Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Thơ Lâm Văn Bảnh - NGƯỜI EM KIẾN PHONG

21 Tháng Tư 201712:26 CH(Xem: 15073)
Thơ Lâm Văn Bảnh - NGƯỜI EM KIẾN PHONG
NGƯỜI EM KIẾN PHONG

 

kp

Anh có biết Kiến Phong?
Quê người yêu tôi đó!
Quê hương nàng tuy nhỏ,
Nhưng lắm anh tài thuở nọ đứng lên.

Tôi chọn gái Kiến Phong,
Vì lòng đã nghĩ:
Chắc nàng chung thủy,
Như những người bền bỉ núi sông.

Anh có biết Kiến Phong?
Ngồi đây nghe tôi kể:
Có con đò khệ nệ...
Những rừng... bom, đạn... réo quanh năm.
Con sông im, thuyền mỏi trở về nằm,
Đỉa, muỗi , ngập đồng... theo nước lũ...!

Rừng Kiến Phong bây giờ đầy dã thú,
Một bận kéo về... đắp ụ, xẻ đê.
Chém giết dân đen, khổ não tư bề,
Chim muông sợ, gớm ghê, đành xa lánh!

Ruộng Kiến Phong, bây giờ thành hoang lạnh!
Cây cỏ mọc đầy... nhà tạnh bỏ đi hoang!
Dân Kiến Phong, lắm nỗi cơ hàn!
Đất nước đó, chịu tang, mấy lần binh lửa?!

"Ai về Đồng Tháp,
Mà nghe cây cỏ lá hoa,
Chiều nao giặc về tàn ác,
Làm cho thây đổ máu sa..."

Ôi! Lời ca, tiếng ca...
Quê người yêu, nước mắt chan hòa.
Tôi nhớ đêm đêm... buồn đan lẻ,
Rưng tầm tay nhỏ, quyện mây xa.

Thây người đổ... Tháp Mười cũng đổ,
Tan tác rồi... từ độ chiến chinh.
Tháp Mười chôn bao chuyện bất bình!
Gạch ngã vụn, chuông nhà thờ nức nở...!

Mai, anh về dưới Kiến Phong,
Nhắn dùm tôi với... kẻo trông Nàng chờ.
Người tôi yêu đẹp như mơ,
Làm thân chinh chiến, đâu hờ duyên ai.
Có đêm thức trọn canh dài,
Anh ơi, tôi ước ngày mai tương phùng.
Nhắc dùm tôi, chuyện "thủy chung",
Dẫu chưa "đính ước" nhưng cùng hiểu nhau.
Mai đây, lưu bước phương nào,
Hẹn làm sao được, mà trao ước thề.

Mai, anh về dưới Kiến Phong,
Xem dùm tôi với: dòng sông năm nào.
Bây giờ, nước đã lên cao,
Con thuyền năm cũ, cắm sào đi chưa?!
Thuyền đi chưa? Mưa về gió núi,
Có biết không Người, lầm lũi đêm đêm...
Tôi đi xây mộng êm đềm,
Giết thù, tôi nhớ hoa tim gởi về.
Lá thư mỏng, tên đề giấy trắng,
Nhớ Em thôi, mưa nắng dãi dầu.
Anh đi nay được bao lâu?
Mà chừng như đã... tóc màu điểm sương!
Chợt nhớ đến nửa đường gió bụi!
Chiến chinh còn giăng núi sầu vơi!
Quê hương ngút lửa tơi bời!
Giặc về... xóm rụi... ngập trời thương đau...!

Bao giờ, về dưới Kiến Phong?
Thăm người tôi mến, thăm đồng lúa xanh.
Có chim ríu rít trên cành,
Có nàng thôn nữ, đón anh bước về.
Có trăng lên ngập đồng quê,
Chiều hôm vẳng tiếng vọng về xa xa...
À ơi... Anh ở lại nhà,
Tan rồi binh lửa, dân ta thanh bình.
Tháp Mười lên mộng, lên xinh,
Chan hoà trong ấy... bao tình nước non.

Bao giờ, về dưới Kiến Phong?
Thăm dòng sông cũ, thăm người tôi yêu.
Người tôi yêu, mỹ miều duyên thắm,
Có mắt buồn, lắng đọng sầu tư,
Có tóc mây, buông suối chảy lừ đừ...
Có da mịn, môi hồng tô nhung nhớ.
Ai bước đi... không từng bỡ ngỡ,
Đêm xa nhìn... không nhớ không mong...
Kiến Phong ơi? Cho ta gởi lại lòng,
Mai, ta hẹn... chôn xong mùa giết giặc.

