Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - MỘT THỜI HƯỚNG ĐẠO

02 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 86131)
Nguyễn Thị Thêm - MỘT THỜI HƯỚNG ĐẠO

MỘT THỜI HƯỚNG ĐẠO


trai_he_dl-5-large-large


Đọc bài "Sinh Nhật Bi Pi" của Diệp Hoàng Mai tôi thấy mình thật xấu hổ.

Đã lâu lắm rồi tôi không dám nhận mình là hướng đạo sinh, dù tôi đã nghiêm chỉnh chào và tuyên hứa để gia nhập hướng đạo. Bài viết của Diệp Hoàng Mai nhắc đến anh Thuyết cho tim tôi nhói đau. Người Đạo trưởng dễ thương của chúng tôi đã an nghỉ lúc nào tôi cũng không hay. Những hướng đạo sinh Thiếu đoàn của tôi trôi dạt nơi nào tôi cũng không biết, thì sao tôi có thể nhận mình đã từng là Hướng đạo?

Cuộc sống và chiến tranh đã bắn tôi xa mọi người thân yêu, đã đẩy tôi trôi dạt về nơi này. Khi mái tóc đã bạc nhiều, tôi mới có dịp tìm về những gì mình từng đã gắn bó: Ngôi trường ngày xưa mình học, và những người Hướng Đạo của một thời xưa cũ.

Tôi nhớ anh Thuyết người mập mập, lùn lùn phúc hậu. Những đêm lửa trại, chúng tôi thường nắm tay nhau hát đùa “Mập! Mập mà lùn! Mà lùn, mà lùn, mà lùn…” để trêu ghẹo anh Đạo trưởng. Tôi nhớ anh có hai cô con gái thật đẹp và hoạt bát. Hai cô luôn làm quản trò hay quản diễn trong những lần sinh hoạt. Bài hát "Nhớ Đức Bi Pi xưa" là bài hát mà không một hướng đạo sinh nào của Đạo Trấn Biên không thuộc.

trai_he_dl-1-largetrai_he_dl-9-large
Gấu Hì- Nguyễn Văn Thuyết Các trại sinh dự trại hè Đà Lạt.

Kỳ trại hè ở Đà Lạt vào khoảng năm 1968-69, tôi dẫn Thiếu đoàn của tôi cùng các thiếu đoàn nam, tráng và ấu đi dự trại. Đạo Trấn Biên do anh Thuyết làm đạo trưởng, đã được Không đoàn Kỹ thuật & Tiếp vận phi trường Biên Hòa tài trợ phương tiện vận chuyển bằng máy bay. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được đi máy bay. Cái cảm giác lạ lẫm, khám phá và mới mẻ đã làm chúng tôi ngây ngất. Đà Lạt mờ trong sương và những cơn mưa. Chúng tôi phải thi nấu ăn trong thời tiết như vậy. Củi thông phải lấy về còn ẩm ướt, và mọi thứ đều rất khó khăn trong khi hoàn tất bữa cơm tập thể. Dốc cao trơn trợt, tôi mấy lần phải kéo các em đứng dậy. Trò chơi Tìm Kho Báu khiến chúng tôi mệt muốn bở hơi tai. Đêm lửa trại bập bùng, tôi thấy mình sung sướng quá khi cùng các em hát vang dưới bầu trời Đà Lạt tuyệt vời.

trai_he_dl-3-large

Chuyến bay đưa các trại sinh Đạo Trấn Biên đi trại hè Đà Lạt.

trai_he_dl-2-large
Trưởng Nguyễn Văn Thuyết - Trưởng Trần Văn Tiến và các cố vấn Hoa Kỳ.


Ngày cuối cùng chia tay mới thật là vui. Các đoàn khác ở khắp nơi tìm nhau đổi đồ lưu niệm. Tôi bị đổi tất cả: Áo, khăn quàng, huy hiệu, gậy... cho đến lúc có một chị đến đề nghị trao đổi. Tôi nhìn lại tôi, và xin lỗi là tôi không còn gì là của riêng tôi. Chị nhìn tôi một lượt và reo lên "Tìm ra rồi, chị còn sợi dây chuyền là của chị" Sợi dây có cái mặt chữ T là tên tôi nên chị biết. Thế là hai đứa lột dây chuyền đổi cho nhau. Kỹ niệm đó theo tôi mãi đến giờ. Rất tiếc, sau ngày 30/4/75 tôi không có ở nhà. Tất cả những đồ lưu niệm, sưu tầm của tôi đã bị thất lạc cả. Những huy hiệu của các đoàn Hướng Đạo khác, các huy hiệu binh chủng, gậy đi rừng chạm khắc công phu , những bộ sách giá trị tôi để dành tiền mua v.v ... Tất cả đã theo cơn sóng đổi đời mất đi tất cả.

