Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Cỏ Non - NGƯỜI BỎ CUỘC

03 Tháng Chín 20154:31 CH(Xem: 25629)
Cỏ Non - NGƯỜI BỎ CUỘC


NGƯỜI BỎ CUỘC

me hien
    “Công Cha Như Núi Thái-Sơn,
      Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra ...”
 
               “Cha Mẹ nuôi Con như Biển Hồ lai láng,
     Con nuôi Cha Mẹ thì tính tháng, tính ngày”
                                               
 -*-

                “Tôi ước gì Tôi có được phép lạ nhiệm-mầu
                       để biến Mẹ Tôi trở thành “một người trường sanh bất-tử”…  
                     Tôi ước rằng Tôi được là “Thời-gian” để Tôi có thể dừng Thời-Gian lại."  
                                                                                                                                                               
 CỏNon
 
                -*-             
                                       
          Mùa Lễ Phật-Đản lại sắp sửa đến. Cũng giống như ngày Tết Giao-Thừa đã qua, Tôi cảm thấy lòng Tôi lâng lâng buồn. Những ngày nhiều vui và nhiều Hạnh-Phúc đã đi qua rồi, Tôi bây giờ không làm sao tìm lại được cho dù Tôi có mơ ước đến mấy. 
          Thời-gian đi qua mỗi ngày, Tôi sống với những tình-cảm nhấp nhô, lên xuống.  Tôi lo âu. Tôi buồn bã. Tôi mừng vui và ... mỗi ngày... Tôi đều biết là Tôi đang sống trong sự tưởng tượng rất nhiều. 
          Mỗi ngày Tôi sống trong cái cảm giác buồn, vui lẫn lộn.  Có những ngày Tôi lo sợ, hồi hộp. Có những ngày Tôi cảm thấy buồn khôn tả, nhưng lại có những ngày Tôi vui mừng quá đổi và hớn hở ra mặt vì những gì Tôi lo sợ đã không xảy ra như Tôi đã nghĩ. Tôi vẫn còn được Hạnh-Phúc.  Thêm một ngày Hạnh-Phúc lại trôi qua.

          …Thường thì đi đâu Tôi cũng hay hỏi Mẹ Tôi là Mẹ có muốn đi theo chơi với Tôi không? và Mẹ Tôi thì lúc nào cũng: “Đi” “Đi chứ” và kèm theo đó là một nụ cười hiền hòa chứa đựng biết bao nhiêu là tình thương yêu của Mẹ đối với Tôi trong đó.  Mẹ nghĩ là lúc nào Mẹ cũng ở bên cạnh Tôi để cho Tôi được vui.  Mẹ đi với Tôi vì Mẹ nghĩ là, nếu cần, để bảo vệ và che chở cho Tôi, san sẻ niềm may mắn từ trong Mẹ sang qua cho chúng Tôi.  Mẹ Tôi luôn nghĩ rằng Mẹ là người có rất nhiều may mắn.  Làm gì, đi đâu có Mẹ theo là mấy Anh em tụi Tôi, nhóm Con của Mẹ đều được may mắn hết.  Và quả thực như vậy Mẹ đúng là điềm may mắn cho chúng Tôi.  Lúc nào Anh, em của chúng Tôi cũng muốn có Mẹ chúng Tôi đi với chúng Tôi vì đó là Hạnh-Phúc của chúng Tôi. 
          Mẹ là Hạnh-Phúc của chúng Tôi, là Hạnh-Phúc nhất trần đời của Anh, em chúng Tôi. 
          Mặc dù đã trải qua nhiều năm sung sướng với Hạnh-Phúc bên Mẹ Tôi như vậy, Tôi vẫn muốn Tôi cứ được mãi mãi là vậy.  Đôi lúc Tôi muốn thời-gian ngừng trôi lại và cứ dậm chân tại chỗ như vậy và hoài hoài để Tôi mãi mãi có được Hạnh-Phúc vĩnh cửu trong vòng tay của Mẹ Tôi. Thời-gian vẫn cứ trôi, chẳng thèm màng đến lời nguyện cầu và ước muốn tha thiết nhất của Tôi và ... tuổi già ngày càng chồng chất.
          Cho đến một ngày Tôi biết rằng bất chấp như thế nào thì Tôi cũng phải chấp nhận cái “Qui-Luật Tuần Hoàn” của Trời và Đất “Sanh, Lão, Bệnh, ...”

