LẬP ĐÔNG
Nàng Thu gom lá đi rồi,
Đông về trơ trọi, đất trời xác xơ!
Nàng buồn, đứng lặng, ngẩn ngơ!
Còn gì không hỡi, hững hờ thế sao?
Một mình Nàng đứng ngó mênh mông...
Sông lặng lờ trôi, chảy xuôi dòng...
Sao quá vô tình, chim ngưng hót,
Không ai đón Nàng, tình vẫn không!
Tình vẫn không, lòng nở, thế sao?!
Nàng đến làm chi, vui đâu nào?
Rừng núi trập trùng... cây trụi lá!
Đêm buồn hiu hắt, chẳng vì sao!
Mời Nàng, hãy tạm ngồi đây,
Đêm vừa buông, treo ánh trăng gầy.
Ánh mắt trao nhau, chuyền hơi ấm,
Ngoài trời mưa giăng, phủ đầy mây.
Tôi tha hương, Nàng cũng tha hương,
Nào biết quê xa, mấy dặm đường?
Có gì vui đâu, Đông lạnh buốt!
Chỉ còn cho nhau, một tình thương.
Định mệnh nào, rước họa vào thân?!
Tạo hóa trớ trêu, đã dành phần.
Khéo vụn đường tu, cam phận bạc?!
Lạnh lùng riêng lẻ, tủi lấy thân!
Chim từng bầy, lần lượt ra đi,
Bận bịu nơi đây để làm gì?
Phương Nam đất lành về nơi ấy,
Ra đi, mà lòng không bận suy!
Đàn vịt, cũng rời bỏ ao nhà,
Âm thầm ra đi từ hôm qua.
Bởi mai, nước ao thành băng giá,
Còn gì tung tăng, để vui ca.
Hãy mừng, những gì còn lại đây,
Sớt chia buồn vui, cuộc đời nầy.
Gió rét căm căm... luôn cặm cụi,
Sẳn lòng đón Nàng từng phút giây.
Thánh đường vang vọng tiếng chuông ngân...
Nàng vội bước đi đến lại gần.
Hang đá lạnh lùng, Bethlehem đó,
Chúa đã xuống Trần, giữa đêm Đông!
Tôi thương Nàng, chịu cảnh xót xa,
Có ai hiểu đâu, để mặn mà!
Đừng trách, cho lòng thêm rét mướt,
Tạo vật an bày, chẳng riêng ta.
Lập Đông, từng cơn gió lạnh về,
Hồn Thu còn lại, rũ đê mê.
Sương tỏa mênh mông, làn tuyết mỏng?
Nhìn Đông tìm về, dạ tái tê!
Lâm Văn Bảnh
Minnesota