Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - GHEN

27 Tháng Bảy 20202:27 CH(Xem: 11608)
Nguyễn Thị Thêm - GHEN
Ghen NTT



Còn 3 ngày nữa là sinh nhật anh ấy, năm nay lại rơi vào ngày chủ nhật cuối tuần. Thật tuyệt.

Em dự tính cả rồi, sẽ làm món ăn anh ấy thích nhất. Món mì với nước lèo đúng điệu, tôm thịt và thật nhiều mực tươi. Em sẽ thái nhiều hành rí, hành tây. Giá và cải đài loan sẽ bỏ thêm vào cho có màu sắc. Còn gì nữa nhỉ? Phải có vài cái trứng cút. Em cũng sẽ bắt chước trong Youtube cắt trái cây và sắp màu mè thật đẹp. Chúng em sẽ có một sinh nhật hết sức ngọt ngào.

Em không nói ý định của em cho anh ấy biết đâu. Hôm trước đi chợ em đã mua tất cả rồi. Em sẽ đặt một cái bánh sinh nhật có chocolate trang trí chiếc tàu và những cô nàng tiên cá. Những nàng tiên cá của biển khơi vì anh từng là lính Hải quân trong quân đội Hoa Kỳ. Quà sinh nhật ư? Em đã chuẩn bị xong, anh ấy sẽ ngạc nhiên lẫn xúc động lắm đây.

Chẳng là hôm vừa rồi em thấy cái ví anh đã sờn và cũ quá. Em bảo:

- Thôi vứt đi, mua cái mới đi anh.

Anh cười hiền và nói:

- Đàn ông mà, cái ví để đựng thẻ và ít tiền vặt, có ai bỏ nhiều mà em lo. Đàn ông chứ có phải như phụ nữ em đâu mà đẹp với xấu. Với lại! (Anh ấy lại cười cười háy mắt với em) cái ví này là quà của em tặng khi sinh nhật anh đầu tiên hai đứa mình yêu nhau.

Thương anh ấy thật, quà của em từ lúc quen nhau tới giờ có con anh vẫn còn giữ. Em sẽ thay bằng cái ví khác mới đẹp và xinh hơn. Em sẽ thay tấm hình em trong đó bằng tấm hình cả gia đình và một tờ giấy bạc 2$. Người ta bảo tờ 2$ hên lắm. Tiền sẽ đầy túi, anh ấy sẽ bớt làm thêm giờ để ở nhà với mẹ con em.

Những dự tính này em sẽ không nói ra với ai đâu, kể cả anh ấy. Em nói với anh bạn thân hai đứa, sáng chủ nhật đến rũ anh ấy đi chạy bộ vì em có tí việc riêng. Như vậy em có thời gian ở nhà chuẩn bị. Em quyết giữ bí mật để cho anh có một sinh nhật tuyệt vời. Bởi vì anh ấy rất hời hợt, sinh nhật em thì anh ấy nhớ mà sinh nhật anh ấy năm nào em cũng phải nhắc. Thế mới lạ.

 

Chiều thứ sáu anh đi làm về trễ, nghe đâu anh phải xong projet cuối tuần. Anh lo cho em phải thức chờ anh về nên anh nhắn tin:

- Em à! Hôm nay anh về trễ, tụi anh làm xong sẽ đi ăn ở tiệm Liên gần hãng. Em đừng chờ cơm. Ăn xong anh về nhà liền.

Thế là em ăn cơm trước, tắm rửa con rồi cho đi ngủ sớm. Em tính thưởng cho anh một đêm thật đẹp để cám ơn anh đã yêu và lo lắng chu toàn cho mẹ con em.

Em tắm rửa và thay bộ đồ ngủ thật dễ thương. Em đi ra đi vô ngắm mình trong gương. Đã hơn 4 năm chúng em cưới nhau.

…..

Bố mẹ em sống với nhau như nước với lửa. Mẹ em vốn tính cần kiệm, bà làm đồng nào chắt chiu đồng đó, tính toán thiệt hơn. Bố em tính lại rộng rãi chỉ cần đủ ăn đủ mặc. Cuối tuần ông hay vui với bạn bè, sống khá thoải mái và vô lo. Mẹ không đồng ý điều đó, bà muốn bố phải tập trung lo cho gia đình, làm nhiều tiền hơn, chi tiêu tính toán hơn để ít nhất trả dứt nợ nhà, nợ xe và bao nhiêu dự tính khác.

