Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Lữ Công Tâm _ Chiếc Lá Mùa Đông.

28 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 71961)
Lữ Công Tâm _ Chiếc Lá Mùa Đông.

 

Chiếc Lá Mùa Đông

 

 

* Bài viết cho linh hồn thầy Nguyễn Phong Cảnh, một tinh thần đáng học hỏi cho toàn thể hội viên Hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền Biên Hòa. 

 

 

Cơn gió Santa Ana trái mùa mang nhiều hơi nóng xoáy mạnh từng chập lên những hàng cây sau nhà, làm cho những chiếc lá mùa Đông rơi vội vàng trên thảm cỏ xanh. Lòng tôi vẫn còn bồn chồn, xúc động sau cuộc đi thăm thầy Cảnh ở bịnh viện Fountain Valley trở về.

Theo thói quen khi ngồi vào bàn làm việc, tôi mở trang web của trường Ngô Quyền. Bấm vào mục tin buồn, thầy Dương Hòa Huân, tổng giám thị, đã ra đi trong tháng tư năm vừa qua, đến tháng tám tới lượt thầy Nguyễn Minh Mẫn. Như có một cái gì bất an khi tôi nghĩ đến thầy Cảnh. Thầy vừa là một người thầy của ngôi trường ngày xưa và cũng là một người bạn rất tích cực trong những công tác xây dựng cho hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền ngày nay. Những câu nói bông đùa của một người trong cơn bệnh với một tinh thần đầy lạc quan là mình sẽ bình phục sớm để dự tiệc tất niên của hội Biên Hòa và cùng tôi nhấp ly cà phê sáng nơi quán Tài Bửu ở góc đường Magnolia và Bolsa. Tôi đã nhìn thầy với một sự lo ngại trong căn bệnh của thầy, nhưng thầy đã nói tiếp, “Cô Huệ còn đẹp lắm, thầy chưa chịu chết đâu!” Linh cảm của tôi trong thời kỳ còn tại quân ngũ, thường những người sắp mất, họ hay có những câu nói rất tỉnh táo và tôi xem như là điềm gở, nhưng cũng cố an ủi thầy mau lành bệnh để tiếp tục những sinh hoạt vui vẻ của hội mình.

Một tuần sau đó, ngày 4 tháng Giêng 2006, một buổi chiều buồn lúc 6 giờ 30, những cú phone liên tục của bạn bè cùng trường là thầy đang hấp hối ở phòng 298. Tôi vội vàng đến ngay bệnh viện nhưng đã trễ. Thầy ra đi thật an bình trong những tiếng kinh cầu của nhiều bạn hữu cựu học sinh Ngô Quyền và những người thân đang vây quanh thầy trong lúc lâm chung. Tôi cố tập trung nhìn thầy thật kỹ, gương mặt như đang ngủ, như có một giọt nước mắt nào còn đọng lại giữa hai hàng mi khép kín. Tôi cố gắng ghi lại những hình ảnh thật còn sót lại sau cùng của thầy vì tôi biết rằng sắp tới đây khi họ di chuyển thầy ra nhà quàn, có nhìn lại được thầy thì gương mặt đã đổi thay bởi những sửa chữa của nhân viên phục vụ nhà quàn !

Thầy nằm đó trong tiếng cầu kinh phát ra từ cái máy phát thanh ở đầu giường. Linh hồn thầy đang ở đâu? Hãy cùng tôi về thăm lại ngôi trường xưa, nơi đã gắn liền với hơn một phần ba đời thầy, với phấn trắng bảng đen và trên bục gỗ giảng bài của lớp học, với những công thức toán hay những nan đề phức tạp, thầy đã từng hướng dẫn biết bao nhiêu học trò. Không một đáp số nào mà không giải được, chỉ có bài đáp số “số mạng” là thầy chịu bó tay phải không thầy!