 trai_he_dl-8-large-contenttrai_he_dl-6-large-content

Cuộc sống hướng đạo có nhiều niềm vui rất bất ngờ. Một lần vào dịp Tết, các đoàn chúng tôi ở Long Thành tráng, kha, thiếu, ấu tổ chức đi trại ở Vũng Tàu. Mãi vui chúng tôi chơi đến hết kinh phí, không có tiền để đi về. Thế là chúng tôi đi múa lân kiếm tiền lộ phí. Tôi đi chào từng nhà xin trước, các trưởng khác mang lân đi múa. Kỳ đó không những dư tiền về xe, mà các em còn có dịp thực hành bài học ứng phó trước khó khăn.

Ngày cưới tôi, các trưởng và các em hướng đạo đến nhà riêng của tôi để trang trí. Các em dán giấy trang hoàng lại nhà, phụ làm rạp và cuối cùng món quà cưới làm tôi cười nghiêng ngữa. Tôi đã có những ngày sống trong đoàn thể và tình yêu Hướng Đạo đậm đà. Một số em ở thiếu đoàn tôi, ngoài là đoàn sinh còn là học trò nên chúng tôi vô vàn gắn bó.

trai_he_dl-7-large-contenttrai_he_dl-4-large-content

Các trại sinh dự trại hè Đà Lạt.

Tôi đã quên mình là một hướng đạo sinh sau ngày bão nổi. Nhưng có một ngày, tôi đi làm ngoài lô cao su. Tôi phát hiện một người đàn ông đứng tuổi mặt mày xanh dờn, mấy người trai trẻ vây quanh tỏ vẻ rất lo lắng. Tôi dựng xe đạp ở một gốc cao su và tới hỏi thăm. Thì ra đó là đội cày của Công ty xuống công tác. Ông Đội trưởng bị trúng gió giữa lô trong khí trời nóng bức. Không hiểu sao lúc ấy tôi không cảm thấy e ngại hay mắc cỡ, vì mình là phụ nữ giữa rừng cao su hoang vắng với một đám đàn ông. Tôi bước tới, lấy chai dầu trong túi xách, cầm tấm ny long dùng làm áo mưa trãi xuống đất và nói người bệnh nằm xuống. Tôi vạch áo và cạo gió cho ông ta khắp người. Sau đó tôi lấy trong túi ra một viên thuốc cảm, đưa cho ông uống. Khi ông ta khoẻ lại, tôi từ giã và đạp xe đi. Rất bình tĩnh và tự tin. 

Ngày đám cưới đứa cháu gái kêu tôi bằng cô ruột, tôi phát hiện ông sui trai trong đám cưới chính là ông Đội trưởng bị trúng gió hôm trước, và đám rễ phụ là đám tài xế máy cày hôm nào. Gặp tôi, họ cùng “Ồ!...” thật to. Vì lâu nay, họ không biết tôi là ai và ở đâu. Khi họ hỏi thăm tôi, tại sao tôi lại làm như thế? Tôi trả lời không suy nghĩ "Vì tôi là hướng đạo sinh" Câu trả lời phát ra từ cửa miệng, đến tôi cũng không ngờ. Thì ra tinh thần hướng đạo vẫn tồn tại trong tôi, mãi mãi không thay đổi. Và cũng có thể đó là nguyên nhân, để tôi can cường vượt mọi thử thách trong đời.

Khi nhìn những huynh trưởng đã lớn tuổi vẫn sinh hoạt và tự hào trong bộ đồng phục hướng đạo, những chú sói con nghiêm chỉnh đưa tay chào… trong tôi lại dâng lên một niềm hạnh phúc, khi nhớ lại những buổi sinh hoạt ngày xưa.

