Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Cỏ Non - VU LAN NHỚ MẸ

26 Tháng Tám 20151:10 SA(Xem: 24520)
Cỏ Non - VU LAN NHỚ MẸ

VU LAN NHỚ MẸ

CN

metrongmo

“…. Ầu ơ! ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi

Khó đi Mẹ dắt Con đi

Con đi Trường Học, Mẹ đi Trường Đời, …”

                                                                                 

Câu ca dao mà Mẹ tôi thường ngồi đưới đất, đong đưa võng và hát ru cho tôi ngủ khi tôi mới lên năm, vẫn còn hằn sâu trong trí não tôi. Thuở lần đầu tiên chưa biết gì, tôi thường hay thắc mắc và im lìm để yên trong bụng. Mỗi ngày càng lớn lên, tôi như hiểu biết thêm và như thấm thía được ý nghĩa của câu ca dao nầy. Tôi thường lẽo đẽo đi theo Mẹ tôi khắp nơi ra chợ, đi buôn, lên xe, chất hàng, xuống xe, mang hàng đưa cho từng người khách.

… Mẹ thật nhanh nhẹn trong đôi chân và nhiệt tình trong công việc. Mẹ không quản ngại công lao, vất vả. Những giọt mồ hôi lã chã trên trán Mẹ tôi, rớt xuống từng hạt một, lưng áo Mẹ đẫm ướt. Dùng cánh tay mặt quẹt ngang vệt mồ hôi lấm tấm hay nhỏ giọt trên trán, Mẹ tôi vẫn không ngừng nghỉ, vẫn kiên trì cho đến khi xong việc. Tôi thương Mẹ quá đỗi. Tôi bước đến muốn làm một cái gì để giúp Mẹ tôi, kéo, khiêng, phụ hàng từ trên chiếc xe lam xuống, nhưng Mẹ ngăn tôi lại: “Nặng lắm con, đừng đụng vô, nó rớt xuống là giập chân con đó, nặng lắm con, để Mẹ làm từ từ cũng được…”

Khi tuổi Mẹ tôi hơn lục tuần, Mẹ thường vắng nhà buổi tối. Sau khi lo cho Anh Em chúng tôi ăn cơm chiều xong khoảng 5 giờ, Mẹ vội vã chạy ra bến xe để bắt kịp chuyến xe cuối cùng đi lên Tỉnh. Đường từ nhà tới Tỉnh khoảng hơn một tiếng rưỡi. Mẹ lên Tỉnh mua hàng đem về nhà để phân phối cho mấy tiệm bán lẻ. Mẹ phải đi sớm vì mới có đủ hàng và phải về sớm để tránh mất thời giờ phải qua những trạm xét "không cần thiết" trên đường đi và có đủ giờ giao hàng cho tiệm. Tôi không biết Mẹ tôi có được bao nhiêu tiếng đồng hồ để ngủ qua đêm (?), nhưng Mẹ nói là "Trời chưa hừng sáng là Mẹ phải có đủ hàng chất trên xe lam và lên đường về". Chỉ thấy Mẹ về đến nhà lúc sáng sớm, khi tôi mới vừa lồm cồm thức dậy, chuẩn bị sửa soạn để đi học. Sau nầy có dịp, tôi được theo Mẹ lên Tỉnh chơi, Mẹ dắt tôi đến nhà Bà Dì họ và giới thiệu Bà Dì họ đã cho Mẹ tôi trọ ngủ vài tiếng đồng hồ trước khi lên xe lam về. Bà Dì họ nói với tôi rằng: "Con coi Má con giỏi không? Nhà Dì hàng rào tường cao như vậy mà Má con, rất là lịch sự và tự trọng, không muốn đánh thức Dì hay cả nhà dậy để lấy chìa khóa mở cổng rào ra, cứ nhẹ bước, 4 giờ sáng là leo tường đi ra ngoài lấy hàng, xếp lên xe rồi chở về nhà. Dì thật chào thua Má Con". "Ròng rã, liên tục qua mấy năm nay". Chúng Tôi nào có biết? Mấy đứa Con của Mẹ có thấy và nghe được từ trước đến nay đâu? Tôi thật ngỡ ngàng. Nhìn dãy tường hàng rào cao quá khổ tầm vóc của Mẹ tôi, một sự xúc động nghẹn ngào, nước mắt tôi bỗng rớt xuống. Tôi thắc mắc! thắc mắc! cho mãi đến bây giờ. Làm thế nào Mẹ tôi có thể thực hiện được việc leo tường rào cao như vậy??? - Ba tôi trả lời: "Mẹ tụi Con có gì mà làm không được đâu?". "Mẹ rất giỏi và khéo. Khi Mẹ muốn là phải được thôi!"

