Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn thị Thêm - LÁI XE ĐI XUYÊN BANG NƯỚC MỸ

06 Tháng Sáu 202112:13 CH(Xem: 9970)
Nguyễn thị Thêm - LÁI XE ĐI XUYÊN BANG NƯỚC MỸ
LÁI XE ĐI XUYÊN BANG NƯỚC MỸ TỰA

Nam gọi cho tôi:

- Cô ơi! Đi Florida không? Mình làm một chuyến đi chơi xa bằng xe van nghen cô.

Máu giang hồ tôi trỗi lên:

- Thiệt hả? Đi thì đi. Mà bao giờ đi.

- Tháng năm em xuống đón cô. Mình đi một vòng các tiểu bang miền Đông Nam nước Mỹ.

IMG_4739


Tôi biết người học trò này mang hoài bão sẽ lái xe đi một vòng nước Mỹ. Em ấy ôm ấp giấc mơ này cả mấy chục năm nhưng vì cơm áo gạo tiền không thực hiện được. Bây giờ nghỉ hưu em quyết bằng mọi cách thử thách tuổi trẻ của mình.

Cái khó của em là phải kéo cho được bà xã đi cùng, mà Châu thì không bao giờ muốn đi xa. Em ấy thích cuộc sống thầm lặng bên mảnh vườn nhỏ và chờ đợi mỗi hai tuần chồng đi làm từ Portland  lái xe về nhà tại San Jose. Con cái đều đi làm đi học xa, Châu hiền lành sống một mình như thế quen rồi. Em ít nói, yếu đuối, nhỏ nhắn và dễ thương. Thế mà lần này Nam báo tin cho tôi biết kỳ tích của mình trong sự vui mừng:

- Bà xã em đã OK rồi cô. Cô trò mình chơi tới, sẽ đi du lịch một tháng khi nào mệt thì về.

Tôi nghe xong giật mình. Một tháng ngồi trên xe làm dân lãng tử. Tôi sẽ thành bà già gân, điếc không sợ súng hay sao? Lâu nay tôi đâu có đi xa, cứ ru rú ở nhà, đi xe nhiều sẽ bị chóng mặt và sưng chân. Nghĩ tới nghĩ lui tôi vừa muốn đi chơi lại vừa lo cho sức khỏe của mình. Già rồi, liệu có thể ngồi lâu chịu đựng được đường dài. Tuy nhiên bản tính thích phiêu lưu đã chiến thắng. Tôi trả lời Nam đầy tự tin:

-OK! Sẵn sàng. Dân hướng đạo há sợ mưa rơi, phải sắp sẳn để lên đường.

Thế nhưng không biết vì quá nô nức hay quá lo mà tôi cả tuần đầu tháng năm không ngủ được. Người váng vất chóng mặt, sức khỏe giảm sút thấy rõ. Tôi nghĩ đến chuyến đi, đến các người trong đoàn sẽ bị trở ngại nếu tôi có chuyện không lành. Tôi cố gắng uống thuốc và chăm sóc sức khỏe của mình. Nhưng nghĩ đến chuyến đi đường trường kéo dài cả tháng tôi cũng ớn da gà và hồi hộp quá.

Chẳng đặng đừng tôi gọi cho Nam báo tin sẽ cancel chuyến đi của mình. Nam khuyên tôi đừng sợ. Mình đi tới đâu có bệnh viện tới đó. Nước Mỹ mà cô. Cô mệt thì em book vé máy bay cô về lại nhà. Ráng lên, nếu cô không đi thì biết lúc nào cô đi được.

Hương ở Westminster CA, Hoàn ở Houston Texas cũng gọi phone mỗi ngày hỏi thăm và hẹn gặp nhau ở Dallas nhà thầy Nhãn. Các học trò hứa hẹn một cuộc hội ngộ Trung Học Long Thành bỏ túi đầy hấp dẫn, sau khi đã chích ngừa Covid hai đợt. Tôi lấy hẹn đi gặp bác sĩ gia đình sau gần hai năm không đến văn phòng. Bà cho thử máu. Kết quả thử máu tốt, sức khỏe bình thường. Bà lấy hẹn cho làm vài kiểm tra trong tháng sáu và bắt tôi phải đo áp huyết mỗi ngày hai lần trong suốt tháng năm.

Như vậy sức khỏe tôi OK chưa quá tệ. Vậy thì sao ta lại chùn chân quê mặt với học trò. Tôi quyết định lên xe theo đoàn tới Dallas để thử lửa. Book vé máy bay trở về nhà vào cuối tháng năm. Nếu khỏe tôi sẽ đi tiếp, nếu không khỏe tôi ở lại nhà anh Nhãn theo lời anh chị mời, có chết con chí nào đâu.

