NHỚ CALI
Lâu quá không về thăm Cali!
Bạn vẫn như xưa? Phố thay đổi gì?
Phước Lộc Thọ đông vui... chiều thứ bảy?
Bolsa rộn ràng... khắp lối đi.
Nhớ phở Lovers, với đuôi bò,
Tô dù lớn, nhỏ vẫn đủ no.
Mời ông "Cò Hương" qua cho tiện,
Vọng cổ không đàn, chẳng đắn đo.
Bánh xèo Mi, bữa đầu tiên,
Ăn một lần thôi, đã bắt ghiền.
Tâm Lữ, con sâu, nay còn nhớ?
Tân nhìn mĩm cười, vẫn còn nguyên.
Phở 86, bạn bè đông vui,
Tâm sự hàn huyên... rộn tiếng cười...
Quán tính lộn tiền, Việt khiếu nại
Kỷ niệm trong đời thật khó quên.
Quán gà đi bộ, nhớ không Tâm?
Xe đậu dẫu xa cũng thấy gần
Vừa thơm vừa ngon lại vừa rẻ,
Phao câu, nhường nhau thắm tình thân.
Phở Pasteur, Tràm Chim không xa,
Mời "cô", Huệ, Mỹ, Dung... người nhà.
Xem như thân tình, ban đầu gặp,
Đất lạ chưa quen, riêng mình ta!
"Chủ đồn điền", Châu, diễn trò hay
Góp vui cho người, ngày qua ngày
Luôn cười xuề xoà... Vui bè bạn,
Bận lòng mà chi chuyện đắng cay?!
Tip Top, cuối tuần thật đông vui,
Cùng nhau trò chuyện rộn tiếng cười.
"Khoai thuở hàn vi" mua đãi bạn,
Của rẻ, tình ngon... ngại ngùng chi.
Chuyện dẫu riêng tư, cũng moi ra!
Thoải mái, bởi chưng chỉ phe ta.
Bao chưởng tha hồ, tung ra hết,
Góp vui cho tình thêm đậm đà.
Nhớ Garden Grove, đêm đầy trăng,
Tâm sự đầy vơi... với chị Hằng.
Tôi bỏ Quê hương, qua đất Mỹ
Chị bỏ lụy Trần, để chọn Trăng.
Nhớ căn nhà che tôi nắng mưa,
Nhớ Người bỏ công đi, về, đón đưa.
Giờ vẫn quạnh hiu buồn đơn lẻ!
Bổng dưng chuyện buồn... ngăn lối xưa!
Nhớ quá... vài dòng... cho đỡ thôi!
Bởi chưng nam, bắc cách phương trời!
Bao giờ gặp lại cùng tâm sự,
Dẫu gì! Đừng xem như nước chảy hoa trôi!
Ngày về, cứ ngỡ rồi sẽ sang,
Lời hứa, ngờ đâu đã lỡ làng!
Thu về lạnh lẽo, đông càng buốt!
Lẻo đẻo một mình... mãi lang thang!
Lâm v Bảnh (Minnesota)
*Ông Cò Hương: biệt danh Nguyễn H. Hạnh
Cô: cô Nguyễn thị Trí
Khoai thuở hàn vi: khoai bán, khoai mì
Chủ đồn điền: biệt danh Trầm Hữu Tình