Tôi tò mò và cứ đi theo Mẹ mà đòi mãi. Một hôm có lần Mẹ "cho phép" tôi được đi cùng chuyến xe lam mà Mẹ bao để chở hàng về với Mẹ. Tôi chứng kiến được sự khéo léo và bươn chải của Mẹ tôi trong việc làm của Mẹ, lúc bấy giờ Mẹ tôi đã trên bảy mươi tuổi rồi. Điều mà tôi không sao xóa mờ khỏi tâm trí tôi là hình ảnh Mẹ tôi rất vô tư, ngồi mé cạnh bên người tài xế lái xe lam, phân nửa mông trên ghế và nửa trên không, ngoài ghế, tay nắm chặt lấy sợi dây nắm để được an toàn, phía trước mặt cạnh bên cửa xe lam. Tôi lo sợ cho Mẹ tôi với ý nghĩ trong đầu là lỡ xe cán đá hay chạy nhanh dằn trên đường, hay xe thắng gấp, liệu Mẹ tôi có giữ được sự an toàn cho tánh mạng của Mẹ không?. Tôi muốn nhắc nhở Mẹ tôi sự nguy hiểm mà tôi thấy trước mắt tôi. Dường như Mẹ tôi không cho đó là điều phải lo. Vì trên chuyến đi với tôi lần đầu đó Mẹ tôi đã trải qua đều đặn mỗi ngày, ít nhất là hơn hai năm qua?. Tôi ngồi phía hàng ghế chở hành khách phía sau xe lam, tìm cách lú mặt, mắt, xuyên qua chỗ trống bên góc chiếc xe lam, ngay sau lưng chỗ Mẹ tôi, nhìn Mẹ tôi và cầu nguyện sự an lành đến với Mẹ. Chăm chú canh chừng Mẹ, lỡ có sơ hở, nguy hiểm gì thì báo cho Mẹ hay ngay. Thầm nghĩ chuyến xe đi theo Mẹ kỳ nầy có thể rất là bổ ích. Khác với ý nghĩ và tưởng tượng của tôi, sự xốc vác, lanh lợi của Mẹ tôi không thể ngờ được. Tư thế Mẹ ngồi trên chiếc xe lam, Mẹ biết Mẹ phải làm gì trong suốt chuyến xe chạy. Thật ra Mẹ có ngồi thật lâu đâu. Chạy được một đoạn đường ngắn là xe phải dừng lại nơi trạm kiểm soát, dù Trời lúc bấy giờ còn tờ mờ tối, chưa sáng hẳn. Mẹ bước xuống xe nhanh, bước sang trình giấy cho người kiểm soát, dường như họ đã biết Mẹ tôi mỗi ngày nên khi thấy Mẹ tôi, chưa kịp qua đến bàn, họ đã khoát tay để Mẹ đi. Nhanh chân Mẹ quay bước trở về chỗ ngồi trên xe lam, và xe bắt đầu nổ máy tiếp tục chạy.

Qua một vài trạm không xa lắm xe lại dừng lại để kiểm soát, xe lại được khoát tay cho chạy. Dường như Mẹ ngồi không bao lâu, xe chạy không bao lâu lại dừng lại. Trạm kiểm soát đâu mà nhiều quá. Mẹ tôi nghĩ đúng vì may mà Trời còn chưa sáng không có nhiều xe chứ nếu Mẹ đi trể, và những trạm cứ cách nhau không xa như vậy Mẹ sẽ mất bao nhiêu thời giờ, nếu phải chờ, đến phiên lượt mình đến sau nhiều xe đò lớn, rước khách với nhiều phức tạp trên xe. Và xe Mẹ tôi không cần phải kiểm soát như những trạm vừa qua và khi về đến nhà thì chắc quá trưa, làm sao giao kịp hàng cho tiệm. Đôi lúc có một vài trạm, Xe Mẹ tôi vẫn dừng lại như lệ và người phụ trách trạm khi nhìn thấy Mẹ tôi, Anh ngáp vắng, ngáp dài và nói với Mẹ tôi: "Thiếu café!". Mẹ tôi mỉm cười và nhanh nhẹn tiến đến phía Anh và Anh cũng bước tới, Mẹ nhét vội vào tay Anh, rồi quay người lại xe, khoát tay bảo tài xế xe lam lên xe đi. Nhiều sự việc xảy ra nhanh chóng, chớp nhoáng, ... trước cặp mắt xoe tròn và đầy ngạc nhiên của tôi. Tôi cảm thấy thương Mẹ tôi vô cùng tận.

