Lời giới thiệu:
“Một góc Thầy Trò” hôm nay mời bạn quay về quá khứ của Lớp Đệ Thất B1 (1956-1957), thế hệ học sinh đầu tiên của Trung học Ngô Quyền – với “chị cả ”Lương Thị Khá" đang định cư ở Boston, Massachusetts.
Với tâm tình chân thật, và bút pháp đơn giản chị Khá ngoài việc bày tỏ lòng kính mến của mình với các Thầy Cô đầu tiên của NQ - đặc biệt là Thầy Đinh Văn Sái, Thầy giáo dạy Pháp văn (thầy dạy Toán Lý Hóa thời “Ngô Quyền mới lập quốc”)-, còn giới thiệu với các thế hệ đàn em về những “ông lái đò già đầu tiên” đã mở đường cho “bến đò xưa”, đưa rất nhiều thế hệ học sinh NQ đến bến bờ thành công.
Rất nhiều năm trôi qua, hầu hết Thầy Cô của lớp chị Khá, Lớp Đệ Thất B1 (1956-1957), đã về với lòng đất, “chị cả” Lương Thị Khá cũng ở mấp mé tuổi “thất thập cổ lai hy” nhưng Chị vẫn nghĩ về Thầy Cô với lòng kính trọng như ngày xưa, thời Chị còn ngồi ở ngôi Trường Trung học mới được khai sinh ở cạnh dòng Đồng Nai có "Nắng bờ sông như màu trang vở cũ"*, nhưng không làm mờ được tình nghĩa Thầy Trò của chị Khá và của nhiều thế hệ đàn em sau này…
Kính mời Thầy Cô, mời anh, mời chị, mời bạn cùng đọc tâm tình của thế hệ Ngô Quyền đầu tiên và cùng thắp nén hương lòng tưởng nhó đến các Thầy Đinh Văn Sái, Bùi Quang Huệ, Phạm Văn Tiếng, Dương Hòa Huân, và Phạm Văn Mẫn cùng tất cả các Thầy Cô, và các CHS Ngô Quyền đã về cõi vĩnh hằng.
* thơ cố thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, CHS NQ khóa 9.
Nhớ về Thầy Cô Lớp Đệ Thất B1 (1956-1957)
Kính thưa Quý Thầy Cô,
Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
Chúng con nhớ đến Thầy Đinh Văn Sái dạy Toán Lý Hóa, Thầy Bùi Quang Huệ dạy Việt Văn, Thầy Dương Hòa Huân dạy Sử Địa, Thầy Phạm Văn Mẫn dạy Vẽ, Cô Trần Ngọc Anh dạy Nữ công, Thầy Trần Văn Lộc dạy Nhạc, Thầy Phạm Văn Tiếng dạy Pháp Văn, Thầy Trần Minh Đức dạy Anh Văn.
Giờ đây Thầy Sái, Thầy Huệ, Thầy Huân, Thầy Tiếng đã thực sự về sống nơi thế giới mới, nhưng những kỷ niệm và hình ảnh của các Thầy Cô không thể xóa mờ trong trí của chúng con. Một điều mà con nhớ gần nhứt là trong năm 1989, 1990 con còn sống ở quê nhà, con đã được nhiều lần nói chuyện với Thầy Sái trong vấn đề Thầy nên ra đi hay ở lại Việt Nam khi tuổi Thầy đã lớn, và cuối cùng Thượng Đế đã sắp xếp Thầy ở lại vĩnh
viễn với quê hương Việt Nam. Con nhớ hoài hình ảnh của Thầy với chiếc xe Thầy chạy khi Thầy ghé lại nghĩ chân chỗ con bán hàng trước khi Thầy tiếp tục đi về Tân Uyên. Ngày còn nhỏ học với Thầy con sợ Thầy bao nhiêu, tuổi lớn lên con càng thương kính Thầy bấy nhiêu.
Về Thầy Tiếng, con không đủ giấy để viết về công ơn và những kỷ niệm mà con có từ Thầy. Nếu không có Thầy Tiếng con sẽ không có tên trong danh sách của những học sinh lớp Đệ Thất B1(1956-1957), và không có sự thành công trong đời con.
Chúng con xin kính cẩn cúi đầu cầu nguyện linh hồn các Thầy luôn yên vui và bình an nơi cõi niết bàn.
Cô Trần Ngọc Anh và Thầy Trần Văn Lộc hiện giờ đang sống ở Việt Nam. Riêng Thầy Đức được coi như một Thầy trẻ nhất lúc bấy giờ. Thầy chỉ dạy chúng con trong năm Đệ Thất B1, và sau đó Thầy không tiếp tục dạy tại trường Ngô Quyền nữa, từ đó chúng con không có dịp gặp lại Thầy. Chúng con không thể quên được hình ảnh của một người Thầy trẻ nhưng lúc nào cũng tận tụy với học sinh của Thầy. Chúng con không thể quên được những buổi Thầy dạy thêm cho chúng con tại nhà Thầy vì tiếng Anh được coi như môn học mới của những học sinh lớp Đệ Thất lúc bấy giờ.
Sau 50 năm, tuổi đời chồng chất lên những học sinh lớp Đệ Thất bé nhỏ ngày nào. Các Thầy Cô cũng đã cộng thêm 50 năm tuổi nữa, nhưng một điều chắc chắn không thay đổi là chúng con luôn kính yêu Thầy Cô như những ngày chúng con còn nhỏ, và luôn mong mỏi được sự dẫn dắt của Thầy Cô.
Chúng con luôn hy vọng và mong mỏi ngày Hội Trùng Phùng sớm đến để được gặp lại Thầy Cô của chúng con.
Xin cầu nguyện ơn trên cho Thầy Cô và bạn bè chúng con có đầy đủ sức khỏe và trở về họp mặt trong ngày Hội Trùng Phùng kỷ niệm 55 năm ngày thành lập trường (2011)
Viết từ Boston, MA
Lương Thị Khá