Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn thị Thêm - ÁO TRẮNG NGÔ QUYỀN

Monday, August 26, 20241:27 AM(View: 8969)
Nguyễn thị Thêm - ÁO TRẮNG NGÔ QUYỀN
tựa ÁO TRẮNG NGÔ QUYỀN

Tôi đứng bên ngoài cổng trường Ngô Quyền. Chiếc áo lính còn dính đầy bụi đường. Tôi về đây để tìm em, người con gái tôi yêu, cô nữ sinh Ngô Quyền xinh đẹp. Tôi đã tự nhủ với mình hàng ngàn lần là hãy yêu em trong thầm lặng. Đời lính chinh chiến đối diện với hiểm nguy chết chóc. Hãy để để em được vô tư, hồn nhiên trong tuổi thần tiên con gái như nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên từng viết:

tôi sẽ không tới trường vào những giờ tan học
để em còn tung tăng hồn nhiên cười
 nhí nhảnh ăn cà-rem dọc đường
mà tối về ngủ ngon *
tôi sẽ không tới trường vào những giờ tan học
để em còn như gương vô tư cười
 phản chiếu những nụ-đời-yêu-thương
(Nguyên Do của Nguyễn tất Nhiên)

 

Nhưng mà không thể được. Mỗi lần đi ngang qua một ngôi trường, mỗi lần thấy những tà áo dài trắng bay bay giờ tan trường tôi lại nhớ em da diết. Khúc phim về em cứ tràn về đầy ắp giấc mơ.
..........

 

Tôi học đệ nhị A, em học đệ tứ. Mỗi sáng đi học em đi ngang nhà tôi. Nụ cười em tỏa sáng. Mắt em long lanh cười trong nắng. Tà áo dài em trắng xóa bay bay trong gió. Trường Ngô Quyền có hàng trăm tà áo dài như thế, nhưng sao tôi chỉ thấy áo em quá đẹp. Áo lụa trắng của em dường như có phết lên một làn khói trắng nhẹ nhàng. Em bước đi hồn nhiên. Cả người em quấn quít bởi tà áo dài và chiếc quần trắng tinh anh. Em đi qua khỏi cổng nhà, tôi ung dung bước ra đường để đi học.

 

Tôi đi cách xa em một khoảng đường. Con đường xóm nhỏ đi về hướng trường Ngô Quyền chừng 15 phút đi bộ. Có nhiều khi em chợt quay lại nhìn tôi, tôi giả vờ quay đi chỗ khác, mặt cố giữ vẻ tự nhiên. Con đường này đâu phải của riêng em. Ai cấm cản tôi đi sau em để đến trường. Gần tới trường tôi quẹo vào con đường tắt lên lầu nhìn xuống. Nhóm con trai hay đứng như vậy để chỉ chỏ bình phẩm phe tóc kẹp dưới lầu. Em làm sao biết được tôi đã để ý đến em. Cô nữ sinh đẹp nhất, dễ thương nhất trong đôi mắt của tôi.

 

 

Ừ tôi là một gã con trai si tình. Tôi yêu dáng em thon thả với tà áo dài trắng học trò. Tôi yêu mái tóc thả buông lơi trên đôi vai nhỏ nhắn. Yêu tiếng em cười hồn nhiên với bạn. Đó có phải là tình yêu chín chắn của trai gái hay không tôi không biết. Chỉ biết mỗi sáng chờ em đi qua ngõ nhà tôi. Tôi bước sau em để nghe niềm vui buổi sáng dịu dàng. Bài học dễ hiểu hơn và tôi yêu ngôi trường này biết mấy.

 

Tôi chưa bao giờ dám đứng đối diện trước mặt em để ngắm kỹ em một lần. Nhưng không thấy em đi ngang nhà là tôi thấy mình lẻ loi, trống vắng một cái gì đó không tên. Tôi ước: "Giá như em có anh trai học chung lớp với tôi, tôi sẽ có dịp đến nhà em làm quen "Thế nhưng nghe đâu nhà em không có anh trai và em là con gái rượu. Thảo nào em như công chúa, xinh đẹp, dễ thương.