PALM SPRINGS VÀ TIN BUỒN (13/5/2021)

Điểm tập trung để xuất phát của chúng tôi là nhà của Ngô Tâm tại Palm Springs, CA. Cùng đi, ngoài vợ chồng Nam còn có Ngô Tâm và vợ chồng Chánh & Thúy Anh- những cựu học sinh Trung Học Long Thành-. Tâm chiêu đãi chúng tôi bằng một chầu bánh ướt và bánh hỏi thịt heo quay rất ngon tại nhà. Thật không may cho bà già bảy bó. Vừa cắn miếng da heo giòn rụm thì một mảnh răng hàm cũng theo thịt rơi ra. Thôi rồi từ nay việc nhai thức ăn của tôi đã gặp trở ngại. Lúc này thì bó tay đành chịu, đợi khi về mới gặp nha sĩ được.

IMG_6081


Hai đêm ở Palm Springs, chúng tôi ngủ tại khách sạn trong sòng bài mà tôi không nhớ tên gì, chỉ biết khá sang trọng.

Buổi sáng 14/5 thức dậy, cô trò vừa chuẩn bị ra ăn sáng thì phone Nam reo. Bên kia báo tin Lê Minh Tấn vừa mới mất. Tấn là bạn rất thân của Nam. Những ngày Nam chân ướt chân ráo đến Portland làm việc, Tấn đã giúp đỡ rất nhiều. Tiệm ăn của Tấn là nơi có mặt thường xuyên của nhóm Long Thành xa xứ. Tấn còn là một thành viên THLT năng nổ, lúc nào cũng hết lòng với thầy cô và bạn bè. Em là một mạnh thường quân của trường. Khi trường tôi tổ chức hội ngộ THLT tại Portland em đã ủng hộ nhiệt tình nhất. Cách đây vài năm em dọn về Michigan để gần con và đã mở nhà hàng mới. Tội nghiệp Liên vợ Tấn chắc là đau khổ lắm. Muốn gọi phone hỏi thăm nhưng lâu nay chỉ liên lạc với phone Tấn, còn phone Liên không biết số. Đành chịu.

Tin buồn như sét đánh đến với cả nhóm. Tháng trước, nghe tin chúng tôi dự trù đi chơi, Tấn đã ân cần mời chúng tôi ghé nhà và ở lại vài ngày. Dự trù chuyến đi sẽ đến Dallas, Houston (Texas),  Florida. Tiếp tục sẽ đi Virginia, Washington DC, Michigan, Niagara fall, Chicago, Illinois, Salt Lake City (Utah) rồi trở về lại Cali. Dự định đoàn sẽ ghé Michigan thăm Tấn, nhưng bây giờ Tấn đã bỏ trường, bỏ bạn ra đi. Những giọt nước mắt rơi xuống nghẹn ngào, những cú phone liên tiếp gọi thăm hỏi nhau về cái chết của Lê Minh Tấn.

Nam xuống tinh thần thấy rõ. Sự hào hứng ban đầu khựng lại. Tin cho hay Tấn mất vì Covid. Cái cô Vi khốn nạn ác ôn đã giết chết một người tốt bụng và hiền lành như Tấn. Nhưng việc gì tới phải tới, không thể làm gì khác hơn là phải tiếp tục cuộc hành trình như  dự kiến. Buồn quá, Nam chuyển hướng cắt bớt nhiều tiểu bang dự kiến sẽ đến. Chúng tôi chỉ đi đến Florida rồi trở về Texas.

Để biết về Palm Springs, Ngô Tâm đã đưa chúng tôi đi một vòng các nơi ở đó. Ngắm thành phố sang giàu của giới nghệ sĩ, những mall buôn bán hàng hiệu đắt tiền, những căn nhà bạc triệu. Đây là nơi Bob Hope từng ở, nhà của Bill Gate thật lộng lẫy cũng ở đây -theo lời Ngô Tâm-.


IMG_6089

 IMG_6084

 


Buổi chiều chúng tôi được Tâm mời ăn tại nhà hàng trong khách sạn. Thức ăn khá sang nhưng dường như nỗi buồn mất mát vẫn còn nên một dĩa cua Alaska to đùng phải bỏ lại.  

