Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Bùi TuyếtMai - THÁNG CHẠP MƠ SAY

21 Tháng Ba 20209:57 CH(Xem: 10226)
Bùi TuyếtMai - THÁNG CHẠP MƠ SAY

 THÁNG CHẠP MƠ SAY 

 

thieu nu

 

 

 

Nhớ chao ôi nhớ! Trời xanh thế! Gà lại dồn lên tiếng gáy trưa! CLV

 


Tháng chạp trời ít nắng, những vạt nắng lưa thưa rớt xuống bờ rào phủ đầy hoa vàng, qua ô cửa sổ quen thuộc tôi không biết tìm đâu màu nắng cuối năm này giữa đám hoa đang khoe sắc vàng rực kia!

 

Thời gian đang dần khép lại, ngày tháng cũng mõng dần theo từng tờ lịch xé rơi, tôi thấy dường như tháng chạp cũng tất bật đi về phía cuối năm. 

 

Tháng chạp, cái tháng luôn làm lòng tôi bâng khuâng, cảm xúc trỗi dậy trong tâm hồn, làm tôi nhớ những tháng ngày còn thơ dại với những niềm vui trong ngần rộn rã, nhớ mùi thơm của đồng tiền mới mừng tuổi, tôi mừng guốc mới còn thoảng nghe mùi thảo mộc, tiếng guốc khua giòn trên con đường thơm mùi xác pháo... 

 

Tôi nhớ thương mê hoặc những mùa xưa!

 

Tôi mở tung ô cửa sổ, khẻ rùng mình khi hơi gió lạnh còn tinh mơ vỡ ùa thơm mặt, tôi nghe tiếng gió xào xạc bay qua hàng lá còn mướt sương đêm. 

 

Bỗng dưng tôi mơ được nghe tiếng chuông nhà thờ đổ sớm cuối năm, để tôi thả nỗi tha thiết của mình nương cùng theo tiếng ngân vang cao vang xa kia về tới quê nhà, cho nỗi da diết tôi rớt xuống từng con đường xôn xao mùa tết, với những khu chợ hoa trái khoe đầy màu sắc, những gánh hàng rong với tiếng rao dài chào mời níu giữ …

 

Quê nhà lúc nhớ về, tôi nghe lòng mình dạt dào như lời ca dao mẹ ru lúc nhỏ, thấy rộn ràng như ngọn gió đùa trên đám mạ xanh non, chập chùng như những lọn sóng đò đưa dập dìu ghe thuyền chở khẳm trái hoa ngày tết. Tôi nhớ quê nhà với những chiều un khói bếp cuối năm...

 

Khói cuối năm hay làm tôi cay mắt!

 

Màu sắc của năm tháng kia luôn làm tôi mộng mị, nó khiến tôi nhìn thấy ánh trăng đêm những ngày giáp tết trở nên huyền hoặc hơn dưới bầu trời lác đác sao. Bâng khuâng, tôi rót tràn mùa xuân xưa, nỗi nhớ sóng sánh trong ly, tôi chưa chạm môi vào mà đã thấy mình mơ say chếnh choáng... 

 

Tôi say nắng nhẹ ngày tháng chạp, tôi say mùi khói nhang trầm mặc của thời khắc đất trời giao thoa...

 

Tôi say gót sen hồng chạm trên mùi thơm của xác pháo còn vương vãi trước sân nhà, tôi say bàn tay má tôi gầy guộc vuốt lại chòm tóc trán mướt mồ hôi của đứa con gái nhỏ, tôi say ngất nghẹn lòng mùi mồ hôi ấm áp khi được ba tôi ôm trọn vào lòng.

Và tôi say bóng của ai, đang như say ngã nghiêng dưới nắng bước khẻ phía sau mình... 

 

Tháng chạp, ngày tháng gì mà cứ hay làm tôi say!

Mùa xuân nào rồi cũng đi qua và không bao giờ quay trở lại, nhưng dù mùa có qua, dù mùa có cũ, mùa vẫn lấp lánh trong ký ức tôi. Tôi vẫn say. Tôi vẫn sẽ say mông lung. Tôi vẫn sẽ say dài theo năm tháng hương xưa.

Ở phía bên kia cánh cửa vọng tưởng, năm mới sắp mở ra rồi. Và trên trời cao, từng đàn chim bay về gọi mùa xuân tới. 

Biên Hòa quê tôi giờ này chắc đã ngậm đầy mùi hương của tết, tiếng lá cỏ thì thầm rũ rê nhau đâm chồi dưới nắng, trên cành biếc những nụ mai vàng chắc cũng đã đơm đầy chờ bung cánh đầu xuân... 

Nghiêng lòng mình xuống mà nghe quê nhà tình tự, mà nắm níu khất thực từng dấu chân hoài niệm, mà say cho thỏa cơn say tháng chạp bạt ngàn...

Tôi đang đợi tết cùng với quê nhà và cớ làm sao nghiêng về phía nào, tôi cũng nghe tiếng lòng mình rung động!  