 

Em ngọt như viên kẹo
Anh nuốt vào trong lòng.
Đôi mắt em sáng trong
Trinh nguyên ngày mới lớn.

 

                             Nhà thơ Ngô Quyền Nguyễn Tất Nhiên đã nói dùm tôi những điều muốn nói.

 

áo em trắng cả sân trường trắng
 tan học chiều nay có ngẩn ngơ?
chiều nay anh ở xa lăng lắc
 không cách chi về đón tiểu thơ! *
chiều nay anh ở đất bon chen
cái mộng tan theo cái thấp hèn
cái thực lem theo ngày sống vội
không cách chi dài phút nhớ em!
 "Chuông Mơ Nguyễn Tất Nhiên"

 

Bây giờ, tôi đứng trước cổng trường và tôi nghĩ về em. Em như một tiểu thơ sang cả. Tôi: Anh chàng chuẩn úy mới ra trường tay trắng thật nghèo. Ngày trước, tôi yêu em nửa năm đệ nhị đến giờ nhưng chưa một lần dám hẹn hò. Có một lần tan trường  trời mưa bất chợt. Đi sau em tôi bước vội và bật dù che cho em. Tôi nói với em rằng tôi và em về chung đường, tôi đã từng thấy em đi ngang nhà tôi. Em nhìn tôi mím môi cười bẽn lẽn. Có lẽ như em muốn nói: " Em biết tỏng anh là cái đuôi theo em mỗi sáng". Nhìn em cười, hàm răng trắng có cái răng khểnh dễ thương. Đôi má dấu hai đồng tiền nhỏ xíu. Tôi cười nói với em: "Sau này chắc là em giàu lắm". Em mở to hai mắt hỏi lại tôi "Sao anh lại nói vậy."  "Vì tiền em cất không ai lấy được". Em lại ngây thơ phân bua: "Làm gì có, má chỉ cho em đủ tiền tiêu vặt thôi!" Ôi! Sao mà em ngây thơ dễ thương đến vậy.

 

Thế là tôi với em quen nhau. Mỗi ngày đi học qua đi, tôi và em biết nhau nhiều hơn. Con đường đến trường bỗng dưng ngắn lại. Mới đầu trong đôi mắt em, chúng tôi chỉ là quen thân của hai cô cậu học trò chung trường khác lớp. Một sáng ngồi chờ em qua, tôi bắt gặp em chậm mấy nhịp chân, em quay vào sân nhà tôi tìm kiếm. Bắt gặp đôi mắt tôi đang nhìn em say đắm. Em cúi đầu, mặt đỏ bừng chân bước vội. Tôi đi nhanh ra khỏi cổng, rảo bước theo em cho kịp. Tôi như say với nắng sáng chan hòa, tôi như bước lên những cung bậc đẹp nhất của hạnh phúc khi bắt được trong đôi mắt em có tôi trong đó.

Tôi lúng túng vụng về hỏi em về tiết học hôm nay. Em cúi đầu mặt đỏ bừng trả lời e thẹn. Thật lòng tôi muốn em đứng lại để tôi nhìn em rõ hơn. Để tôi tìm tôi trong mắt em và trong trong trái tim em?

 

Để tôi say nắng ngọt mềm.
Để tôi được thấy tình em một lần
Để tôi được sống bội phần
Mùi hương mái tóc lâng lâng tim này.

 

Thế rồi tình yêu đến với đôi trái tim còn thơm mùi giấy mực. Tình yêu trong veo như màu áo trắng học trò. Tôi chưa dám tỏ tình, chưa một lần dám nắm tay em Chỉ đi gần em và nhìn em thôi tim tôi cũng lạc nhịp. Tôi như say nắng, say em, say trong hạnh phúc vô bờ của một gã con trai mới lớn.

