Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Thêm - BUỔI SÁNG THU VỀ

17 Tháng Mười 20142:56 SA(Xem: 28854)
Nguyễn Thị Thêm - BUỔI SÁNG THU VỀ
 

BUỔI SÁNG THU VỀ

 Tiếng thu-1

Tôi nằm trên giường lười biếng. Ngọn gió mát lạnh lùa vào phòng. Đêm qua không ngủ được như bao đêm đã đi qua. Nhìn bên cạnh ông chồng đang ngủ ngon lành. Vì khó khăn dỗ giấc lại mỗi đêm, nên người tôi thật mỏi mệt.

Có phải chăng đến một lúc nào đó người phối ngẫu của mình biến thành một em bé cho mình săn sóc. Người lính già của tôi giờ là một em bé có hơn không thua. Mỗi đêm cứ hai tiếng đồng hồ là chàng thức dậy, chàng rên thật lớn, thật tội nghiệp để gọi tôi thức dây.  Chẳng phải đau đớn ở chỗ nào mà chỉ là dư âm để kêu tôi dậy đỡ chàng ... đi tiểu.

Có đêm quá mệt tôi nằm lì xem thử chàng làm sao thì tiếng rên cao hơn, âm điệu du dương , bi ai hơn giục tôi phải bằng mọi cách dậy ngay. Thế là tôi bật dậy, qua bên chàng và xoay chân chàng bỏ ra ngoài giường trước, rồi dùng cả hai tay đan lại với nhau sau cổ và kéo chàng lên.

Chưa xong, phải xoa hai vai và lưng cho người khỏi cứng và warm up các bắp thịt.


Thế rồi dìu chàng đứng dậy, bằng cả hai tay tôi nắm hai tay chàng dìu đi. Chàng như trong cơn mộng du chân bước đi theo tôi mà hai mắt nhắm nghiền.


Vào restroom sát cạnh phòng, dùng tư thế xoay từng chút mời chàng an tọa và  đứng chờ chàng xả bầu tâm sự. 

Tôi cũng trong cơn mê ngủ, hai mắt cay xè, dựa lưng vào vách mà ngủ gà ngủ gật. 


Đoán chàng đã xong, tôi dìu chàng đứng lên lại, hai tay kéo hai tay chàng vào phòng. Đặt chàng ngồi lên giường và dùng tư thế xoay người đặt chàng nằm xuống. Gát hai chân chàng lên chiếc gối ôm nhỏ, đắp mền cẩn thận rồi tôi về chỗ nằm. Tôi vừa đặt lưng xuống giường là đã nghe tiếng ngáy quen thuộc của chàng vang lên. Còn tôi thì bừng tỉnh cơn ngái ngủ, lại trăn trở nhiều lần. Tôi ráng tìm cách ngủ lại và rồi trong cơn mơ màng lại nghe tiếng rên của chàng mời tôi thức dậy. Nhìn lại đồng hồ thì cũng khoảng hai tiếng đồng hồ đã qua.


Mỗi đêm tôi phải dậy khoảng 4 lần như thế. 

- "Đã bảo có mang tã mà, ông cứ đi trong đó cho khỏe", nhưng chàng vẫn là chàng, còn tôi vẫn phải làm công việc của một người vợ phục vụ có lương tâm.


Ủa mà sao tôi lại nói về chuyện phòng the của tôi chi vậy. Tôi đang muốn viết về mùa thu vì hôm nay tôi đã nhận thấy Thu thật sự về thăm tôi xuyên qua cửa sổ.


Sáng nay tôi nằm yên trên giường để nghe Thu về. Nàng Thu huyền diệu của tôi đã bước vào phòng, xoa lên mặt tôi nhẹ nhàng và âu yếm.


Tôi muốn nói một câu dỗi hờn sao Thu đến muộn, nhưng cái mát lạnh, dịu dàng của Thu làm tôi yêu quá đổi. Bao nhiêu mỏi mệt tựa hồ tan biến. Tôi nghe mình khoan khoái lạ kỳ.

