Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Hữu Hạnh - MÁ! HƯƠNG VỊ NGỌT NGÀO.

07 Tháng Năm 201012:00 SA(Xem: 91008)
Nguyễn Hữu Hạnh - MÁ! HƯƠNG VỊ NGỌT NGÀO.

blank



Má! Hương Vị Ngọt Ngào.

   “Má nhớ con lắm…nhưng con đừng về…”

Mỗi lần gọi điện thoại về thăm má, tôi đều được nghe như vậy, giọng nói của má tôi cách xa một đại dương cũng đủ để lại trong tôi một nổi đau trong niềm nhớ, tôi cũng muốn trở thành môt đứa trẻ trong vòng tay của má ngày nào, để còn được nhõng nhẽo và nói với má tôi rằng “con cũng nhớ má lắm.” Thương quá má tôi, đang âm thầm quên đi nỗi nhớ con, còn luôn miệng dặn dò con bao chuyện, phải cố chăm lo mấy đứa nhỏ, phải lái xe cẩn thận v.v…để rồi nghe tiếng má nghẹn ngào: “con nghe má chớ má không nghe được tiếng con.” nhưng biết làm sao hơn vì đôi tai má tôi không còn nghe được nữa… đã lâu lắm rồi!

Như một cánh chim di nhớ về tổ cũ, nơi đó có người má già nua nhưng “Hương vị ngọt ngào.”

 “Hương vị ngọt ngào” từ gìòng sữa ngọt lúc nằm nôi, những món ăn do bàn tay má nấu, đã ấp ủ trong tôi cả biết bao niềm hạnh phúc! Hạnh phúc đến nỗi, ngày nay dù đang sống tại Mỹ, cái ăn cái uống dư thừa, có đủ điều kiện để thưởng thức các món ăn ngon, nhưng sao tôi vẫn thấy thèm, phải nói là thật thèm món ăn do bàn tay má nấu, nhất là món thịt nọng kho rục và cá trê dầm nước mắm mỡ hành. Đã sống trong một gia đình nghèo lại đông anh em, do đó lúc bấy giờ mua sắm thức ăn hằng ngày là cả một vấn đề xa xỉ. Nhưng với bàn tay nấu nướng khéo léo của má tôi, từ miếng thịt nọng dành cho người nghèo hầu như chỉ toàn là mỡ, được ướp nước mắm hành tiêu, kho riu riu với lửa nhỏ, từng thớ mỡ trở nên mềm rụm là cả gia đình tôi có bữa ăn ngon. Hôm nào khá hơn má tôi mua về một con cá trê nho nhỏ, cá được chiên lên dầm nhỏ cùng với nước mắm mỡ hành, nếu vào một ngày trời mưa với bát cơm nóng được chan nước mắm mỡ hành là gia đình tôi có bữa ăn thịnh soạn rồi. Phải chăng sinh mạng của tôi gắn liền cuộc đời của má, vì khi má sanh tôi ra ông Bác sĩ Tứ thời bấy giờ đã quyết định cứu má bỏ con, má bị động kinh và sanh khó; nhưng một sự nhiệm mầu tôi đã trở mình bật khóc và sau nầy cũng với tiếng khóc của tôi một lần nữa đã giữ chân má, khiến má từ bỏ con đường má chọn thời bấy gìờ, để an phận làm má, tiếp tục chăm sóc đàn con.

 Nhớ những ngày ấu thơ, nhất là những ngày Tết tôi đã nhìn thấy được những giọt nước mắt được che dấu của má tôi, khi anh em chúng tôi không có quần áo mới để mặc ba ngày Tết. Ngày tôi vào lính, khi ra đơn vị tác chiến được một tuần, má tôi được tin tôi bị thương tại chiến trường Hậu Giang, má đã từ Biên Hòa xuống thăm tôi, vượt qua những đường dài đầy nguy hiễm để đến được bệnh viện Tiểu khu Chương Thiện vào đêm, nhưng không gặp được thằng con trai, vì đêm đó tôi đã được các đàn em đưa về hậu cứ say sưa không về bệnh viện, để lại má tôi nắm trên giường bệnh giữa những tiếng rên la của các thương binh, sáng ra má nhìn tôi bằng đôi giòng nước mắt. Sau ngày 30/4/1975, lòng má nặng trĩu với đứa con trai, cũng với chiếc nón lá chống đở nắng mưa cùng với giỏ thức ăn, má đã đi thăm nuôi tôi qua những trại tù từ Phú Lợi, Thành Ông Năm, Kà Tum, Long Giao, Phước Long đến Z30D Hàm Tân. Với tình thương của má ấp đầy hương vị ngọt ngào: “ có túi cơm khô má đã ngào đường con ăn đỡ đói và có chất ngọt nghe con”. Giữa những ngày bo bo được thay cho gạo, không biết má tìm đâu cơm để phơi khô. Ngày được ra khỏi tù nghề nghiệp không có, việc làm cũng không, đôi tay gầy guôc của má lo cả gia đình. Ngày ngày, má ra đi từ sáng sớm, bương chải vất vả làm công nhân cho hãng tôn Đồng Nai, chiều đến cả nhà đều chờ má mang về bịch cơm công nhân, từ hãng đem về hấp lại cho cả nhà cùng ăn. Có một ngày má dẫn tôi xuống bác thợ may tại ngã ba Bình Đa để sửa cho tôi cái áo. Má bảo: “Cái áo nầy của cậu Tư con, cậu Tư đi tù ông Ngoại lấy mặc, khi con còn ở trong tù ông Ngoại chết, má không chôn theo, bây giờ lấy ra sửa lại cho con”.