...”Mẹ Tôi đã được Sanh ra,  Mẹ Tôi đang trong thời kỳ của Lão.  May mắn Mẹ Tôi không bị một bệnh tật nào khác hơn là bệnh Già.  Bệnh Già đã làm Mẹ Tôi mất đi phong độ của một người rất tháo vát khi xưa.  Bệnh Già đã làm giảm bớt đi sự năng động lanh lợi và sự thông minh tài trí của Mẹ Tôi.  Khả-năng nhanh nhẹn của Mẹ Tôi đã bị chùn bước lại.  Những giác-quan của Mẹ Tôi bắt đầu chậm lại.  Những hệ-thống, chức-năng làm việc trong người Mẹ Tôi dường như chậm lại hơn.  Tôi rất thích dùng chính bàn tay Tôi và chính Tôi là người chăm sóc Mẹ Tôi hằng ngày, trong bất cứ lúc nào, nhất là ở giai-đoạn nầy.  Tôi luôn tìm thấy niềm vui rất lớn lao khi Tôi có được cơ-hội lo lại cho Mẹ Tôi trong lúc tuổi Mẹ già, sức Mẹ yếu.  Những giai-đoạn đầu tiên, Tôi không hiểu nên đôi lúc Tôi tỏ vẻ bực mình vì trong lúc chăm sóc Mẹ Tôi, Tôi nói mà Mẹ Tôi lại không làm, không đáp ứng kịp thời điều Tôi muốn và đôi lúc còn làm ngược lại.  Dần dà Tôi biết và nhận thức được rằng Tôi đã vô lý quá, Tôi đã không hiểu đúng được Mẹ Tôi vì Mẹ Tôi đã không còn nhanh nhẹn bắt kịp ý Tôi như khi xưa nữa.  Tôi bỗng hối hận và buồn thêm nhiều hơn.  

          Nhớ lại những lúc khi xưa Anh, Em chúng Tôi còn bé nhỏ, Mẹ Tôi đã từng tần tảo, thức khuya, dậy sớm, bất chấp đường xa, chẳng màng cực-khổ, gian-truân để kiếm tiền nuôi chúng Tôi lớn khôn, được đi học và thành tài, đỗ đạt mà không hề than vãn. Mỗi lần nghịch ngợm bị Ba rầy la, đánh mắng là Mẹ bênh chúng Tôi mà cằn nhằn Ba chúng Tôi cả ngày làm chúng Tôi hối-hận thấy thương Ba và vô cùng quí mến lòng yêu thương vô bờ bến của Mẹ chúng Tôi đã cho chúng Tôi. Nhớ những lần Anh, Em chúng Tôi có đứa nào mà lỡ ho hay nhảy mũi là đứa khác phải lo che đứa kia, bịt miệng, đẩy chạy ra ngoài, hay lấy mền mà trùm đứa ho hen, nhảy mũi lại để Mẹ không nghe được mà bắt thoa dầu, trùm đầu, trùm cổ hay lấy khăn quấn cổ để gió không lọt vào.  “Rồi ... Thấy chưa ! Ho đó thấy chưa !”.  Mẹ chúng Tôi rất thính tai ! Rồi Mẹ bắt uống thuốc cảm.  Mẹ đem thuốc ra, cầm ly nước đến ngay trước mặt chúng tôi mà bắt chúng Tôi uống thuốc.  Mẹ là Bác-Sĩ của chúng Tôi.  Mẹ là “Lương-Y Từ-Mẫu” của chúng Tôi.  Những lần bệnh hoạn hay nghịch-nghợm bị té gãy tay băng bột, Mẹ không giúp được chúng Tôi ban ngày vì chúng Tôi không cho, hay cãi  lại, hay vì bất cứ lý do gì mà Mẹ không giúp được thì Mẹ Tôi cũng tìm mọi cách thức trắng đêm đó để “len lén” đấp nước nóng hay chầm chậm đấp nước muối và xoa nắn lên cánh tay bị gãy xương của Tôi, hay lên con mắt bầm, trán sưng của buổi chiều nghịch nghợm... và Mẹ tiếp tục kiên-nhẫn trong nhiều ngày, tháng liên tục mà không mệt mỏi hay không một lời than vãn  ... cho đến khi vết thương phải khuất phục trước sự kiên-nhẫn và lòng thương yêu vô bờ bến của Mẹ Tôi đối với Anh, em chúng Tôi.  Khi bắt gặp chúng Tôi giật mình mở mắt giữa đêm khuya nhìn thấy Mẹ ngồi cạnh bên với ánh đèn dầu leo lét tối, sáng, để chăm sóc cho những vết thương của chúng Tôi, thì Mẹ Tôi mở miệng nhoẻn một nụ cười hiền hòa chan chứa biết bao nhiêu tình-yêu cao cả và Biển Trời bao la của Mẹ.  Tôi vẫn luôn và còn thấy mãi nụ cười đó trong suốt cả cuộc đời Tôi.