IMG_6087


Buổi tối, mấy cô trò kéo nhau xuống sòng bài. Không có máu mê cờ bạc nên loanh quanh một hồi rồi rủ nhau lên ngủ. Chợt Nam dừng lại một máy kéo 1$, bảo vợ đưa mình 20$ và bỏ vào. Tôi nói:

- Máy này chơi khó trúng lắm. Đừng chơi.

Nhưng không kịp, Nam đã bỏ tiền vào. Nam ngồi xuống bấm đâu ba cái. Trớt quớt không trúng gì cả. Chợt phone tay Nam reo. Bên VN bạn bè hỏi thăm về cái chết của Tấn. Nam đứng lên và chúng tôi đều chú ý vào cuộc nói chuyện. Dứt chuyện, Nam quay lại nhìn vào máy và bỗng la lên bồng vợ quay một vòng. Tôi hỏi:

- Có chuyện gì vậy Nam?

- Em trúng 1.000$
Tôi giật mình nhìn vào máy. Không phải 1.000$ mà là 2.000$ lận. Đèn bên trên máy rực sáng và chớp tắt báo hiệu có người trúng lớn. Một lúc sau người của sòng bài đến làm giấy tờ và trao tận tay Nam 2.000$ tiền mặt. Nam xúc động nói đây là hương linh Tấn đã ủng hộ chuyến đi chơi nên mình quyết không bàn lui nữa.

 

Nam nói tới bàn lui là vì tình hình lúc đó ở Texas và các tiểu bang dự trù đi tới đang bị khủng hoảng vấn đề xăng. Các xe sắp  hàng chờ đổ xăng mà xăng không có. Trên TV còn chiếu cảnh người dân đem thùng đến cây xăng mua dự trữ như mua gạo hay giấy đi cầu lúc đầu mùa dịch Coronavirus. Lại nữa, tình hình an ninh một số nơi bất ổn, đập phá, kỳ thị người Á Châu ... làm buồn  lòng mọi người.

Ngô Tâm là người thích đi chơi xa, em lái xe đường trường rất xuất sắc. Lần đi này em tình nguyện làm tài xế. Thế nhưng vốn lo xa, em xem TV mãi nên tinh thần bất ổn không ngủ được. Con gái em thấy vậy nên tình nguyện đi theo đoàn để giúp mẹ khi cần. Như vậy đoàn thành bảy người chất lên chiếc xe van của Nam 7 chỗ. Hành lý chất lên mui xe, cột ràng cẩn thận.

XE

Buổi sáng ngày 15/5 xe lăn bánh rời khỏi Cali trong niềm háo hức lẫn lo âu của mọi người.

 

ARIZONA VÀ NEW MEXICO

Người tài xế chính của chuyến đi là Ngô Tâm. Tôi nhiều lần đã gọi em là "Nữ anh hùng xa lộ". Em thường một mình lái xe đi về Portland - San Jose hay Portland - Palm Springs. Chỉ nghĩ đến thân gái một mình với đoạn đường dài tôi cũng phát sợ, nhưng đối với em là chuyện thường. Thú vui của em là được cầm tay lái, nhìn phía trước thưởng ngoạn cảnh đẹp. Chỗ nào đẹp tìm đến thưởng thức và LiveStream gửi đến bạn bè trên Facebook. Cháu Mai Ly ngồi băng sau, mở iphone theo dõi lộ trình và báo cho mẹ những gì phía trước. Điểm nghỉ ngơi, trạm xăng và book khách sạn.

Chiếc xe khá nặng vì ngoài đồ đoàn chúng tôi còn có một tủ lạnh mini gắn vào xe để chứa nước và thức ăn. Xe chạy qua khỏi Las Vegas, râm ran chọc nhau xuống đánh bài để thắng lớn khỏi lái xe, mua máy bay đi cho đã. hi hi...

Đường đi hướng về Arizona hai bên núi đồi khô cằn và lên rất nhiều dốc. Những con đường xuyên bang của nước Mỹ thênh thang, chúng tôi theo freeway 20 thẳng tiến. Những con dốc cao gió thổi ngược chiếc xe khá nặng vượt đường trường. Chưa đi tới đâu, trên máy hiện lên báo động máy xe nóng.

Ngô Tâm lo lắng hỏi Nam giờ phải làm sao? Úy chu choa, ai cũng lo ra mặt . Nam nói Ngô Tâm dừng xe lại bên đường để xem lại. Nam cho biết trước khi đi em đã đem xe kiểm tra toàn bộ, thay bốn bánh xe mới, nước, dầu đều đầy đủ. Tuy nhiên dầu hộp số (Transmission oil) chưa tới thời gian để thay, dự trù sau chuyến đi sẽ thay không muộn. Nam mở đầu máy và cúi xuống thật sâu để kiểm tra, nhưng nóng quá đành chịu. Thôi thì tạm dừng bên đường cho máy nguội một chút rồi đi tiếp.