Thế là hai người không lúc nào thuận thảo với nhau về tiền bạc. Em và em gái còn nhỏ, sau giờ học có cô đi đón con trai và rước luôn hai chị em về nhà cô. Tan giờ làm mẹ mới đến đón về. Có khi buổi tối hai chị em ăn cơm nhà cô, có khi mẹ ghé tiệm mua food to go đem về, khi nào vui hay ngày nghỉ mẹ nấu cơm cho ăn một bữa.

Bố làm ca đêm nên bố về thì cả nhà đều ngủ. Bố dậy thì mấy mẹ con đã ra khỏi nhà. Cuối tuần được ngày bố nghỉ thì bố mẹ lại cãi nhau. Hai chị em đóng cửa ở mãi trong phòng học bài, chơi game hay nhìn nhau rồi khóc. Căn nhà ít có tiếng cười, chỉ có những lời chì chiết của mẹ và sự chịu đựng của bố.

Cuộc sống cứ thế mà trôi qua giữa những cặp vợ chồng không hòa hợp nhưng phải sống với nhau vì những đứa con. Những đứa con là em và em gái. Giá bố mẹ đừng sinh chúng em ra có lẽ họ hạnh phúc hơn nhiều. Em yêu bố mẹ, nhưng cũng có lúc em muốn ra khỏi gia đình để trả tự do cho hai người thân sinh. Những lần mẹ la to, hét lớn với bố cứ in trong đầu em:

- Anh phải nghĩ đến vợ đến con anh. Anh vô trách nhiệm, anh cứ tàn tàn như thế này bao giờ mới trả dứt nợ, mình mới đi lên.

- Thế em muốn tôi phải thế nào. Tôi chẳng bồ bịch, bài bạc, tôi cũng lo cho gia đình chứ có bỏ bê gì đâu.

- Lo cho gia đình! Thế anh làm gì cho gia đình. Sáng anh ngủ no tới trưa, tôi vừa lo cho con ăn sáng, vừa chở con đi học. Tối về phải nấu ăn, coi bài vở cho con. Tôi mệt lắm anh có biết không?

- Thế em bảo tôi làm sao. Tôi làm ca tối cần ngủ thêm buổi sáng. Các con tan học đã có cô Loan rước về nhà, tôi đi rước con thì trễ giờ làm mà cũng phải chở qua nhà cô Loan để gửi. Tôi phải làm sao mới vừa lòng em.

- Thế cuối tuần anh làm gì cho nhà này?

- Cuối tuần em cũng đi làm. Tôi bận cắt cỏ, rửa xe rồi bao nhiêu là việc trong nhà.

- Việc, việc, việc đi ăn, đi nhậu với bạn chứ gì. Lương tiền thì ít mà cứ thế tà tà ăn uống với tán dóc, Karaoke. Hát hò có trả được tiền nhà, tiền xe không?

- Tiền, tiền, tiền! Có khi nào em nghĩ đến cha con tôi không? Có chịu bỏ một vài ngày cùng tôi dẫn con đi chơi không? Đối với em tiền là trên hết, làm một tuần 7 ngày em mệt là phải. mệt rồi bực bội la hét bố con tôi. Em …

- Tôi chả thèm đôi co với anh. Tôi không làm ra tiền bố con anh xách gói ra khỏi nhà này từ lâu rồi. Đàn ông gì mà không biết tính toán, đàn ông vô dụng...t.ồ.i.

Mẹ nói tiếng tồi nhỏ lại và bước ra khỏi cửa với gương mặt hầm hầm bực tức. Bố ngồi xuống ghế, mặt xụ xuống. Tiếng tồi của mẹ như ly nước lạnh tạt vào mặt bố. Bố thấy mình nhu nhược và hèn. Cái hèn của một người đàn ông không làm ra được nhiều tiền ở đất nước văn minh đầy cạnh tranh này.

