Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Kiều Liên - MẸ YÊU DẤU NHẤT ĐỜI CON

07 Tháng Năm 201312:00 SA(Xem: 61104)
Kiều Liên - MẸ YÊU DẤU NHẤT ĐỜI CON


Mẹ yêu dấu nhất đời con!

 

me-large-content

"Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra."

 

 Mẹ ơi, hôm nay là một ngày vô cùng đau đớn của chúng con. Nước mắt không thể lấp đầy nỗi đau trong lòng con. Con không biết nói thế nào để diễn tả được nỗi buồn đau của mấy anh chị em chúng con khi nhìn thấy mẹ đã nằm im, không còn nói cười với chúng con và sẽ mãi mãi không ở chung với chúng con nữa! Thật đau lòng quá mẹ ơi!

 Mẹ ơi, tình thương bao la như trời biển của mẹ, con không thể nào kể hết ra đây được. Chúng con, mỗi đứa con của mẹ đều có rất nhiều câu chuyện để nhớ thương về mẹ, để hồi tưởng laị tình yêu vô bờ bến của mẹ dành cho chúng con. Nhưng trong lòng con, con vẫn nghĩ mình là đứa con được mẹ thương yêu nhiều nhất và con đã có rất nhiều kỷ niệm với mẹ. Những gì mẹ đã làm cho con từ lúc bé thơ đến giờ, những yêu thương mẹ đã dành cho con trong bao nhiêu năm tháng đã khắc sâu trong tâm trí của con.

 Thuở ấu thơ, con là một con bé mỏng manh, yếu ớt, mẹ đã khổ cực vì con biết bao nhiêu. Mẹ đã hao tổn biết bao nhiêu sức lực, tâm trí để lo lắng, chăm sóc con vì cái bịnh suyễn quanh năm của con. Con đã bị bịnh suyển từ nhỏ, đến lúc 2, 3 tuổi bịnh của con càng nặng thêm. Con bị khó thở, mẹ không thể đặt con xuống giường được. Suốt đêm con khò khè, hơi thở đứt quãng như muốn ngừng lại nên cứ khóc mãi không ngủ được. Bao nhiêu đêm con bịnh, con khóc, con không ngủ là bấy nhiêu đêm mẹ thức trắng, để vác con trên vai đi qua đi lại trong nhà cho con được thở. Biết bao nhiêu đêm như thế làm cho thân thể mẹ hao gầy bơ phờ vì con, nhất là lúc mẹ đang mang thai em của con gần đến ngày sanh nở. Một cái thai đang mang trong người đã quá mệt nhọc, lại thêm một con bé 2, 3 tuổi vác trên vai dỗ dành suốt đêm. Mẹ đã khổ cực vì chúng con biết bao! Lúc con mang thai đứa con đầu tiên, con càng thấu hiểu công lao trời biển và tình thương bao la của mẹ:
 "Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
 Năm canh dài mẹ thức đủ vừa năm "

 Con là đứa con ốm yếu nhất trong nhà. Có lẽ vì vậy mà mẹ thương con nhiều nhất phải không mẹ? Trán con bị ghẻ lở quanh năm, mẹ dùng tất cả những thứ thuốc gia truyền nào mà mẹ nghe được, biết được để chữa cho con lành bịnh. Mẹ bắt các anh chị bằng mọi cách phải đi kiếm thuốc cho con để trị bịnh suyển. Mật gấu đâu phải là thứ dễ tìm, nhưng mẹ đã lặn lội tìm kiếm cho bằng được để cho con uống với hy vọng con được khỏe mạnh. Mẹ còn khoét gốc cây chuối bỏ đường phèn đem nấu lên, canh bếp lửa trong nhiều giờ để lấy nước cốt cho con uống, mẹ hao tổn bao nhiêu thời gian, sức lực vì con. Còn nhớ lúc con khoảng 5 hay 6 tuổi, ngày ngày cứ 5 giờ sáng mẹ phải bế con đi bác sĩ để chích cho con khỏi bịnh suyển. Có khi mẹ đem con đi đủ các thầy bùa, thầy pháp, chỗ nào xa xôi, khó khăn, khổ cực đến mấy mẹ cũng đi với mục đích tìm thầy, tìm thuốc để chữa bịnh cho con. Mẹ bế con đi bộ qua đoạn đường dài thăm thẳm. Bế con trên tay nặng trĩu lại còn vừa sợ ma vừa sợ chó cắn, nhưng vì thương con mà mẹ vẫn cứ đi. Vì thương con mà mẹ quên cả thân mình. Chó chạy theo sủa, con cứ rối rít kêu mẹ: “Mẹ ơi, con sợ chó cắn". Chân con cuống quýt quơ lên phía trên để không bị chó cắn, chớ có biết đâu là mẹ có thể bị chó cắn. Vậy mà mẹ có nghĩ gì đến thân mẹ đâu!