Ừ Thu đã về, muộn nhưng cũng thật đáng yêu. 

Em đã về đây chị yêu thương.

Len lỏi núi đồi bao dặm đường

Cali nắng nóng cản em lại

Xuyên cả trời mây, xuyên đại dương.

 

Em đã về đây buổi sớm mai

Chạy đùa với gió những bước dài.

Dậy mau chị hỡi cùng Thu nhớ.

Cùng em gieo nhẹ những vần thơ.

 

Thế là tôi hít một hơi dài không khí mát mẻ của Thu và bước xuống giường. Dưới lầu các cháu tôi đã chuẩn bị đi học.

Hai con bé đang hát nho nhỏ một bài hát vui và cùng cười với nhau. Có cái gì khang khác ngày thường từ nơi chúng. Thì ra hai cháu tôi đã khoác ngoài mỗi đứa một cái áo len. Bé Shannie còn đội trên đầu cái mũ đỏ của ông già Noel. Cháu kêu:

- "Ngoại ngoại! Hôm nay ông già Noel đến thăm ngoại nè" .Và cháu chân sáo vừa nhảy vừa hát một bài nhạc Noel vui. Nhìn cháu lắc lư đuôi tóc tung tăng theo cái đuôi của chiếc mũ tôi thấy mình thật hạnh phúc. Hai cháu tôi  với cái backpack trên lưng và nụ cười trẻ thơ ríu rít:

- Thưa ngoại con đi học. 

Và thế là cháu tôi đã ra ngoài với cái lạnh nhẹ nhàng đầu thu, với bổn phận và nhiệm vụ của tuổi học trò.

Cám ơn thu nhiều lắm đã cho tôi một buổi sáng yêu thương và cho cháu tôi một niềm vui mới để bắt đầu một ngày. 

Thật lòng trong tất cả các mùa tôi thường chờ đợi thu nhiều nhất. Bởi vì Thu đến sẽ xua đi cái nóng giết người của mùa hè cháy bỏng vùng tôi ở. Thu đến để đánh dấu một cái gì thay đổi thật huyền diệu của tạo hóa. Thu được ca tụng không có gì là lạ. Như hôm nay cái lạnh nhẹ nhàng của thu đã mang đến cho tôi một cảm giác thật tuyệt vời.

Thu trải lòng ra với thiên nhiên, với đất trời. Thu khiến người mình hòa chung một nhịp đập nào đó với cây cỏ, với thiên nhiên. Ta hãy ra ngoài trời vào sớm đầu thu để nghe thật khác với bao ngày. Ta sẽ lâng lâng, nhẹ nhàng, hít thật sâu với lạnh lạnh dịu dàng. Ta sẽ nghe cây cỏ thở ra khoan khoái và thật không ai nhắc nhở ta muốn làm một vài động tác hít thở để cảm nhận sự hòa hợp của đất trời.

Thu là vậy, nhẹ nhàng, dịu dàng như một cô con gái đẹp. Rất e ấp, thẹn thùng mà quyến rũ biết bao nhiêu. Thu sẽ khẻ lùa vào từng khóm lá, nụ hoa. Sẽ nhắc nhở lá thôi đủ rồi một vòng sinh tử. Hãy chuẩn bị chia tay để mầm non nẩy lộc. 

Lá cũng sẽ như người nhẹ nhàng giã từ cành để bay theo gió. Luật tử sinh của tạo vật là như vậy, có diệt thì mầm non mới có thể sinh ra và trường tồn.

Khi nhìn những rừng thu lá vàng tuyệt vời tôi có cảm nhận Thu như một nàng tiên có đôi đũa thần thật mầu nhiệm. Chỉ có thu mới thay đổi đất trời đẹp và man mác như thế.