          Hạnh-Phúc và may mắn còn được Mẹ, Tôi vẫn còn nhưng Tôi bắt đầu lo sợ, hồi hộp cho mỗi ngày trôi qua, Tôi theo dõi và nhìn Mẹ Tôi mỗi ngày.  Tôi không dám đối diện thực tế và nghĩ về những điều Tôi phải làm trong tương lai, nhưng Tôi không thể chối từ sự thực tế. Tôi phải chấp nhận nó đang diễn ra trước mắt Tôi. Tôi không biết Tôi phải làm được gì hơn. Tôi ước gì Tôi có được phép lạ nhiệm mầu để biến Mẹ Tôi trở thành “một người trường sanh bất tử” để Tôi không còn có những đêm dài nằm trằn trọc, suy tư, lo âu và buồn khôn tả khi nghĩ về Mẹ Tôi. 

          ...  Nhớ lại đêm Giao-Thừa đã qua, Tôi đến Hội chợ Tết vì công việc. Tôi đã thiếu cái Hạnh-Phúc được chở Mẹ đi theo như những năm Giao-Thừa của những năm trước.  Tôi đã xót xa và buồn không tả được khi nhớ lại về sự hãnh diện và cái Hạnh-Phúc có Mẹ ở cạnh bên của Tôi của những năm đã qua. Ai cũng nhìn Mẹ Tôi và ... “Thấy Bác, con nhớ Mẹ con quá”... “Thấy Bà, Con nhớ Bà Nội, ... Bà Ngoại Con quá ...”.  Họ đã tỏ vẻ xúc động, ước muốn biết bao ... đến sờ, ôm lấy cánh tay Mẹ Tôi  hay choàng vai ôm lấy Mẹ Tôi để được đỡ nhớ ... Có người kìm không được xúc động đã rớt nước mắt ...  Tôi thật Hạnh-Phúc xiết bao khi nghĩ lại về những ngày xa xưa đó ....  Bây giờ chính Tôi lại là những người trong cuộc đó của ngày xa xưa.  Tôi ước muốn có Mẹ Tôi ở đây và lúc nầy ... thì quả thật là “Hạnh-Phúc biết bao !”.  Chợ Tết không còn có một ý-nghĩa nào đối với Tôi ở đây và lúc nầy.  Tôi không còn màng đến công-việc Tôi phải làm khi đến đây. Tôi thấy Tôi lạc-lõng, bơ-vơ  quá ... Tôi không còn muốn gì hơn.  Tôi nóng ruột muốn trở về nhà ngay xem Mẹ Tôi, đang nằm ở nhà chỉ có một mình.  Tôi thương Mẹ Tôi quá !  Tôi cũng chẳng màng mua một món ăn nào kể cả bánh chưng, bánh tét, mứt, ...để đem về nhà cho những ngày Tết đến.  Tôi chay xe thật nhanh về nhà vội vàng, vội vàng trong lo sợ và hồi hộp ...Về đến nhà, vào ngay phòng Mẹ Tôi, nhìn thấy Mẹ Tôi mỉm cười nhìn Tôi với nụ cười ''hiền hòa''. Tôi thật là mừng rỡ và ôm lấy Mẹ Tôi.  Tôi vẫn còn được Hạnh-Phúc! Ngày của Mẹ cũng đã trôi qua ! Tôi được mừng thêm một ngày.  Tôi vẫn còn được cài bông hồng đỏ trên ngực áo Tôi.  Thời gian ơi xin dừng lại!

          Ngày Lễ Phật-Đản lại sắp đến, ngày mà Mẹ Tôi thường lệ hay đến Chùa thành tâm Lễ Phật và cầu nguyện cho gia-đình được bình an, khương thới, cho những đứa Con của Mẹ (là Chúng Tôi) luôn được nhiều may mắn, thành công và được nhiều người giúp đỡ ... nhưng bây giờ Mẹ Tôi đã trở thành “Người Bỏ Cuộc”. 

