BÀI HOAN CA VÔ TẬN.
Tình như nắng xôn xao ngoài khung cửa,
Len lỏi vào từng khe hở đời nhau.
Và cứ thế người dịu dàng, êm ái
Tỏa trong ta nghìn sợi nắng ngọt ngào!
Tình như gió miên man đùa trên tóc
Tóc gió vờn đâu biết lúc nào ngơi?
Người đã đến nồng nàn như hơi thở
Thổi vào tim ta nỗi nhớ không rời!
Tình như tiếng suối reo bên ghềnh vắng.
Buổi trưa hè man mác ru tình ta,
Người đã đến cùng nhau chung cõi mộng,
Giấc thần tiên, tìm lại tuổi ngọc ngà.
Tình như những cơn mưa dầm tưới mát,
Khoảng đời rong rêu héo, úa, khô, tàn…
Người đã tắm cùng ta, ngày mưa cũ.
Có nghe miền cỏ nhớ dậy hân hoan?
Tình như sóng cuộn dâng ngoài biển lớn,
Sóng bạc đầu, sóng có biết vì đâu?
Ta dạt dào, trôi nỗi với tình sâu,
Vì sớm biết yêu suốt đời… không đủ.
Tình cứ đến, cứ như chồng vở cũ,
Mở từng trang là từng chữ… yêu người.
Cho ta viết bài hoan ca vô tận,
Cho người về nhớ mãi phút thanh xuân!
Tưởng Dung
Tháng 9, 2007