễn viên hài hay nghệ sĩ hài.
04 Tháng Chín 202112:56 SA(Xem: 10424)
Con đường này đã gắn liền với tuổi thơ của tôi. Đường Trịnh Hoài Đức (THĐ) không dài lắm, độ chừng 2 km, bắt đầu từ Công trường Sông Phố và kết thúc ở bùng binh Biên Hùng.
04 Tháng Chín 202112:05 SA(Xem: 4324)
Phàm ở đời, những ai muốn xây dựng sự nghiệp lớn, đều phải có đức nhẫn nhục để vượt qua bao lần thất bại mới đạt được thành công.
03 Tháng Chín 202112:22 SA(Xem: 8149)
Nhìn lại, thương nơi mình đến Nhìn lên, mơ cõi thiên đường Nhìn xuống, lau đất vàng xanh Nhìn quanh, bao xác thân hành
01 Tháng Chín 202111:40 CH(Xem: 8178)
Một thuở huy hoàng, ngọc viễn đông Bây giờ khốn khổ, miền tâm dịch Ước mong Dịch Hán sớm dẹp tan Sài Gòn tái thiết tuyệt khang an!
01 Tháng Chín 202111:36 CH(Xem: 9341)
Đôi câu viết vội thay quà. Gửi tới quý bạn tình "Già" bên nhau. Nào ai biết được mai sau? Ngày vui gặp lại sẽ mau tới gần...
01 Tháng Chín 202111:32 CH(Xem: 7998)
Đôi bàn tay chắp vào nhau cầu nguyện Cho yên bình trở lại với quê hương Dịch bệnh qua đi... An lành miên viễn Tay sẽ tìm về ... Thắp sáng yêu thương.
01 Tháng Chín 202110:00 CH(Xem: 10620)
Yêu nhau trọn vẹn sắt son Xuân đi đông đến vẫn còn bên nhau Anh xin nguyện ước một câu Đôi ta vẫn mãi bên nhau suốt đời
01 Tháng Chín 202112:42 SA(Xem: 7002)
nhưng ai cũng cần ăn hiền ở lành cho con cháu được nhờ phước đức cha mẹ ông bà để lại. Đó là gia tài vô giá, là tài khoản an toàn nhất.
31 Tháng Tám 20211:21 SA(Xem: 7977)
Kính mời quý Thầy Cô cùng quý chị em thưởng lãm Kính chúc quý Thầy Cô cùng anh chị em một Mùa Lễ Vu Lan Báo Hiếu thật an lạc. Bé Phú
27 Tháng Tám 20219:56 CH(Xem: 11701)
Bước chân buồn lặng lẽ trôi Hắt hiu một bóng, luân hồi phù vân Câu kinh nhật tụng vọng âm Một người ở lại thế trần quạnh hiu.
22 Tháng Tám 20217:04 CH(Xem: 8500)
Xin hồ hoa cứ hồng sen như thế Để đất trời mãi mãi vẫn là thơ Để em gom hết hương nồng quê mẹ Gửi về anh... Kẻo quên mất nẻo về.
22 Tháng Tám 20214:42 CH(Xem: 7738)
Rất hiếm hoi chúng ta mới tìm thấy vài bài viết ký tên Trần Hữu Phúc mặc dù anh là tác giả hằng trăm bài trên trang nhà và khắp các diễn đàn:
22 Tháng Tám 202111:05 SA(Xem: 7412)
Này bạn, bạn có nhớ không? chính bạn là người đã soạn thảo BẢN NỘI QUY Hội Ái Hữu CHS NGÔ QUYỀN BH, ước vọng là thành lập cho kỳ được 1 Hội Ái Hữu chs NGÔ QUYỀN vững mạnh ...
22 Tháng Tám 20211:05 SA(Xem: 8353)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: VU LAN NHỚ MẸ - Thơ Kiều Oanh - NS Michel Trương (LMST) phổ nhạc Tiếng hát Tâm Thư KIỀU OANH THỰC HIỆN YOUTUBE
22 Tháng Tám 202112:54 SA(Xem: 4219)
Bài kinh “Phật thuyết Vu-Lan-Bồn” là một trong những bài kinh ngắn dễ hiểu, là một thông điệp giá trị nhắc nhở chúng ta đạo làm người, trong đó đạo hiếu với cha mẹ là nền tảng đạo đức quan trọng
22 Tháng Tám 202112:22 SA(Xem: 7986)
Vu Lan Báo Hiếu gìn phần Đạo con giữ vẹn nghĩa ân cao dày Cha là bóng cả che bay Mẹ là suối mát tưới ngày tỏa đêm...