Lâm Văn Bảnh
NQ K2 Minnesota 

 

* Tháng tư, nhớ chuyện xưa khi quê hương tràn khói lửa.
* Kiến Phong bây giờ là Đồng Tháp.
04 Tháng Tư 2010(Xem: 69983)
bất ngờ phố cổ chiều vàng nắng xao xuyến lòng ai chợt bâng khuâng tôi đã gặp em từ lâu lắm, hay mới hôm nào giữa phố xuân?
04 Tháng Tư 2010(Xem: 71410)
Yêu nhau tha thiết giữ gìn nhau Tình ngát hương trinh tự thuở nào Cố giữ trong lòng hương kỷ niệm Cho tình đẹp mãi đến ngàn sau…
16 Tháng Ba 2010(Xem: 70815)
Cái thời nghe Lòng Mẹ của Y Vân Chị với em khóc chung nỗi niềm không ai dỗ Đời học trò nghèo muôn vàn khốn khó Chị nhường em tập vở mới, bút chì màu
13 Tháng Ba 2010(Xem: 58398)
Sẽ hát tặng cho trăng Một bài ca của biển Giữa trời đêm thinh lặng Tiếng sóng vỗ thật hiền
07 Tháng Ba 2010(Xem: 55478)
Mỗi lần Xuân đến hoa khoe sắc Ray rức lòng con nỗi nhớ quê Nhớ dáng Mẹ hiền lần gậy trúc Ngóng đợi con về tận cuối đê...
07 Tháng Ba 2010(Xem: 54511)
Em đâu biết cũng vì hương trên tóc Cuốn hồn tôi bay mất tự bao giờ Tôi ngắm hoài cho hương tóc lạc vào thơ Và thầm đếm vu vơ từng sợi rối
07 Tháng Ba 2010(Xem: 56164)
MISSOURI sóng bạc đầu Nhưng ĐỒNG NAI vẫn xanh màu trong tôi Chiều buồn đứng ngắm sông người Ngỡ mình đang đứng giữa trời Quê Hương!
07 Tháng Ba 2010(Xem: 55773)
Bên ngoài khung cửa sổ Là gió thổi lay lay Cùng lá cây thổ lộ Về những vầng mây bay.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 76824)
Tháng ba gi ó về đong đưa nỗi nhớ Giàn hoa vàng có kịp nở chiều nay? Để con về thấy vườn nhà rực rỡ Nhờ mẹ yêu thương chăm tưới mỗi ngày.
02 Tháng Ba 2010(Xem: 77312)
Có bao giờ anh mơ? Một ngày tràn nắng ấm Gom lại tình đã vơi Chất chở đầy tim nóng Nồng nàn bước chân qua?…
02 Tháng Ba 2010(Xem: 76450)
Tuyết trắng đùa vui suốt đêm qua Phủ lên cây cỏ, phủ mái nhà Rung rinh, lóng lánh như hạt ngọc Như ánh mắt buồn, giọt lệ sa
26 Tháng Hai 2010(Xem: 75392)
Gặp lại tình cờ tiếng nói đã quen Trong khốn khó quê người còn lời gọi Con sông quê cho tôi vay tiếng nói Bên nầy bán cầu tôi nợ đến kiếp sau .
26 Tháng Hai 2010(Xem: 72848)
Quanh hiu nỗi nhớ, phương trời nhớ Em tiếc làm sao một mối tình Đẹp quá anh ơi! Trời diễm lệ… Tình mình đẹp mãi phải không anh?
25 Tháng Hai 2010(Xem: 62547)
Ừ nhỉ! Thì thôi mình chia tay. Dẫu biết không anh, chân bước lạc loài. Nước mắt tràn mi lấp đầy khoảng tối Nhưng - khi còn anh, tôi cũng vậy thôi!...
23 Tháng Hai 2010(Xem: 54263)
Cả trời sao tưng bừng Mừng lễ hội tháng Giêng Trăng tỏ nỗi niềm riêng Trào tuôn dòng sáng bạc
18 Tháng Hai 2010(Xem: 56840)
Xuân về lại nhớ Xuân xưa, Những chiều tan học đón đưa Em về. Tóc cài Hoa " Bưởi " đê mê, Không ngờ xa cách sơn khê mịt mùng.
13 Tháng Hai 2010(Xem: 50994)
Nhìn Mai chợt nhớ xuân về, Đồng Nai xứ Bưởi, tóc thề, trường xưa. Những chiều ta đứng NÚP mưa, Tình xuân chớm nở, đón đưa mặn nồng.
12 Tháng Hai 2010(Xem: 51844)
Bao chàng cây si trẻ Như cánh bướm vờn quanh Chị tôi cười e ấp Hẳn như còn phân vân
12 Tháng Hai 2010(Xem: 93782)
Trang WEB Nhà Ngô Quyền, trong niềm hân hoan đón mừng Năm mới Canh Dần 2010, xin trân trọng giới thiệu những vần thơ Xuân của những cây bút thân quen của Trang Nhà qua những đề tài không xa lạ có liên quan mật thiết đến mọi người. Rất mong, trong những lời thơ, câu thơ hay cả bài thơ, những người viết mang đến cho Thầy Cô và Anh Chị Em quý mến những đóa hoa Xuân đầy hương sắc. Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
10 Tháng Hai 2010(Xem: 74524)
MẸ là hình bóng thân thương theo con suốt đời từ thơ bé đến khi trưởng thành và còn mãi mãi theo thời gian và qua cả bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông của trời đất.