Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - TÂM HƯƠNG TIỄN BIỆT

09 Tháng Tám 202011:56 SA(Xem: 12489)
Nguyễn Thị Thêm - TÂM HƯƠNG TIỄN BIỆT
Tâm Hương Tiễn Biệt

 
Đốt nén tâm hương vĩnh biệt Thầy
Hương linh siêu thoát về phương Tây.
Học trò Ngô Quyền đồng lễ tạ.
Rưng rưng nước mắt vọng phương này.

 

Hôm nay ngày thứ bảy 8/8/2020, thứ Hai là ngày viếng tang Thầy Hà Tường Cát tại Feek Family, phòng số 5 Westminster California. Con không thể đến để cùng các bạn đốt hương kính bái và tiễn đưa Thầy. Con ngồi ở đây, chỉ biết viết những dòng chữ thô thiển để tưởng nhớ về Thầy. Con nguyện cầu hương linh Thầy siêu thoát về nơi đất Phật.

Chúng con rất kính phục Thầy, với vóc dáng gầy gầy cương nghị, đôi mắt sáng như muốn soi thấu, đi tìm một điều gì đó, thầy đã khiến chúng con nhỏ bé khi đối diện với Thầy. Làm Tổng Thư Ký một tờ báo hải ngoại không phải dễ, nhất là tờ Người Việt, một tờ báo lớn nhất nhì Cali. Thế mà Thầy vẫn trụ ở đó vững chắc. Thầy thật tài giỏi vô cùng.

Con cũng không ngờ những bài hát du ca mà thời sinh viên, hướng đạo con cất cao giọng tự tin và đầy nhiệt huyết có sự đóng góp của Thầy. Thầy khiến con vô cùng ngưỡng mộ lúc con còn trẻ tận đến bây giờ. Con không thể tin người năng động đầy nhiệt huyết trong công tác xã hội từ trước tới giờ vẫn ở trước mặt con. Một người Thầy bình dân, từ ái, nụ cười tỏa sáng trong mỗi lần họp mặt Ngô Quyền.

 

Bây giờ Thầy đã đi rồi. Nói gì chăng nữa cũng chỉ là hư không. Thầy đã thong dong gát lại tất cả để được tự do, không bị những phiền não về chính trị, xã hội khuấy nhiễu, nhức đầu.

Cám ơn Thầy, cám ơn những gì Thầy để lại cho chúng con. Cám ơn Cô Kim Dung đã tận tình săn sóc thầy suốt bao năm đau yếu.

Con nguyện đức Phật A Di Đà tiếp dẫn hương linh Thầy con, Phật Tử Hà Tường Cát, pháp danh Quang Tường về miền Cực Lạc.

Con thành kính chia buồn cùng cô Kim Dung và gia đình về sự mất mát to lớn này.

 

Con viết chưa xong lại được tin Thầy Phan Thanh Hoài lại cũng ra đi

Đây là một đoạn ngắn trong Email của Tô Anh Tuấn:

"...Đối với việc ra đi của Thầy Hà Tường Cát và Thầy Phan Thanh Hoài ngoài ơn Thầy trò đối với chúng ta hai Thầy là tấm gương mẩu mực trong đời. Đối với Hội hai Thầy còn là những người góp công sức to lớn trong việc thành lập và phát triển Hội bao nhiêu năm nay."

 

Trời ơi! Sao mà tháng 8 nhiều biến cố đến với chúng con như thế. Bên VN cô Đào Thị Nga cũng mất, các bạn Ngô Quyền đã đến dự lễ tang Cô tổ chức tại nhà riêng. Tang lễ Thầy Hà Tường Cát chưa tổ chức thì Thầy Phan Thanh Hoài cũng tiếp nối ra đi. Con xin lỗi, con không có hân hạnh được học cô Nga và con cũng chưa gặp mặt Cô. Nhưng đối với con Cô cũng là người Thầy cho con kính trọng. Con xin gửi đến gia đình Cô lời Phân Ưu chân thành nhất. Cầu nguyện hương linh Cô được an nhàn về nơi Phật Quốc.

Con nhắm mắt lại nhớ về Thầy Hoài. Con nhìn thấy Thầy Hoài chống gậy đến bên con cười cười:

- Thế chị nhớ gì về tôi?

Con sẽ cúi đầu, một phút suy nghĩ và thành thật thưa?