Và như vậy không ai có thể không yêu mùa thu. Mặc dù Thu không mang lại sự rạng ngời hoa trái trổ lộc đơm bông như Xuân, nhưng nếu không có Thu chuyển mùa thì cái áo Xuân lộng lẫy kia không thể nào khoe sắc. Lá không rụng, mầm không vươn lên thì nụ hoa sẽ không có cơ hội rạng rỡ giữa bầu trời Xuân ấm áp.

Thu không như hạ nắng cháy da, rát bỏng mặt, cháy rừng triền miên. Thu không như mùa đông tuyết rơi trắng xóa, lạnh lẽo thê lương. Thu là Thu huyền diệu dễ thương ngần ấy, tuyệt vời dường ấy. Thu như người mới được yêu, còn bỡ ngỡ, ngây thơ, rụt rè tay chẳng dám nắm tay, Thu lãng mạn cho thi sĩ thả vần thơ tuyệt đẹp, cho văn nhân trải lòng với sự thay đổi diệu kỳ. Thu là kỷ niệm, là vấn vương. Là tình tự ngọt mềm của yêu đương tha thiết . Là hình ảnh  không phai trong lòng mỗi người đến với Thu bằng rung động chân thành.

 

Vấn vương màu áo Thu vàng.

Nhẹ phiếm tơ lòng đón Thu sang

Nắm tay Thu bước từng bước nhẹ.

Hôn khẻ vào môi Thu ngỡ ngàng.

 

Hôn khẻ vào môi cùng rung rẩy

Gió vờn từng cung điệu hân hoan

Muốn ôm tất cả vào trong mộng.

Em hỡi nàng thu chốn địa đàng.

 

Và thế hôm nay Cali đã vào thu thật rồi. Tôi sẽ đẩy chàng trên chiếc xe lăn dạo chơi mùa thu vào mỗi sáng. Tôi sẽ đánh thức những cảm giác của chàng bằng cái đẹp tuyệt vời và mát mẻ của mùa thu.

Tôi sẽ cùng thu hát cho chàng nghe rằng đời luôn là vòng quay bất tận. Hãy vui và chấp nhận mỗi chiếc lá  đều phải vàng để khô rồi rụng xuống. Quá trình có làm mình đau đớn, tổn thương nhưng định luật tạo hóa không bao giờ nhân nhượng với ai. Chấp nhận và vui với những gì hiện hữu. Yêu thương sẽ làm mầm xanh trổi dậy sức sống mới.

Tôi yêu thu và yêu luôn những gì đang có trong tầm tay mình.

Nguyễn thị Thêm.

(Đầu thu 2014)

 

Mời các bạn thưởng thức hình ảnh thu vàng rất đẹp với tiếng hát Lệ Thu trong bản nhạc " Chiếc lá Thu phai"

 