Bố mẹ qua đây một chữ tiếng Anh cũng không có, bố vừa đi học thêm vừa tìm việc làm ở hãng tư để nuôi sống bản thân. Mẹ cũng đến nước Mỹ với người em ruột, hai chị em cũng vất vả nơi xứ lạ. Thế rồi mẹ học nghề làm móng tay, nghề này không cần vốn liếng tiếng Anh nhiều nên hai chị em đùm bọc nhau cũng đủ sống. Khi cưới nhau tay nghề mẹ đã cao, tiền kiếm ra trọn vẹn không đóng thuế nên nhiều hơn bố. Mẹ mua nhà, mua xe mới. Mẹ có cao vọng sang tiệm để làm chủ, nên mẹ cố gom góp thật nhiều tiền mà bố thì cứ lương ba cọc ba đồng bảo sao mẹ không nỗi giận.

 

Khi hai chị em xong trung học, bố và mẹ quyết định ly dị. Họ đã nhịn nhau lâu đến vậy chỉ vì hai con. Giờ con đã 18 tuổi, họ đã xong bổn phận. Mẹ bảo: “Mẹ qua đây cũng chỉ có hai chị em, vốn liếng không, bằng cấp không thế mà vẫn sống tốt. Hai chị em phải tự lập, khi nào thật khó khăn cứ nói với mẹ. Mẹ sẽ tùy trường hợp giúp đỡ”. Nhà bố mẹ bán chia đôi, mẹ đi qua tiểu bang khác làm việc, vừa kiếm nhiều tiền hơn, vừa tránh mặt bố. Bố ly dị xong, không bao lâu thì hãng thua lỗ nên đóng cửa. Bố thất nghiệp, mẹ có cớ để mỗi lần trò chuyện với em trên phone lại chì chiết bố. Bố lận đận tìm việc làm mãi không được, bố chuyển qua học nail.  Thế là mẹ và bố lại có cùng nghề. Giá hai người đừng ly dị thì có thể mở tiệm và làm chung, gia đình lại sum họp. Thế nhưng đã trễ lắm rồi. Trên chặng đường gian nan tìm việc, bố đã gặp người cùng gánh hoạn nạn với bố. Còn mẹ đi qua chỗ khác cũng có bàn tay ai đó nắm lấy nâng đỡ bước đầu. Mỗi người đều có một nơi riêng để gắn bó an ủi để mặc hai đứa con gái nắm tay dìu bước nhau đi.

 

Hai chị em mướn một cái studio nhỏ để ở, cùng đi học đi làm. Bố ở cùng thành phố nhưng bố có tổ ấm riêng của bố. Hai chị em bảo nhau tôn trọng đời sống của cả bố lẫn mẹ. Ý thức mình đã lớn phải tự lập cho nên hai chị em không lấy việc bố mẹ ly dị làm điều đau lòng. Cám ơn hai người đã hy sinh tuổi thanh xuân chịu đựng nhau cho đến ngày hai chị em trưởng thành.

Chúng em tự lo cho mình, tập nấu ăn và tiết kiệm mọi chi dụng để không phải làm phiền bố mẹ. Nói là nói vậy, chứ từ nhỏ cứ ăn cơm nhà cô hoặc food to go nên chuyện bếp núc hai chị em đều không biết. Muốn tiết kiệm phải tự nấu ăn, thế nên cứ rau luộc, trứng luộc, mì gói cầm hơi. Chiên trứng cũng sợ bỏng nói gì xào nấu hay chiên cá.

Một ngày em đã gặp anh ấy. Một người con trai cá tính, hài hước lại biết đảm đang nhiều việc. Mỗi lần đến thăm, anh ấy đều mua hoa tặng em. Em nghĩ anh ấy ra chiêu trò hoặc nhiều bạn gái. Khi em hỏi anh ấy cười và nói:” Anh chỉ tặng hoa cho em và mẹ anh thôi. Bởi vì mẹ anh rất thích hoa, nhất là hoa ly ly”.

Em tin tưởng anh ấy sẽ là bờ vai cho em nương tựa suốt đời. Anh ấy không vô tư như bố, không đặt nặng đồng tiền giống mẹ. Lúc nào em cần, anh ấy đều có mặt để giúp đỡ và bảo vệ. Em yêu anh ấy và anh cũng yêu em. Lúc đầu em gái không tán thành, một phần sợ xa chị, một phần chưa tin tưởng người con trai lạ mặt này. Có một lần anh ghé nhà em, em gái em tập chiên trứng. Loay hoay thế nào lửa phừng lên bốc cháy, em ấy hoảng hốt, còn em sợ quá đứng ngây người. Anh ấy bình tỉnh đến dập tắt lửa, dọn dẹp bếp và ra tay nấu cho chúng em một bữa ăn đơn giản gia đình. 