 

khi em cùng nắng tan trường
áo đơm hương gió lòng thơm hương chiều
có người không biết rằng yêu
phần ai quả tráp khăn điều phúc ai?
 khi em mỏng mảnh hình hài
nơ nhung cho tóc đừng bay mất hồn
 có người ngơ ngẩn hoàng hôn
hay hàng trụ điện suốt đường tương tư?
Minh Khúc 3 - Nguyễn tất Nhiên
 

Mùa hè sắp đến, tôi căng như dây đàn trong suốt học thi. Tôi yêu em nên cố gạo bài để mình không thi rớt. Phải đậu để được tiếp tục cùng em đến trường, Để có thể chở em đi dạo phố, đi Cù Lao ăn quà vặt. Tôi đã vẽ ra cho mình một tương lai rất đẹp có em trong đó. Tôi sẽ nắm tay em run run tỏ tình. Sẽ là tôi và em nhìn nhau say đắm. Tôi sẽ chở em ra công trường Sông Phố, đi chợ Biên Hòa. Em sẽ ngồi sau xe và ôm tôi thật chặt. Tôi chìm trong mơ ước có em. Gã con trai khờ là tôi cả đêm thao thức.

 

Thi đậu, tôi sẽ tiếp tục năm cuối cùng trung học Ngô Quyền, Tôi sẽ cùng em đi học mỗi ngày. Rồi tôi sẽ lên đại học, em xong tú tài tôi sẽ nói cha mẹ trầu cau sinh lễ để cưới em về nhà. Giấc mơ hạnh phúc khiến tôi bay bỗng ngây ngốc mỉm cười mỗi khi nghĩ đến em.

 

chở em đi học mưa nhòa
đường loang loáng nước lập lòa loáng cây
lạnh vừa đủ siết vòng tay
run đi em để sau này… nhớ nhau…
Nguyễn Tất Nhiên

 

Thế nhưng đời không như là mơ, tôi đã không may mắn trở thành cậu tú. Tôi hụt hẫng, đau đớn và bất lực khi tên mình không nằm trong danh sách thí sinh thi đậu tú tài. Đồng nghĩa đời tôi bước vào một khúc rẽ của định mệnh. Thời buổi chiến tranh lên cao ngất, chiến tranh như chiếc thang đưa chúng tôi gần hơn với cái chết. Tôi dại dột, nhút nhát chưa một lần dám nói yêu em, chưa hứa hẹn điều gì thì sao tôi có gì ràng buộc đời em.

 
Khi em bước nhẹ dường như
không gian mà một tờ thư tỏ tình
có người vừa tức giận mình
vừa không biết phải theo nhìn... để chi?
khi em là nắng xuân thì
là mưa trung học ước gì song đôi
có người – không phải là tôi 
Nguyễn Tất Nhiên
 

Mùa hè em nghỉ học, không còn đi ngang nhà tôi. Tôi vào quân trường em muốn tìm tôi cũng không thấy. Mặc cảm thi rớt, tự ái đàn ông, mệt mỏi thể xác, căng thẳng những giờ huấn luyện, tôi dấu tình yêu em một nơi thầm kín nhất của trái tim. Tôi nhận ra mình yêu em nhiều hơn mình nghĩ. Cố che dấu cảm xúc của mình nó càng vùng dậy mãnh liệt để tôi nhớ em da diết.

 

Và tôi đứng đây, nơi sân trường Ngô Quyền chờ đợi em. Tên chuẩn úy mới ra trường chờ đợi một phép màu của tình yêu.

 

Tình yêu vốn không có tội
Tình yêu thượng đế đã trao  cho loài người.
Để thấy thiên đàng mở cửa.
Khi mắt trong mắt.
Đôi bàn tay siết chặt.
Giọt lệ mừng vui rơi xuống.
Trên đôi mắt người tôi yêu.
Tôi ôm em ấy vào lòng
Và từ phút đó em là của tôi
Người yêu, người vợ tôi sẽ gắn bó cả đời.
........

 

 

Tôi thay chiếc áo trắng để trở về thời gian hơn 50 năm về trước. Em bước ra trong chiếc áo dài trắng học trò. Chúng tôi con cái đã thành danh và có cuộc sống riêng. Hai vợ chồng già hủ hỉ có nhau. Em vẫn là nụ hồng trong trái tim tôi. Tôi vẫn là gã si tình khờ khạo luôn nuông chiều để em làm nũng.