- Ý kiến của Ngô Tâm là book khách sạn gần nhất, đem hành lý vào, cho xe và người nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ tính tiếp.

- Ý kiến của Nam là xe còn mới lại vừa được kiểm tra kỷ lưỡng nên chắc không có trục trặc gì. Có thể vì xe nặng lại lên dốc quá nhiều nên xe nóng máy. Cứ giữ nguyên hiện trạng, tiếp tục đi tiếp, ghé thăm Grand Canyon như dự kiến. Nếu xe thật sự có vấn đề sẽ nổi báo động lúc ấy quyết định sau. Nếu không thì máy vẫn OK. Ngày mai, mọi người nghỉ ngơi Nam sẽ đi tiệm thay dầu transmission.

Thế là Nam cầm lái chạy bon bon trên đường vào Flagstaff (Flagstaff là một thành phố ở bang Arizona của Hoa Kỳ, được bao quanh bởi núi, sa mạc và rừng thông aoe rosa. Đây là cửa ngõ dẫn đến Đỉnh San Francisco, nơi có ngọn núi cao nhất của Arizona (Đỉnh Humphreys) và khu nghỉ mát trượt tuyết Arizona Snowbowl. Gần đó, Đài tưởng niệm Quốc gia Wupatki có các địa điểm pueblo của người Mỹ bản địa và Đài tưởng niệm Quốc gia Hẻm núi Walnut nằm rải rác với vách đá của họ - theo Google)

Chúng tôi đã mướn xong khách sạn gần đó, nhưng Nam muốn kiểm tra chiếc xe nên không dừng lại mà chạy vào Grand Canyon National Park luôn. Nhờ thẻ của người lớn tuổi, khi vào cửa ở các địa điểm công viên Quốc gia chúng tôi được miễn tiền. Niềm vui là chữ nổi báo động biến mất, xe chạy bon bon, ngoan ngoãn. Một ngày lặn lội khá vui, chụp hình với quang cảnh núi đồi tuyệt đẹp.

IMG_6012                                                                                 Grand Canyon
IMG_6008


Ra khỏi Grand Canyon trở lại phố xá, ghé tiệm sửa xe được trả lời mọi bộ phận xe đều tốt. Đoàn về khách sạn Holiday Inn Express, nấu cơm ăn với thịt hộp và lạp xưởng rau sống ngon quá chừng. Một đêm quá mệt ngủ say.

Buổi sáng, Nam lấy hẹn và hơn 30 phút sau trở về. Đã thay dầu hộp số và chuẩn bị lên đường.

Hôm nay chúng tôi sẽ đi thăm một nơi rất đặc biệt đó là Petrified Forest National Park Arizona. Nơi có địa điểm gọi là Crystal Forest các cây cối lâu năm hóa đá (Vào cuối kỷ Trias khoảng 225 triệu năm trước, phần lớn miền Bắc Arizona là một vùng ngập lụt nhiệt đới nhiều cây cối rậm rạp. Lũ lụt và xói mòn theo chu kỳ xen kẽ với hoạt động núi lửa từ phía nam và phía tây đã mang theo trầm tích và tro bụi về phía hạ lưu, đọng lại trên các cây đổ ở khu vực này.

Trong một số trường hợp, cây cối bị chôn vùi nhanh chóng và đủ sâu để lấy đi oxy, do đó làm chậm đáng kể quá trình phân hủy tự nhiên. Theo thời gian, nước ngầm hòa tan silica từ tro núi lửa vào phần thân xốp của cây cối bị vùi lấp.

Dung dịch này hình thành các tinh thể thạch anh lấp đầy các lỗ rỗng và vết nứt trên các khúc gỗ, cuối cùng làm chúng hóa đá bằng cách bao bọc và thay thế vật liệu hữu cơ của cây bằng các khoáng chất.
Màu sắc rực rỡ của gỗ đến từ các tạp chất trong thạch anh, chẳng hạn như sắt, carbon và mangan.)