19 Tháng Tám 20217:08 CH(Xem: 8077)
Đời người sao quá mỏng manh Đông về, xuân đến qua nhanh từng ngày Tìm trong nỗi nhớ men cay Cho quên sầu muộn , gió bay nỗi buồn
17 Tháng Tám 20219:54 CH(Xem: 8467)
Chốn non bồng, giờ đây Em yên nghỉ Mặc Hồng Trần còn bao nỗi xót xa “Thầy, Bạn” đây … ngậm ngùi mà thương nhớ Nhớ đến Em “Người Xứ Bưởi” … Trần Nguyên
17 Tháng Tám 20211:00 SA(Xem: 9042)
Bây giờ, tháng Tám nhân dịp giỗ đầu của anh xin được thắp nén hương lòng gửi đến người Anh, Tiểu Sư Thúc ngày nào đã ra đi quá sớm khi biết bao hoài bão, nguyện ước chưa thành.
17 Tháng Tám 202112:59 SA(Xem: 8518)
Chúng tôi sẽ giữ lời hứa với em cố gắng duy trì Website Ngô Quyền. Những người trẻ Ngô Quyền sẽ tiếp nối đàn anh giữ gìn và phát triển hội AHCHSNQ lớn mạnh.
16 Tháng Tám 202110:43 CH(Xem: 7973)
Này bạn, bạn có nhớ không? tại thuở ấy chúng ta có cùng chủ trương đặt thông tin là nổ lực hàng đầu
16 Tháng Tám 20211:45 SA(Xem: 9524)
Anh Phúc đã về thế giới khác, nhưng ở đâu đó, có lẽ anh vẫn nhìn xuống, tiếp thêm nghị lực cho những người đang vác ngà voi cho một tương lai tươi sáng hơn của quê nhà.
16 Tháng Tám 202112:44 SA(Xem: 12570)
một nén hương thắp cho người bạn thời thơ ấu, vào ngày giỗ đầu. tháng 8, năm 2021.
15 Tháng Tám 20214:39 CH(Xem: 8980)
Phúc ơi thôi đã thôi rồi, Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta...
15 Tháng Tám 202112:36 CH(Xem: 8781)
Tháng tám lệ nhỏ tuôn rơi Một Năm Bạn Đã xa rời thế gian Ngô Quyền tiếng gọi âm vang Bạn Trần Hữu Phúc lìa đàn thiên di...
14 Tháng Tám 20219:59 CH(Xem: 10930)
Thương ai tóc rối tơi bời Tình ơi một kiếp rong chơi ta bà Lạy người yên nghỉ nơi xa Sợi buồn ta giữ trăng tà nhớ ai.
14 Tháng Tám 20218:35 CH(Xem: 11737)
Mùa VU LAN Nhìn màu hoa nhớ MẸ Nhớ cả TRÁI RỪNG đã trôi vào cổ tích nhớ thương.
14 Tháng Tám 20218:32 CH(Xem: 10794)
Chiều nay em đã đi rồi Bên bờ bến vắng bồi hồi nhớ nhung Triều dâng ngọn sóng ngập ngừng Chờ em quay lại nơi từng bên nhau
09 Tháng Tám 20212:26 SA(Xem: 8258)
Đã lâu không gặp Hữu-Hạnh đây Buồn tin cụ mất mồng ba này Tháng Tám, năm Hai không hai một Cụ phước đầy, hưởng thọ chín tư
09 Tháng Tám 20212:07 SA(Xem: 8196)
Những ngày qua, đoàn người ly hương bỏ miền đất hứa, về quê nhà ở miền Bắc miền Trung vì dịch họa hành. Đến thì dễ nhưng về gian nan hơn. Đã có sự trả giá bằng mạng sống.
09 Tháng Tám 20211:28 SA(Xem: 7478)
Ông chỉ muốn chúng nó biến mất trong đầu óc ông để ông ngủ yên tối nay và thoải mái tận hưởng những ngày du lịch một đất nước lạ đời và thăm lại các người thân sau bao nhiêu năm dài xa cách.
09 Tháng Tám 20211:18 SA(Xem: 9644)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: VÁ KHÂU NỖI BUỒN - Thơ PhamPhanLang - Nhạc: Vĩnh Điện - Trình bày: Vân Khánh
08 Tháng Tám 20215:56 CH(Xem: 3682)
Nhưng lực bất tòng tâm, ở phút thứ 118, từ một cú sút vào gần khung thành Mexico của đồng đội Kellyn Acosta, tiền vệ Miles Robinson (12) đội đầu vào khung thành.