Năm mươi năm hơn cho tóc tôi sói nhiều hơn cũng như em mỗi tháng đều phải nhuộm. Em có mũm mĩm hơn một chút cũng như tôi bụng hơi to như có bầu vài tháng. Da em có những nét nhăn, da tôi cũng chẳng khác gì. Tất cả những thay đổi trên thân thể em cũng như tôi đều theo luật tự nhiên trời đất. Thế thì tự nhiên chấp nhận và chăm sóc lẫn nhau.

 

50 năm chúng tôi đã chịu đựng thử thách cam go sau cuộc đổi đời. Em đã vì tôi đóng vai trò trụ cột gia đình làm mẹ làm cha đưa các con đi từng bước vào đời. Ơn em tôi không có gì đáp trả, chỉ có yêu em nhiều hơn và trân trọng mối tình này.

 

Hôm nay chúng tôi cùng nhau đi dự tiệc họp mặt Ngô Quyền. Chúng tôi coi đây là ngày kỷ niệm tình yêu hai đứa. Tôi không còn nhìn em đắm đuối say mê. Không còn xốc nổi bất cứ lúc nào cũng muốn ôm hôn em. Không còn là bình dấm chua lúc nào cũng muốn em là của riêng mình. Tôi và em là hai người tình tri kỷ là nghĩa vợ chồng. Chúng tôi tuy hai nhưng là một để trân trọng, tin cậy nhau.

 

Hôm nay hai học sinh già trường Ngô Quyền đi dự ngày họp mặt hàng năm. Tôi mở cửa xe cho em bước xuống. Tôi đi sau em để thấy tà áo dài trắng bay bay. Nắng Cali buổi sáng tháng bảy dịu dàng.

Người yêu của tôi. Cô nữ sinh Ngô Quyền xinh đẹp của tôi. Vợ của tôi. Mẹ của các con tôi. Bà của các cháu tôi đang đi trước mặt. Tạ ơn trên đã cho tôi gặp và yêu em.  "Cô nữ sinh trường Ngô Quyền Biên Hòa ngày ấy"

Nguyễn Thị Thêm 

Kính thưa các bạn.

Tôi viết bài này để tôn vinh tà áo dài trắng. Tôi tin chắc các bạn cũng vậy cũng yêu chiếc áo dài trắng thật đẹp, thật tinh khiết của thời đi học và đến bây giờ. Chiếc áo dài ôm trọn thân hình tuyệt mỹ của tuổi thanh xuân con gái. Từng đường cong cơ thể như thật kín đáo trong chiếc áo dài, nhưng cũng thật gợi cảm không thua bất cứ trang phục nào trên thế giới.

 

Và thế tôi xin mượn âm điệu bài hát 'NGÀN THU ÁO TÍM" của nhạc sĩ Vĩnh Phúc và Hoàng Trọng để diễn tả cuộc tình thật đẹp của những đôi tình nhân cùng học trường Ngô Quyền Biên Hòa.

 

Bài hát có tựa đề ÁO TRẮNG NGÔ QUYỀN.

 
ÁO TRẮNG NGÔ QUYỀN
 
Ngày xưa theo em, anh rất yêu màu trắng
Ngày xưa thương em, anh nhớ nhung hình bóng
Tà áo trắng ấy thường thướt tha
Dưới nắng chiều gấm hoa
Ngô Quyền trường chúng ta.
 
Từ khi trao thơ, em liếc anh đằm thắm
Và ta yêu nhau, anh quý sao màu trắng
Màu trắng tinh khiết tình chúng ta
Dám đâu cầm lấy tay
Chỉ nhìn thôi đã say.

Điệp khúc)
 
Anh yêu em yêu tóc buông bờ vai
Anh yêu em muốn ôm trong vòng tay
Anh yêu em muốn đưa em dạo chơi
Biên Hòa chiều nắng phơi, cho yêu thương đầy vơi
 
Em ngây thơ áo trinh nguyên màu trắng
Em xinh tươi bước bên anh chiều rơi
Em vô tư có hay anh thầm mơ
Rước em về nhà ngay  mùa hè tới.
 
 
Nhiều năm qua đi anh vẫn yêu và nhớ
Màu áo năm xưa với dáng em nhỏ bé
Màu trắng tinh khiết tình xa xưa
Biên Hòa chiều nắng thưa
Nhớ hoài em biết chưa?
 
