Cảm ơn thi sĩ về Ánh sáng Ngôn ngữ một lần trong “xứ sở chiêm bao”, qua đó con đường cổ tích đi đến xứ chiêm bao ấy được khơi mở ra cho những ai có tâm và có sự chuẩn bị trước để bước vào.
Thoảng xưa tiếng mẹ ru buồn
Nghẹn lòng con thắp nén hương nguyện cầu
Mẹ ơi giờ ở trời cao
Xin an vui với trăng sao Vĩnh Hằng
Điệp vàng trổ rực tháng Năm
Vàng lòng nhớ mẹ lệ thầm lặng rơi.
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
"Mẹ"--Nguyễn Linh Diệu & Nguyễn Đinh Toàn "Mẹ Yêu" Nhạc Ngoại Quốc Tiếng hát Lưu Bích & Trịnh Lam
Kiều Oanh thực hiện youtube
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức:
"Mẹ Yêu Con"-- Nhạc Nguyễn V. Tý -- ca sĩ Hương Lan -- Mừng ngày "Lễ Mẹ May 13, 2018"
Kiều Oanh thực hiện youtube
Tạm biệt Hawaii với những kỷ niệm êm đềm bên người Thầy kính yêu. Những ngày nghỉ hè tuy ngắn ngủi nhưng chắc hẳn để lại trong lòng chúng tôi tình cảm Thầy trò sâu đậm.
Tàu rít xa... đêm buồn trăn trở,
Nghe côn trùng... rời rã tâm can!
Đêm K3, đẫm ướt lệ từng hàng!
Ngàn giấc mộng, đang mơ về một hướng .
Tháng tư buồn, nhớ về K3 càng buồn hơn!
Biến cố 30.04.1975 xảy ra quá bất ngờ đối với toàn thể dân VN chúng ta. Từ cấp lãnh đạo cho đến người dân bình thường của cả 2 miền Nam Bắc không ai cảm thấy hoặc đoán trước được chuyện sẽ xảy ra.
Giai thoại Thơ Đường Trung Quốc có kể chuyện “Bốn Câu Là Đủ Ý”...“Bốn Câu Là Đủ Ý”, tôi suy nghĩ hoài! Vâng, thì không cần nhiều, chỉ cần bốn câu thôi!
"Cuộc vui nào cũng phải tàn. Nhưng tình vẫn sẽ mãi không tan". Tất đại diện mời Thầy Cô năm sau lên Biên hòa họp mặt, do bạn Hồ văn Hòa Bình làm ''chủ xị''.
“Có một tháng Tư”! Buồn rơi nước mắt
Ngày ngậm ngùi, ngày cách biệt chia ly
Người chiến binh tả tơi, rơi áo trận
Làn sóng người, cuồn cuộn bước chân đi
Gia tài văn học của Sagan để lại khá đồ sộ. Khoảng 30 cuốn tiểu thuyết, 9 vở kịch. Cộng chung ngót nghét 50 chục tác phẩm..Nhiều cuốn chuyện đã được dịch ra đến 15 thứ tiếng.
Một viễn ảnh rất gần và kinh khủng.
Khiến người có tâm, thao thức, đắng lòng.
Tháng tư về. Núi cao, biển cả mênh mông
Có hồn thiêng sông núi. Xin soi đường dẫn lối.
Em bảo tôi: ghi dòng Nhật ký cuối cùng,
Nghe, bỗng thấy buồn, đôi mắt rưng!
Bao năm, Em, Tôi, cùng chung lớp,
Chưa lần gặp nào, lòng thấy buâng khuâng.
Vậy, qua những dòng thông tin như đã viết, người viết mong người đọc có dịp gửi đến nơi đặt tấm bia "Tri Ân" chút nhắc nhớ hoàn tất cho dù "Trăm năm bia đá - vạn vật vô thường".
Chim hót ca, hân hoan chào Xuân tới
Nắng thanh bình, rộn rã đón mùa sang
Trời Thủ Đô tưng bừng mừng Lễ Hội
Én mê say, bay lượn tắm nắng vàng
*Xin bấm vào phần Youtube bên dướiđễ thưởng thức:
VỀ MÁI NHÀ XƯA - Nhạc Nguyễn Văn Đông - Tiếng hát Thái Thanh
Chưa về thăm được, CÙ LAO ơi!
Nhớ lắm, ngổn ngang, nỗi bời bời.
Rạch Cát, cầu Gành, sương mai phủ,
Đồng Nai lững lờ, thả lụa trôi.
Những đám mưa chiều, đẹp làm sao!
Nhuộm cả không gian, trắng một màu.
Ngày tháng âm thầm trong nỗi nhớ
Giòng đời cuồn cuộn hững hờ trôi
Người đi biền biệt vào Vô Định
Còn đâu? ngẫm thật, đời vô nghĩa
Mới đó, mà nay mất hẵn rồi
Kẻ ở hắt hiu cuối đoạn đời
Hoa bán mọi nơi trong ngày nhà giáo.
Có bông hoa nào bằng tất cả tấm lòng.
Trân trọng, tri ân
Kính dâng lên thầy cô mình không?
Hỡi những người học trò.
Mầm non đất nước.
Một kỷ niệm nhỏ của nhà thơ Trần Mộng Tú thời còn là một “nữ sinh Lớp Tám” cho chúng ta thấy tư cách của một thầy giáo và lòng tôn kính của phụ huynh học sinh đối với thầy,
Có gì đó đỏ như son
Nụ hôn gió lá chưa mòn dấu yêu
Con đường rối tiếng chim reo
Dòng sông sóng lượn bao chiều nhớ trôi
Có gì đó rất bồi hồi
Ngày xưa hò hẹn bờ môi đỏ hồng
Sáng nhận tin Ni sư Thích Nữ Như Thủy mới viên tịch ở Massachusetts, chiều tối lại biết thêm tin buồn giáo sư Việt văn Bạch Thị Bê vừa qua đời tại Georgia. Đời vô thường có khác.
...nơi những vị Bồ Tát như Ngài chắc chắn biết rõ mình sẽ đi đâu, sẽ làm gì, như Phật đã và sẽ tiếp tục làm để cứu độ chúng sanh ở cõi trần còn nhiều khổ đau và phiền lụy này.
Điều chúng ta chưa biết thì có nhiều hy vọng là một ngày nào đó chúng ta sẽ biết. Nhưng sợ nhất là những điều chúng ta đã có sẵn trong tay tưởng như sự thật.
Vì nhà to đẹp hay nhà cũ xấu cũng chỉ là quán trọ ven đường đời cho ta dừng chân và một ngày nào đó ta sẽ về nơi yên nghỉ sau cùng đó mới là căn nhà vĩnh cửu của riêng ta.
Anh thả hồn mình về với dĩ vãng của một năm nào đó khoảng đầu thâp niên năm 7O. Năm đó Hoàng vừa được thuyên chuyển từ một nhiệm sở ở miền Tây về trường Ngô Quyền, Biên Hòa.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.