Dòng tư tưởng của tôi bỗng trôi bềnh bồng chảy ngược về nguồn, bên xác thầy tôi thấy lại ngôi trường xưa, lúc đó là vào thập niên 60 lúc mà lực lượng Mỹ đổ bộ mạnh nhất vào Việt Nam. Cuộc sống của người dân Biên Hòa đầy xáo trộn, trường tôi lúc đó chỉ có hai dẫy lầu, đối diện với cổng trường là quán cà phê Phương Anh và quán Hoa Tình Thương, nơi điểm hẹn của những mối tình đầu học trò cho đến bây giờ cũng… chưa thành duyên nợ. Bước vào cổng trường, bên trái là phòng thí nghiệm, bên phải là dãy phòng học của trường bán công Trần Thượng Xuyên. Trung tâm sân trường là cột cờ, nơi mà mỗi buổi sáng thứ Hai, nam sinh phải mặc đồng phục quần trắng áo trắng thay vì thường ngày là quần xanh áo trắng, và nữ sinh phải là áo dài xanh thay vì áo dài trắng, nghiêm chỉnh chào quốc kỳ và hát quốc ca. Anh chị nào mà giỡn mặt thì biết tay của thầy Hiệu Trưởng Phạm Đức Bảo. Lớp tôi À2 vào thời đó có những tên tuổi mà bây giờ cũng rất là thân thuộc với hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền ở hải ngoại như: Phan Kim Phẩm, Trương Kiến Xương, Lê Văn Tới, Đỗ Cao Thông, còn bên B1 thì toàn là những tay phá phách có hạng như: Võ Hải Dương, Lê Văn Thành, hai anh em sinh đôi Phùng Minh Đức và Phùng Minh Đạo. Lớp của tôi thì ở trên lầu, chúng tôi thường có cái thú từ trên cao có thể nhìn xuống sân trường ngắm các cô nữ sinh Ngô Quyền trong tà áo trắng tung tăng như những đàn bướm lượn trong buổi trưa hè.

Tôi bỗng chợt nhớ đến một bài viết về “Chất Nữ Sinh” của anh Lâm Thạch Sanh, cựu học sinh Ngô Quyền, trong giai phẩm Xuân vẫn còn gây những ấn tượng trong tôi cho đến bây giờ. Anh có bộ óc tưởng tượng rất là phong phú cho những cô nữ sinh thời ấy như những chất hóa học, đó là chất nữ sinh. “ Chất nữ sinh thường rất cứng trong những cuộc biểu tình, nhưng rất dễ tan trong rạp xinê”.

Còn biết bao nhiêu là kỷ niệm trở lại trong ký ức của tôi khi nghĩ đến mái trường thân thương cũ, đến tình thầy trò. Tôi còn nhớ đến từng cá tính những người thầy, mỗi người một đặc điểm như thầy Hiệu Trưởng Phạm Đức Bảo trong sân trường luôn luôn với trang phục áo tay ngắn để lộ những bắp thịt rắn chắc, những tay học trò lì lợm phá phách đến mức nào thấy thầy cũng phải kính sợ. Cũng như những câu chuyện dí dỏm về vợ chồng thầy Mai Kiến Phúc. Thầy là người đỗ thủ khoa từ đại học sư phạm, bù lại cô Nguyễn Thị Kim Còn vợ của thầy thì lại đỗ đội bảng. Thời ấy, giờ học của thầy Phúc rất là khuôn khổ, học sinh nào đi trễ chừng năm phút thì sách vở sẽ bay ra cửa. Thầy là người thầy dạy Lý Hóa ở đệ nhị cấp mà chúng tôi rất khâm phục, vì khi thầy bước vào lớp chúng tôi chưa bao giờ thấy thầy mang theo sách để giảng bài, kể cả những lúc thầy đọc những bài toán lý hóa, dường như cũng nằm sẵn trong óc thầy mà ra. Rồi đến thầy Lâm Tấn Văn, đôi môi lúc nào cũng mọng đỏ như thoa son, cùng với phấn trắng bảng đen, thầy giảng những bài sinh vật học, mà không cần sách vở mang theo, sau bài giảng học sinh cảm thấy hình như mình đã thuộc bài rồi. Rồi hai anh em thầy Nguyễn Thất Hiệp và Nguyễn Bát Tuấn, hai anh em ruột thịt đã cùng dạy chung một trường. Thầy Thân Trọng Hưng trong những bài giảng văn thao thao bất tuyệt, thầy viết chữ Hán như rồng bay phượng múa…Còn nhiều thấy nữa mà tôi không kể hết ra được!