08 Tháng Tám 20212:12 SA(Xem: 8289)
Thành phố Sai Gòn bây giờ là một thành phố ma (ville fantôme). Nhà nhà đóng cửa, đường phố không một bóng xe, không một bóng người.
08 Tháng Tám 20211:17 SA(Xem: 10809)
Phận con chữ hiếu chưa tròn Chưa ngày chăm sóc, mỏi mòn cách xa Cho con cúi lạy xin tha Một lời sám hối xót xa cõi lòng
07 Tháng Tám 202111:17 CH(Xem: 11676)
Gửi dấu yêu vào dạt dào gió lộng Tơi tả bay khăn áo lụa xuân thì Làm lạc mất hình ra xa khỏi bóng Gần cuối đời nước mắt vẫn tràn mi.
05 Tháng Tám 202111:59 CH(Xem: 9712)
Năm 1971, tạp chí Sáng Tạo của cố nhà văn Mai Thảo xuất hiện những vần thơ của một người tự cho mình là “kẻ hoang đàng”, “tên vô đạo”, “bất tín đồ trong tình yêu” – Nguyễn Tất Nhiên.
02 Tháng Tám 202112:54 SA(Xem: 8349)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: Thơ: Nguyễn Thị Ngọc Dung - Nhạc: Vũ Đức Nghiêm - Tiếng hát: Như Hương
01 Tháng Tám 20211:18 SA(Xem: 11185)
Có lúc tưởng mình chỉ là cái bóng Yêu nồng nàn lại chẳng thể gần nhau Anh... Lặn lội phương xa nhiều lận đận Em... Ẩn mình vào ốc nhỏ long đong.
28 Tháng Bảy 20211:08 SA(Xem: 9987)
Những cánh chim ẩn mình đã tung bay vào nắng sớm, cây cỏ sau vườn chổi dậy những mầm xanh…
27 Tháng Bảy 20211:04 SA(Xem: 7052)
Đà Lạt là một thành phố mộng mơ của thanh niên và thiếu nữ thời đó. Nhưng ngày nay tất cả đều chỉ còn trong dĩ vãng.
26 Tháng Bảy 202111:07 CH(Xem: 10010)
. Chú dừng chổi và chợt hỏi mình ên: -Ông nội ơi! bài vở ở trường có phải là tạp niệm không ông nội?
26 Tháng Bảy 20216:37 CH(Xem: 11335)
Theo em ướt dấu trăng mờ Loanh quanh thấy bóng dại khờ trong nhau. Nợ em một nửa lời chào Để dành mai mốt biết đau với người.
26 Tháng Bảy 20215:46 CH(Xem: 11349)
Còn tôi. Già rồi bất lực. Một chút quà Như cát giữa biển khơi
26 Tháng Bảy 20215:04 CH(Xem: 10402)
Thế mà em vội bước sang sông Pháo nổ vu qui tắt lửa lòng Thời gian qua mãi nào trở lại Niệm khúc cho ai buổi tàn đông
26 Tháng Bảy 202112:43 SA(Xem: 8702)
Tôi không dám nhận mình là “văn sĩ” (Cũng chẳng mong được gọi như vậy đâu!) Thế giới văn chương muôn sắc muôn màu Tôi chỉ là một người hay “kể chuyện"
25 Tháng Bảy 20219:13 CH(Xem: 7252)
Nhưng nói thật từ tận đáy lòng, tới lúc này, tôi vẫn yêu mến tất cả những người xếp đã từng “đi qua đời tôi” kể cả bà xếp dữ, vì nhờ có xếp dữ tôi mới chỉnh đốn lại mình cho được hoàn hảo hơn.
25 Tháng Bảy 20218:32 CH(Xem: 8798)
Lau khô nước mắt Sài Gòn Đêm không nhộn nhịp có còn ngựa xe Giọt buồn rớt xuống trưa hè Triệu con tim khóc chở che Sài Gòn...
23 Tháng Bảy 20215:01 CH(Xem: 11933)
Dấu chân vừa bước qua in dấu Bụi thời gian đã phủ mất rồi Nhìn quẩn quanh những điều tốt xấu Chỉ thấy toàn mờ mịt mây trôi.
16 Tháng Bảy 202112:06 SA(Xem: 7537)
Ngày tôi còn nhỏ, thành phố Sài Gòn không quá đông dân như ngày nay. Quận 4 của tôi còn nhiều đồng ruộng nhìn mút mắt.
