Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Mai Quỳnh Lâm, Mai Phương Mai - Ông Ngoại Tôi, Ông Phan Văn Nga.

03 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 80252)
Mai Quỳnh Lâm, Mai Phương Mai - Ông Ngoại Tôi, Ông Phan Văn Nga.

 

Ông ngoại tôi, ông PHAN VĂN NGA,

 

       Mai Quỳnh Lâm - Mai Phương Mai.

 

 

(Thầy Hiệu Trưởng Phan Văn Nga đang phát thưởng trong

hội trường Nguyễn Du - 1967)

 

 

 

Tôi có dự buổi họp truyền thống 31-12-2005 của Cựu HS Ngô Quyền vừa qua, trong đó có tiến hành buổi lễ hết sức trang nghiêm kỷ niệm 50 năm thành lập Trường Trung Học NGÔ QUYỀN (1-1-1956 – 1-1-2006).

Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: Ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).

Khi Trường Ngô Quyền được thành lập và xây dựng nên thì tôi mới 6 tuổi. Cho nên, khi  hiểu biết được đôi chút ở tuổi 14, 15, thì tôi còn nhớ, theo lời Ông kể lại, Ông đã phải hết sức chịu đựng tranh đấu cho việc thành lập ngôi trường Trung Học đầu tiên ở thành phố Biên Hoà vào  những năm 50 và đã thành công, ngôi trường Trung Học được Bộ Giáo Dục thời đó cấp ngân sách xây dựng .

Sau khi Trường thành lập, còn muôn vàn khó khăn mà Ông phải vượt qua, cụ thể như thiếu Giáo viên, Giáo sư trầm trọng. Cộng sự viên đắc lực và có nhiều công lao cùng với Ông lúc đó là Ông Hồ Văn Tam, nguyên Hiệu Trưởng Trường  Tiểu Học NGUYỄN DU.

Ông giữ chức vụ Hiệu Trưởng Trường Ngô Quyền từ năm 1956 đến năm 1959 thì Thầy Huỳnh Quốc Tuấn được bổ nhiệm thay thế.

Ông Ngoại tôi về hưu năm 1963 ở cương vị Trưởng Ty Giáo Dục tỉnh .

Ông sống quãng đời còn lại của một Thầy giáo nghèo, liêm khiết, và từ trần ngày 14/12/1981 (19-11 năm Tân Dậu) tại nhà riêng ở K1/127

A ấp Tân Bình, Phường Bữu Hòa, thành phố Biên Hòa, hưởng thọ 79 tuổi.

Xin thắp nén hương lòng tưởng nhớ công đức dưỡng dục bao la như trời biển của Ông dành cho chúng tôi.

 

                             

                                  1-1-2006

 

