Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - BỎ LẠI BẠN BÈ

25 Tháng Tư 20208:38 CH(Xem: 10383)
Nguyễn Hữu Hạnh - BỎ LẠI BẠN BÈ


BỎ LẠI BẠN BÈ…

 

        Dù biết rằng đời chỉ là cõi tạm, ai ai đều có cùng một nơi chốn để quay về. Nhưng không làm sao tránh được nỗi buồn khi mất đi một người bạn người anh, rất là anh… rất là bạn, đã có cùng hành trình cùng là chứng nhân của một cuộc đổi đời. Một thời tuổi trẻ với áo trắng sân trường, màu áo lính cùng một ước vọng cho quê hương, những đoạn đường đi chưa thành hiện thực. Sao anh lại sớm ra đi bỏ lại bạn bè…

        Viết để tưởng nhớ anh sao mà khó viết quá, dù biết rằng anh còn dịp đọc những giòng chữ nầy. May mắn thay trong quá khứ  đã có những bài viết nhắc nhở nhiều đến anh trên trang web Ngô Quyền với tấm lòng quý mến và chân tình dành cho anh…

        Lần gặp anh sau cùng là ngày họp mặt truyền thống Ngô Quyền vào tháng 7 năm 2019. Tôi đã đến tận bàn gia đình anh, trao đổi tâm tình của mình đến gia đình anh, đến các con các cháu, anh đã chăm chú nghe nhưng hôm nay anh không còn dịp nghe nữa, nhưng chắc sẽ không đi vào hư không.

       Dù phải đối điện với cơn đại dịch Covina 19, quyển đặc san xuân 2020 “Biên Hòa Một Thời Để Nhớ” đã được gửi đến anh vào trung tuần tháng 3, có thể anh không có đủ sức khỏe và thời gian để đọc, nhưng tin rằng anh sẽ tìm thấy mình đứng giữa bạn bè được ban biên tập đưa vào những hình ảnh sinh hoạt Biên Hòa. Hy vọng rằng đã mang cho anh một chút niềm vui cuối cùng còn đọng lại, dù biết rằng mình sẽ bỏ cháu con, bỏ lại bạn bè…

 ngoquyen19k


Gặp nhau sìết mạnh tay một chút

Thìêng liêng tình bạn đã lên ngôi

Giá như chưa hết bao nước mắt

Chắc ngàn giọt lệ vội tuôn rơi

ngoquyen19l 

Ly rượu mừng nhau vơi phân nửa

Chìm tận đáy ly những khóc cười

Thủy tinh trong suốt qua tầm mắt

       Rượu một dòng lại chảy nhiều nơi (TKB)

  

         Lời kinh cầu nguyện chưa trọn khi nhận được tin không tốt về sức khỏe của anh. Thương có, mến có… Từ những sinh hoạt với những kỹ niệm chung trường, với cung cách và nụ cười của anh đã để lại trong lòng mọi người sẽ không bao giờ quên. Như có sự sắp đặt trước, trong thời gian rảnh rổi tự dọn dẹp và thu xếp lại những giấy tờ cần thiết. Tôi đã tìm thấy một kỹ niệm hiếm quý về anh. Một bức hình cở lớn vẫn còn mới toanh dù chụp trước đây nhiều năm, ở thời điểm không có những Iphone với camera hiện đại ai cũng có như bây giờ. Tấm hình nằm trong bao thơ vàng cở lớn không nhớ là ai đã chụp và ai đã tặng hình ành kỹ niệm với sự quý mến nầy…

ngoquyen19k1

            Bạn bè cùng trường trung học Ngô Quyền, bạn bè cùng khóa và đàn em. Với Lê Văn Tới, Lữ Công Tâm cùng màu áo bay Không Quân, với Trương Kiến Xương và Nguyễn Hữu Hạnh sư đoàn 21 Bộ Binh. Đáng quý hơn hết tình bạn của anh Trương Kiến Xương và Lê Văn Tới gắn bó từ những ngày đầu trên nước Mỹ cho đến ngày hôm nay.