 

IMG_6020

 

Những gốc cây thật to đã hóa đá đẹp tuyệt vời. Khách thăm viếng khá đông. Cả một vùng núi đồi đá nằm rải rác. Những vân đá nhiều màu sắc rực rỡ. Hiện tượng thiên nhiên lạ lùng và đẹp biết bao nhiêu. Đến đây con người như hòa mình vào với đất trời và khâm phục tạo hóa. Chúng tôi vào cửa hàng lưu niệm và say mê với vô số khối đá tuyệt đẹp được mài dũa, cắt xén lộng lẫy. Có những mảnh đá được điêu khắc thành những hình thú vật tinh xảo. Cây hóa đá, đá và đời sống, đá và con người. Con người đã dùng bàn tay và trái tim rung cảm với thiên nhiên để biến những khối cây hóa đá thành những sản phẩm đẹp lộng lẫy và có hồn. Ai đã thổi hồn vào tượng đá?- Con người và trái tim yêu thiên nhiên-


IMG_6077 
Bề mặt một khúc cây đã hóa đá
 
crytal forest 3
 Phía trước cổng Crystal Forest

crytal forest

  Thân cây là đã thành đá. Bề mặt gốc cây rất to và đẹp

 

Tâm lại lái xe hướng về New Mexico. Dự kiến sẽ thăm một người bạn THLT là Quách Sung sống ở gần đây. Trên đoạn đường dài xuyên bang, mọi việc thuận lợi. Trên xe có sẵn thức ăn nhẹ và snack. Ăn uống, chuyện trò vui suốt đoạn đường. Hai người đàn ông ngồi băng ghế sau tự do ngủ gà ngủ gật. Tài xế là Ngô Tâm, phụ tài là Mai Ly, Nam điều hành chuyến đi và Chánh phụ xếp đặt hành lý. Phe phụ nữ chúng tôi đi theo làm tà lọt, ăn và nói.

IMG_6073IMG_6074

Đoàn chúng tôi sẽ đến Albuquerque, New Mexico (Albuquerque, thành phố lớn nhất của New Mexico, nằm trong sa mạc cao. Khu trung tâm hiện đại của nó tương phản với Old Town Albuquerque, có từ năm 1706 được thành lập như một thuộc địa của Tây Ban Nha. Khu Phố Cổ có các tòa nhà bằng gạch nung lịch sử, chẳng hạn như Nhà thờ San Felipe de Neri, 5 bảo tàng và các cửa hang bán đồ thủ công mỹ nghệ của người Mỹ bản địa. Gần đó, Trung tâm Văn hóa Pueblo của Ấn Độ ghi lại lịch sử bộ lạc của khu vực.)

Chúng tôi sẽ mướn khách sạn tại đây hai đêm để đi chơi và thăm viếng. Liên lạc với Quách Sung mới hay mẹ em ấy ngã bệnh bất ngờ, vì an toàn cho người già vào mùa dịch nên đoàn không đến nhà viếng thăm. Nhớ bác, mỗi lần trường THLT họp mặt, Quách Sung dù ở xa đều đưa bà ngồi xe lăn đến tham dự. Quách Sung là một người con chí hiếu, chăm sóc mẹ không ai sánh bằng. Em ấy hẹn sẽ đến khách sạn thăm viếng chúng tôi.

Một ngày đi khắp nơi để ngoạn cảnh, chiều ghé một tiệm ăn Việt Nam. Ôi chao ngồi chờ thật lâu muốn nản. Khách khá đông có rất nhiều người Mỹ nhưng đa phần họ mua to go. Người nấu ăn, người phục vụ và tiếp tân hình như chỉ có ba người. Có lẽ kiếm người làm không ra như hầu hết các quán tiệm hiện nay sau mùa dịch. Tiền thất nghiệp vẫn rót đều đặn nên dù khắp mọi nơi treo bảng cần người nhưng rất ít người đến xin việc. Thấy cô phục vụ vất vả mà thương nên không nỡ phàn nàn. Thức ăn cũng được nhưng chờ lâu thật oải.

Ngày hôm sau lại một ngày rong chơi, Ngô Tâm và con mệt nên ở lại khách sạn, chúng tôi đi tìm chỗ mới để thưởng ngoạn. Đây là một hang động nhỏ có suối chảy rất đẹp nằm ngay trên một đoạn đường quanh co. Xuống xe, theo đoàn người xuống dưới, vui chơi chụp vài tấm hình.

IMG_6213

IMG_6212

 


Về đến khách sạn, Ngô Tâm báo tin không lành, dự báo thời tiết sẽ có mưa bão lớn, sấm chớp nguy hiểm trên suốt đoạn đường kế tiếp. Quách Sung dẫn con tới khách sạn thăm viếng và nói sẽ gọi cấp cứu đưa mẹ vào bệnh viện liền khi về nhà. Vội vã để chia tay, chúc bác bình an. Mọi người mang thêm một nỗi buồn và lo lắng vào giấc ngủ.