15 Tháng Bảy 20211:16 SA(Xem: 8590)
Thật buồn thay, kể từ tháng 7/2019, sau một thời gian dài tồn tại, rạp Biên Hùng- một biểu tượng văn hóa lâu đời của Biên Hòa - đã chính thức bị xóa sổ.
15 Tháng Bảy 202112:24 SA(Xem: 8172)
(Viết thay, là nén hương lòng cho giỗ đầu của NQK8 Trần Hữu Phúc) (Để tưởng nhớ Ba, người đã dạy con coi đá banh từ năm lớp bốn)
14 Tháng Bảy 202111:15 CH(Xem: 2885)
Chương trình phòng chống bệnh ung thư của văn phòng BPSOS-Houston Xin quý vị đón xem chương trình của chúng tôi được phát sóng 2 tháng một lần
14 Tháng Bảy 20219:51 CH(Xem: 9179)
Người yêu ấy có phải là tôi không? Chỉ có anh trả lời được. Tiếc thay anh đã chết không thể trả lời.
14 Tháng Bảy 202112:16 SA(Xem: 11399)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: LỜI KINH CUỐI - Nhạc: Phạm Chinh Đông - Trình bày: Cẩm Bình
13 Tháng Bảy 202111:04 CH(Xem: 6852)
Thế là anh đúng hẹn lại đến. Tháng sáu 2021 mùa hè rực rỡ càng thêm rực rỡ vì có anh.
10 Tháng Bảy 20217:15 CH(Xem: 11986)
Giờ... Xa biền biệt phương nào Hương hoa bưởi vẫn dạt dào... Người ơi. Bài thơ mực tím mồng tơi. Nồng nàn giữ mãi nghìn lời nhớ thương.
10 Tháng Bảy 20213:24 CH(Xem: 11939)
GPS định vị trong chừng mực Khi trật đường em đã vội kêu lên Không quay đầu bão tố sẽ kề bên Con đường ấy một mình anh riêng lối.
09 Tháng Bảy 20213:12 CH(Xem: 10445)
Cuộc tình sao quá mong manh Còn đây màu mực tuổi xanh hẹn thề Bên giòng sông vắng chiều quê Chỉ còn anh đứng triền đê đợi chờ
05 Tháng Bảy 202112:14 SA(Xem: 6634)
Chị lúc nào cũng nhớ em, cám ơn em đã cho chị nhiều niềm vui trong những mùa tranh giải. Hãy yên bình trong thế giới của em nghe Phúc.
04 Tháng Bảy 202111:47 CH(Xem: 9129)
Trở về rồi, Thầy có thấy vấn vương? Ghế đá, hàng cây, sân trường… im lặng Mây lững lờ trôi như đang hờn trách Tuổi học trò thần thánh ai mang đi
04 Tháng Bảy 202111:22 CH(Xem: 7372)
Bức tranh Đàlạt mà mẹ cô đã vẽ, giờ đây như có ai lấy mực bôi vào. Không còn nữa những con đường hoa anh đào, không còn nữa vườn hoa của mẹ!
04 Tháng Bảy 202111:04 CH(Xem: 10117)
Xin bấm vào link tên bài hát bên dưới hoặc youtube để thưởng thức: KỶ NIỆM - Nhạc Phạm Duy Thanh Lam trình bày
04 Tháng Bảy 202111:03 CH(Xem: 9998)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "NỤ HOA NHỎ - Sáng tác: Nguyễn Cư (K3) - Tiếng hát: Cố ca sĩ Duy Quang KIỀU OANH THỰC HIỆN YOUTUBE
04 Tháng Bảy 202110:31 CH(Xem: 7267)
Cám ơn nước Mỹ đã cho gia đình chị Bông cơ hội sống và làm việc để có cuộc sống tốt đẹp như hôm nay. Nước Mỹ thật đáng yêu.
04 Tháng Bảy 20214:16 CH(Xem: 9277)
Tháng Bảy quê người hoa đăng lễ hội Mừng đón Ngày Độc Lập với Tự Do Pháo nổ trên cao, thiên hạ chuyện trò Khắp chốn muôn nơi, mọi người ca hát
03 Tháng Bảy 202111:14 CH(Xem: 8953)
245 năm nước Hoa Kỳ Tuyên ngôn độc lập chân đi vững bền Thế gian biết họ biết tên Danh siêu cường quốc vang rền năm châu.
03 Tháng Bảy 20219:16 CH(Xem: 12524)
Quỳ lạy Chúa... Con là người ngoại đạo Nhưng trong con Thiên Chúa rất dạt dào Cầu xin Chúa giúp con bình tâm lại Vì lòng con luôn sóng cuộn dâng trào.