Anh đã khéo léo và chân thành đối xử với bố, mẹ và mọi người thân trong gia tộc nên mọi người đều thích. Em gái em bỏ thành kiến không tốt về anh. Em ấy vốn khép kín và tâm lý thất thường. Thế nhưng anh đã mở được cánh cửa tâm hồn đầy bi thương của em, để em ấy nhìn đời tươi vui hơn khi trước.  Có điều gì cần sự góp ý em ấy mạnh dạn nhờ anh cố vấn. Dần dần em ấy tán thành hôn nhân của em và yêu quý anh ấy như anh ruột.

Hôn lễ chúng em thật vui, mọi người đều chúc mừng hai đứa đẹp đôi. Anh ấy lo lắng cho gia đình vẹn toàn. Yêu thương vợ con và lúc nào cũng làm em cười. Nụ cười hạnh phúc.

….

Anh ấy về đã khuya. Con khóc, em chạy vội vào phòng con để dỗ cho con ngủ lại. Anh hé cửa nhìn vào phòng, nói thầm thì ra dấu anh ấy đi tắm. Thế nhưng em dỗ con xong rồi, ngồi đợi mãi chẳng thấy anh ra. Em vừa giận vừa hồi hộp không biết chuyện gì xảy ra cho anh trong ấy. Em đập cửa phòng tắm, anh ló đầu ra, tay cầm phone, ra dấu anh đang nói chuyện.

Em lại lên giường đợi, sốt cả ruột mà anh ấy vẫn còn trong đó. Mãi lâu sau em nghe tiếng nước chảy, thì ra bây giờ mới tắm. Nãy giờ nói cái gì mà lâu như thế.

Anh bước ra khỏi phòng tắm chưa kịp ngắm em thì phone lại reo. Em điên tiết lắm nhưng đành nhịn. Nửa khuya rồi, bao nhiêu niềm vui em dự tính vụt biến mất vì những cú phone phá đám. Anh ấy đang nói chuyện với người bạn thân ngày còn đi học. Loáng thoáng em nghe anh nhắc thật nhiều lần đến tên người yêu cũ mà trước khi cưới anh có nói với em. Người gọi phone là Toàn chồng của cô ấy. Giọng anh nói nghe rất lo lắng và quan trọng. Cứ nhắc mãi tên của cô ta mà chẳng biết chuyện gì. Anh thì thầm to nhỏ như không muốn em nghe, thảo nào mà mãi nói chuyện quên cả vợ. Câu chuyện này có dính líu tới anh không? Tình cũ không rủ cũng tới. Có khi nào anh nối lại tình xưa nên bạn anh ghen. Hay cô ta làm gì có lỗi với chồng mà có dính líu tới anh. Anh đang giấu em chuyện gì? Anh đã phản bội em, vẫn liên lạc với người xưa? Anh và cô ta có điều gì không? Sao lại thì thầm to nhỏ cả đêm.

Em cố ngăn chặn những ý nghĩ, những nghi vấn liên tục xuất hiện trong đầu. Em nhắm mắt lại giả vờ đã ngủ, anh cúi xuống hôn em rồi cầm phone đi ra phòng khách. Em muốn bật dậy nắm cái phone quăng đi cho xa. Nhưng lỡ nhắm mắt nên em đành nằm im.

Tiếng chân anh xa dần, em bật dậy, len lén nhìn ra phòng khách, anh vẫn còn cầm phone nói chuyện, giọng nghe căng thẳng, lo lắng và vẫn nghe nhắc liên tục tên cô ta. Em vào giường nằm lại, nỗi bực bội dâng lên tràn đầy, mệt mỏi một ngày vất vả em chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.

 

Buổi sáng em thức dậy thì anh đang chơi với con. Em hờn dỗi không nói chuyện mặt hầm hầm khiêu khích. Anh dẫn con ra công viên chơi, rủ em đi, em lắc đầu. Còn lâu em mới đi, em biết tỏng anh đi ra ngoài đó để dễ tâm sự với cô ta. Em không ghen đâu, nhưng mà léng phéng thì coi chừng em. Em sẽ không tha cho anh, cô ta lẫn những ai dính líu. Em vào phòng đóng cửa lại, bỏ quên ăn sáng và ấm ức một mình.