            Có lần gặp nhau cũng được nghe anh nhắc nhở về những ngày xưa cũ, về căn nhà sau Thanh Long Tự trong ga Biên Hòa. Nhắc nhớ về xóm nhà ông Ba Miều thân sinh của Ngô Đình Dũng, với những ngày đi học trên con đường mòn vòng quanh dẫn đến trường Ngô Quyền, có Đỗ Thái Hùng một học sinh giỏi Ngô Quyền, có Huỳnh Xuân Hóa tinh nghịch một thời. Những ngày đi lính về phép thăm nhà trong bộ đồ bay. (Anh Trương Thành Các cũng như anh Lữ Công Tâm, Liêu Phi cùng khóa 6 Ngô Quyền cùng chọn binh chủng Không Quân). Đắng cay hơn với thân gầy, gò mình trên chiếc xích lô đạp về nhà sau một ngày kiếm sống khi không còn đất đứng. Những ngày buồn ế khách ngồi chờ  tại quán cà phê bà sáu trong ga. Anh chỉ còn lại bạn bè cùng trường, cùng khóa  cùng cảnh ngộ, với anh Trương Thành Các, một thằng đạp xích lô, một thằng đạp xe thồ than củi để chia xẻ đắng cay ngọt bùi để sống còn…

         Những ngày trên xứ người anh luôn nhiệt tâm sánh cùng bạn bè giữ lại trường xưa, có chị Bùi Thị Hảo, anh Phan Kim Phẩm, anh Trương Kiến Xương, anh Huỳnh Quan Minh, Nguyễn Anh Tuấn, Nguyễn Thành Long, Nguyễn Trần Diệu Hương v.v... Hạnh phúc hơn nữa anh luôn có người bạn vừa là bác sĩ gia đình Huỳnh Quan Minh đã theo dõi và chăm sóc căn bệnh của anh đến phút sau cùng. Căn bệnh phổi quái ác hệ lụy của những ngày đi lính, bị đày ải tù đày sau 30 tháng 4 năm 1975 và những ngày khốn khó vất vả, đầu trời chân đất  sau ngày ra khỏi trại tập trung.

            Anh Tới! anh đã ra đi bỏ lại hết bạn bè, bỏ lại Trương Kiến Xương ”Lưu Bình Dương Lễ” với những tháng ngày tập tểnh hội nhập nơi xứ người, bỏ lại Huỳnh Quan Minh “Lương y như Từ Mẫu” với những khuyên răn vấn an tình bạn, bỏ lại Trương Thanh Các "Ngả nghiêng cánh bay” của những tháng ngày buồn tủi đói no với bo bo khoai bắp…

          Thứ ba ngày 12/05/2020 anh sẽ về với lòng đất đoàn tụ với người bạn đời của anh. Trong hoàn cảnh hiện tại không thể lên San jose để chào anh, cũng như không còn nhìn thấy anh đậu xe bên lề freeway 101 trong cái nắng chói chan để đón đợi và mời chúng tôi đến phở Lý. Xin mượn những giòng chữ nầy như nén nhang lòng đến người anh đáng kính. Cầu nguyện ơn trên đưa hương linh anh thăm lại con đường vào ga Biên Hòa, vô quán cà phê bà Sáu thăm lại ngôi nhà cũ của anh. Anh sẽ  đi vào chùa Thanh Long, quỳ trước  tượng Phật Như Lai trên chính điện trong tiếng kệ câu kinh. Còn văng vẳng đâu đây tiếng chuông ngân vang, vang động đến trường trung học Ngô Quyền, trường cũ còn đây nhưng anh đã bỏ lại bạn bè…

 

NGUYỄN HỮU HẠNH

 

 