 
Chiều nay bên anh với áo em màu trắng
Ngày vui hân hoan áo em xinh đẹp lắm
Áo trắng họp mặt vào mỗi năm
Ngô Quyền trường chúng ta
Hát lên bài hợp ca.
 
Điệp khúc)
 
Anh yêu em yêu tóc buông bờ vai
Anh yêu em muốn ôm trong vòng tay
Anh yêu em muốn đưa em dạo chơi
Biên Hòa chiều nắng phơi, cho yêu thương đầy vơi.
 
Em ngây thơ áo trinh nguyên màu trắng
Em xinh tươi bước bên anh chiều rơi
Em vô tư có hay anh nằm  mơ
Rước em về nhà ngay mùa hè tới.
 
Nhiều năm qua đi anh vẫn yêu và nhớ
Màu áo năm xưa với dáng em nhỏ bé
Màu trắng tinh khiết ngày xa xưa
Biên Hòa chiều nắng thưa
Nhớ hoài em biết chưa?
 
 
Chiều nay bên anh với áo em màu trắng
Ngày vui hân hoan áo em xinh đẹp lắm
Áo trắng họp mặt vào mỗi năm
Ngô Quyền trường chúng ta
Hát lên bài hợp ca.
 
 
Áo trắng họp mặt vào mỗi năm
Ngô Quyền trường chúng ta.
Hát lên.... bài ...hợp ca.
 
Bài hát này là tình cảm gắn bó của những cựu học sinh Ngô Quyền yêu mái trường của mình, trân quý cuộc tình của mình, không phải dùng làm thương mại. Mong rằng nhạc sĩ Vĩnh Phúc và Hoàng Trọng sẽ tha thứ và rất vui khi thấy âm điệu bài hát của mình chạm đến trái tim những người yêu nhạc. Lời bài hát là kỷ niệm của những cặp đôi Ngô Quyền gắn kết từ lúc xuân xanh đến tuổi bạc đầu.

Rất trân trọng.
Nguyễn Thị Thêm


 

Và Đây là Youtube bài hát này. Do anh Hùng khóa 5 Ngô Quyền thực hiện .
 Phỏng theo bài hát Ngàn Thu Áo Tím của nhạc sĩ Vĩnh Phúc và Hoàng Trọng
 với tiếng hát Võ Hà Thông.

 

 ÁO TRẮNG NGÔ QUYỀN

 

 

 

 

 

 

 

 

