NGÀY VUI Ở UTAH
Trên đường từ Dallas về Houston nhập trại Thẳng Tiến X, tôi nhận phone của anh Nguyễn Mạnh Trí, một đồng hương Biên Hòa:
- Em thu xếp bay lên Utah được không?
Tôi để dành cả một tuần lễ rảnh rỗi ở Hoa Kỳ mà, có gì mà không được chứ?
Cho đến lúc nhận được vé bay anh Trí gửi, thiệt tình tôi và anh Trí chưa biết mặt nhau. Tôi chỉ biết anh Trí qua Tô Thu Đào – bạn láng giềng thân thiết của tôi – hiện cũng định cư ở Utah. Vì vậy tôi cứ yên chí đợi ngày bay, mà không liên lạc trước với Đào.
Đến sân bay Utah, tôi vui mừng gặp lại người bạn láng giềng. Cùng đi với Đào, có cả chị Bạch Yến – một cựu nữ sinh Gia Long – khiến buổi hội ngộ nơi xứ người thêm rộn rã. Chị Yến cho tôi biết:
- Anh Trí đã bàn với tôi, mỗi người chăm sóc cô Mai một ngày. Nhưng cả anh Trí và tôi đều chưa biết mặt cô, chỉ lo đón hụt nên anh gọi cô Đào. Nào ngờ khi biết cô Mai sang, cô Đào phản đối kịch liệt …
- Nhỏ Mai không ở nhà ai hết, nó phải về nhà em... Này này, ông Trí định vẽ cái bảng ghi tên mầy, rồi quơ quơ vẫy vẫy như phim Hàn quốc vậy. Nhưng coi bộ hỏng chắc ăn, ổng mới gọi tao đó chứ! Mầy không nói gì cả, tao có biết mầy sang Mỹ đâu?...
Buổi cơm hội ngộ đầu tiên ở thành phố Salt Lake của tôi, không khí thiệt rộn ràng sôi nổi. Anh Phan Công Tôn – phu quân của chị Trần Bạch Yến – nâng ly chúc vui tất cả mọi người:
- Chúc mừng cô Mai đến với Salt Lake, và chúc mừng luôn kế hoạch của anh Trí với nhà tôi bị “phá sản”…
Mọi người cười dòn, anh Trí nói với tôi:
- Thiệt hỏng có cái dại nào giống cái dại nào. Anh cho nó biết em sang, nó “dẹp” chương trình của anh hết trọi …
- Ừ, đã sang đây mầy phải ở nhà của tao chứ! Cu Bia nó hỏi tao miết, chừng nào “cô Mai” mới tới nhà mình?...
Anh chị em tôi nhanh chóng nhập cuộc vui. Chị Bạch Yến và anh Công Tôn nồng nhiệt giới thiệu với khách phương xa những cảnh đẹp Salt Lake, quê hương thứ hai của anh chị. Anh Mạnh Trí cùng với Thu Đào và tôi thì khỏi phải nói, mấy anh em có đủ chuyện Biên Hòa mới cũ để kể nhau nghe …
Dùng cơm trưa xong, anh Trí đưa tất cả về nhà. Anh giới thiệu cho tôi gian phòng tuyệt đẹp anh chuẩn bị, dành để đón khách quê nhà. Nhưng cả Đào và tôi, chỉ mê căn phòng nghe nhạc của anh Trí mà thôi. Cùng là đồng hương Biên Hòa, chị em tôi có dịp “ráp đội hình” quậy tưng “lâu đài” nhà anh Trí. Anh chị Trí chẳng những không phiền lòng, mà còn vui lây với đám “giặc chồm” của mấy chị em tôi nữa …
Chuyện trò với chị Tâm – phu nhân của anh Trí – tôi tình cờ biết chị cùng quê Long An với má của tôi. Tự dưng tôi cảm thấy gần gũi, nên dễ dàng trãi lòng với chị Tâm, dù tôi mới gặp chị lần đầu:
- Em có chị bạn học chung trường hồi nhỏ, chị ấy đã qua đời chừng hai năm nay… Gia đình chị Tuyết Mai cũng định cư ở Utah, nhưng em không biết có gần nhà của anh chị hay không?...
Buổi sáng lúc anh Sinh chị Dung đưa tôi đến sân bay LAX, đã mấy lần tôi định hỏi chị Ngọc Dung số phone và địa chỉ gia đình của chị Tuyết Mai. Nhưng cho đến lúc chuyến bay cất cánh, tôi vẫn lặng thinh không thể mở lời.