Vận mệnh đất nước và cuộc đời đã đẩy đưa tôi rời xa má, cuộc sống tất bật nơi xứ người đã khiến tôi có những phút giây quên mình có má, tệ hại hơn còn vô tình tự mãn với chính mình khi thỉnh thoảng gửi về má vài trăm đô, một hai thùng sửa, một vài lọ thuốc là nghĩ đã lo tròn cho má. Cũng như tôi đã quên rằng, trong nghèo khổ túng thiếu má đã lo cho cả đàn con, các con nay đã trưởng thành, chắc hẵn cuộc đời còn lại má sẽ không cần nhiều thứ. Nhưng thứ má cần là núm ruột từ máu và xương thịt của mình . “Má nhớ con lắm…nhưng con đừng về…”

Mẹ là một kho tàng quý báu cao cả do thượng đế ban phát, mẹ vẫn là đề tài muôn thủa của văn nhân và thi sĩ; Nhưng má tôi chỉ là một người bình thường đã trang trải tấm lòng và cho tôi cả cuộc đời của má. Ngày nay, má tựa như ngọn đèn dầu trước gió, nếu một mai ngọn đèn tắt đi, e rằng cuộc đời còn lại của tôi sẽ mang nhiều ân hận và tiếc nuối. Ân hận vì không có những giây phút kề cận bên má lúc tuổi già, tiếc nuối vì không còn được một lần ăn lại món thịt nọng kho, cá trê chiên dầm nước mắm mỡ hành và nghe giọng nói của má với “ Hương vị ngọt ngào”.

 Viết cho má tôi.

  Nguyễn Hữu Hạnh.

 