Trong khi tôi đến Trường học một cách vô tư, vui đùa, thoải mái, chăm chỉ nghe lời giảng dạy của Thầy Cô,... thì trong lúc đó Mẹ tôi phải vất vả, nặng nhọc, bon chen, đối đầu với tất cả những hiểm nguy, thách thức của cuộc sống ngoài trường đời một cách can trường và vô điều kiện chỉ vì lòng yêu thương cao cả của người Mẹ đối với những đứa Con. Làm sao tôi có thể quên được Mẹ tôi? Làm sao tôi có thể ngăn chận được những xúc động dâng tràn rào rạt trong lòng Tôi khi nghĩ đến Mẹ tôi?

 

Tôi vẫn không sao kiềm được nước mắt tôi rớt xuống vì Mẹ ơi, Mẹ đã thật sự xa Con rồi. Con nhớ Mẹ vô cùng. Ngày Vu Lan nhớ Mẹ.

 

Cỏ Non,

Maryland, Ngày Lễ Vu Lan, Tháng Tám Năm HaiKhôngMộtNăm.

13 Tháng Ba 2021(Xem: 15792)
Tháng ba nắng ấm Xuân bâng khuâng Nàng Tiên dáng ngọc bước xuống trần Căn nhà ấm cúng hình dáng mẹ. Là nàng tiên nữ lạc bước chân.
12 Tháng Ba 2021(Xem: 11909)
Hãy nhìn đối phương suốt một quá trình chung sống để yêu thương và thông cảm. Bất cứ khi nào có thể, hãy nắm lấy bàn tay "Năm ngón em hết kiêu sa" mà chân thành tuyên bố: " Cám ơn em! bà xã của anh."
05 Tháng Ba 2021(Xem: 14546)
Xuân qua én lượn qua mau Phương hồng hè đến nhuốm màu thời gian Thu sang rồi đến đông tàn Nhớ ngày xưa ấy mênh mang sợi buồn.
02 Tháng Ba 2021(Xem: 9507)
Những dòng cuối của bài này tôi xin gửi lời cám ơn đến tất cả bạn bè, thân hữu và người thân đã gọi điện thoại hoặc gửi email để thăm hỏi trong những ngày tuyết rơi và giá lạnh.
01 Tháng Ba 2021(Xem: 12677)
Xuân chào đón Tết rực vườn hoa Cảnh sắc xinh tươi đẹp ngọc ngà Dâng ngập ý lời gieo vận đối Trải tuôn tình nghĩa kết thơ hoà
28 Tháng Hai 2021(Xem: 10289)
Đây là cái Tết đầu tiên mà tôi đón nhận với tất cả niềm vui hạnh phúc và hy vọng. Đêm nay tôi sẽ ngủ thật ngon với nhiều mộng đẹp tương lai. Mùa Xuân nơi đây, trong căn cứ này sẽ là mùa Xuân thần thoại của riêng tôi.
28 Tháng Hai 2021(Xem: 14357)
Mỗi tháng ngày rằm chị ăn chay Trăng treo đỉnh núi bài thơ này Xa quá chị không đọc lại được Chắp vá từng câu phận rủi may.
23 Tháng Hai 2021(Xem: 12287)
Thiên tai là chuyện của đất trời Con người - hạt cát giữa trùng khơi Rủi may, may rủi nào ai biết Sống để làm sao đẹp với đời...
23 Tháng Hai 2021(Xem: 11707)
Đón hương xuân giao thoa trời đất Mùi nhang trầm quyên khắp từ đường Cha mặc áo dài kính vái tứ phương Mẹ lạy Phật mõ chuông đón Tết.
23 Tháng Hai 2021(Xem: 9305)
. Nếu dịch cúm qua đi, sinh hoạt đời sống sẽ hồi sinh. Rồi đây chị sẽ được đi thăm con, thăm cháu. Mong rằng kinh tế sẽ được phục hồi để mọi người có việc làm và nước Mỹ sẽ trở lại như xưa. CHÚC MỪNG NĂM MỚI .
18 Tháng Hai 2021(Xem: 8358)
Xin mời thưởng lãm tác phẩm mùa Xuân mới nhất của Duyên
18 Tháng Hai 2021(Xem: 10838)
Cùng nhau, nhân loại sẽ lần lượt ra khỏi đường hầm tối đen thăm thẳm. Nhưng khi ra khỏi đường hầm, người ta sẽ có một "bình thường mới" (a new normalcy), không giống cái bình thường đã có trước đại dịch.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 10216)