Anh về, vào phòng gọi em:

- Nào, chuẩn bị chưa em, mình đi biển chơi đi em. Hôm nay trời đẹp.

- Đẹp với xấu gì em cũng không đi.

- Sao thế! Có chuyện gì à?

- Chuyện gì thì anh biết chứ.

- Anh biết, mà chuyện gì nào?

- Chuyện tối qua…

- Tối qua anh về trễ, xin lỗi em

- Không phải chuyện về trễ, anh nói phone…

- À! Chuyện Hoa, hôm qua Hoa… Em ngắt ngang

- Em chả cần nghe chuyện cô ta, mặc xác cô ta. Hôm nay em đã có hẹn rồi, em đi chơi với bạn. Anh ở nhà giữ con.

Nói xong em mới giật mình, em nào có hẹn với ai. Hôm nay dự trù cả nhà đi biển mà. Thế nhưng cơn ghen lại nổi lên đầy ứ. Em thay đồ đẹp và ra khỏi nhà mặc cho anh ngơ ngác, thằng con đòi mẹ. Em sẽ cho anh một ngày tự do nói chuyện với bồ cũ, tự do chăm con, tự do nói phone, tự do làm gì anh thích. Em không cần anh, anh không yêu em thì em mặc kệ. Em đi chơi cả ngày hôm nay cho bỏ ghét. Em off phone, không cho anh gọi lại cũng không muốn ai quấy rầy. Hôm nay em sẽ làm một người độc thân tự do, muốn làm gì thì làm.

Em lang thang vào siêu thị, các cửa hàng mà tâm hồn ở mãi đâu đâu. Em nhớ con, nhớ anh mà cũng giận anh vô cùng. Không biết anh làm gì ở nhà, có nhớ em không? Anh có phải vẫn còn yêu cô bạn gái cũ hay không? Họ có gì với nhau, gia đình họ đã xảy ra chuyện gì? Sao anh để em chờ đợi trong hụt hẫng như vậy. Anh có nhớ ngày sinh nhật mình không? Anh có biết em để hết tâm trí cho ngày này không?

Cuối tuần em lại đi lang thang một mình vô ý thức. Em mua ít thức ăn, thẫn thờ lái xe về nhà mẹ để vào phòng riêng nằm khóc một mình. Mặc ai hỏi em cũng không nói, chỉ nói muốn tự do rảnh rang nghỉ ngơi một ngày.

 

Chiều tối em trở về nhà, căn nhà vắng vẻ không ai. Em thấy một mảnh giấy ở bàn. Thư anh viết cho em

- Em à! Anh gọi em mãi mà không được, mẹ không khỏe nên anh và con phải về thăm. Nếu mẹ không có gì thì ngày mai cha con anh về. Anh có làm món gỏi mà em thích. Anh để trong tủ lạnh. Em ăn và ngủ sớm. Anh yêu em.

Em cầm mảnh giấy trên tay, mở tủ lạnh, món gỏi anh làm có tôm, thịt rau thơm và những hạt đậu phộng trang trí lên trên. Những lát ớt đỏ tươi bắt mắt. Em đã no khi ăn nhà mẹ, nhưng vẫn nhón một tí ăn thử. Gỏi vừa miệng, chua chua, cay cay. Em lại nhớ câu anh nói:

- Em người Nam mà ăn cay như nhồng. Chắc là em ghen dữ lắm đây

- Thì anh cứ thử đi rồi sẽ biết. Em đã từng nói với anh như vậy.

Bóng tối bao trùm căn nhà, phòng con vắng vẻ, không có ai bên cạnh, em thấy mình cô đơn. Em bấm phone gọi anh:

- Mẹ ra sao rồi anh?

- Mẹ tự dưng khó thở nên cả nhà phải đem mẹ vào bệnh viện, giờ đã đem mẹ về nhà. Bố con anh sẽ ở đây xem mẹ thế nào. Ngày mai anh sẽ về. Con vẫn ngoan, em yên tâm. Giờ con vừa vào giường, anh cúp phone nha, nghe tiếng em con sẽ đòi mẹ, khó dỗ lắm. Ngày mai anh sẽ nói chuyện nhiều hơn. Em ngủ ngon.