- Thưa Thầy con nhớ Thầy và cây gậy chống.

Thầy khẻ mỉm cười:

- Thế chị chả nhớ những gì tôi dạy chị sao?

Thưa Thầy, con xin lỗi. Con đã quên hết từ sau những biến cố trong đời. Trí óc con mù mờ về những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi học trò. Những bài dạy của Thầy con đã trả lại cho ngôi trường và mảnh đất VN thân yêu. Con chỉ mang theo mình tư cách của một người đã được giáo dục tốt đẹp dưới thời VNCH. Kiến thức của một học sinh tú tài Ban C cũng bị vùi dập dưới làn roi quất đến rách da của thời bao cấp và hợp tác xã nông nghiệp.

 

Con nhớ đến Thầy nhiều nhất và sâu đậm nhất là dáng cao, gầy và… nụ cười. Nụ cười hiền thật hiền với cách nói từ tốn rất lịch sự. Có lẽ không ai biết, trong trái tim con, con coi Thầy như một người cha. Con xưng con với Thầy tự nhiên với tư cách một người con gái. Bởi vì từ Thầy con thấy hình bóng của Ba con. Một người cha đáng kính, nụ cười hiền và đẹp, đôi mắt cương quyết nhưng bao dung… Từ khi tham dự hội ngộ Ngô Quyền lần đầu tiên, gặp Thầy con đã có ý nghĩ như vậy. Khi Thầy yếu dần, đi dự tiệc phải mang gậy chống, đôi mắt con theo từng bước gậy chống để lo lắng và kính yêu. Con lo cho Thầy, con cầu nguyện, con mong ước Thầy sức khỏe để mỗi năm con còn được thấy Thầy, được cung kính đến nắm tay Thầy, cúi đầu chào Thầy và đôi mắt thường xuyên theo dõi hành động Thầy từ xa.

Cây gậy chống là cái chân thứ ba đã giữ cho Thầy yên tâm mỗi bước đi. Nhưng nhìn nó con lại nhói đau vì biết Thầy không khỏe, đi đứng khó khăn. Dù vậy, mỗi năm Thầy vẫn cố gắng đến gặp mặt học trò. Có lần đi dự họp mặt ở Bắc Cali, thầy vẫn chống gậy để lên xe cùng chúng con xuôi ngược đường dài. Thầy không biết đâu, thấy Thầy vẫn chống gậy đi một cách vui tươi con cảm động lắm. Con thương kính Thầy nhưng con không biết làm gì hơn, chỉ yên lặng dõi nhìn theo Thầy.

Rồi Thầy phải đến dự bằng xe lăn. Thầy yếu nhiều, nụ cười không còn tươi vui mà héo úa gắng gượng. Thầy ôm bó hoa trên tay. Hoa thay chúng con tri ân, nhưng hoa không xoa dịu được sự đau đớn đang hành hạ Thầy. Thầy đến với con gái, có học trò chăm chút. Thầy về với con gái có học trò khắn khít tiễn đưa. Năm 2018 ngày ra mắt Ngô Quyền Toàn Tập dù đang điều trị và dưỡng bệnh thầy vẫn đến dự cùng chúng con. Con đâu biết đó là lần cuối cùng con được nhìn thầy. Năm 2019 hội ngộ tổ chức tại San Jose, Thầy không đi được. Con đã làm mấy câu thơ nhớ Thầy:

nho-thay-1-



 
Học trò Ngô Quyền ở khắp thế giới cũng giống như con đang nhớ về các Thầy. Nguyện ở trên cao, Thầy Hà Tường Cát, Thầy Phan Thanh Hoài, cô Đào Thị Nga nhận ở chúng con tấm lòng tri ân thương tiếc.

Con lại nghĩ đến con sông, những con sông xinh đẹp trên đất nước VN. Con sông Đồng Nai mình không có nhiều bến để đưa rước khách. Con chỉ biết có con đò Hóa An ngày xưa xuôi ngược nhiều kỷ niệm trong con. Con sông Đồng Nai là hình ảnh quê hương Biên Hòa mình. Bến sông như ngôi trường Ngô Quyền thân yêu. Và những ông lái đò là những người Thầy, người Cô đưa từng lứa tuổi học trò vượt qua sự ngu dốt để trưởng thành. Trường NQ mình đã có những người học trò thành đạt ở xứ người. Các Thầy Cô rất xứng đáng được chúng con trao tặng những cành hoa tri ân trang trọng.