          Tuy Tôi vẫn biết rằng là Mẹ Tôi không thể đi đến Chùa để lạy Phật và cầu nguyện … Mẹ Tôi vẫn không “Bỏ Cuộc” thương yêu chúng Tôi và Mẹ vẫn cầu nguyện cho gia đình và cho Anh, em chúng Tôi mặc dù Mẹ Tôi đang nằm trên giường.
       
          Tôi ước rằng Tôi được là “Thời-gian” để Tôi có thể dừng Thời Gian lại.
 
                                                           Cỏ Non, 2015
                             (Vu Lan Cuối Cùng còn Mẹ - HaiKhôngKhôngBảy)

 

24 Tháng Mười 2020(Xem: 12509)
Căn nhà như chiếc áo rách toang Mưa tuôn, gió thổi sẽ tan hoang Tôi thân các cháu chờ người cứu Xin trời thương xót kiếp cơ hàn.
18 Tháng Mười 2020(Xem: 12954)
Khi xe lửa rời bến, tôi đứng ở cửa sổ để nhìn lại Huế một lần cuối thì khói xe lửa tạt vào mặt tôi và từ đó bụi khói vào mắt tôi làm tôi chảy nước mắt suốt một đoạn đường dài.
18 Tháng Mười 2020(Xem: 12428)
vẫn cằm vuông. vẻ cương nghị nét phong trần, theo thời gian, phủ dầy vai áo chiếc chemise carreaux thầy thường mặc như một chọn lựa dấn thân ngày tuổi trẻ cho tuổi trẻ lần cuối cùng tôi gặp lại thầy, đã quá tám năm...
18 Tháng Mười 2020(Xem: 13300)
Thế đành... dang dở... âu đành thế Thôi vậy... ngậm ngùi... cũng vậy thôi Bạn hỡi! Hãy quên đi bạn hỡi Đời vui như thuở mới vui đời!
10 Tháng Mười 2020(Xem: 10967)
Màu da ngâm ngâm hơi rám nắng, mũi không cao, mắt mí lót, mặt có những nốt tàn nhang li ti. Nụ cười cũng chẳng làm nghiêng nước nghiêng thành nhưng biểu cảm sự thành thực và thân thiện.
10 Tháng Mười 2020(Xem: 13420)
Thôi nhé! Nghìn thu em ngủ yên Nỗi đau chị không muốn khêu thêm Tiễn em bàn phiếm buồn rưng rức Những dòng chữ viết cũng ưu phiền.
09 Tháng Mười 2020(Xem: 13227)
Thôi thì trước mặt sông sâu Lá xuôi dòng nước biệt sầu thế gian Đẹp thay chiếc lá thu vàng Bềnh bồng trên nước thênh thang giữa trời...
04 Tháng Mười 2020(Xem: 12429)
Những giọt nước mắt của mùa thu yêu thương và hoài niệm. Rồi mọi thứ sẽ qua, rồi tôi cũng sẽ đi vào hư vô. Mọi vật đều vô thường. Hãy nghĩ như vậy để yên vui.
30 Tháng Chín 2020(Xem: 14236)
Dĩ vãng chợt về ta đứng lặng. Chuyện của ngày xưa, thu của Thu. Ta đến giữa mùa thu lá vàng. Ta đi màu sắc vẫn ngập tràn. Giữ mãi trong tim vàng, tím, đỏ Như giữ một thời đã sang trang.
30 Tháng Chín 2020(Xem: 13453)
Người đi vượt chốn ba đào Mùa thu ở lại ngắm sao nguyên cầu Thời gian cõi tạm bao lâu? Mùa thu ở lại ngậm sầu lá rơi! Mong người đến chốn đúng nơi Thành tâm chung sức giúp đời an yên
24 Tháng Chín 2020(Xem: 14980)
Trăng viễn xứ trở về trên bến đợi Lòng thuyền xưa rời bến đã lâu rồi Trăng viễn xứ mờ mờ trên bến cũ Lòng thuyền nào đã chứa nửa vầng trăng?!
24 Tháng Chín 2020(Xem: 12916)
Trăng Thu đủng đỉnh qua vườn Chén trà hỏi bánh người thương đâu rồi? Gió thu lùa vạt mây trôi Để trăng in đậm dáng người phương xa
19 Tháng Chín 2020(Xem: 12172)
Nguyện cầu cho sân si con người dịu lại, thấy được sự vô thường của cuộc sống. Nguyện cầu cho lửa mau tàn, cho người dân trở về nhà sinh sống bình an. Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát.
