Sau những ngày dài "51 ngày" nghỉ hè tại Waikiki, Honolulu, Hawaii, chúng tôi trở lại nhà, giấc ngủ chưa quen vì cách nhau tới 6 tiếng đồng hồ. Giờ tại Fairfax Station, Virginia đi trước giờ ở Waikiki, Honolulu, HI, nên 12 giờ đêm ở Virginia là 6 giờ chiều tại Honolulu. Vừa ăn cơm chiều xong, nghe điện thoại reo, ngần ngừ không định nhấc máy trả lời, nhưng khi máy hiện lên hai chữ tiếng Việt, biết được ai gọi...
- Thày ơi, Thày có đọc email không?
- Không Em, mấy ngày qua Thày bận theo dõi vụ bão lốc Mathew cỡ F4 đang hướng về miền đông...
- Thày ơi, Thày Phạm Đức Bảo mất rồi... Em buồn muốn khóc...
- Thày mới nói điện thoại với Phạm Phú Xuân mà không thấy Xuân nói gì cả...
- Hai vợ chồng Xuân&Lân đang trên đường về Saigon...
Chúng tôi vội vàng gọi cell phone cho Xuân trong lúc hai vợ chồng đang lái xe ra phi trường...
- Ba con mất khi nào? Có đau bệnh gì không?
- Thưa Chú: " Ba con mất sau khi đi ngủ".
- Chú buồn lắm... Chú Cô chia buồn với hai con và gia đình.
Mở email, đọc cáo phó và bức ảnh của Ông Bảo được chúng tôi in lớn để bên cạnh ảnh thờ các Anh tôi... Đêm nay chắc không ngủ được... Kỷ niệm từ 1960 khi chúng tôi: Ông Bảo từ Quốc học Huế và chúng tôi từ Trung học Thoại Ngọc Hầu Long Xuyên cùng đổi về trường Ngô Quyền Biên Hòa... Lúc đó Ông Tuấn còn làm Hiệu trưởng, cho tới ngày đón Ông Bảo từ Đức qua Mỹ cùng sống bên nhau cả tháng... tại Richmond và Fairfax Station, Virginia. Lần chót bên nhau là năm 2005... Chúng tôi được Giáo sư Nguyễn Thất Hiệp đưa tới thăm nhà Ông Bảo, trên căn lầu... Dù tuổi đã ngoài 85, Ông Bảo rất sợ bị té ngã, nên ít đi lại, nhưng buổi chiều tiễn đưa chúng tôi trở lại Mỹ do các giáo sư đồng nghiệp Ngô Quyền và các trường khác tổ chức tại nhà hàng "Nhiệt Đới", nguyên là "câu lạc bộ Hải quân VNCH". Ông Bảo cũng nhờ người con trai đưa tới trước nhà hàng, rồi Ông được hai cô tiếp viên của nhà hàng đỡ hai bên đưa vào tới bàn tiệc. Sự kiện này khiến các bạn đồng nghiệp quý mến Ông cũng như các môn sinh Ngô Quyền Biên Hòa trong và ngoài nước cho tới ngày nay vẫn thường xuyên thăm hỏi Ông và các Thày, Cô...
Về đâu Thu hỡi biết về đâu
Cánh bướm, vườn xưa đã phụ nhau
Nắng úa nên chiều dâng sắc tím
Lá xa, thềm nhớ vết tình sâu.
Về đâu Thu hỡi giọt mưa ngâu
Chức Nữ Ngưu Lang lỗi nhịp cầu
Cuộc đời mỗi con người trải qua nhiều giai đoạn. Đi học là thời gian vui vẻ và xinh đẹp nhất của một đời người. Gần 70 tuổi, con cái đã yên bề gia thất, cháu chít một bầy, niềm vui là gặp lại bạn bè trường xưa.
Cho em thuê bờ vai...
Những đêm buồn say khướt.
Cứ kệ em sướt mướt .!
Lệ thấm ướt vai đầy...
Cho em thuê tình anh.
Những đêm trời bão nổi.
Phần phật mái hiên ngoài.
Gió lùa cơn lốc xoáy.
Con tìm mãi không nguôi bóng mẹ ngoài sân
Trong đêm mưa đầy, trăng buồn đi mất
Mẹ không trăng mà lòng trăng vằng vặc
Mẹ không nguồn mà biển cả bao dung
Chính vì nghĩ như thế mà chúng ta cần nhắc lại một nền văn học đã bị xóa sổ chẳng khác gì một mảnh đất đã bị cào bằng để xây đô thị mới bất kể những di tích cũ, đền đài cũ.
Lên năm đệ nhất, tôi được học triết với thầy Trần Bích Lan tức thi sỹ Nguyên Sa. Thầy đã giảng về thi ca tả sắc đẹp của người đàn bà qua các thời đại và để lại một ấn tượng rất sâu đậm trong tôi.
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới
để thưởng thức:
"Vọng Vu Lan" sáng tác Thanh Tâm Hoài--Bảo Yến trình bày
Mẹ Tôi sáng tác Nhị Hà--Giao Linh trình bày
Thiệt tình mà nói, tui thấy mình cũng không giống ai. Già rồi mà còn mê bóng đá. Mà đâu phải coi ăn theo ông chồng đâu. Tui mê rồi ngồi coi mình ên mới chết.
Người lính VNCH ơi! có bao giờ anh khóc
Khi nhớ về những người bạn thương binh
Khập khểnh bước vào cánh cửa điêu linh
Thân tàn tật, thuốc men không có.
Nhìn lại nền giáo dục của 20 năm miền Nam dễ mà cũng khó. Dễ ở chỗ nếu chúng ta chỉ nhìn vào những thành quả đạt được của các trường Kỹ sư Phú Thọ, ...
Trong nỗ lực phổ biến hoá di sản văn học miền Nam, qua trung gian nhà văn Trần Hoài Thư, người viết có ý muốn giới thiệu một phần các tác phẩm của gần 200 nhà văn miền Nam thuộc đủ mọi khuynh hướng,
Ban tổ chức sau buổi họp đầu tiên đã quyết định giao phần văn nghệ ngày đại hội chính thức cho Lam và Mai, đôi uyên ương có đôi chân vàng và giọng hát ngọt ngào đầy sức sống
Bà Thụy Khuê chỉ sốc nổi chăm chăm tìm tòi xem trong sách vở do sử quan nhà Nguyễn viết để lại chứng minh được rằng việc đóng tầu thuyền từ A tới Z đều do ....
Ta đi đi mãi, đi suốt mấy mươi năm...
Trường Ngô Quyền xưa đã bao lần xây sửa mới!
Mấy mươi năm đó ta vẫn đi và vẫn đợi...
Mong gặp Mùa Xuân như Thuyền Nhân mong gặp bến bờ!
Quê hương vậy sao
Sử hùng trong giấy
Đọc lại cho vui
Tìm hoài không thấy…
Mình ơi! vô tâm
Cá chết mặc cá
Người chết mặc người
Biển chết mặc biển
Mình ơi! buồn ơi…
Một vài dẫn chứng trên đây không đủ cho phép bà Thụy Khuê gán ghép cho Tạ Chí Đại Trường cóp nhặt và chịu ảnh hưởng của một số sử gia Tây phương trên toàn bộ cuốn sách của ông.
Nếu HT Mỹ thắng được trong trận bán kết vào thứ ba tới thì vào chung kết sẽ dễ dàng đoạt giải Copa America 2016 vì lúc đó không còn đối thủ "nặng ký" nữa .
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.