21 Tháng Chín 2013(Xem: 59476)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 62973)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53697)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57553)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 54930)
(Viết hôm các bạn của nhật Báo Người-Viêt và Diễn Đàn Thế Kỷ đi thăm Nguyễn Xuân Hoàng) Nhiều khi chúng ta sống mà quên bẵng đi là mình có thể chết bất cứ lúc nào.
13 Tháng Chín 2013(Xem: 46983)
Mùa Thu sắp về đây. Thu về với lá vàng, với gió heo may và cây trái bắt đầu chín. Mùa Thu cũng là mùa thu hoạch. Mùa Thu đẹp lắm, rừng Thu bát ngát lá vàng rơi
06 Tháng Chín 2013(Xem: 78219)
Cái sung sướng lúc tốt nghiệp không phải là được đi dạy, làm giáo sư cho bằng thoát khỏi sách vở mà chúng như những kinh kệ vô nghĩa nhàm chán..
05 Tháng Chín 2013(Xem: 60271)
Việc bán thơ của Suskin xem ra phù hợp với văn hóa sống nhanh, sống vội, muốn gì được nấy, nhanh như người ta bấm máy truyền hình hoặc vào mạng internet.
05 Tháng Chín 2013(Xem: 45104)
Có cơ hội thì bạn bè gặp nhau vì quỹ thời gian chúng ta chẳng còn nhiều. Xin cám ơn những người bạn trên net của tôi, đã cho tôi niềm vui trong cuộc sống.
04 Tháng Chín 2013(Xem: 68623)
Đã thành thông lệ, sau lần họp mặt với bạn bè phương xa, bạn bè quê nhà sẽ cùng nhau đóng góp tổ chức tiệc chiêu đãi chia tay để người đi nhớ mãi ân tình nơi cố hương.
31 Tháng Tám 2013(Xem: 73413)
Ông trở thành một “ông già quét chợ” một cách tự nhiên như vậy đó, tự nhiên như khi ông từ đâu không biết đã đến cái chợ làng này…
30 Tháng Tám 2013(Xem: 52708)
Lúc bà mất, cậu Út ôm bà khóc như mưa, nghe cậu nhắn nhủ: "bà ngoại, ông ngoại, ba con ơi! nhớ về thăm cây mít nha!" cả nhà không ai cầm được nước mắt.
30 Tháng Tám 2013(Xem: 83491)
Xin bấm vào tựa các bài muốn đọc
23 Tháng Tám 2013(Xem: 77565)
Phần tôi, kể từ khi bắt đầu va chạm cuộc sống, tôi khám phá ra rằng con người ta không thể nào sống mà thiếu người khác được.
21 Tháng Tám 2013(Xem: 89678)
Công của những người đưa đò thầm lặng khoan dung, đã đào tạo bao lớp chúng tôi thành danh, thành nhân. Thời gian với bao biến đổi, nhìn lại cuộc đời chúng tôi luôn dặn lòng ”Nhớ Ơn Thầy, Nhớ Ơn Cô” để có một cuộc đời đáng sống.
20 Tháng Tám 2013(Xem: 50978)
Vì mẹ là ai con nào có thể biết, mẹ là ai hay có thể là bất cứ bà mẹ nào? Mẹ sẽ như nào nhỉ? Mẹ có giống người mẹ đã sinh ra con không? Giống, con cam đoan là giống.
17 Tháng Tám 2013(Xem: 60667)
Thầy ốm, ốm theo cả hai nghĩa. Thầy đang bị bệnh, cơn bệnh kéo dài hơn hai tháng. Thầy nhạt miệng không ăn uống được nhưng nên trọng lượng xuống như vật rơi tự do bị lực hút của trái đất hút xuống.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 51591)
Chỉ một ngày vắng mẹ căn nhà đã quạnh quẽ buồn. Bàn tay mẹ là đôi đũa diệu kỳ biến ra cơm ngon canh ngọt, là ngọn gió mát lành ru giấc ngủ cho con… Vậy mà… Vũ Hạ mới ngần ấy tuổi đầu đã mất mẹ.
15 Tháng Tám 2013(Xem: 35823)
Trong gian nhà chúng chùa núi quá trưa, có mâm cơm chay dành cho bọn trẻ. Tôi nhẩm đếm, có hơn một chục thiếu niên. Đứa nào cũng đèo đẹt đen đúa, làn da khô héo quắt queo,…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 79475)
Khi bố về thì mẹ vẫn nhìn bố, ánh mắt yên tâm hơn. Mẹ thầm lặng hơn bao giờ hết. Dưới mắt bố con chúng tôi, sự thầm lặng ấy càng ngày càng tỏa sáng.