Giọng anh thì thào vì sợ con nghe rồi khóc. Em không cách gì nói nhiều hơn hay gây sự với anh. Em nằm im suy nghĩ cảm thấy mình có gì sai sai. Em có quá ghen, quá cố chấp không? Anh đã làm điều gì có lỗi với mẹ con em? Em không thể trả lời mà cũng không xua tan được ý nghĩ anh vẫn còn yêu, còn liên lạc với người tình xưa.

 

Buổi sáng, người bạn tới nhà rũ anh đi chạy bộ như lời em dặn. Em pha cho anh ta một ly cà phê rồi bắt đầu điều tra:

- Hôm qua có chuyện gì ở gia đình anh Toàn hả Phi?

- Hôm qua chị Toàn bị té và vỡ ối, anh Toàn sợ quá gọi bạn bè rối rít

- Tôi biết! Hôm qua anh Toàn có gọi anh Minh nhà tôi

- Phải rồi, tụi này độc thân có biết gì đâu nên xúi anh Toàn gọi cho anh Minh, vì anh Minh có con chắc rành hơn.

Em cố ngăn xúc động lẫn tự trách

- Thế cô Hoa ra sao rồi?

- Chị Toàn đã kịp vào bệnh viện, BS phải mổ để lấy con ra. Cả đêm qua anh Toàn trực ở bệnh viện. Nghe nói anh ấy gọi anh Minh liên tục để bớt sợ và hỏi ý kiến.

- Thế giờ cô Hoa ra sao?

- Cũng may là gần sáng mọi việc cũng xong. Mẹ tròn, con vuông. Một cháu gái nghe nói giống anh Toàn như đúc.

Em lí nhí gửi lời chúc mừng vợ chồng Toàn và xin lỗi vì anh Minh không có ở nhà để chạy bộ như lời hứa. Người bạn về rồi, em ngồi im như thóc. Biết nói và làm gì đây khi mọi việc kết quả bất ngờ như vậy.

Có tiếng chuông cửa reo vang, em ra ký nhận hộp bánh sinh nhật của chồng. Mở hộp bánh ra em hối hận muốn khóc. Tự trách mình quá ghen và thiếu sự tin cậy. Giá em không nghi ngờ thì đâu đến nỗi phải mang trong đầu bao nhiêu nghi vấn và tốn nhiều nước mắt tủi thân.

Em mở tủ lạnh, cất hộp bánh vào và lôi đồ nghề ra. Hôm nay em sẽ nấu cho chồng cho con một nồi mì thật ngon. Em có dư thời gian sẽ chăm chút cho phần trang trí trái cây thật đẹp.

Chiều nay chồng con về lại nhà, em sẽ dành cho anh một sự bất ngờ thích thú. Ngày sinh nhật này có ý nghĩa lớn lao đối với em. Em sẽ dành cho chồng em những gì lãng mạn nhất để chuộc lỗi lầm.

Đương nhiên em sẽ giấu kín như bưng chuyện ngày hôm qua, một ngày vô vị nhất trong cuộc đời em. Tất cả điều tồi tệ xảy ra vì em đã quá GHEN.

 

Nguyễn thị Thêm.

 

 

 

 

07 Tháng Giêng 2010(Xem: 70016)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74854)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 72944)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74228)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 31922)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75650)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 73207)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
17 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 58803)
Ngày hay tin bạn mất Mây tím buồn rưng rưng Hai phương trời cách biệt Ôi tiếc nhớ vô cùng
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 73370)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76088)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82430)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83338)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 81631)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 85303)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 91040)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 87383)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81545)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81504)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 62134)
Em về, bỏ lại vầng trăng Cho tôi ngồi ngắm mỗi lần thu sang Bến tình lững chiếc đò ngang Bến đời tôi ngập lá vàng... chờ em!
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 62731)
Ta vẫn trải sầu theo tiếng thơ Em đi mắt lạnh mấy thu chờ Đường tình em bước thênh thang quá Nhớ giữ dùm ta ánh mắt xưa!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 79970)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81483)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82475)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83588)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 99238)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93047)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
16 Tháng Mười Một 2009(Xem: 62799)
                       Đông về lá rụng sương rơi Nhớ anh em thấy bồi hồi ngày qua......
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 78683)
Về bên dòng Đồng Nai Thăm người em xứ bưởi