Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - XIN ĐỪNG

07 Tháng Sáu 20203:25 CH(Xem: 13131)
Nguyễn Thị Thêm - XIN ĐỪNG
Xin Đừng bìa

 

Xin đừng đập phá.

Xin đừng mang theo gạch đá, búa và gậy gộc để đập phá cửa kiếng.

Khi một tiếng bụp vang lên. Những tấm kiếng rả ra và gục xuống rệu rạo. Có khác gì một thây người bị thương quỵ xuống. Trái tim người chủ của nó sẽ đau đớn biết bao. Công sức bao nhiêu năm gầy dựng, Bao nhiêu mồ hôi đổ ra. Bao nhiêu đêm thức trắng để suy nghĩ và làm việc. Họ đã tận lực một đời để gậy dựng nên.

Người chủ của những cửa tiệm kia không hề làm điều chi cho bạn phật lòng. Họ chỉ là dân chúng bình thường như mọi người. Nghề nghiệp của họ là kinh doanh. Họ cung cấp cho bạn những cần thiết trong đời sống. Thuận mua vừa bán, bạn không thích bạn không mua. Họ không gây thù kết oán với ai. Xin đừng đổ đi chén cơm của họ. Xin đừng phá hoại tài sản của họ.

Họ có thể là một người da đen giống như biểu ngữ bạn đang lên tiếng bênh vực và đòi công lý. Nhưng dù họ có màu da gì chăng nữa, họ cũng không dính dáng gì đến điều bất công bạn đang đòi hỏi. Hà cớ gì bạn đập phá, đốt cháy tiệm của họ. Tất cả những thứ đó: cửa tiệm, nhà hàng, tiệm nail, tiệm thuốc... không hề biết hai chữ kỳ thị chủng tộc. Chúng là vật vô tri. Chúng không góp tay vào tội ác. Chúng không có tiếng nói, chúng không đè người nghẹt thở. Please! Xin đừng, xin dừng tay lại.

Xin đừng đập phá và đốt xe. Tôi đã thấy bạn dùng hết sức lực của bạn để đập cửa kiếng và phá những chiếc xe mà bạn không biết của ai. Bạn đã coi chiếc xe như kẻ thù để trút hết phẫn uất. Bạn đã đốt nó, lửa cháy lên tàn nhẫn,  khói đen bốc lên cao mù mịt. Bạn cười khoái trá. Như vậy bạn được gì khi người chủ chiếc xe không hề hay biết, khi công lý không hề được lên tiếng ở hành động này. Bạn đang làm cho công lý bị cong queo mất giá trị. Bạn đang làm ngược những gì bạn đang hô hào.

Xin đừng tràn vào các tiệm, các cửa hàng để hôi của. Hành động đó bôi bẩn giá trị người dân Mỹ . Hình ảnh các bạn đã được quay phim và post lên FB, Youtube, mạng xã hội. Nó chiếm phần lớn tin tức được loan đi  hầu hết các nơi. Hãy nhìn lại mình đi, có phải các bạn đang đòi hỏi cho quyền bình đẳng sắc tộc. đang đánh phá sự bất công, có ông tòa nào mà làm như các bạn không? Có người công dân nào sống trong một quốc gia văn minh làm như các bạn không? Các bạn đang đại diện điều gì?

Xin đừng vào các tiệm thuốc để đập phá và lấy đồ. Những tiệm thuốc đó cần thiết cho những người bệnh, người già. Hàng tháng họ cần thuốc. Sức khỏe người già sẽ như thế nào nếu những tiệm thuốc gần nhà bị đập phá lấy hết thuốc mang đi. Bạn ơi! Công lý không đại diện bằng những hành động hủy hoại tài sản và sinh mạng người dân. Công lý nằm ở thái độ thương lượng sòng phẳng và trật tự. Hãy nghĩ đến ông bà của bạn. Họ sẽ như thế nào nếu đau tim không có thuốc uống kịp thời.

 

Chúng ta phẩn uất và không tán đồng khi một người cảnh sát thi hành công vụ có máu lạnh. Nhưng chúng ta cũng không thể vì lý do đó mà hủy hoại tài sản người dân vô tội, ăn cướp sức lao động của họ, thậm chí còn gây ra cái chết cho nhiều người. Họ sẽ đòi công lý vì họ không hề làm sai, vì họ xứng đáng được bệnh vựa và có quyền đòi công lý. Họ không dính dáng gì với tội ác. Họ thật sự vô tội. Còn các bạn đang gây tội ác , đang phá hoại sự tự do và bình đẳng chủng tộc. Các bạn đang thực hiện hành động của những tên cướp giữa ban ngày.