DALLAS, TEXAS.

Sáng sớm đoàn người lên xe theo freeway 10 về Dallas. Gió khá mạnh nhưng chỉ vài cơn mưa rào đến rồi đi trên suốt đoạn đường. Dallas là địa điểm họp mặt quan trọng nằm trong chương trình của chuyến đi này. Nơi đến là nhà của một vị giáo sư từng dạy tại trường Trung Học Long Thành vào khoảng năm 1968 và về sau. Anh Nhãn, chị Vân rất hiếu khách  sẵn sàng mời cả đoàn tới nhà để quậy. Bao ăn, bao ở, ở lại bao nhiêu ngày cũng welcome.

 

Chị Vân đã sẵn sàng một nồi cháo gà nóng hổi, gỏi gà thơm lừng. Thức ăn chiêu đãi khách đường xa rất hợp tình hợp cảnh. Cả bọn sau khi tắm rửa nhào vào ăn uống tận tình. Thầy trò, bạn hữu  gặp nhau nói chuyện tới khuya lơ khuya lắc. Giấc ngủ đến muộn màng nhưng thẳng giấc tới sáng. Tôi nằm trên giường mà vẫn thấy mình bềnh bồng trên chuyến xe vui xuyên bang.


Ngày 18/5 chúng tôi đến thăm một người em họ của Nam là dược sĩ có tiệm thuốc tây ở Dallas. Em ấy mời chúng tôi đi ăn nhưng chúng tôi từ chối. Dạo một vòng thăm chợ VN tại đó, chúng tôi về lại nhà anh Nhãn để chuẩn bị đón Hương và Hoàn tại phi trường.

Tôi và Nam ra phi trường đón Hương & Chi từ Westminter, Hoàn từ Houston cùng đến Dallas. Một cuộc gặp gỡ thú vị sau bao nhiêu năm xa cách. Riêng tôi với Hương cùng ở miền Nam Cali, chỉ cách nhau 45 phút lái xe mà gần 2 năm không gặp nhau vì con Covid mắc dịch. Cô trò ôm nhau mừng rỡ vì ai cũng dằn túi tờ giấy chích xong hai mũi ngừa dịch an toàn. Chị Vân đã chuẩn bị một màn ăn uống hấp dẫn: Bánh tráng cuốn tôm thịt và thịt heo quay tại nhà. Một trái mít thật ngon chị lột múi sẵn và vô số trái cây, bánh ngọt chị làm.

IMG_6218

Người em họ Nam mời cả nhóm đi ăn tối tại nhà hàng nhưng chúng tôi từ chối. Chỉ hai cặp vợ chồng Nam và Chánh đại diện đi dùm. Mẹ con Ngô Tâm và Hoàn qua ngủ nhà người bà con của Hoàn, hẹn sáng mai trở lại đúng hẹn để đi chơi.

Chị Vân tuyên bố:

- Đêm nay không ai được ngủ phải thức nói chuyện cho đã.

Nhưng mệt quá rồi, ông chủ nhà đã quá 80, bà chủ cũng 79. Còn tôi hai mắt ríu lại. Thôi đi ngủ bà con ơi! Cô trò tôi vào chiếm phòng chủ nhà, anh Nhản ra ghế salon ngủ. Ai bảo mời mọc tới nhà làm chi.

IMG_6219        Bữa ăn đoàn tụ
IMG_6216

         Ra sân chụp hình vui sum họp 

Ngày kế tiếp chúng tôi đi downtown Dallas. Viếng thăm At&T Stadium và nơi Tổng thống Kenedy bị ám sát . Nơi tầng lầu ở một cửa sổ có đánh dấu là nơi hung thủ núp để bắn. Một khoảng đường ngắn làm dấu là nơi bị bắn và xe đã chạy thêm một đổi. Dưới đường có dấu gạch chéo nơi xe dừng và TT  tử thương.

Cả đoàn chụp một tấm ảnh kỷ niệm nơi di tích lịch sử.



IMG_6172
IMG_6138

Sau khi phơi nắng và lang thang thành phố Dallas thấm mệt, chúng tôi về nhà và cùng nhau làm món gỏi tôm thịt ăn với bánh phồng tôm. Rau vườn nhà, mỗi người mỗi việc vui quá là vui. Chị Vân đòi làm thêm món bún bò Huế nhưng chúng tôi không cho. Cuối cùng thêm món bột chiên tôm do Tuấn (con trai anh Nhãn) chuẩn bị. Ăn ngon, cười nhiều, nói lắm. Đúng là một nhóm học trò già phá phách.