28 Tháng Sáu 20216:47 CH(Xem: 12541)
Ta về hỏi lại đồng môn Bao nhiêu người cũ mất còn biết không? Sĩ phu còn nợ non sông Hồn quê thổn thức nỗi lòng chia xa
28 Tháng Sáu 20212:12 SA(Xem: 7234)
Ôi! nói chung là những người nào còn người bạn đời bên cạnh, phải “tuyên dương” đối phương tối đa, phải cùng nhau lập được một ngày “Wife or Husband”.
28 Tháng Sáu 20211:56 SA(Xem: 5355)
Với tôi, ve thì nhất định là “ve vui”, không hề là “ve lạnh”, lại càng không thể là “ve sầu”!
27 Tháng Sáu 20213:56 CH(Xem: 9716)
Tôi đã làm một chuyến đi chơi xa bằng xe van kéo dài 16 ngày. tổng cộng 6.600 miles (10.560 km).
27 Tháng Sáu 20218:26 SA(Xem: 12452)
Nửa trăm năm vẫn chưa hề gặp lại Quên nhiều điều nhưng vẫn nhớ dòng sông Bến xưa giờ lá rũ buồn tê tái Tiễn tình xưa vào nỗi nhớ chùng lòng.
27 Tháng Sáu 20211:45 SA(Xem: 12069)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: NHƯ KIẾP SÔNG CHỜ - Thơ Hà Thu Thủy - Nhạc: Phạm Chinh Đông - Trình bày: Thục Tâm
25 Tháng Sáu 202110:17 CH(Xem: 13022)
46 năm đã trở thành quá khứ Mà thời gian vẫn chưa đủ chôn vùi Xác chúng mình tro rải biển anh ơi! Hồn theo gió cùng trăng soi đầu núi.
24 Tháng Sáu 202112:49 CH(Xem: 11621)
Bóng dáng nhân từ Cha vẫn đó Hình dung hiền thục Mẹ còn đâu Nhớ thương há chỉ Ngày Từ Phụ Đau xót tàn canh ngấn lệ sầu
24 Tháng Sáu 202112:45 CH(Xem: 11324)
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt Tìm những điều ẩn ý dưới hoang mang Và muốn nghe giữa vô cùng tịch mịch Trăng lạc đường nên gió phải lang thang.
20 Tháng Sáu 20219:31 SA(Xem: 9910)
Tôi viết bài này để lật lại trang ký ức của mình và tri ân họ. Tri ân những người cha đã cho tôi nhiều ân sủng. Tri ân người chồng từng là lính bảo vệ đất nước và cho tôi một mái ấm gia đình.
20 Tháng Sáu 20212:48 SA(Xem: 6634)
Lâu lắm rồi nụ cười của ông mới mở rộng hết ga như vậy, ông nghĩ “chuyến về Cali này thật hên, ông sẽ được hồi sinh lại quá khứ trong ngày lễ QLVNCH...”
20 Tháng Sáu 20212:31 SA(Xem: 7342)
Nhân ngày lễ Từ Phụ (Father’s Day), tôi xin mạn phép nhắc nhở các bậc làm cha hãy cùng với người mẹ cố gắng tạo cơ hội cho các con mình có một nghề nghiệp vững chắc để tự nuôi thân.
20 Tháng Sáu 20212:15 SA(Xem: 8729)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: HAPPY FATHER'S DAY - TÌNH CHA CÒN ĐÓ ĐẸP THAY Kiều Oanh Thự Hiện Youtube
20 Tháng Sáu 20212:04 SA(Xem: 6429)
Nhìn các con lễ phép chào đón khách với nụ cười tươi tắn, thân mật, anh thầm cảm tạ Ơn Trên đã ban cho anh một diễm phúc tuyệt vời mà không phải người cha nào khi quyết định bước thêm bước nữa có được.
20 Tháng Sáu 20211:49 SA(Xem: 10757)
Xin bấm vào youtube để thưởng thức TƯỞNG NHỚ VỀ CHA - Thơ Hoàng Ánh Nguyệt Nhạc LMST - Hòa Âm Vũ Thế Dũng Tiếng hát: Tâm Thư- Video: Huyền Ái
20 Tháng Sáu 20211:39 SA(Xem: 4126)
TẤM giờ không bé nữa BỐNG lớn đi xa rồi Giếng khơi cũng lần lữa Vào cổ tích chơi vơi BỐNG... BỐNG ơi! Nhớ nhé Chén vàng, cơm bạc xa Cũng đừng quên cô bé Và tình yêu quê nhà.