 Những lúc con bịnh mẹ đã cực khổ với con như vậy. Mẹ chỉ mong sao nhìn thấy con vui là mẹ yên lòng. Mẹ ơi, Con nhớ hoài có những buổi trưa hè nắng gắt con đi học mà lại thích đi bộ với chúng bạn cho vui. Không muốn con đi dưới trời nắng gắt, thấy con thở khò khè vì bịnh suyển mà lòng mẹ xót xa. Mẹ bước theo sau nhìn theo bóng con, cho đến khi con đã đi khuất thật xa mới quay về. Ơi, mẹ yêu dấu của con, con thương mẹ biết bao nhiêu!

 

 Những ngày cuối cùng ở Việt Nam, con vẫn còn nhớ mãi, gia đình mình phải đau đớn rời bỏ mái nhà êm ấm ở Biên Hòa để đi Saigòn ở tạm, trong lúc chuẩn bị rời Việt Nam đi tị nạn ở Hoa Kỳ. Trong cảnh nước mất nhà tan, một người phụ nữ từ trước tới giờ chỉ biết lo việc gia đình như mẹ, bỗng trở thành trụ cột chống vững cho cả gia đình. Trong những ngày lâm nguy của tháng 4/1975, mẹ rất lo sợ cho sự nguy hiểm của Ba. Mẹ nói Ba mà bị kẹt ở lại thì không thể nào sống được, nên mẹ đã tìm đủ mọi người, mọi cách để gửi gắm cho Ba đi trước. Mẹ nói sợ nguy hiểm cho Ba nên Ba phải đi trước còn mẹ ở lại cũng không sao, mẹ sẽ cố gắng thu xếp cho cả gia đình mình. Cả đời mẹ đã hy sinh cho Ba và các con mà không hề nghĩ đến thân mình.
Trong cảnh dầu sôi lửa bỏng biến loạn từng ngày, mẹ đã lo chu toàn cho anh chị em chúng con rời Việt Nam để đi định cư ở Hoa Kỳ. Mẹ ơi, con không thể diễn tả được lòng thương yêu của mẹ, đối với chúng con to lớn đến chừng nào! Mẹ đã tiện tặn, dành dụm tiền để dành cho những ngày này. Cũng nhờ mẹ vất vả, hy sinh cả đời không tiêu xài phung phí, để bây giờ có số tiền dành dụm đó mà lo cho cả gia đình, trong những ngày tháng cuối cùng sống ở Việt Nam và chi phí cho cả gia đình sang được vùng đất tự do nầy. Con nhớ lời khấn nguyện của mẹ, xin ơn trên phù hộ cho gia đình mình ra đi được đầy đủ là mẹ vui rồi, mẹ không cần gì khác. Đúng như lời khấn của mẹ, các anh của con đã có gia đình riêng cũng tụ họp về rồi gia đình mình đã ra đi đầy đủ. Không còn của cải gì nữa, chỉ còn có Ba Mẹ, anh chị em chúng con cùng các cháu, gia đình mình phải làm lại từ đầu. Mẹ vẫn luôn là trụ cột của gia đình, mẹ đã mang đến cho các con hạnh phúc tràn đầy, cho các con một tình thương vô bờ bến và để lại cho các con một tấm gương soi sáng đoạn đường còn lại của cuộc đời. Mẹ yêu, đối với chúng con, mẹ là tất cả!


Những ngày gia đình mình ở đảo Guam, hôm đó con bị bịnh mà cứ nói ước gì có một ly fruit cocktail để ăn. Mẹ nghe con nói như vậy rồi âm thầm một mình đi đến nhà ăn, xa mút tận mấy khu lều để lấy cho được ly cocktail đem về cho con ăn. Nhưng than ôi, trời đã tối mà con nhìn hoài cũng không thấy mẹ ở đâu hết. Trông ngóng một hồi lâu con mới nhìn thấy mẹ từ xa đi đến, trên trán mẹ là một lớp băng trắng... Me đã khóc òa lên khi mẹ kể lại … vì không nhìn thấy, mẹ vấp phải cái cọc của căn lều nơi nhà ăn, mẹ té ngã máu tuôn chảy ra trên trán, người ta phải đưa mẹ đến Hội Hồng Thập Tự để băng vết thương rồi mới để cho mẹ về. Mẹ ơi, nói đến đây nước mắt con lại tuôn tràn ra không cầm lại được. Tình thương của mẹ dành cho con thật vô bờ bến.
Ngày con lên xe hoa mẹ khóc âm thầm trong lòng, vì con không còn được ở gần bên mẹ nữa. Mẹ ơi, con thương mẹ quá, mẹ mỗi ngày một già đi, sức khỏe của mẹ mỗi ngày một yếu đi, lưng mẹ mỗi ngày một còng hơn. Con rất lo buồn mà không biết làm sao kéo lại thời gian. Những lúc sau này con gặp nhiều chuyện buồn phiền riêng của con, nên cũng không lo cho mẹ được như ý muốn, nghĩ lại con cảm thấy hối tiếc vô cùng.