Buổi chiều người cháu của Hoàn mời qua nhà dùng bữa tối. Đó là một khu khá sang trọng và tiện nghi. Món chiêu đãi là crawfish, thịt nướng, bánh canh cua và vài món khác, Có màn hát Karaoke với dàn âm thanh tân tiến.

IMG_6178

 

Năm người già chúng tôi xin kiếu về trước nghỉ ngơi để người trẻ ở lại hát hò. Trên xe vợ chồng Minh & Loan ở Alabama gọi phone nói chuyện với chị Vân. Em nói :

- Em đang ở trước nhà Thầy Cô. Thầy cô đi đâu rồi?

Thiệt hay chơi đây? Vợ chồng Minh & Loan cũng vượt đường xa tới Dallas sao? mọi người bàn tới bàn lui không tin gì mấy.

Chị Vân mở phone và hình chụp rõ ràng hai em đang đứng trước nhà anh chị. Xe vừa dừng bánh Loan chạy tới ôm nhau trong vui mừng  hạnh phúc. Quả là không thể ngờ cuộc vui tròn đầy như vậy. Mệt thì mệt nhưng vào nhà cũng tíu tít nói cười mừng rỡ. Thêm một đêm mất ngủ để kể chuyện xưa, chuyện nay, chuyện tiếu lâm, chuyện dài ở huyện.

Buổi sáng ngày 20/5 là lúc bùi ngùi chia tay 

IMG_6176

- Vợ chồng Chi & Hương qua nhà anh của Chi để dự những ngày family reunion mà năm ngoái do dịch không thăm nhau được.

- Vợ chồng Minh & Loan tiếp tục cuộc hành trình dở dang.

- Mẹ con Ngô Tâm và vợ chồng Chánh & Thúy Anh từ giã đoàn dự tính trở về lại Portland vì Ngô Tâm đã bị bệnh không thể tiếp tục hành trình.
Chúng tôi còn lại bốn cô trò tiếp tục chuyến đi chơi xa. Nam nói đùa là bốn thầy trò đi thỉnh kinh. Điểm tiếp theo là là về Houston nghỉ ngơi một ngày rồi lên đường đi tiếp.

 

Nghe đâu ngày hôm đó Minh & Loan không nỡ lên đường bỏ anh chị Nhãn với căn nhà vắng vẻ. Em ở lại chơi thêm một ngày, Chi & Hương và nhóm Ngô Tâm cũng ở tới chiều mới rời nhà. Ngôi nhà anh chị rộn ràng vui đó rồi vắng vẻ buồn hiu.

Tôi chia tay anh chị và hẹn ngày 29/5 sẽ về lại. Ngày 30/5 tôi có hẹn đi chơi với nhóm Cô Gái Việt thăm viếng vườn hoa Dallas. Ngày 31/5 tôi về lại Cali. Tôi đã không ở lại chơi với anh chị hai tuần như dự kiến ban đầu. Thôi thì sức khỏe bình thường tôi tiếp tục làm bà già gân đi về miền biển Florida.

Florida với trái cây miền nhiệt đới như ở VN. Tôi là dân miệt vườn nên mơ ước được đi đến đó, tận tay hái những cây trái sai oằn như ở vườn nhà ngày xưa. Tôi nôn nao lắm Florida ơi!

IMG_4695

  Hẹn gặp các bạn trong bài viết về đoạn đường kế tiếp.

                                                      Nguyễn thị Thêm.

 