04 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54640)
Nhân dịp nghi lễ Tạ Ơn, BCH Hội AHNgô Quyền và BCH Hội AHBiên Hòa, California đã nhận lời mời của anh Nguyễn Quý Đoàn khoá 6 Ngô Quyền tham dự tiệc thân mật với gia đình ngày chủ nhựt 28 tháng 11 năm 2010.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105508)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125609)
Luân thường gìn giữ cho nhau Xem như mình lại lỡ tàu nửa đêm Vẫn là anh... vẫn là em... Hãy đem dĩ vãng êm đềm chôn sâu.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125399)
Sao phương nào tụ lại Theo gió ngàn lung lay Ngọn đông phong tê tái Chiếc lá cuối cùng bay.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 124880)
Tuyết trắng bay bay lạnh buốt đời Nhớ người năm cũ lệ buồn rơi Tình thư còn đó người đâu nửa Người biết hay chăng đã một thời...
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 112001)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"
30 Tháng Mười Một 2010(Xem: 62699)
Cô Trần Thị Hương, nguyên giáo sư dạy môn Quốc văn ở Trung học Ngô Quyền từ năm 1966 đến năm 1973, đã đột ngột qua đời ngày 26 tháng 11 năm 2010 ở Santa Clara, California,
29 Tháng Mười Một 2010(Xem: 43372)
Cầu mong Cô ra đi an bình, thanh thản. Mỗi lần ra biển em sẽ nhớ đến Cô. Chắc là biển sẽ mang Cô về lại với quê nhà...
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 121308)
Lễ Tạ Ơn, chính mùa đoàn tụ Con cháu khắp nơi dắt díu về Quây quần ấm cúng bên cha mẹ Kể chuyện tâm tình cho thỏa thuê…
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 47562)
Mỗi khi chán đời, chờ hoài không thấy cơn buồn tan biến, nhìn mặt mình trong gương ủ rũ, thảm thương hơn chiếc lá nằm lay lắt bên bờ cỏ, chờ gió chiều thổi xuống dòng đường lắm xe, tôi thường ghé nghĩa địa tìm người chết.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124337)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124688)
Đi phương nào thì đường xưa vẫn nhớ Dốc Ngô Quyền ký ức nhớ đầy tim Không bạc lòng áo trắng hiền muôn thuở Nắng gió Biên Hòa vẫn còn đó thương yêu.
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 122631)
Thầy đứng lại để con bước tới Bóng hoàng hôn tỏa ánh nhân từ Ấm lòng con tình thầy vời vợi Tuổi học trò chẳng chút ưu tư .
12 Tháng Mười Một 2010(Xem: 119895)
Có phải xa mười năm mà anh nhớ Sàigon Hay nhìn một chút nắng lên mà thương về bên ấy?
05 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124584)
Bây giờ mây đang bay vào cô tịch Vẫn nhớ nao lòng sông lạnh chiều xa Ở đó có hàng sa kê thật tuyệt Và một người đàn mãi khúc tình ca.
04 Tháng Mười Một 2010(Xem: 64175)
Ly cà phê buổi sáng Nhìn đời trôi theo ngày cùng tháng Bao tiếc nuối cũng đành Còn bên ta ngàn nỗi muộn màng
02 Tháng Mười Một 2010(Xem: 134800)
Mẹ đã thay cha buổi sớm chiều Dạy con cao cả một chữ YÊU Dạy con hiếu đạo tròn ân nghĩa Cơm cha, áo Mẹ buổi kinh chiều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 48652)
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu Có lượm được chút nào công thức Toán? Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 116821)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
31 Tháng Mười 2010(Xem: 118395)
Vết thương nào rướm máu Vết cắn nào in sâu Cho muôn đời muôn kiếp Ta vẫn là của nhau
30 Tháng Mười 2010(Xem: 115880)
Hoa hướng dương cần nắng Để đong đưa sắc vàng Xòe hết cánh xinh tươi Mặt tròn xoe duyên dáng.
29 Tháng Mười 2010(Xem: 124218)
Thu đến rồi tàn, thu lại sang Ngoài kia sắc lá đỏ, cam, vàng Gió thu vi vút se se lạnh Muôn thuở tình thu, nhớ mênh mang...
27 Tháng Mười 2010(Xem: 281066)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
23 Tháng Mười 2010(Xem: 112202)
Phải chi từ biệt là quên hết Không còn ray rứt phút thương đau Phải chi chia cắt mà tình chết Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.
23 Tháng Mười 2010(Xem: 57719)
Sao rơi hay đom đóm? Chớp tắt suốt đường quê Bìm bịp kêu thắc thỏm Đêm bỗng dài lê thê. Đom đóm hay sao rơi? Chập chờn theo cánh gió Hương hoa khế bồi hồi
22 Tháng Mười 2010(Xem: 112248)
Có phải chiều nay mưa hắt hiu Sương mù tỏa kín khắp buổi chiều Gió mơn man tung làn tóc rối Mắt nhạt nhòa giọt lệ buồn thiu