Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Anh Tuấn, NQ K.6 - NỒI THỊT KHO

26 Tháng Tư 202011:10 CH(Xem: 9210)
Nguyễn Anh Tuấn, NQ K.6 - NỒI THỊT KHO


NỒI THỊT KHO!

Đến những người bạn Khóa 6, cùng tưởng nhớ đế người bạn hiền hòa Lê Văn Tới.

tuan-toi

Nhìn nắng tháng 4 chan hòa trên cành anh đào đầy hoa, nhưng không tạo nổi một mùa xuân trong tôi, không làm dịu được nỗi đau buồn khi nghe Tới đã lìa bỏ bạn bè chiều nay. Mấy phút trước tôi còn tin tưởng rằng Tới sẽ phục hồi vì tối hôm qua Tới còn text cho tôi và tôi còn text lại cho Tới lúc 9:06PM. "Tới ơi, nhận được text của Tới mừng quá Tới ơi! Ráng dưỡng sức nghe. Mọi người thương bạn lắm". Tới còn text lại "Cám ơn các bạn". Tôi vẫn còn tin tưởng sự cầu nguyện của nhiều người sẽ đem một sự huyền diệu nào đến. Nhưng miracle đã không đến. Miracle đã phụ lòng người.

Trưa nay 
nhận được tin từ Nam (con Tới) báo cho biết Tới đã ra đi lúc 2:18PM. Tôi vẫn không tin đó là sự thật, mà chỉ biết buộc miệng than lên "Oh no". Tôi bèn gọi cho Phẩm, cả hai thằng cùng nghẹn ngào.

Tới mất, đã để lại một khoảng trống có thật 
trong lòng những người bạn cùng khóa và các anh chị khóa đàn anh và các em khóa sau nầy. Tới lúc nào cũng nở nụ cười dễ dãi trên môi và sẵn sàng giúp bất cứ ai trong phạm vi của mình. Mở đầu cho một câu chuyện, Tới thường nhẹ nhàng nói "Tui nói cho bạn nghe , ...". Cái giọng nói đó, cái điệu nói đó, bây giờ đã trở thành xa vắng. 

Tới và gia đình qua Mỹ muộn màng, sau khi "được" đi "cải tạo" 5-6 năm trời, được Xương, người bạn thân và gần nhất, cũng như giúp đỡ Tới nhiều nhất, bảo lãnh qua Mỹ. Lỡ thầy, lỡ thợ, nhưng Tới đã vượt qua mọi khó khăn, xây dựng một cuộc sống mới trên vùng đất hứa nầy, và đã thành công. Cũng có một tổ ấm cho gia đình và con cái học thành tài. Nhưng, ở đời lúc nào cũng có cái chữ "nhưng" quái ác. Vì lao tâm, lao lực quá sức. Ngày mùng một tết âm lịch năm 2019, cả hai vợ chồng đều phải nhập viện. Tới nằm ở lầu 4, còn chị Xinh nằm lầu 3. Được Xương cho biết, hai vợ chồng tôi vào thăm Tới, lúc đó Tới hết còn bị cách ly (vì sưng phổi). Người gầy đến độ nhìn không ra. Sau đó, chúng tôi hỏi y tá đưa chúng tôi đến thăm chị Xinh. Người ta trùm cả đầu tới cổ chị kín mít, bằng plastic clear nhìn thấy được (giống như một phi hành gia). Bên trong cái cover bằng plastic nầy có một ống dẫn oxygen vào mũi. Chị thấy chúng tôi vào, mắt chị sáng hẵn ra, mừng lắm. Tôi còn nhớ mãi nụ cười lúc nào cũng xinh như tên chị và đầy hiền hòa đó. Chị không nói được. Cô y tá đưa cho chúng tôi cây viết và một tập giấy để bút đàm. Hỏi chị thấy như thế nào, chị viết khỏe. Ăn uống được không, "dạ được". Sau một lúc, chúng tôi chào chị đi về. Thấy chị có vẻ khỏe. Chúng tôi mừng. Nhưng vài ba ngày sau nghe tin chị mất, mà Tới vẫn còn nằm bịnh viện. Thấy xót thương chị Xinh và Tới quá!

Khoảng một tuần hay 10 ngày trước khi có lệnh "shelter-in-place" của Cali (03/16), Xương và tôi mời Tới đi ăn bánh xèo. Tới chỉ ăn được khoảng 1/3, rồi không ăn nữa. Tới bảo là mệt, không ăn nổi. Tôi đi order nước mía cho Tới và Xương. Thấy Tới uống được tôi cũng mừng. Ăn uống xong, Xương và tôi định dẫn Tới đi uống cà phê, nhưng Tới nói bị mệt, nên Xương đưa Tới về nhà. Dáng người dong dỏng cao, Tới bước 
ra khỏi cổng Century Mall mệt nhọc lên xe. Đó là lần cuối tôi nhìn thấy Tới.