Thầy Cảnh thấy không? Trường xưa còn đó mặc dù có nhiều đổi thay của thời cuộc, nhưng may mắn thay trường vẫn còn mang tên của vị anh hùng Ngô Quyền. Các bạn cũng như các thầy cô đang chuẩn bị cho hội trùng phùng 50 năm ngày thành lập. Trường. Vui biết bao cho lần hội ngộ kỳ này, khắp thế giới hội tụ về đây để kỷ niệm khiến tôi không khỏi bùi ngùi nghĩ đến thầy. Ba lần trong bốn tháng, năm vừa qua, mở lại trang web, ba người thầy cũ đã ra đi vĩnh viễn. Đời người thật ra mong manh đến thế sao? Có phải cũng như những chiếc lá vàng mùa Đông, chỉ cần một cơn gió nhẹ có thể rơi rụng bất cứ lúc nào!

Mười một giờ ngày 17 tháng Giêng năm 2006 nơi nhà quàng số 5 Peak Family, sau hồi kinh siêu độ mà hầu hết những cựu học sinh Ngô Quyền và các bạn đồng nghiệp cùng tụng đọc cho thầy, anh Tô Anh Tuấn cùng với Ban Chấp Hành. đã thay mặt cho hội Ái Hữu Cựu Học Sinh Ngô Quyền đọc lời tiễn biệt Thầy. Bài đọc đã tuyên dương, ca ngợi thầy Nguyễn Phong Cảnh, khi nhắc nhớ đến hàng ngàn chs Ngô Quyền đã từng là học trò của thầy sẽ không bao giờ quên công lao của một nhà giáo tài giỏi, tận tụy với nghề nghiệp và  nhất là tấm lòng thương yêu học trò bao la của Thầy. Hội Ái hữu chs Ngô Quyền sẽ không bao giờ quên những đóng góp tâm sức của Thầy trong những ngày đầu đầy gian khó để thành lập và phát triển Hội cho đến ngày nay

Tôi đã nghẹn lời và chảy nước mắt, đã không nói hết được những gì mà tôi muốn nói với thầy trong bài cảm tưởng sau cùng để thay mặt cho hội Biên Hòa đưa tiển Thầy.

Nắp áo quan từ từ đóng lại, cửa trần gian của thầy cũng đã đóng lại vĩnh viễn từ đây! Nhưng cũng là lúc ở bên kia, cõi bình an của thầy đã rộng mở. Thầy đang ở một thế giới không có nợ nần, xung đột, không có hận thù, chiến tranh, cũng như cô Huệ, người bạn đời của Anh đã thương tiếc cho Anh những lời sau cùng, “Anh hãy an tâm ra đi vì người thân của Anh ở lại đã có bạn bè giúp đỡ”.

Cơn gió mùa Đông thổi mạnh, bên quan tài buồn, tôi cùng Mai Trọng Ngãi, Đỗ Hữu Phương, Tô Anh Tuấn, và vài người nữa tay nắm chặt quan tài như cố giữ lại những hình ảnh sau cùng, trên đường di chuyển quan tài qua nhà hỏa táng, biết chắc rằng chốc lát nữa đây những hình ảnh cuối cùng này và cả cái thân xác tạm bợ này rồi cũng sẽ trở thành tro bụi mà thôi!

Thôi thì “Cát bụi hãy trở về với cát bụi. Tro tàn hãy trở về với tàn tro”. Cái triết lý “Sắc tức thị không, không tức thị sắc”, chí lý lắm thay! Nếu thầy có sống khôn chết thiêng, thì phù hộ cho những người còn ở lại có được một tâm hồn bình an, và cho hiệu đoàn Ngô Quyền luôn luôn vững mạnh, biết đoàn kết và tha thứ cho nhau trong tình huynh đệ! Chào vĩnh biệt người thầy và cũng là người đồng hương đầy thân thương.