Tuesday, April 29, 2025(View: 2524)
Nửa thế kỷ trôi qua, chúng tôi đã tha thứ cho những người đã chia cách gia đình chúng tôi, đã đẩy chúng tôi ra biển lớn, sống đời lưu vong. Tha thứ từ rất lâu, nhưng quên thì chắc chẳng bao giờ quên những ngày u ám năm xưa
Monday, April 28, 2025(View: 725)
50 năm quê nhà quê người, quá khứ và hiện tại, mất mát đau buồn và thành quả nhận được. Em yêu hiện tại tốt đẹp này và ước mong tương lai tươi sáng tốt đẹp nhiều hơn nữa,
Monday, April 28, 2025(View: 677)
Là những người miền Nam hiện đang ở hải ngoại, sống cuộc đời tự do, sung túc nhưng lúc nào cũng đau đáu nhớ về quê hương với hồi ức về những năm tháng sống hạnh phúc dưới một chế độ dân chủ,
Monday, April 28, 2025(View: 768)
Quá nửa đêm, mệt lã vì tắm gội liên tục Tôi lịm người đi. Qua hôm sau, Tôi giận đời giận mình tức tốc rời Subic Bay bằng C130 tới Guam để làm thủ tục I94 đi định cư Mỹ.
Sunday, April 27, 2025(View: 1017)
Rất may vài ngày sau tháng 5 năm 1975, Tổng Thống Phi cho phép đổ Việt tị nạn cộng sản vào quân cảng Subic Bay Philippine do quân đội Mỹ trú đóng. Đời Tôi từ nay bắt đầu chuỗi ngày lưu vong, mang nặng nỗi sầu ly hương...
Sunday, April 27, 2025(View: 644)
Tại căn chòi này vào đêm hôm đó Lê Văn Té được đổi tên thành Trần Văn Thế với biệt danh là Ba Thế – cậu Ba Thế. Lê Văn Té cảm thấy vô cùng hãnh diện khi được ba cán bộ lần lượt thay phiên nhau ca tụng cái tên “Ba Thế”
Sunday, April 20, 2025(View: 853)
Xin mời thưởng lãm tác phẩm mới nhất của Duyên
Friday, April 18, 2025(View: 1143)
Tâm thần bà bắt đầu hỗn loạn, bà không biết chuyện gì đã xảy ra với con của mình. Liên tục các câu hỏi hiện ra trong đầu bà “Con mình đã biết nói? Tại sao nó không nói mà chỉ hát?...”.
Friday, April 18, 2025(View: 1757)
Tôi vẫn tiếc một điêu khắc gia khác của Việt Nam, đại uý Nguyễn Thanh Thu tác giả bức tượng Thương Tiếc ở Nghĩa trang Quân Đội Biên Hoà với cuộc đời như một bi kịch lại không được đưa lên màn ảnh nhỏ.
Friday, April 18, 2025(View: 3155)
Thoát hiểm “phá đài TV Qui Nhơn” về Saigon, tối hôm đó Tôi ngủ luôn trong đài vì trúng phiên làm sĩ quan trực Nhân Dân Tự Vệ cấm trại 50%, chia phiên cho anh em canh gác lo về an ninh
Friday, April 18, 2025(View: 2452)
Hôm nay, tôi và bạn bè tam B3, lớp Pháp Văn, có cuộc hẹn gặp gỡ với bạn Đỗ Quang Nam và phu nhân, từ Houston về BH.
Thursday, April 17, 2025(View: 3669)
Nỗi thắc mắc nghĩ ngợi của Tôi nhớ về bạn Đồng Môn cùng lớp Nguyễn Văn Lê tới nay vẫn chưa có tin tức còn sống hay chết!
Sunday, April 6, 2025(View: 1785)
Ở miền tây, chiến trường không ác liệt như miền đông và miền trung nhưng đi hành quân vất vả hơn nhiều vì phải lội sình, có nơi sình lầy cao lên khỏi đầu gối.
Saturday, April 5, 2025(View: 3821)
Tôi viết những gì ghi lại đây là cho chính bản thân mình, với vài người bạn đồng hành là nhân chứng sống chuyến công tác đặc biệt coi như chết hụt tại Qui Nhơn đầu tháng 4-1975.
Saturday, April 5, 2025(View: 2118)
Mấy chục năm qua mỗi khi ngồi nhớ lại đời mình tôi lúc nào cũng nhớ tới Lực. Cậu trai trẻ chân đi cà thọt tật nguyền nhưng luôn dễ thương, yêu đời và tốt bụng.
Friday, April 4, 2025(View: 2465)
Người già tức là người lớn tuổi, còn gọi là người nhiều tuổi hay người cao niên… Thế thì bao nhiêu tuổi mới được gọi là người già, người lớn tuổi hoặc người cao niên?
Wednesday, March 26, 2025(View: 3095)
Chúng em, tất cả những cựu học sinh Ngô Quyền kính chúc Thầy Quýnh, thầy Đạt một ngày sinh nhật 90 tuổi thật hạnh phúc.
Wednesday, March 26, 2025(View: 3016)
Trong số các loại rau dại vô cùng phong phú ở quê nhà, tôi thích nhất là rau càng cua, đây là một loại rau dại mọc khắp mọi nơi, đi đâu cũng thấy.
Wednesday, March 26, 2025(View: 1933)
Thật là kinh hoàng, Tôi không đủ khả năng diễn tả nỗi lo sợ khủng khiếp xảy ra lúc đó, lòng phập phòng nơm nớp chỉ sợ máy bay rớt bất tử vì quá nặng.
Monday, March 24, 2025(View: 2473)
Bữa ăn tối cuối cùng trước ngày “BỎ-HUẾ CHẠY” gồm 6 người, năm người đã quá vãng là Chuẩn Tướng Nguyễn Văn Điềm, TLSĐ1BB rớt máy bay trực thăng chết ở Quảng Ngải.