Ngày hôm nay, đêm Thứ Ba 28 tháng 10 năm 2008. Lúc 10 giờ tối trước khi đi ngủ, con bước sang phòng mẹ để đắp chăn cho mẹ, thì hỡi ôi con thấy hai cánh tay của mẹ buông thõng ra khỏi giường, mặt mẹ tái xanh. Con đến gần sờ mặt mẹ thì đã lạnh rồi, sờ đến bụng thì hãy còn ấm... con không muốn tin vào những gì con đang nhìn thấy, mẹ đã ngủ yên mãi mãi không bao giờ thức dậy nữa ư? Mẹ đã ra đi đột ngột quá. Chúng con cứ sợ là khi mẹ già rồi không đi lại được nữa, phải nằm một chỗ bị lở lưng rồi đau đớn, chứ có ngờ đâu rằng mẹ đã lặng lẽ mà ra đi như thế!
Lúc nào mẹ cũng nói mẹ muốn ở gần các con, bằng mọi giá mẹ muốn được đi theo các con. Ước nguyện của mẹ đã thành, anh chị em chúng con lúc nào cũng xúm xít quanh mẹ. Mẹ đã được ở gần chúng con, mẹ nằm xuống chúng con vây quanh bên mẹ. Nhưng bây giờ mẹ không còn ở với chúng con nữa, nước mắt con cứ tuôn trào, nỗi buồn mỗi lúc một nhiều hơn. Con như người mất thần, mất mẹ cũng như con đã mất hết tất cả. Mẹ ơi, chưa bao giờ con thấy buồn nhiều như lúc này.
Mẹ đã ra đi nhưng đức hy sinh của mẹ sẽ ở lại mãi với chúng con. Mẹ là gương sáng cho chúng con noi theo. Mẹ đã sống hết một cuộc đời cho chồng và cho các con. Ôi! làm sao để mẹ hiểu được nỗi lòng của con trong những lúc thiếu vắng mẹ như thế nào.

 Mẹ của chúng con đã ra đi trong một giấc ngủ bình an.

 

 Thương mẹ nhiều
 Kiều Liên cùng các anh chị em

 

 

 

 