Với dương gian, tôi còn cơ hội giải thích nếu chẳng may trễ hẹn. Nhưng thất hứa với người âm cảnh, là điều tôi không hề mong muốn chút nào. Nước Mỹ mênh mông, tôi lần đầu đến Utah nên chưa biết nhà chị Tuyết Mai có gần nhà anh Trí hay không? Trong khi tôi biết, việc đi lại của tôi phụ thuộc hoàn toàn vào gia chủ…
Cho nên tôi rất bất ngờ, khi chị Tâm bảo có quen biết với ông xã của chị Tuyết Mai. Biết được nguyện vọng của tôi, chị Tâm vội vàng tìm quyển sổ ghi địa chỉ. Loay hoay với chiếc điện thoại, một lúc sau chị Tâm tươi cười cho biết, chị đã liên lạc được với anh Minh Sơn:
- Sơn bảo em ở nhà chị đợi, Sơn sẽ tới đón em …
Không hẹn hò, không có địa chỉ lẫn số phone… Vậy mà khiến xui thế nào, tôi vẫn có dịp ghé thăm chị Tuyết Mai, sau gần 40 mươi năm dài xa cách. Dù chỉ gặp nhau qua làn khói nhang hư ảo, nhưng tận trong sâu thẳm tâm hồn, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và ấm áp làm sao…
Có lẽ linh hồn chị Tuyết Mai dẫn dắt tôi gặp lại chị – một trong những “nạn nhân” tuổi học trò nghịch ngợm của chúng tôi – Lòng tôi thầm nghĩ vậy …
Anh Sơn mời tôi và Đào ở lại dùng cơm tối, nhưng hai đứa cùng từ chối. Trên đường về nhà Thu Đào, anh Sơn ngõ ý:
- Mai và Đào dùng café rồi hãy về…
Lấy được ba ly café, vừa lúc quán đến giờ đóng cửa. Ba anh em tôi bèn ra sân chuyện trò, và thưởng thức café đêm ở Utah. Trên quãng đường từ quán về nhà, anh Sơn nhẹ nhàng đề nghị:
- Mình ghé thăm Tuyết Mai một chút!.
Tôi đồng ý tức thì, bởi tôi biết nghĩa trang bên Mỹ rất đẹp. Cỏ và hoa được chăm sóc chu đáo, hình thành một không gian thân thiện, như không hề có sự phân ly … Cùng anh Sơn và cô bạn Thu Đào, tôi thắp hương viếng chị Tuyết Mai. Trong không gian yên ắng nghĩa trang nước Mỹ về đêm, tôi thầm thì chuyện trò với chị:
- Em rất vui, về chuyến thăm viếng quá bất ngờ này. Cảm ơn chị đã dẫn lối đưa đường, để em được dịp gặp lại chị Tuyết Mai hiền hòa dễ mến ...
Thời gian còn lại ở Utah, tôi quây quần bên những người thân của cô bạn Thu Đào. Đào khoe với tôi, đã được ghép thận và sức khỏe khá tốt. Cu Bia hôm nay đã “thoát xác trẻ con”, trở thành một thanh niên đẹp trai và học giỏi. Bia vừa nhận bằng tốt nghiệp electrical engineer, đang chờ kết quả phỏng vấn việc làm.
Buổi tối, Bia ôm gối xuống hầm ngủ với bác Đào và cô Mai. Mà nào có ngủ được đâu? Mấy bác cháu đùa giỡn ầm ầm như giặc, âm thanh phòng ngủ dưới hầm không thoát được ra ngoài. Mấy bác cháu yên tâm, khỏi lo lắng làm phiền giấc ngủ của bác Nga và ông ngoại.
Chị Tô Thu Nga sang Mỹ từ năm 1989, từng lăn lộn đủ việc đủ nghề, nhưng chị nhất định không xa rời sách vở. Theo đuổi ngành y tá, chị Nga luôn sắp xếp thời gian lấy thêm nhiều lớp học.
Bây giờ công việc ở bệnh viện của chị khá vững vàng, và chị cũng rất đam mê với nghề đã chọn. Đi chơi với tôi vào ngày nghỉ, nhưng điện thoại của chị reo liên tục, với những đề nghị đặt hẹn chị Nga phiên dịch các ca phẩu thuật.
Lâu lắm rồi chưa có dịp thăm lại thầy cô giáo cũ, nên chị Nga và Đào rất quan tâm đến thông tin về ngày hội truyền thống cựu học sinh Ngô Quyền – Biên Hòa. Hai người sôi nổi bàn bạc cùng lấy ngày nghỉ vào mùa hè 2016, để bay về California dự kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường… Chị Nga nhắc nhiều đến thầy Nguyễn Thế Văn, thầy Huỳnh Quan Phận, thầy Lâm Tấn Văn… và nhiều thầy cô của chị thời chị trung học. Còn Thu Đào nhớ nhiều về kỷ niệm tuổi học trò, cùng bạn bè chung khóa 14 chs.NQBH.
Thời gian còn lại Đào miệt mài đưa tôi đi chơi, cho đến lúc tiễn tôi ra sân bay trở về Los Angeles. Chia tay chưa biết ngày nào gặp lại, nhưng tôi và nhỏ Đào đều rất vui với chuyến gặp gỡ “không hề hẹn, cũng chẳng hò” này…
Công việc anh Trí yêu cầu, thật ra không cấp thiết. Tôi hiểu điều chính yếu, anh Trí có nhã ý tặng đồng hương cơ hội hiểu biết thêm về quê hương thứ hai của anh mà thôi.
Tuy không theo đúng chương trình của anh Trí, nhưng cuối cùng thì tất cả mọi người cùng vui. Cảm ơn anh Trí đã cho tôi một dịp may đáng nhớ trong đời, là được gặp những đồng hương đáng mến tại thành phố hiền hòa Salt Lake, tiểu bang Utah nước Mỹ….