Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Nguyễn Thị Hồng - NGÀY ẤY

24 Tháng Mười Một 201212:00 SA(Xem: 24994)
Nguyễn Thị Hồng - NGÀY ẤY

NGÀY ẤY

 

47__nguyen_thi_hong-content

Nguyễn Thị Hồng

 

Vào một ngày tháng 3, anh tôi gọi điện thoại rủ đi dự ngày đại gia đình Ngô Quyền hội ngộ toàn thế giới lần II. Từ mọi phương trời, các thế hệ thầy cô và học sinh lại có dịp tụ hội dưới mái nhà Ngô Quyền. Giọng anh thật sôi nổi khi báo tin ấy khiến tôi không khỏi nôn nao. Những kỷ niệm về thời áo trắng (niên khóa 1967 – 1973) chợt ùa về choáng đầy tâm trí tôi.

Trải qua 7 năm trung học với rất nhiều khoảnh khắc đẹp nhưng năm học 12A1 vẫn là khoảng thời gian đáng nhớ nhất. Năm đó, lớp tôi được Giáo sư Phùng Thái Toàn hướng dẫn kiêm dạy môn Lý Hóa. Vừa đọc tin này trên thời khóa biểu, chúng tôi đã nhanh chóng tập hợp đầy đủ thông tin về thầy. Dù chưa chính thức gặp thầy trên lớp nhưng lý lịch trích ngang của thầy đã nhanh chóng lan truyền trong mọi thần dân 12A1: độc thân, vui tính, gia đình ở Sài Gòn, thuê nhà trọ gần trường Ngô Quyền. Biết tính thầy như vậy cộng với bản chất “thứ ba học trò”, chúng tôi vạch ngay kế hoạch ra mắt thầy trong 2 giờ đầu tiên.

Qua bao ngày mong đợi, cuối cùng giờ G cũng đã đến. Vừa bước vào lớp, thầy Phùng Thái Toàn đã giáo đầu tuồng:

“Tôi là giáo sư hướng dẫn của lớp này. Năm nay lớp phải thi Tú tài 2 nên lớp ta chỉ cần bầu trưởng lớp, phó trưởng lớp qua loa để dành thời gian học tập”.

Khi thầy vừa dứt lời, lũ con gái lớp tôi liền nhao nhao phản đối:

“Thầy ơi, vì là năm học cuối nên Ban đại diện học sinh của lớp rất quan trọng. Chúng ta phải tuyển chọn thật kỹ để bầu cử cho thật đàng hoàng”.

Đưa ra lý do trên để thuyết phục thầy, chứ chủ ý chính của chúng tôi là trốn học 2 giờ đầu mà thôi. Để câu giờ, chúng tôi xôn xao đưa ra nhiều ý kiến bàn tính bạn A chức này, bạn B chức nọ. Vui nhất là chúng tôi chọn ứng cử viên cho chức Trưởng ban trật tự là người chuyên môn đi trễ, lại hiền lành nên không ra lệnh được ai. Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên cũng là lúc thành phần đại diện của lớp được bầu xong. Cả lớp vỗ tay hoan hô vui mừng với “thắng lợi vừa đạt được”. Tôi nghĩ Thầy cũng đã nhận ra trò nghịch ngợm của chúng tôi nhưng cũng chịu thua vì lý do chính đáng. Sau màn ra mắt ấn tượng ấy, chúng tôi cũng luôn suy nghĩ bày ra những trò nghịch ngợm trong giờ thầy.

47__ngay_ay-_mthuy-_ndung_nanh_my__ri__hong__kcuong__nthong_luu_tru-1972_-large

Minh Thủy, Ngoc Dung, Ngọc Ánh, Mỹ, Ri, Hồng, Kim Cương

 

Biết rằng đã sắp đến lúc phải rời xa mái trường, chúng tôi luôn muốn lưu lại thật nhiều kỷ niệm của năm học cuối. Chẳng kể gì năm thi, chúng tôi vẫn quyết định tổ chức đi chơi Vũng Tàu. Ban đầu khi chúng tôi bàn với thầy về ý định này, thầy rất vui vẻ hứa sẽ tham gia và còn cho tiền để tổ chức. Kế hoạch chuẩn bị cho chuyến đi được vạch ra rõ ràng, từng thành viên được phân công cụ thể. Nhưng than ôi, vào giờ học lần sau bất ngờ thầy vào lớp và nói:

- Thôi chúng ta không nên tổ chức đi Vũng Tàu nữa.

Cả lớp đều bất ngờ với quyết định này. Chúng tôi nghĩ có lẽ trước đó thầy đã lên phòng giáo sư trong giờ giải lao và nói cho các đồng nghiệp nghe về dự tính của lớp tôi. Tất cả các thầy cô giáo đã có kinh nghiệm đều khuyên thầy không nên tham gia, vì lớp toàn là nữ sinh, hơn nữa lại đi chơi xa, trách nhiệm nhiều lắm.