 

Con tạ ơn Thầy Cô đã cho chúng con qua sông yên bình, cho chúng con có căn bản đạo đức và kiến thức làm người hữu dụng.

Ở nơi xa không thể về đốt hương tưởng niệm. Con xin kính gửi đến Thầy Cô tất cả lòng kính yêu trân trọng nhất.

 
Từ đây mỗi mùa họp mặt.
Không thấy hình bóng hai Thầy.
Chiếc ghế hôm nào để trống.
Con nhìn mắt sẽ cay cay.
 
Con sông bên bồi bên lở
Người ta đục khoét từng ngày.
Nước sông đục ngầu muốn khóc.
Một thời êm ả nay đâu.
 
Con đò bây giờ đã mục.
Những mảnh ván nằm chơ vơ
Nhớ nhung từng đàn trò nhỏ
Qua sông vẫn nhớ con đò.
 
Ông lái bây giờ già lắm.
Gậy chống, tóc đã bạc phơ
Ngồi nhìn con sông vẫn nhớ.
Thương ơi! Từng đám học trò.
 
Một chiều bến vang tiếng mỏ.
Ông lái một mình trên đò
Học trò hương đèn quỳ bái
Tiễn Thầy qua bến hư vô.
 
NguyễnThị Thêm.
8/2020
 
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 72799)
Khi nắng đổ trên cành hoa phượng đỏ Là lúc mặt trời đòi đùa cợt mái tóc em Tuổi ngây thơ mắt môi xinh bỏ ngỏ Cuộc vui đùa chẳng phân biệt gái hay trai!
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73557)
  “Muốn sang phải bắt cầu Kiều, Muốn con hay chữ phải yêu kính Thầy”  
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73650)
( Tựa bài được đặt theo hai câu thơ của nhà thơ Vũ Đình Liên “ Người muôn năm cũ bây giờ ở đâu?” để thành kính thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến các Thầy Cô đã về với “hạc nội mây ngàn”, và các Cựu học sinh NQ đã vĩnh viễn “bỏ cuộc chơi”).
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 72377)
    Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao lại gọi là đứa con nuôi của trường Ngô Quyền? Bởi vì hầu hết các học sinh được vào học bắt đầu từ lớp 6 và trưởng thành ở lớp 12 rồi vào đại học, nên được xem như con đẻ...
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 80732)
  Hôm nay “Hội Ngộ Trùng Phùng”, Thầy trò, bè bạn, vui mừng gặp nhau. Thỏa lòng mong ước bấy lâu, Tha phương hội ngộ cố tri Ngô Quyền.
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 71726)
    * Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa.      
28 Tháng Giêng 2009(Xem: 73525)
Nếu dân ca được đặt lại khúc Mười Thương Mình sẽ hát Thương Trường Tôi Thứ Nhất Em sẽ hát Một Thương kỷ niệm một thời còn xanh ngắt Những thương nhớ khác nào cũng xếp thứ hai, ba …..
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75053)
    Năm mươi ngọn nến, thắp lung linh, Sinh nhật trường ta thắm đượm tình.  
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 75240)
  Qua những hình ảnh, các bài viết của thầy cô bạn bè, chúng ta đang thấy lại từng khuôn mặt, dáng hình, tính cách của các ân sư, đưa chúng ta trở về con đường phát triển của mái trường xưa. Qua đó, câu nói “Cơm Cha-Áo Mẹ-Công Thầy” càng mang ý nghĩa sâu đậm hơn!
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 73799)
Dẫu cho ngày tháng có phôi pha, buồn vui dù ít hay nhiều đều là những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng…Hy vọng những cuộc tương ngộ, trùng phùng của ngày hôm nay sẽ nhắc nhở chúng ta một quá khứ ươm bằng mật ngọt, và mãi cầu mong một tương lai đến cho vừa đẹp lòng người.
24 Tháng Giêng 2009(Xem: 80217)
  Có những sự việc tình cờ suy gẫm lại hình như được sắp xếp sẵn. Y và tôi ngồi cạnh nhau, từ ngày học Thất 2 cho đến khi ra trường. Ban đầu tôi rất ghét cái tính thật thà   thẳng tánh của Y, vì nó dám nói rằng trường tiểu học Trần Quốc Tuấn ở Tam Hiệp, nơi tôi đi học, chưa hề nghe nói đến. Trái lại Y là học sinh giỏi của trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa .
