HÀNH TRÌNH VÀO ĐẤT PHẬT-7
KỲ VIÊN TỊNH XÁ
Đến nhà Trưởng Giả Cấp Cô Độc , sáng tinh mơ,
Nghe kể chuyện xưa... thật không ngờ.
Dát vàng mua đất cho PHẬT dụng,
Kim cổ muôn đời chuyện đáng ghi.
Nhà ông trơ nền, đứng quạnh hiu,
Bốn bề thầm lặng, cảnh buồn thiu!
Nhiều bậc bước lên, tường cũ kỹ,
Gạch ngả màu, như ánh ráng chiều.
Bao lần nhật, nguyệt, đã qua đây
Mưa nắng dần xoay, rêu phủ đầy.
Nhưng gương người xưa vẫn còn đó,
Sống cùng non nước với cỏ cây.
“Kỳ Viên”, khu đất rộng mênh mông,
Thanh tịnh, an vui, như cõi Non Bồng.
PHẬT đến nơi đây, 24 mùa lá rụng,
24 mùa thay lá, Độ chúng sanh.
Cây Bồ Đề, để nhớ đến NGÀI,
Biết bao lượt người đến nơi đây.
Để nhớ những ngày, PHẬT ngự giảng,
Từ ấy đến giờ, có đổi thay?!
Hình bóng NGÀI, ẩn hiện đâu đây,
Trên bục kia, nhà nghỉ đó, hay những nơi nầy...
PHẬT đến: lòng thành, người thăm viếng,
PHẬT không ở xa, ở tại Tâm mình.
Cách đó không xa “Vô Não” bên kia,
Làm khổ dân gian, mắt đầm đìa.
“ Chặt ngón tay người, xâu thành chuỗi”!
Trò chơi quái ác, miệng thế bia!
Rồi, ngày kia... PHẬT đi ngang,
Vẫn tâm ác đó, tính ngang tàng.
Cố rượt theo PHẬT, tâm mưu hại,
“ Thiện, ác” nào đâu được sánh ngang.
Sau hồi thuyết giảng, đã ngộ ra,
Lòng Thiện bỗng dưng thắng Tâm Tà
Hồi hướng quay về cùng ĐỨC PHẬT,
Tu tập, thành tâm, đắc đạo mà.
Đường lên Đồi kia, dốc cao cao,
Lòng quyết gian nan, khó đâu nào.
Trên đỉnh nền xây, còn nguyên đó,
PHẬT đã “thăng Thiên” với phép màu.
Bốn bề trống vắng, nền chơi vơi,
Người xưa đặt tên đây: “Cổng Trời”
PHẬT đã trở về, rời Nhân thế?
Nhưng không, NGÀI đã Giáng Trần khắp nơi nơi.
NGÀI xuống để gieo những mầm xanh,
Cho khắp nhân gian được phước lành.
Nghiệp chướng, loài người cần giải cứu,
Luân hồi, Hoá kiếp, Độ chúng sanh.
Đoàn rời, vừa chớm hoàng hôn,
Trời tây ráng đỏ nhuộm cuối thôn .
Những tia nắng hồng còn xót lại,
Lòng gởi về quê... chân bước không hồn!
Lâm v Bảnh MN