Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - NGÃ BÓNG HOÀNG HÔN

11 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33574)
Nguyễn Hữu Hạnh - NGÃ BÓNG HOÀNG HÔN


NGÃ BÓNG HOÀNG HÔN


 Nam Cali với những ngày nắng đẹp với chút ấm của mùa Xuân. Chu kỳ xuân hạ thu đông của một năm, tiếp nối nhiều năm của một đời người ngắn ngủi. Nụ cười, nước mắt trong những niềm vui và nỗi buồn... Rồi cũng qua đi, để nhìn thấy cuộc đời như trời chiều đã ngã bóng hoàng hôn.

 Sinh hoạt của trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa đã kết hợp được sự gần gủi thân tình giữa Thầy và Trò và các bạn chung trường. Dù rằng chưa được học với Thầy Cô, không cùng chung lớp và cách xa hằng trăm hằng ngàn cây số.

 Với tâm tình của người Thầy và những người bạn được chuyển từ những email. Từ cô em khóa 9 từ Seattle “Mấy tuần qua em có gửi email đến thầy Hoàng nhưng không nhận được hồi âm. Sáng nay Thầy hồi âm email hôm qua của em. Em mừng vì được email của Thầy, nhưng đọc xong câu cuối em thấy buồn cho Thầy của chúng ta. Em không biết nói gì để an ủi Thầy lúc nầy. Thật là buồn…''

 Tôi và em chưa từng học Thầy, cũng như chưa đọc hết hai tác phẩm của Thầy “Người đi trên mây” “ Bụi và Rác”, nhưng mang mang với nỗi ưu tư chung qua lời cám ơn của Thầy: 

 “ Em thân mến. Cám ơn em nhiều lắm, tôi vừa giải phẩu xong, đau không thể tưởng tượng được. Chỉ muốn chết thôi (NXH).

 Nam Cali vào chiều thứ sáu 4/11/2014 chúng tôi đã đến thăm thầy Phan Thanh Hoài tại nhà riêng tại thành phố Hungtington Beach, vì được tin thầy Hoài đã té ngã được đưa đi cấp cứu và đã về nhà. Cùng đi có cô Đặng Thị Trí, anh chị Tô anh Tuấn và Nguyễn Thị Hiền, anh Lữ Công Tâm, Mai Trọng Ngãi, Nguyễn Thị Tất Ứng, chị Ma Thị Ngọc Huệ, chị Cao Thị Chung và chị Nguyễn Kim Huê. Riêng anh chị Đinh Hoàng Vân & Thưởng và Võ Thị Ngọc Dung không đến được cũng kính chuyển lời vấn an sức khỏe Thầy. Chúng tôi không ai có thể giữ lòng khi nhìn thấy Thầy nằm với sự đau nhức hành hạ, bên cạnh walker.


img_4945-large-contentimg_4946-large-content

 Vì 4 ngày nằm tại bệnh viện Thầy Hoài đã trải qua cuộc giải phẩu cột sống và đã gắn máy trợ tim. Theo thầy Hoài cho biết battery của máy trợ tim chạy đến 10 năm, nhưng không biết Thầy còn trên cõi đời nầy không vì năm nay Thầy đã 84 tuổi.

img_4952-large

 Từ lời thăm hỏi chân tình của đồng nghiệp, những bàn tay nắm lấy tuy thô nhăn nhưng ấm áp của từng đứa học trò; như đã quyện vào đôi mắt của Thầy với chút lệ rưng. Thương biết bao người Thầy chúng ta, qua thời gian dài cùng góp bàn tay xây dựng hội ái hữu cựu học sinh Ngô Quyền và giờ đây trước cơn đau đớn bệnh tật của tuổi già, thầy vẫn ước mong có thể đi tham dự ngày họp mặt Ngô Quyền vào tháng bảy tại San José

 Hoàng hôn đã xuống dần theo những cơn gió từ phía biển đưa vào, trong sự thinh lặng nghe như có tiếng thở dài…

img_4957-large

img_4955-large-contentimg_4956-large-content

 Chúng tôi cũng đến nhà thầy Hà Tường Cát cũng là dịp đến thăm cô Kim Dung. Ngày viếng tang phu quân cô Phạm Anh Nga, cô Dung không đến được vì bị té và gảy chân. Thầy Cát đi làm chưa về, cô Kim Dung ngồi trên xe lăn tiếp đón chúng tôi với những nụ cười. May mắn sức khỏe cô vẫn tốt, lại được học trò khen trẻ đẹp nữa. Vui hơn vì cô Đặng Thị Trí đến thăm cô Kim Dung, nhưng lại được cô Kim Dung hỏi thăm sức khỏe. Lâu ngày không gặp, Cô và trò nói chuyện huyên thuyên, về những sinh hoạt Ngô Quyền cũng như trường Trưng Vương áo tím của cô Kim Dung đã từng theo học. Chúng tôi từ giã ra về với những lời chúc an lành cho nhau.

 Trên đường về lại được gặp thầy Hà Tường Cát, Thầy và trò cũng có nhiều chuyện để nói, với nụ cười và giọng nói quen thuộc tựa hề không thay đổi, nhưng nhìn qua mái tóc của thầy Hà Tường Cát, tôi liên tưởng đến mái tóc bạc trắng của thầy Nguyễn Xuân Hoàng và của thầy Phan Thanh Hoài, và chợt nhận ra hoàng hôn đã ngã bóng…

Nguyễn Hữu Hạnh

img_4947-large-contentimg_4948-large-content

img_4953-large-contentimg_4950-large-content

img_4958-large-contentimg_4959-large-content

 

 

29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76188)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76774)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73826)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73925)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72651)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72001)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75523)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 74203)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80491)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 74062)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75831)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69090)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73723)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69332)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66503)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73062)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65422)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
17 Tháng Mười Hai 2008(Xem: 76738)
Những kỷ niệm đời xin mãi như ngọn nến hồng của ngày sinh nhật cứ thắp sáng lên để làm tươi thắm thêm tuổi đời chẳng còn được là bao!