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73800)
Học sinh Ngô Quyền ngày xưa, lưu lạc bốn biển năm châu, với đời sống rất riêng của mỗi người, nhưng hình như chúng tôi vẫn có một tập hợp giao, giống nhau ở chỗ chúng tôi vẫn kính trọng và biết ơn tất cả các thầy cô như từ thuở nào, chúng tôi còn nhỏ dại, ngồi ở ghế học trò của trung học Ngô Quyền.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 75609)
Thật ra, nói bạn tôi là bà mai không đúng mà cũng không sai. Không đúng vì làm gì có chuyện Ngọc Dung giới thiệu tôi với anh Nhiên. Nhưng không sai vì nếu không chơi thân với Dung thì không chắc tôi vướng lụy lưới tình...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69080)
  Để tưởng nhớ Anh Nguyễn Phong Cảnh và  chia sẻ nỗi buồn với chị Ma thị Ngọc Huệ,  cựu học sinh Ngô Quyền .  
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 68885)
  Những thằng bạn ấy bây giờ ra sao rồi nhỉ? Mới chỉ có hơn ba mươi năm, lớp Tứ Bốn giờ đây có bạn sắp sữa hồi hưu, có bạn đã làm ông nội, ông ngoại, có bạn đã vĩnh viễn ra đi, nhìn lại mình, mái tóc muối đã có phần nhiều hơn tiêu.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 73503)
         Ngày vui sao qua mau!   Cuộc vui rồi cũng đến lúc chia tay. Những ngày qua, bọn chúng tôi như sống lại thuở học trò vui vẻ, vô tư không chút gì vướng bận. Có lẻ không ai phủ nhận thiên đường học sinh trong mỗi chúng ta ai cũng có...
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 71163)
    Ảnh xưa nhìn thật đâu ngờ, Thầy, Cô, Bạn cũ bây giờ nơi đâu ?
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 69092)
  Đến rồi đi, đó là lẽ vô thường sống động nhất của tạo hoá không dành một biệt lệ cho ai.
22 Tháng Giêng 2009(Xem: 66281)
  “Hãy đến với nhau một lần vì sợ rằng sẽ không còn được thấy nhau nữa” .  
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 35898)
         Xin vĩnh biệt anh…người bạn đời 37 năm!
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 71807)
Mừng Vui Hội Ngộ Ngô Quyền Cựu Chúc Nhau Giai Lão Bách Niên Lưu.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 34653)
Cảm xúc ghi lại sau ngày họp mặt gần nửa tháng.   Có dịp lắng lòng nhìn lại việc đã qua.
20 Tháng Giêng 2009(Xem: 69944)
Mười năm trên đất Mỹ Dẫu có nhiều cuộc vui Nhưng tận cùng nỗi nhớ Vẫn ngậm ngùi chưa nguôi.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 74108)
ĐÓN mấy Đông qua nơi đất khách, CHÀO Xuân tuổi hạc mãi dần cao, NGÀY tháng trôi nhanh vẫn ước ao HỘI ngộ cùng nhau sẽ có ngày, TRÙNG dương bão nổi gây ngăn cách.... PHÙNG thời sẽ giúp gặp cố tri
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 72884)
Hãy cho Tôi lại ngày xưa ấy Tôi sẽ là Tôi của dạo nào, Để nhìn Em khuất sau khung cửa, Để làm lưu bút, mỗi Em ghi .  
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 42022)
  Ngày ấy chúng con là những học sinh lớp Đệ Thất B1, chúng con là những đứa bé vừa hơn 10 tuổi, và đến nay đã 50 năm nhưng hình ảnh Thầy Cô không thể xóa nhòa trong trí chúng con.
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 65235)
Thắm thoát mà thời gian qua nhanh thật. Tôi tưởng như mới ngày nào đây thôi, bọn chúng tôi còn vô tư vui vẻ với những niềm vui bất tận của tuổi học trò ngây thơ...
19 Tháng Giêng 2009(Xem: 73464)
Ai thắp trong tôi niềm tin tuổi dại Tin ngày mai đường ngọc mát chân son.