 

                                                                        Cali mùa Đông 2006

                                                                          LỮ CÔNG TÂM

 

 

 

12 Tháng Hai 2010(Xem: 94716)
Trang WEB Nhà Ngô Quyền, trong niềm hân hoan đón mừng Năm mới Canh Dần 2010, xin trân trọng giới thiệu những vần thơ Xuân của những cây bút thân quen của Trang Nhà qua những đề tài không xa lạ có liên quan mật thiết đến mọi người. Rất mong, trong những lời thơ, câu thơ hay cả bài thơ, những người viết mang đến cho Thầy Cô và Anh Chị Em quý mến những đóa hoa Xuân đầy hương sắc. Xin bấm các tựa bài bên dưới để thưởng thức:
10 Tháng Hai 2010(Xem: 59532)
Anh biết không Tết bên nầy tuyết lạnh Không như xứ mình nắng ấm mây hồng Anh biết chăng Tết đây buồn cô quạnh Nhìn tuyết rơi em lạnh buốt cả hồn
10 Tháng Hai 2010(Xem: 56159)
Yêu là cho nhau-yêu là xa nhau Nợ nần chi mà tính chuyện cau trầu Phải thế không anh-hỡi người yêu dấu Hoan lạc ̣đêm ǹào như tuyết tan mau
10 Tháng Hai 2010(Xem: 59719)
Cả Đất trời trở giấc Chào đón phút linh thiêng Mùi khói nhang thơm ngát Mừng hạnh phúc đoàn viên.
10 Tháng Hai 2010(Xem: 77088)
Tha hương phương trời xa lạ Đông tàn, nhớ bóng mẫu thân Nôn nao ngày về, mẹ ạ! Mẹ còn…, còn Tết, còn Xuân…
09 Tháng Hai 2010(Xem: 60529)
Xa rồi ngày ấy chia tay Bao xuân thắm thoát xa bay ngút ngàn Phương trời cuộc sống tha nhân Xứ người lại đón mùa xuân xa nhà
09 Tháng Hai 2010(Xem: 57803)
Ngỏ hẹp thuở ấy mình quen nhau Ngô Quyền đưa đón chưa biết sầu Áo trắng ngày xưa thơ ngây quá Tình mình đẹp tựa như ánh sao
09 Tháng Hai 2010(Xem: 63248)
Nhìn làn tuyết trắng con đường Nhớ hoài mái tóc điểm sương mẹ hiền Xuân về hoa lại giăng thềm Thêm mùa mai nở tháng Giêng ngã buồn.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 62802)
Con bên nầy nhớ Mẹ bên kia Như xa lộ thẳng đường không sao khác Chiều nay nhớ nhà xe chở đầy hương Tết Con chở theo mình mùi Mẹ đầu năm !
08 Tháng Hai 2010(Xem: 63406)
Mùa Xuân có phải là những nụ hồng trên cành lá biếc như môi xinh tươi chờ người hôn vội.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 59767)
Đôi cánh mùa xuân chở đầy nắng ấm Nên hoa mai hoa cúc rực rỡ vàng Chỉ còn áo của em và mây trắng Chờ gió đùa nên nắng chỉ mơn man.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 62284)
Giao thừa đi lễ chùa với mẹ Đêm nồng hương hoa lá chào xuân Tiếng lộc non trở mình khe khẽ Hứng ngọt ngào từ những giọt sương .
08 Tháng Hai 2010(Xem: 57643)
Rau, hoa, lá vườn quê Sáng mai đi chợ tết Kĩu kịt trên đường đê Nắng đầy đôi quang gánh.
08 Tháng Hai 2010(Xem: 59027)
Đón Xuân những luống ngại ngùng Vườn Xuân hoa bướm ngập ngừng về đâu? Xứ người Xuân lạnh làm sao! Sao xuân đến vội để sầu tâm tư?
08 Tháng Hai 2010(Xem: 56887)
Ngày đó tung tăng áo học trò Tóc rối bay bay theo dốc mơ Đong đưa ánh mắt, tìm ai đó? Tan buổi chợ chiều, mà ngẩn ngơ
08 Tháng Hai 2010(Xem: 54000)
Còn nhớ không, lời hứa với em? Tình ta sẽ mãi giữ trong tim Lời thề năm ấy anh còn nhớ Tình lỡ xa rôi thương nhớ thêm .