04 Tháng Hai 2009(Xem: 82000)
  Như mây xuống phố chiều nay , Nhớ về trường cũ những ngày xa xưa. Môt mình lê bước trong mưa, Mang theo kỷ niêm trường xưa Ngô Quyền .  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 37841)
  Một ngày cuối tháng 5 năm 2004, nhóm CHS/NQ/NCA tề tựu lại làm một cuộc viễn du lên miền Bắc Cali. Trước mắt là để xả hơi sau những ngày vật lộn với miếng cơm manh áo, sau là họp mặt với nhóm CHS/NQ/BCA để cùng ra mắt cuốn Kỷ Yếu CHS/NQ 2004.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 73667)
  Bốn mươi năm lẻ: nửa bóng câu. Em biết đến ta bạc mái đầu. Lầu chiều Hoàng Hạc còn đứng đợi. Mang hết niềm riêng tới muôn sao.    
04 Tháng Hai 2009(Xem: 77484)
Mưa rơi trên phố vắng, Mưa rơi trên đường xưa Ta, nỗi buồn sâu lắng, Ngồi quạnh hiu, nghe mưa!
04 Tháng Hai 2009(Xem: 36124)
  Dù biết rằng viết những lời tán tụng nhan sắc của cô, tôi đã làm một việc quá thừa, nhưng tôi vẫn muốn cô biết những ý nghĩ của tôi và biết đâu của nhiều bạn khác cùng lứa đã “say mê” cô như tôi vậy!    
03 Tháng Hai 2009(Xem: 40378)
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp không nói ra lời. Đối với bạn bè là những điều trân quý và đối với học trò là những kỷ niệm. Đời tôi sinh ra là như thế với nhiều mảnh vụn làm nên cuộc sống hiện sinh. Hiện sinh trong cuộc đời và hiện sinh trong đời người.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 75471)
  Gặp nhau truyện cũ vui như tết, Nhắc lại ngày xưa, đẹp tựa hoa.  
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39172)
  Cho đến nay 50 năm trôi qua với bao nhiêu biến động khủng khiếp của lịch sử, được diễm phúc là một học sinh lớp B3 của trường Ngô Quyền thuở sơ khai tôi xin ghi lại đây bằng ký ức của mình và vài bạn trong ba lớp Ngô Quyền I hình ảnh Trường Ngô Quyền chúng ta được khai sanh giữa thời đất nước chuyển tiếp từ chế độ thuộc địa Pháp sang nền Đệ Nhất Cộng Hòa
03 Tháng Hai 2009(Xem: 34053)
  Tất cả kỷ niệm về trường Ngô Quyền là nỗi ngậm ngùi của những cựu học sinh, vì trường cũ còn đâu!
03 Tháng Hai 2009(Xem: 36874)
  Thế hệ chúng tôi ăn sinh nhật tuổi 18 của mình ngay năm 1975, bài viết này xin dành cho những bạn học, từ lớp 6 đến lớp 12 của trường Ngô Quyền năm 1975. Bao nhiêu người đã như một đàn chim tung cánh, bước ra khỏi cổng trường và bay đi tứ phương. Có những người hạnh phúc và thành đạt, có những người lầm than và khắc khoãi.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 69116)
  Ta vẫn là ta tự thủa nào Môi hồng, mắt sáng, mộng trăng sao… Trùng Phùng mở hội, mười phương nhạc , Xuân ngát một trời, tình vời cao !                                
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39294)
  . Mười ba năm đi dạy, là mười ba năm tôi sống hạnh phúc nhất đời tôi. Người thầy là con đò chở các em sang bờ khác. Cuộc hành trình không nhàm chán, rất thú vị và “tích lũy” kỷ niệm.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80507)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 73993)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65661)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 33821)
  Phải chi dòng sông Đồng Nai chảy ngược, có thể tôi đã thấy lại mình trong sân trường ngày trước, thuở học trò vô tư
02 Tháng Hai 2009(Xem: 42872)
Trong đời làm việc của tôi, từ dân tới lính, ông là vị chỉ huy duy nhất mà tôi còn nhớ tới, với lòng kính trọng.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 38579)
  Một ngọn gió dịu mát của mùa Xuân đã đưa tư tưởng tôi bỗng dưng trở về nơi chốn cũ, nơi đó có bày chim con chưa ra ràng nhưng đã muốn tập tễnh bay lượn, vỗ đôi cánh non nớt như muốn tung bay ra khỏi tổ ấm êm đềm và sự che chở thương yêu của chim mẹ, muốn tìm hiểu chân trời ngoài kia bao la rực rỡ muôn màu ra sao .
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46339)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 71689)
Ngày nay con đã là cô giáo, "Mộng" đã thành rồi!...Mẹ thấy đâu? Đầu xanh bao mái nhòa trong mắt, Vẳng nghe tiếng mẹ ở nơi nao?...
02 Tháng Hai 2009(Xem: 34507)
  Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam . Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này "biết làm ăn" nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78425)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68733)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 66809)
*   Viết kính tặng thầy Nguyễn Xuân Hoàng với lòng Yêu Thương, Kính Trọng và Cảm Thông sâu xa nhất .  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76172)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 38711)
Thôi thì:    “Đã mang lấy Nghiệp vào thân   Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!” (ND).  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 81382)
(Thân tặng các em cựu học sinh Ngô Quyền, đặc biệt các em Ban Văn Nghệ Hiệu Đoàn thời 69-71 )
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76748)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?