05 Tháng Năm 2014(Xem: 24325)
*Xin bấm vào phần audio bên dưới để thưởng thức HÌNH NHƯ LÀ TÌNH YÊU - Nhạc & Lời: Phạm Chinh Đông - Hòa Âm: Tuấn Ngọc - Ca Sĩ: Quỳnh Dao.
05 Tháng Năm 2014(Xem: 31609)
Cám ơn anh, TY ơi, vì dù đến với nhau muộn màng, em đã vô cùng hạnh phúc với tình yêu anh bóng ngời như hạt ngọc, mà anh đã mài dũa mấy mươi năm trong chén ngọc Trương Chi đó…
27 Tháng Tư 2014(Xem: 23093)
Lão từng làm phó lý, tậu được một ít ruộng vườn và trong đợt cải cách ruộng đất, lão bị qui là phú nông cường hào. Lão là người trọng nho học và những lời dạy của thánh hiền...”
25 Tháng Tư 2014(Xem: 34969)
Đến bây giờ mà vẫn chưa có một bài hát nào sáng tác cho cái thành phố Hội An nhỏ bé và êm đềm của tôi. Em Hội An buổi chiều đông về cũng má đỏ môi hồng, mắt ướt long lanh.
19 Tháng Tư 2014(Xem: 21630)
Hắn làm tôi nhớ một truyện ngắn của nhà văn Tchekov có tựa đề là Con Kỳ Nhông, con vật có khả năng đổi màu da tùy thuộc vào nơi nó ẩn nấp. Tuấn giống con kỳ nhông cách gì.
11 Tháng Tư 2014(Xem: 33417)
nhưng nhìn qua mái tóc của thầy Hà Tường Cát, tôi liên tưởng đến mái tóc bạc trắng của thầy Nguyễn Xuân Hoàng và của thầy Phan Thanh Hoài, và chợt nhận ra hoàng hôn đã ngã bóng…
05 Tháng Tư 2014(Xem: 28709)
Có những điều dù chưa bao giờ được nói ra thành lời, nhưng không có nghĩa là đã chìm vào quên lãng, đó là một trong những nỗi niềm mang theo mà chỉ có những người cùng cảnh ngộ mới đọc được từ "cửa sổ của tâm hồn".
03 Tháng Tư 2014(Xem: 28778)
''Đây là tác phẩm viết về Những Ngày Sài Gòn sau 30 tháng Tư 1975. Sách viết xong năm 1986 sau ngày tác giả đến Mỹ. Nhà xuất bản Thanh Văn, California, in năm 1992...
03 Tháng Tư 2014(Xem: 32996)
Chỉ hai năm thôi, hai năm trôi qua cho tôi thấy một lực hút cuốn mọi người xoay chóng mặt. Đứa cháu ngày nào mới biết lật giờ đã là một cậu bé dễ thương tinh nghịch, ngây thơ...Còn ông thì mòn hết mọi thứ để đi vào con số không của cuộc đời.
29 Tháng Ba 2014(Xem: 32280)
Đang tính đi đến quán cà phê Cội Nguồn để gặp hai cô em Mỹ Chơn và Sương Trầm thì có tin nhắn trong điện thoại báo là đã hết tiền tui bèn bảo ông xe ôm quen chở tui đi nạp thêm tiền.
28 Tháng Ba 2014(Xem: 24598)
Nhân kỷ niệm bốn mươi năm ngày cưới của anh chị Nguyễn Xuân Hoàng Trương Gia Vy, xin tặng anh chị những tấm hình như là “phóng sự ảnh“, ghi lại một ngày trong đời thường...
28 Tháng Ba 2014(Xem: 30347)
*Xin bấm vào phần Youtube bên dưới để thưởng thức: "Ôi Giàn Thiên Lý Đã Xa"-Nhạc: Phạm Duy; Ái Vân Trình bày Kiều Oanh Trịnh thực hiện youtube
28 Tháng Ba 2014(Xem: 26977)
Thời gian, như nước trường giang miệt mài trôi chảy. Nhưng thời gian cũng không làm phai mờ hình ảnh bạn bè của chúng tôi.
28 Tháng Ba 2014(Xem: 28193)
Tao xin mượn lời lẽ của bài thơ này như một lời nhắn nhủ của mày cho những bạn bè còn lại trên cõi đời này Hạnh nhé. ''Còn gặp nhau thì hãy cứ vui Chuyện đời như nước chảy hoa trôi Lợi danh như bóng mây chìm nổi Chỉ có tình thương để lại đời''
27 Tháng Ba 2014(Xem: 29834)
Chúng tôi đã khóc cùng Thịnh khi nói về những kỷ niệm đã có với Hạnh nhưng cũng đồng ý là Hạnh đã thanh thản ra đi nên hãy để Hạnh vui nơi chin suối và hãy dành thời gian để săn sóc cho những người còn lại.
21 Tháng Ba 2014(Xem: 31563)
Ngoài những tình cảm quý mến dành cho nhau, chúng tôi cùng bảo ban nhau sống sao cho đáng sống, vì cuộc đời ngắn ngủi…
20 Tháng Ba 2014(Xem: 26671)
... nhắc tôi hãy sống với tình thương, lòng khoan dung, tha thứ, vì nào ai biết được mình có còn hơi thở trong giây phút sắp tới để sống như vậy với vạn vật ở chung quanh.
18 Tháng Ba 2014(Xem: 28220)
nhìn hình ảnh các bạn hôm nay tôi nghĩ đến 1 cuộc chiến mới mà chúng-ta phải đối-diện Cuộc chiến này khốc-liệt hơn mà phần thua chắc-chắn về chúng-ta, đó trận chiến tuổi-già và bệnh-tật...
14 Tháng Ba 2014(Xem: 28169)
Một duyên may gặp gỡ đàn em, đàn anh, đàn chị Ngô Quyền, để cùng có một ước mơ “Mỗi năm chỉ có một ngày”
13 Tháng Ba 2014(Xem: 29723)
Em trai tôi, đàn giỏi hát hay, cờ tướng cũng hàng cao thủ, đá banh cũng được được, văn thơ cũng tàm tạm gọi là, nói chung theo như tôi biết chú ta có máu văn nghệ từ thuở nằm nôi.