Cám ơn Diệp Hoàng Mai đã làm cầu nối trong gia đình Hướng Đạo. Cám ơn những ngày sinh hoạt Hướng Đạo thật tuyệt vời. Xin lỗi anh Thuyết, các bạn, các em một thời "Sắp Sẵn". Hãy tha thứ cho tôi, một hướng đạo sinh bị cơn lốc đời cuốn trôi, mà suýt chút nữa thôi tôi đã quên mất đường về…

 

Nguyễn thị Thêm

02/25/13

17 Tháng Ba 2013(Xem: 101489)
Và như vậy tôi mãi mãi là người vợ lính, vui buồn chung với những suy tư và cảm giác của chồng. Những người chỉ huy, đồng đội của chồng dù không ở trước mặt, nhưng là những người bạn vô hình đem lại niềm vui cuối đời cho chồng tôi
09 Tháng Ba 2013(Xem: 74291)
Sinh nhật năm nay không như năm ngoái vì bắt đầu từ hôm nay, tôi đã là một người già thật sự ở đất nước này.
09 Tháng Ba 2013(Xem: 102810)
Nghe con hỏi một lần nữa rằng bố muốn biến đi đâu với máy thời gian, tôi càng trầm tư, không ngờ câu trả lời khó hơn tôi tưởng. Ði đâu bây giờ?
08 Tháng Ba 2013(Xem: 97629)
Thời Thơ Dại cũng đến, qua đi, để lại những kỷ niệm hay dấu khắc khó phai mờ, và nhiều khi nó trở thành những vết sẹo mà thời gian hay thuốc men không thể xóa!
02 Tháng Ba 2013(Xem: 102544)
Gặp lại Đức Ông sau chuyến "công tác" nóng bỏng, các thuộc hạ đều vui mừng hớn hở vì biết nơi trái đất này vừa thoát khỏi một tai họa kinh hoàng!!!
28 Tháng Hai 2013(Xem: 13702)
Nếu ai hỏi tôi khoảng thời gian nào đẹp nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời: khoảng thời gian cắp sách đến trường. Đó là những năm hạnh phúc nhất. Tuổi học trò thật vô tư, thật yêu đời và thật ngổ ngáo dễ thương.
21 Tháng Hai 2013(Xem: 99342)
Lại thêm một bạn bè khóa 8 NQ đi xa, xa thật xa. Sau Nguyễn Văn Hiền, Đinh Đoài Chính. Lại thêm một chiếc ghế trống vắng nữa.
21 Tháng Hai 2013(Xem: 103705)
Cám ơn người bạn già đã cho tôi một cái tên thật nhiều kỷ niệm. Cám ơn cuộc đời đã cho tôi một thời để yêu và để nhớ.
18 Tháng Hai 2013(Xem: 92423)
Giấc mơ dang dở quặn lòng, bởi tôi cũng không biết giề lục bình biếc xanh quê cũ, vẫn được trôi thênh thang cùng dòng sông quê nhà hay mắc cạn đầm lầy ở một khúc quanh ...
16 Tháng Hai 2013(Xem: 101183)
Tặng các em học sinh trung học Ngô Quyền, Biên Hòa và các chiến hữu ĐĐ 3/463 ĐPQ, tiểu khu Biên Hòa
15 Tháng Hai 2013(Xem: 82592)
Tình anh em, tình đồng môn luôn được gìn giữ và bồi đắp “Thật Lòng Với Trường Xưa”. Cũng cần có những tấm lòng để giữ mãi nụ cười đầu xuân.
04 Tháng Hai 2013(Xem: 104112)
Một năm nữa sắp qua, thêm một mùa Xuân tha hương. Lại thêm một tuổi…“Xuân bất tái lai”–
01 Tháng Hai 2013(Xem: 78715)
Nhà tôi lúc đó ở gần chợ, nên tôi nhớ như in, tôi ngửi rất rõ mùi Tết vào những ngày cuối năm.
18 Tháng Giêng 2013(Xem: 53899)
Các cô cậu bé trung học đệ nhất cấp trí óc còn tinh khôi, khắc ghi lời dạy của cụ Nguyễn Đình Chiểu và lời giảng của Cô, mang theo suốt đời người. Học trò con gái nhìn Cô như một cô Tiên bước ra từ huyền thoại.
17 Tháng Giêng 2013(Xem: 88603)
Với tư cách ngừơi cha Tôi xin cám ơn tất cả những người đến dự hai ngày tang lễ Christine và luôn cả mọi thăm hỏi chia buồn qua internet của nhiều người khác.