Nguyện thế giới Hòa bình, chúng sinh An lạc. Kính chúc mọi người, mọi nhà một năm Tân Sửu Bình an Hạnh phúc.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 12694)
Xá chi thế sự vơi đầy, Lợi danh, khanh tướng... bèo mây một đời. Tửu phùng tri kỷ thiên bôi...(1) Lương bằng mỹ tửu... đời vui ngập tràn. Phúc hồng, lộc biếc, tâm an...
13 Tháng Hai 2021(Xem: 10431)
Thơ phú xây đời thêm hạnh phúc Văn chương tạo dựng chốn bình an Bàn tay đóng góp nền văn học Trí não làm vui tuổi lão làng
13 Tháng Hai 2021(Xem: 12065)
Ngũ quả mâm đầy...khơi ý đẹp Đôi bình rượu cạn...xóa tình cay Xuân về...xin chúc mừng thi hữu Bĩ cực qua rồi đón thái lai!
04 Tháng Hai 2021(Xem: 13439)
Muôn tâu Thượng Đế Vợ chồng Táo Thần Ở dưới dương trần Qua Zoom trình tấu. Dạ dạ Chuyện của thế gian Quả thật gian nan Hai không hai chục. Một năm lục đục Tang tóc thê lương. Thiên hạ nhiễu nhương Chết thôi như rạ
03 Tháng Hai 2021(Xem: 10657)
Nó đã nghĩ ra một điều khá lý thú. Hãy sống bình dị như con trâu, con vật biểu tượng cho năm Tân Sửu. Làm hết sức mình, kiểm điểm lại những gì mình đã hành động để sửa sai. Như con trâu lặng lẻ nằm nhai lại cỏ.
03 Tháng Hai 2021(Xem: 10744)
Sự kiện thể thao này cũng là một thử nghiệm để đời sống từng bước trở về với một bình thường mới (new normalcy). Mong vô cùng, thử nghiệm này thành công
03 Tháng Hai 2021(Xem: 13937)
Nhớ xưa áo trắng một thời Sân trường yêu dấu sống đời học sinh Cuộc đời đẹp tựa bình minh. Yêu thương, tha thứ chúng mình bên nhau.
03 Tháng Hai 2021(Xem: 13283)
Một ngày hạnh phúc ngất ngây? Ta cùng con cháu vui vầy hôm nay. Tuyết đang phủ lấp đắng cay. Giúp quên mười tháng cuồng quay xó nhà. Tân sửu chúc bạn gần xa. Thân tâm an lạc thiết tha yêu đời. Nhớ ngày thân ái tuyệt vời. Chúng ta vui khoẻ như thời xuân xưa.
25 Tháng Giêng 2021(Xem: 14221)
Tôi ra đời ở một làng nhỏ, làng Trình Phố thuộc tỉnh Thái Bình. Tôi sinh ra và lớn lên theo chiến tranh giữa Việt Minh và quân Pháp. Dù còn nhỏ nhưng tôi sợ cả hai.
24 Tháng Giêng 2021(Xem: 10912)
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin.
22 Tháng Giêng 2021(Xem: 12792)
Phù du say ánh lửa hồng Sơ sinh hạt nắng giữa vòng tai ương. Chia nhau từng mảnh khốn cùng Che đời rách rưới trầm hương đâu rồi.
22 Tháng Giêng 2021(Xem: 15480)
Má ơi! cây trái giờ già cỗi Xơ xác tiêu điều như tóc con Kìa ai vừa nhắc cơm kho quẹt Nhớ má tủi lòng nghĩa sắc son.
22 Tháng Giêng 2021(Xem: 9839)
Hôm nay nhìn NHỮNG MÙA THU ĐI MÙA THU CHO EM ướt hoen mi MẮT LỆ CHO NGƯỜI TÌNH lần cuối LỆ THU đành vĩnh biệt Cali Nguyện linh hồn Lệ Thu được an nghỉ nơi cõi vĩnh hằng.
11 Tháng Giêng 2021(Xem: 11175)
Mỗi con người Việt Nam khi ra đi đều mang theo mình hình ảnh quê hương và vô cùng trân trọng. Dẫu tôi có chết trên xứ người, thân xác có thành tro bụi, nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này
11 Tháng Giêng 2021(Xem: 12450)
Những chiều buồn lưa thưa Lời ngọt ngào chưa ngỏ Thành cổ tích ngày xưa… Ngày xưa…ngày xưa……