 

Bùi TuyếtMai

09 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41700)
Cái ranh giới giữa hiện tại và quá khứ nhỏ quá, mỏng quá, nhanh quá, nhanh còn hơn một cái chớp mắt. “Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.”
08 Tháng Mười Một 2013(Xem: 43648)
Dù biết rằng vui mừng có giới hạn nhưng đau khổ vô bờ bến. Ước chi… ước chi…sương đã tan và nắng đã lên ở cuối đường.
01 Tháng Mười Một 2013(Xem: 52367)
Biết cùng ai chia sẻ sự suy nghĩ riêng mình, chỉ biết nhìn lên bầu trời âm u bên kia đồi, để rồi ước mong, mong một ngày nắng lên...
25 Tháng Mười 2013(Xem: 66443)
Cảm ơn tình bạn anh cho tôi, như cánh diều bay êm ả trên những tầng mây khi tụ khi tan, khi gần khi xa, như có như không, một tình bạn chân thật, giản dị,...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 49029)
Mỗi lần tan học, ở các lớp cuối Trung học, chắc là cũng có các em học sinh mới lớn ngâm nga "em tan trường về anh theo Ngọ về" như chúng tôi...
17 Tháng Mười 2013(Xem: 36206)
Dường như đã thành người nhà dù màu da có khác, tiếng nói có khác, phong tục có khác mà sao thật quyến luyến vô cùng.
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55974)
Nhớ điều này nha anh Hoàng, như anh đã viết năm nào. “Sau cái chết là gì? Là không gì hết. Có chăng là những ngọn gió. Ngọn gió thổi những lời bay đi. Ngọn gió thổi trả những lời trở lại.”
14 Tháng Mười 2013(Xem: 55159)
Xem lịch mới biết hôm nay là ngày đầu thu. Từng mùa thu đến, từng mùa thu đi. Đến rồi đi, đi rồi lại đến như bao kiếp người luân lạc trên dòng đời chảy miên man.
12 Tháng Mười 2013(Xem: 43257)
Tôi lại nghĩ. Chỉ có mấy quyễn sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này xuôi tay nhắm mắt. Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
11 Tháng Mười 2013(Xem: 51874)
VÌ EM LÀ NỖI NHỚ - Nhạc và Lời: Ngô Càn Chiếu - Hòa âm: Ngô Càn Chiếu - Ca sĩ trình bày: Ngô Càn Chiếu Vì em là nỗi nhớ Là Sài gòn nắng ấm bình minh Bên phố phường rôn rã thanh âm Là ngựa xe trong ngày đang đến
10 Tháng Mười 2013(Xem: 63813)
Xin cầu chúc mọi điều tốt đẹp cho nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng, cho một người bạn văn chương của tôi. Anh là một homo literatus với ý nghĩa đáng trân trọng của nó.
08 Tháng Mười 2013(Xem: 42503)
Tôi được biết nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng khi anh là giáo sư dạy môn triết tại trường Pétrus Ký. Lúc ấy, anh Hoàng tuổi ngoài hai mươi, còn trẻ lắm.
03 Tháng Mười 2013(Xem: 60060)
Nhớ anh, tôi thèm đọc một cuốn sách. Tôi tìm chữ, tìm tôi cũ trong những ngày tháng miệt mài viết bài gửi cho anh. Những ngày thân thiết vô cùng. Những ngày của chữ, của Văn …
03 Tháng Mười 2013(Xem: 46009)
Có làm cha làm mẹ, tôi càng biết quý trọng, mang ơn và thông cảm những nỗi khó khăn của những người đã ra công dạy dỗ mình và giờ đây là con cái mình từ truyền trao kiến thức cho tới uốn nắn tính tình.
02 Tháng Mười 2013(Xem: 62405)
Biết được tin tức thầy, em mừng rỡ lắm. Gặp được thầy lại càng vinh hạnh hơn. Bàn chân "trần" của thầy chắc có lẽ cũng dừng chân nơi bến đỗ "trung học Ngô Quyền" để cùng đồng liêu theo dõi nhịp thở của học trò.
28 Tháng Chín 2013(Xem: 49563)
Thì ra tôi đã già rồi. Già thật rồi nên cứ loay hoay nhìn về quá khứ. Hãy cho tôi một nụ cười. Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ
21 Tháng Chín 2013(Xem: 59279)
Tựa Đề: HÌNH NHƯ NẮNG VỪA PHAI Nhạc&Lời: Phạm Chinh Đông Hòa Âm: Tuấn Ngọc Ca Sĩ: Hương Giang
21 Tháng Chín 2013(Xem: 62741)
ChsNQ khóa 1 đến thăm thầy Nguyễn Xuân Hoàng và Thầy Phan Thông Hảo
20 Tháng Chín 2013(Xem: 53519)
Phùng Quán vịn vào câu thơ mà đứng vững. Mình dựa vào tình thương của mọi người, nghiến răng, đứng lên mĩm cười với số phận. Cám ơn tình bạn, cám ơn thương yêu và thông cảm.
14 Tháng Chín 2013(Xem: 57350)
Phải chăng nhà văn không có tuổi. Nhà văn chỉ có già đi và chết. Nhà văn không đếm cái khoảng thời gian sống. Thời gian của một nhà văn là ý nghĩa những dòng chữ họ viết ra.