19 Tháng Chín 2020(Xem: 13999)
Từ biệt Portland về Cali Hai nơi cháy lớn ở và đi Tàn tro mắt đỏ tôi xoa mãi. Tháng chín năm nay thật ai bi.
12 Tháng Chín 2020(Xem: 12765)
Viết vài dòng này để tạ tội với dì tôi đã một thời mù đôi mắt vì tình lụy và nhất là tạ tội với ông Nghị Nguyễn Bá Kỳ vì tôi đã hiểu lầm ông. Hắt hơi là tình hận chứ không phải muốn hù dọa, khoe danh.
05 Tháng Chín 2020(Xem: 15596)
..Mỗi người sống chết an bài? Tin buồn loan tới Anh Hoài đã đi Một tuần Vĩnh biệt chia ly Thanh Hoài, Tường Cát viết chi, nói gì? Sinh hữu hạn, tử vô kỳ? Bạn hiền thân ái sầu vì mất Anh.
05 Tháng Chín 2020(Xem: 12050)
Gió Thu nhè nhẹ vẫy tay chào Nàng Thu xinh đẹp đã bước vào Lá đỏ nghiêng mình soi dòng nước Trăng vàng lộng lẫy giữa ngàn sao
05 Tháng Chín 2020(Xem: 12906)
Xuân đi, Xuân tới bao lần, Nhớ mùa Xuân cũ tần ngần ngóng trông Đất Trời, Biển rộng mênh mông? Niềm vui, hy vọng sẽ không phai mờ.?
04 Tháng Chín 2020(Xem: 11924)
Bây giờ Tháng Chín Mùa Thu Trăng treo đỉnh núi vọng mù tóc bay Biển đời gió đọng mưa lay Cầu mong được phút giây này bình yên...
29 Tháng Tám 2020(Xem: 11909)
. Các Tăng Ni dù không được tập trung cầu nguyện như những mùa Vu Lan trước, nhưng năm nay bà Tâm tin tưởng Thầy, Sư Cô và các vị Sư sẽ trì chú tụng kinh nhiều hơn ở mỗi đêm.
27 Tháng Tám 2020(Xem: 13942)
Cám ơn cháu cho ta giác ngộ Một lạy thôi rực rỡ hào quang Cử chỉ khiêm cung bát ngát sen vàng Ta học Phật, học từ đứa bé.
26 Tháng Tám 2020(Xem: 13769)
Rất muốn ngắm biển đêm bằng đôi mắt Tìm những điều ẩn ý dưới hoang mang Và muốn thấy giữa vô cùng tịch mịch Trăng lạc đường vì gió mãi lang thang.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 9930)
Buổi tưởng niệm kết thúc qua phần tri ơn của gia đình “Chúng con vô cùng tri ơn quý Thầy Cô và quý anh chị cựu học sinh Ngô Quyền đã mang đến cho ba chúng con một cuộc đời, một cuộc sống đầy ý nghĩa”.
22 Tháng Tám 2020(Xem: 9380)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
22 Tháng Tám 2020(Xem: 14396)
Khủng khiếp ngoài trời lửa bốc nhanh Cali hỏa hoạn đã tung hoành Mây đen chế ngự vùng trời rộng Lửa cháy tràn lan khắp núi xanh
14 Tháng Tám 2020(Xem: 15242)
Ta đã mệt nhoài bao năm tháng Buông tay rủ sạch, ta rút lui. Ta nghe văng vẳng những hồi chuông. Tiếng mõ ngân nga vọng vô thường Khoan thai ta bước vào vô tận Một kiếp phù du chẳng vấn vương.
12 Tháng Tám 2020(Xem: 13765)
Tai nghe chim hót ngất ngây. Hồ Thu in bóng rừng cây muôn mầu. Vui lên xin chớ u sầu! Hẹn ngày tái ngộ bắt đầu thu sang ? Viễn du thế giới thênh thang . Ngày Xưa Thân Ái kiên gan đợi chờ...
09 Tháng Tám 2020(Xem: 12774)
Con tạ ơn Thầy Cô đã cho chúng con qua sông yên bình, cho chúng con có căn bản đạo đức và kiến thức làm người hữu dụng. Ở nơi xa không thể về đốt hương tưởng niệm. Con xin kính gửi đến Thầy cô tất cả lòng kính yêu trân trọng nhất.