Sau đó thì lệnh shelter- in- place, chỉ liên lạc với Tới qua phone. Một hôm, tôi nói với Tới là "tôi kho thịt kho nước dừa ngon lắm, tôi sẽ kho một nồi thịt đem xuống cho bạn nghe". Tới không trả lời, nhưng tôi nghe tiếng nghẹn ngào trong phone. Ngày hôm sau, tôi có nói chuyện với Nam và Xương để kho thịt cho Tới, thì Nam nói là "ba con chỉ ăn được các món ăn có nước và nhẹ". Thế là tôi không kho thịt nữa. Nồi thịt kho ân tình mà định đãi bạn không bao giờ thực hiện được. Có một vị mặn nào trên môi ...

Khi vợ chồng Tới, vợ chồng Phẩm và vợ chồng tôi đi thăm St. Petersburg ở Nga và Bắc Âu 6, 7 năm về trước, thấy Tới âu yếm nắm tay chị Xinh dìu nhau đi, cả một tình thương thật đầm ấm, và bây giờ hình ảnh đó được đem qua một nơi bình an, không còn khổ cực, đau đớn.

Dù biết cuộc đời là vô thường, người đến, người đi. Nhưng trong lòng vẫn có những nỗi xót xa.
 
"There are so many songs in me that won't be sung
I feel the bitter taste of tears upon my tongue"
(Yesterday I was Young)

Xin bấm vào link để thưởng thức:
Nguyễn Anh Tuấn, NQ khóa 6



01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 48164)
* Xin đính chính đây không phải là bài viết của Giáo sư, Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng hiện cư ngụ tại Hoa Kỳ mà là của một tác giả khác cùng tên. Xin thành thật cáo lỗi cùng tác giả và Thầy Nguyễn Xuân Hoàng. (Ban Điều Hành WebNQ)
30 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52709)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình...
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 45959)
Con gái Ba đây chỉ muốn nói với Ba lòng biết ơn Ba đã nuôi dạy con khôn lớn, đã yêu con bằng tình yêu không điều kiện, đã để lại cho con một di sản tinh thần vô cùng quí báu.
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 38209)
Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt, những người đi làm xa nhà đều trông đợi vào ngày này để cùng về nhà xum họp, quây quần bên bữa cơm gia đình.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40115)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 50188)
Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Đắc Kiên. Hai nhà thơ. Hai thế hệ- Hai hoàn cảnh một từ trong cảnh tù đầy 27 năm cộng lại tại miền Bắc- một trong hoàn cảnh đất nước đã độc lập với tư cách nhà báo-.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40864)
Nếu tôi phải làm một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất ở hải ngoại sau năm 1975, trong số các tác phẩm được chọn, nhất định phải có truyện ngắn “Tự truyện một người vô tích sự” của Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53340)
Nghe Hoàng đau, nhóm anh em báo Người Việt nóng lòng muốn đi thăm. Chuyến đi đã được thực hiện ngày thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013, chúng tôi sáu người từ quận Cam đi San Jose lúc 6 giờ sáng, phải đi sớm vì còn phải lái xe về trong ngày.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 55210)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 39239)
Riêng Nguyễn Thế Hùng, đây là lần gặp lại sau 43 năm, khi bè bạn rời ghế học của trường trung học Ngô Quyền, để bước chân vào giảng đường đại học.
09 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41145)
Cái ranh giới giữa hiện tại và quá khứ nhỏ quá, mỏng quá, nhanh quá, nhanh còn hơn một cái chớp mắt. “Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 43057)
Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi…sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 51828)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
25 Tháng Mười 2013(Xem: 65861)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 48496)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 35723)
Dường như đã thành người nhà dù màu da có khác, tiếng nói có khác, phong tục có khác mà sao thật quyến luyến vô cùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55630)
Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào. “Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió. Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở lại.”
14 Tháng Mười 2013(Xem: 54546)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
12 Tháng Mười 2013(Xem: 42626)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 51226)
VÌ EM LÀ NỖI NHỚ - Nhạc và Lời: Ngô Càn Chiếu - Hòa âm: Ngô Càn Chiếu - Ca sĩ trình bày: Ngô Càn Chiếu Vì em là nỗi nhớ Là Sài gòn nắng ấm bình minh Bên phố phường rôn rã thanh âm Là ngựa xe trong ngày đang đến