Tôi dùng chữ các bạn vì tôi còn tôn trọng một chút lương tri trong con người các bạn. Hãy nhìn lại những video mà người ta quây lại và post lên mạng xã hội. Nếu hình ảnh đó bạn thấy xấu hổ thì bạn hãy sửa sai và dừng ngay ý nghĩ bạo loạn. Nếu bạn cười thích thú và hài lòng thì các bạn nên coi lại. Công lý mà bạn đang thực hiện sẽ khiến đất nước tan hoang vô trật tự. Đất nước đó sẽ không thể nào hùng mạnh để đảm bảo đời sống người dân. Bởi vì xã hội không có luật pháp, kỹ cương  thì không còn là một xã hội tốt đẹp.

Đó không phải là nước Mỹ trong lòng mọi người. Đó không phải là một cường quốc đang được thế giới khâm phục. Các bạn đang phá hoại nước Mỹ, đang xóa đi công lao của biết bao người. Điều mà những người yêu đất nước này không thể nào làm ngơ, không thể để cho bạn tự tung tự tác.

Hãy dừng tay lại đi trước khi quá trễ.

Xin hãy dừng tay.

Nguyễn thị Thêm.

 

15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41539)
Nếu tôi phải làm một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất ở hải ngoại sau năm 1975, trong số các tác phẩm được chọn, nhất định phải có truyện ngắn “Tự truyện một người vô tích sự” của Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53961)
Nghe Hoàng đau, nhóm anh em báo Người Việt nóng lòng muốn đi thăm. Chuyến đi đã được thực hiện ngày thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013, chúng tôi sáu người từ quận Cam đi San Jose lúc 6 giờ sáng, phải đi sớm vì còn phải lái xe về trong ngày.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 55716)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 39853)
Riêng Nguyễn Thế Hùng, đây là lần gặp lại sau 43 năm, khi bè bạn rời ghế học của trường trung học Ngô Quyền, để bước chân vào giảng đường đại học.
09 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41936)
Cái ranh giới giữa hiện tại và quá khứ nhỏ quá, mỏng quá, nhanh quá, nhanh còn hơn một cái chớp mắt. “Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 43844)
Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi…sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52548)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
25 Tháng Mười 2013(Xem: 66634)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49299)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 36421)
Dường như đã thành người nhà dù màu da có khác, tiếng nói có khác, phong tục có khác mà sao thật quyến luyến vô cùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 56106)
Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào. “Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió. Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở lại.”
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55275)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
12 Tháng Mười 2013(Xem: 43395)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 52002)
VÌ EM LÀ NỖI NHỚ - Nhạc và Lời: Ngô Càn Chiếu - Hòa âm: Ngô Càn Chiếu - Ca sĩ trình bày: Ngô Càn Chiếu Vì em là nỗi nhớ Là Sài gòn nắng ấm bình minh Bên phố phường rôn rã thanh âm Là ngựa xe trong ngày đang đến
10 Tháng Mười 2013(Xem: 63932)
Xin cầu chúc mọi điều tốt đẹp cho nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, cho một người bạn văn chương của tôi. Anh là một homo literatus với ý nghĩa đáng trân trọng của nó.
08 Tháng Mười 2013(Xem: 42615)
Tôi được biết nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng khi anh là giáo sư dạy môn triết tại trường Pétrus Ký. Lúc ấy, anh Hoàng tuổi ngoài hai mươi, còn trẻ lắm.
03 Tháng Mười 2013(Xem: 60205)
Nhớ anh, tôi thèm đọc một cuốn sách. Tôi tìm chữ, tìm tôi cũ trong những ngày tháng miệt mài viết bài gửi cho anh. Những ngày thân thiết vô cùng. Những ngày của chữ, của Văn …
03 Tháng Mười 2013(Xem: 46160)
Có làm cha làm mẹ, tôi càng biết quý trọng, mang ơn và thông cảm những nỗi khó khăn của những người đã ra công dạy dỗ mình và giờ đây là con cái mình từ truyền trao kiến thức cho tới uốn nắn tính tình.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 62553)
Biết được tin tức thầy, em mừng rỡ lắm. Gặp được thầy lại càng vinh hạnh hơn. Bàn chân "trần" của thầy chắc có lẽ cũng dừng chân nơi bến đỗ "trung học Ngô Quyền" để cùng đồng liêu theo dõi nhịp thở của học trò.
28 Tháng Chín 2013(Xem: 49672)
Thì ra tôi đã già rồi. Già thật rồi nên cứ loay hoay nhìn về quá khứ. Hãy cho tôi một nụ cười. Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