TÂM SỰ CÙNG THU
Tôi thương Nàng Thu tính thật thà,
Hiền lành, giỏi giắn, lại nết na.
Siêng năng, lam lũ, luôn bền chí,
Trách nhiệm chu toàn... quá thiết tha.
Một mình gánh vác chuyện đa đoan...
Xóm dưới, làng trên, cả nước non.
Thân gái dặm trường, không hề quản,
Quyết chí một lòng, dạ sắt son.
Cả nước Mỹ nầy, một tay Nàng,
Chưa một lần lên tiếng thở than.
Lên non, xuống biển, sông hồ khắp...
Ba tháng nhuộm xong, cả giang san.
Tôi muốn phụ công, Nàng lắc đầu,
Có đáng gì, Chàng phải lo âu!
Thêu, thùa, nhuộm, dệt, là chuyện thiếp,
Non nước Chàng lo, chuyện bể dâu.
Tôi muốn phụ pha màu với Nàng,
Làm thinh, nói lãng chuyện đâu xa.
Ngầm bảo thân trai lo việc khác,
Còn chuyện nội gia, phận đàn bà.
Tôi khen Nàng, sao quá tài tình,
Khéo lựa màu pha, sắc lung linh.
Hỏi học ở Nàng kỹ xảo ấy,
Nàng chỉ mĩm cười lẵng lặng thinh.
Tôi mời Nàng, đến thăm quê tôi,
Đem mùa Thu về... đẹp đất trời.
Việt Nam nước tôi, kỳ vĩ lắm ,
Nàng hãy nhuộm đi... trên cả tuyệt vời!
Này nhé, Trường Sơn nối đuôi nhau...
Lá đủ màu pha, hun hút cao.
Như cảnh thần tiên, Non Bồng ấy,
Nhìn xuống biển xanh, sóng rạt rào.
Những đảo rải xa... lấm tấm vàng,
Thiên hạ ngẩn ngơ... ngắm Thu sang.
Sóng bạc trăng về... đêm Thu sáng,
Thuyền tôi đưa Nàng, gợn tình lan...
Rừng Cát Tiên, còn nguyên sinh,
Nàng nhuộm sao cho thật hữu tình.
Chim, thú vui mừng chào Nàng đến,
Nàng Thu phương xa, xinh thật xinh.
Còn bao nhiêu rừng... đang gọi mời,
Hãy đem tài, tô điểm khắp nơi...
Giang sơn tôi thêm phần tuyệt mỹ,
Bức tranh Nàng Thu, đẹp nhất đời.
Đãi công Nàng: bằng gạo Nàng thơm,
Xoài cát Hoà Lộc, bưởi Biên Hòa.
Trà Thái Nguyên, vải Thiều đất Bắc,
Nem Lai Vung Sa Đéc, dừa Bến Tre...
Hang, động, quê tôi thật tuyệt vời,
Tôi sẽ đưa Nàng đi viếng khắp nơi ...
Như cảnh thần tiên, bao thạch nhũ,
Thiên Đường, Phong Nha, Hạ Long... thiết tha mời.
Nàng lên thăm “nóc nhà Đông Dương”,
Ruộng bậc thang, Tây Bắc lạ thường.
Qua bao dốc đèo, núi non hùng vĩ,
Dừng lại “Cổng Trời” nghe chuyện đau thương!
Sông nước miền Tây, trái ngọt cây lành,
Cuộc sống thanh bình, chẳng muốn đua tranh.
Đồng lúa mênh mông... cò bay thẳng cánh,
Mời Nàng tiệc vui, ngập ánh trăng thanh.
Lòng tôi đó... Nàng lẵng lặng thinh?!
Buồn bã bước đi... như vô tình!
Chắc quê tôi nghèo, Nàng không đến,
Thôi! Đến mà chi? Khi người bỏ ra đi!
Lâm Văn Bảnh
Minnesota
Nóc nhà Đông Dương: đỉnh Făng Xi Păng.
Cổng Trời: trại giam tù cải tạo Cổng Trời rất khắc nghiệt, nhiều người chết ở đó.