08 Tháng Hai 2010(Xem: 40267)
C hưa có “cơ duyên hạnh ngộ” với Thầy Lê Quý Thể ở quê người, nhưng các CHS NQ, nhất là các anh chị đã từng là vận động viên của trường Ngô Quyền luôn nhớ đến ông Thầy trẻ vừa có nhiệt tâm của một nhà giáo, vừa có tinh thần quyết thắng của một người mê thể thao cuối thập niên 60, đầu thập niên 70 của trường xưa.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 89762)
Xin tạm biệt Xuân xưa, ngày tháng cũ. Hy vọng những chồi non, lộc mới… mang hết những ưu phiền của tôi đi thật xa, đi vĩnh viễn. Tình yêu của tôi ơi, xin ngủ yên!
06 Tháng Hai 2010(Xem: 71791)
Ngoài trời, mưa đã ngừng tuôn Nhìn Hoa rơi rụng cũng buồn lòng Ta Hợp đây rồi cũng chia xa Nhớ Em đẹp tựa đóa hoa “Anh Đào”.
06 Tháng Hai 2010(Xem: 84339)
Tôi chỉ nhớ mong manh rằng buổi trưa hôm ấy đứng ở sân thượng với gói quầ n áo trong tay nhìn ra phía xa, ngọn đồi huyền bí của tôi nay chỉ còn là một bóng mờ, chập chờn sau những đám khói đen mù mịt.
30 Tháng Giêng 2010(Xem: 91308)
Vậy khi một nhà thơ, nhà văn nào đã qua đời, thì, làm ơn, nếu không vì nhu cầu nghiên cứu tiểu sử để tìm hiểu cặn kẽ về bối cảnh và điều kiện sáng tác của họ, xin đừng khai thác đời tư của họ để phục vụ cho bất kỳ một mục đích nào khác hơn là góp phần cống hiến cho đời ba điều thật đơn giản, nghe rất nhàm tai, nhưng vô cùng cao quý, đó là: Chân, Thiện và Mỹ.
25 Tháng Giêng 2010(Xem: 97508)
Tôi nhớ câu nói của một ông anh trong vùng tôi đang sống, rằng sau khi hoàn tất một công việc, bao giờ người ta cũng thấy hai túi áo chứa đầy những lời cảm tạ và những lời xin lỗi.
20 Tháng Giêng 2010(Xem: 83119)
Tựa bài ghi nhớ này tôi chỉ muốn viết ra để kỷ niệm lần gặp gỡ Thầy, Cô cùng Bạn bè cựu học sinh Ngô Quyền hiện còn sinh hoạt cùng gia đình tại quê nhà (một vài bạn từ nước ngoài về đúng dịp nữa chứ) chứ không phải nói về lứa tuổi 17…bẻ gảy sừng…trâu bò gì cả nha các Bạn.
18 Tháng Giêng 2010(Xem: 71013)
Tuyết rơi thành thơ – bài thơ tặng anh! Cuộc đời chồng vợ như gió mong manh Cùng trợ lực nhau - trọn thành nguyện ước Tuyết đã tan rồi – như vậy đi anh!
17 Tháng Giêng 2010(Xem: 72389)
Bài thơ ơi, Hãy dừng lại ở vần điệu cuối Đừng viết tiếp lời tình yêu. Những lời nghẹn ngào, thổn thức,
17 Tháng Giêng 2010(Xem: 74013)
Hương bưởi ơi, tôi muốn dỗ dành Đồng Nai nước đục lại trong xanh Hương có bay đi xin trở lại Để mãi là hương của chúng mình.
11 Tháng Giêng 2010(Xem: 72135)
Như một thông lệ đã có từ ngày tôi và Lynh đặt chân đến USA, chúng tôi dùng San Diego là địa điểm hội ngộ gia đình trong mỗi mùa Noel. Tuy nhiên, trong chuyến đi lần nầy, ngoài việc họp mặt gia đình, chúng tôi có cơ may được gặp gỡ cũng như tham dự những sinh hoạt liên quan đến Ngô Quyền mà tôi muốn chia sẻ nơi đây cùng Thầy Cô và các bạn .
08 Tháng Giêng 2010(Xem: 56104)
Sẽ không còn Thầy đứng trước bảng đen Không lời giảng bài giọng cao sang sảng Lớp phấn trắng từng bay theo lãng mạn Sẽ rơi nhanh, không đậu trên tóc Thầy