Sau những ngày dài "51 ngày" nghỉ hè tại Waikiki, Honolulu, Hawaii, chúng tôi trở lại nhà, giấc ngủ chưa quen vì cách nhau tới 6 tiếng đồng hồ. Giờ tại Fairfax Station, Virginia đi trước giờ ở Waikiki, Honolulu, HI, nên 12 giờ đêm ở Virginia là 6 giờ chiều tại Honolulu. Vừa ăn cơm chiều xong, nghe điện thoại reo, ngần ngừ không định nhấc máy trả lời, nhưng khi máy hiện lên hai chữ tiếng Việt, biết được ai gọi...
- Thày ơi, Thày có đọc email không?
- Không Em, mấy ngày qua Thày bận theo dõi vụ bão lốc Mathew cỡ F4 đang hướng về miền đông...
- Thày ơi, Thày Phạm Đức Bảo mất rồi... Em buồn muốn khóc...
- Thày mới nói điện thoại với Phạm Phú Xuân mà không thấy Xuân nói gì cả...
- Hai vợ chồng Xuân&Lân đang trên đường về Saigon...
Chúng tôi vội vàng gọi cell phone cho Xuân trong lúc hai vợ chồng đang lái xe ra phi trường...
- Ba con mất khi nào? Có đau bệnh gì không?
- Thưa Chú: " Ba con mất sau khi đi ngủ".
- Chú buồn lắm... Chú Cô chia buồn với hai con và gia đình.
Mở email, đọc cáo phó và bức ảnh của Ông Bảo được chúng tôi in lớn để bên cạnh ảnh thờ các Anh tôi... Đêm nay chắc không ngủ được... Kỷ niệm từ 1960 khi chúng tôi: Ông Bảo từ Quốc học Huế và chúng tôi từ Trung học Thoại Ngọc Hầu Long Xuyên cùng đổi về trường Ngô Quyền Biên Hòa... Lúc đó Ông Tuấn còn làm Hiệu trưởng, cho tới ngày đón Ông Bảo từ Đức qua Mỹ cùng sống bên nhau cả tháng... tại Richmond và Fairfax Station, Virginia. Lần chót bên nhau là năm 2005... Chúng tôi được Giáo sư Nguyễn Thất Hiệp đưa tới thăm nhà Ông Bảo, trên căn lầu... Dù tuổi đã ngoài 85, Ông Bảo rất sợ bị té ngã, nên ít đi lại, nhưng buổi chiều tiễn đưa chúng tôi trở lại Mỹ do các giáo sư đồng nghiệp Ngô Quyền và các trường khác tổ chức tại nhà hàng "Nhiệt Đới", nguyên là "câu lạc bộ Hải quân VNCH". Ông Bảo cũng nhờ người con trai đưa tới trước nhà hàng, rồi Ông được hai cô tiếp viên của nhà hàng đỡ hai bên đưa vào tới bàn tiệc. Sự kiện này khiến các bạn đồng nghiệp quý mến Ông cũng như các môn sinh Ngô Quyền Biên Hòa trong và ngoài nước cho tới ngày nay vẫn thường xuyên thăm hỏi Ông và các Thày, Cô...
Ai có quay về chốn cố hương
Xa xôi cách trở mấy cung đường
Hỏi giùm: "Người cũ còn nhung nhớ?"
Đất khách bôn ba đời lữ thứ
Quê người lận đận kiếp phong sương
Nhắn hộ: "Tình xưa vẫn vấn vương"
Hãy trả cho em tuổi học trò
Ngồi bên song cửa ghép vần thơ
Đêm về mộng thấy Bà Tiên đến
Se sợi chỉ hồng, kết tóc tơ.
Hãy góp cho em sắc nắng chiều
Trên đồng cỏ úa gió đìu hiu
Phân bua, Vợ nói Sân-Si:
“Muốn đi, cứ tự nhiên đi một mình”!
Tôi bèn “ngậm-miệng làm thinh”
May ra “mai-mốt” tình hình đổi thay
Hơn-Thua biết nói sao đây?
Thì-giờ cạn-kiệt, ai hay giùm mình?
(Cảm xúc qua lời tâm sự của anh Mai Quan Vinh về sự vất vả
tìm con bao năm trường nhưng con gái vẫn còn là ẩn số)
Hôm nay Lễ Cha trên đất Mỹ
Con ở nơi nào có biết không
Mong gặp con, không buông hy vọng
Nên đêm đêm lệ vắt thành dòng!
Để chi em biết không?
Để ta được yêu em lần đầu
Và em cũng trọn vẹn yêu ta lần cuối
Ta sẽ nhìn em say mê đắm đuối
Bàn tay em bối rối nắm tay ta
Ta dìu em đi khắp nẽo gần xa
Trời sinh em ra cho ta hạnh phúc.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.