27 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 36492)
Tựa đề: Giòng Sông Tôi Và Em Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông Hòa âm: Cao Ngọc Dung Ca Sĩ: Quỳnh Dao.
20 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 39660)
thiếu mặt Mai Trọng Ngãi nên ai cũng ngần ngại và từ chối xin dành lại năm sau. “Rượu ngon không có bạn hiền” cũng như sinh hoạt Ngô Quyền không có tiếng cười vui.
20 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 44973)
Mùa Xuân 2014 Giáp Ngọ lại sắp trở về cùng với nàng tiên áo trắng. Xin mời quí anh chị em cùng thân hữu hãy thưởng thức những mùa hoa cũ để đón chào ngày mới.
14 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38207)
Này các bạn, quý vị vừa học được một bài học… Bất kể những gì tôi vừa làm với tờ giấy bạc này, quý vị vẫn muốn nó như thường, bởi vì giá trị của nó không thay đổi, nó vẫn là 20 đô la.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 52598)
Hứa thì hứa với lòng mình nhưng rồi viết vẫn viết khác và lời hứa bay đi, café, mưa và căn nhà ngói đỏ lúc nào tôi cũng thấy như ẩn như hiện trong các truyện ngắn và truyện dài của Nguyễn-Xuân Hoàng.
13 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38421)
Đi vào “Căn nhà ngói đỏ” là đi vào một Việt Nam đầy binh đao, ly tán, ngậm ngùi, hấp hối. Ở lại “Căn nhà ngói đỏ” là đối mặt với một quá khứ...
09 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 38530)
(*Cảm tác từ bài thơ TẠ TÌNH của Tưởng Dung... em tặng chị...! )... xin hãy chỉ nốt cho em, bài học cách nào để uống viên thuốc thời gian, cho em buông lơi được, cho em quên được, cho em chết mất được một nửa trái tim mình đã thuộc về anh...
07 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 46137)
Tình của Cu Bưởi lại khác, vẫn treo lưng lửng giữa chừng, kết thúc cũng được, gọi tồn tại cũng chẳng sai. Cái di chứng của mối tình đầu còn ảnh hưởng anh ta đến tận bây giờ.
06 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 42928)
*Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức: GIÒNG SÔNG TÔI VÀ EM - Nhạc và Lời Phạm Chinh Đông - Tác giả trình bày
06 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 48963)
(lan man theo “Không Còn…” của Tưởng Dung ... Nghi ôm đầu gục xuống bàn. Hai vai nàng rung lên. Âm thanh của những tiếng nấc như tiếng thì thầm, tắc nghẹn:” bóng em tìm bóng anh đến cuối đời, có gặp?”
05 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 43357)
Tôi hay tin trễ, Thầy Trần Văn Tài qua đời không lâu, sau ngày tôi tình cờ gặp lại Thầy ở Trảng Bom. Những dòng chữ muộn màng này, thay nén nhang thơm tôi và các bạn lớp 10B4 năm xưa kính nhớ Thầy.
01 Tháng Mười Hai 2013(Xem: 48712)
* Xin đính chính đây không phải là bài viết của Giáo sư, Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng hiện cư ngụ tại Hoa Kỳ mà là của một tác giả khác cùng tên. Xin thành thật cáo lỗi cùng tác giả và Thầy Nguyễn Xuân Hoàng. (Ban Điều Hành WebNQ)
30 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53328)
Viết về anh cũng như tôi đang nhớ tới những kỷ niệm đầu tiên của tôi với cây bút. Bài viết ngắn này cũng ngắn ngủi như mối giao tình (chưa hề gặp mặt nhau) của hai anh em mình...
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 46442)
Con gái Ba đây chỉ muốn nói với Ba lòng biết ơn Ba đã nuôi dạy con khôn lớn, đã yêu con bằng tình yêu không điều kiện, đã để lại cho con một di sản tinh thần vô cùng quí báu.
29 Tháng Mười Một 2013(Xem: 38642)
Lễ Tạ Ơn là một dịp để gia đình họp mặt, những người đi làm xa nhà đều trông đợi vào ngày này để cùng về nhà xum họp, quây quần bên bữa cơm gia đình.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 40708)
Tôi lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa từng ngõ ngách... tôi sắp xếp lại đời tôi từng góc cạnh... và bắt gặp mình vẫn miên man mong nhớ, mân mê từng mảnh kỷ niệm… thật chẳng muốn buông tay... thật không nỡ rời xa.
21 Tháng Mười Một 2013(Xem: 50602)
Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Đắc Kiên. Hai nhà thơ. Hai thế hệ- Hai hoàn cảnh một từ trong cảnh tù đầy 27 năm cộng lại tại miền Bắc- một trong hoàn cảnh đất nước đã độc lập với tư cách nhà báo-.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 41445)
Nếu tôi phải làm một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất ở hải ngoại sau năm 1975, trong số các tác phẩm được chọn, nhất định phải có truyện ngắn “Tự truyện một người vô tích sự” của Nguyễn Xuân Hoàng.
15 Tháng Mười Một 2013(Xem: 53866)
Nghe Hoàng đau, nhóm anh em báo Người Việt nóng lòng muốn đi thăm. Chuyến đi đã được thực hiện ngày thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013, chúng tôi sáu người từ quận Cam đi San Jose lúc 6 giờ sáng, phải đi sớm vì còn phải lái xe về trong ngày.
14 Tháng Mười Một 2013(Xem: 55607)
Hàng chữ nhảy nhảy, bay bay, múa múa, nhợt nhạt rồi nhòe nhòe dần dần. Tôi lẩm bà lẩm bẩm "Trí sún ơi! Tao ngàn lần xin lỗi, xin lỗi và cám ơn mày".