04 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 54259)
Nhân dịp nghi lễ Tạ Ơn, BCH Hội AHNgô Quyền và BCH Hội AHBiên Hòa, California đã nhận lời mời của anh Nguyễn Quý Đoàn khoá 6 Ngô Quyền tham dự tiệc thân mật với gia đình ngày chủ nhựt 28 tháng 11 năm 2010.
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 105196)
Như hôm nay mưa thì lại nhớ đến những cơn bão rớt ở quê mình, mái nhà xưa và bến sông ngập đầy nắng gió.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 125225)
Luân thường gìn giữ cho nhau Xem như mình lại lỡ tàu nửa đêm Vẫn là anh... vẫn là em... Hãy đem dĩ vãng êm đềm chôn sâu.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 124915)
Sao phương nào tụ lại Theo gió ngàn lung lay Ngọn đông phong tê tái Chiếc lá cuối cùng bay.
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 124468)
Tuyết trắng bay bay lạnh buốt đời Nhớ người năm cũ lệ buồn rơi Tình thư còn đó người đâu nửa Người biết hay chăng đã một thời...
01 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 111575)
"Cô Ba ơi, con không nghĩ có một ngày con được về và đứng ở đây. Con vẫn còn nhớ mấy trái thị cô đã tặng cho con. Con xin cầu nguyện cho linh hồn của cô được yên vui ở cõi vĩnh hằng"
30 Tháng Mười Một 2010(Xem: 62427)
Cô Trần Thị Hương, nguyên giáo sư dạy môn Quốc văn ở Trung học Ngô Quyền từ năm 1966 đến năm 1973, đã đột ngột qua đời ngày 26 tháng 11 năm 2010 ở Santa Clara, California,
29 Tháng Mười Một 2010(Xem: 43019)
Cầu mong Cô ra đi an bình, thanh thản. Mỗi lần ra biển em sẽ nhớ đến Cô. Chắc là biển sẽ mang Cô về lại với quê nhà...
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 120866)
Lễ Tạ Ơn, chính mùa đoàn tụ Con cháu khắp nơi dắt díu về Quây quần ấm cúng bên cha mẹ Kể chuyện tâm tình cho thỏa thuê…
28 Tháng Mười Một 2010(Xem: 47207)
Mỗi khi chán đời, chờ hoài không thấy cơn buồn tan biến, nhìn mặt mình trong gương ủ rũ, thảm thương hơn chiếc lá nằm lay lắt bên bờ cỏ, chờ gió chiều thổi xuống dòng đường lắm xe, tôi thường ghé nghĩa địa tìm người chết.
27 Tháng Mười Một 2010(Xem: 123954)
“Ngày xanh tóc hãy còn xanh Bóng chim qua cửa tóc đành điểm sương Ngày xanh tươi trẻ đến trường Giờ đây sao biết người thương nơi nào?!”
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124141)
Đi phương nào thì đường xưa vẫn nhớ Dốc Ngô Quyền ký ức nhớ đầy tim Không bạc lòng áo trắng hiền muôn thuở Nắng gió Biên Hòa vẫn còn đó thương yêu.
18 Tháng Mười Một 2010(Xem: 122183)
Thầy đứng lại để con bước tới Bóng hoàng hôn tỏa ánh nhân từ Ấm lòng con tình thầy vời vợi Tuổi học trò chẳng chút ưu tư .
12 Tháng Mười Một 2010(Xem: 119327)
Có phải xa mười năm mà anh nhớ Sàigon Hay nhìn một chút nắng lên mà thương về bên ấy?
05 Tháng Mười Một 2010(Xem: 124150)
Bây giờ mây đang bay vào cô tịch Vẫn nhớ nao lòng sông lạnh chiều xa Ở đó có hàng sa kê thật tuyệt Và một người đàn mãi khúc tình ca.
04 Tháng Mười Một 2010(Xem: 63804)
Ly cà phê buổi sáng Nhìn đời trôi theo ngày cùng tháng Bao tiếc nuối cũng đành Còn bên ta ngàn nỗi muộn màng
02 Tháng Mười Một 2010(Xem: 134183)
Mẹ đã thay cha buổi sớm chiều Dạy con cao cả một chữ YÊU Dạy con hiếu đạo tròn ân nghĩa Cơm cha, áo Mẹ buổi kinh chiều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 48415)
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu Có lượm được chút nào công thức Toán? Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
01 Tháng Mười Một 2010(Xem: 116294)
Huỳnh văn Huê vào đệ thất Ngô Quyền năm 1963, đệ nhất B1 năm 1970, học cùng với Ng.x.Quang, Ph.t.Thừa, Tr.h.Phúc, Tô.a.Dũng và nhiều bạn khác nữa…
31 Tháng Mười 2010(Xem: 117784)
Vết thương nào rướm máu Vết cắn nào in sâu Cho muôn đời muôn kiếp Ta vẫn là của nhau
30 Tháng Mười 2010(Xem: 115284)
Hoa hướng dương cần nắng Để đong đưa sắc vàng Xòe hết cánh xinh tươi Mặt tròn xoe duyên dáng.
29 Tháng Mười 2010(Xem: 123607)
Thu đến rồi tàn, thu lại sang Ngoài kia sắc lá đỏ, cam, vàng Gió thu vi vút se se lạnh Muôn thuở tình thu, nhớ mênh mang...
27 Tháng Mười 2010(Xem: 280285)
... để thấy mùa Thu năm nay khởi sắc, lãng mạn và nồng ấm hơn bao giờ hết với đất trời vàng ươm màu áo mới và lòng người như vương vấn chút heo may... Xin bấm vào tựa bài muốn đọc:
23 Tháng Mười 2010(Xem: 111603)
Phải chi từ biệt là quên hết Không còn ray rứt phút thương đau Phải chi chia cắt mà tình chết Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.
23 Tháng Mười 2010(Xem: 57354)
Sao rơi hay đom đóm? Chớp tắt suốt đường quê Bìm bịp kêu thắc thỏm Đêm bỗng dài lê thê. Đom đóm hay sao rơi? Chập chờn theo cánh gió Hương hoa khế bồi hồi
22 Tháng Mười 2010(Xem: 111534)
Có phải chiều nay mưa hắt hiu Sương mù tỏa kín khắp buổi chiều Gió mơn man tung làn tóc rối Mắt nhạt nhòa giọt lệ buồn thiu