Trước sự phản đối quyết liệt của chúng tôi, thầy hạ giọng dỗ dành:

- Thay vì đi Vũng Tàu, tôi đồng ý cho các em nghỉ học 2 giờ để chơi và chúng ta sẽ tổ chức ăn tại lớp.

Biết thầy đang xuống nước năn nỉ, chúng tôi càng xôn xao, mạnh ai nấy nói:

- Không được đâu thầy ơi. Mọi việc đã chuẩn bị xong hết, xe đã dặn trước rồi, thức ăn chỉ phù hợp với đi picnic mà thôi nên đâu có ăn trong lớp được. Nếu thầy không đi, chúng em vẫn cứ đi như đã dự tính.

Thầy năn nỉ nhiều lắm, dùng mọi lý lẽ để thuyết phục chúng tôi. Cuối cùng, thấy không thể lay chuyển được, thầy đành nói:

- Nếu vậy tôi không đi nhưng tôi chúc các em đi chơi thuận buồm xuôi gió.

Đúng như đã hẹn, sáng hôm đó chúng tôi tập trung trước nhà Ánh (bán bưởi), cách trường khoảng 100m. Trong lúc mọi người chuẩn bị lên xe, điểm danh thấy đã đầy đủ, xe định xuất phát thì từ xa chiếc vespa xanh lao đến, có tiếng la: “Chờ tôi với”. Bọn chúng tôi hò reo inh ỏi: “Thầy đến kìa ha ha ha…”

Thật là bất ngờ với sự xuất hiện của thầy, chúng tôi vui mừng khôn xiết. Chuyến đi đầy ắp tiếng cười, thầy vui đùa với chúng tôi như những người bạn, khác hẳn với hình ảnh đạo mạo của người thầy trên bục giảng. Tình thầy trò càng được thắt chặt hơn. Sau chuyến đi, thầy nói: “Lần này về trường có bị kỷ luật gì, tôi cũng chịu hết. Chuyến đi thật là khó quên”.

Thời gian trôi qua thật nhanh, lớp chúng tôi ngày càng quý trọng thầy hơn. Dưới sự hướng dẫn của thầy, 12A1 đã hoàn thành tờ báo lớp với tên “THỀM CUỐI” ghi dấu năm cuối cùng bậc Trung học. Quyển tập san là tập hợp các bài viết ghi lại kỷ niệm của lớp với đầy đủ các thể loại thơ ca, đặc biệt là sớ táo quân nêu đầy đủ đặc điểm, biệt danh của các thành viên trong lớp. Quá trình thực hiện tờ báo cũng thật đáng nhớ. Chúng tôi đã tận dụng cơ hội này để tụ họp quậy phá tại phòng trọ của thầy.

 

47__ngayay_1kim_cuong__ngoc_anh__tren___my__hong__ri__minhthuy__ngoc_dung__1972_-_nthong_luu_tru-large

Kim Cương, Ánh, Mỹ, Hồng, Ri, Minh Thủy, Ngọc Dung (1973)

 

Gần 4 thập niên trôi qua, những kỷ niệm của thời cắp sách đến trường, của lớp 12A1 vẫn còn hiện hữu trong tôi. Thế nhưng có những người thân yêu của tôi giờ không còn nữa như giáo sư Toàn, hai bạn thân của tôi (Ánh, Kim Cương) và cả chị tôi. Còn nhớ cách đây 5 năm, vào Ngày Hội Trùng phùng của trường, chị tôi (Nguyễn Thị Lan) đã đi dự và say sưa kể cho tôi nghe về cuộc hội ngộ này. Chị thật vui biết bao khi được gặp lại thầy cô và bạn bè cũ. Tôi say mê nghe chị kể và hai chị em hẹn ước sẽ cùng đi dự ngày hội lần II. Lời hẹn ước đã không thành vì chị tôi đã mất vào năm 2008. Dù sao tôi vẫn tin rằng những người thân yêu ấy cũng sẽ có mặt trong ngày hội lớn của trường và nghe tôi kể chuyện ngày xưa.

Biên Hòa, ngày 8 tháng 4 năm 2011

 Nguyễn Thị Hồng

 

07 Tháng Giêng 2010(Xem: 71348)
Cho tôi nhìn thấy nụ cười, Ở trên môi những cuộc đời tối tăm. Cho mây về phố trưa nằm, Làm mưa trôi hết lỗi lầm ra sông.
27 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75948)
Cúi xuống bờ dậu nghe nao nao Mẹ ngày hè cũng như tháng giá Ngẩng lên thấy mồ hôi ướt áo Vai mẹ gầy như cánh hạc xa
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74076)
Nhắc lại năm xưa tuổi còn thơ dại Áo trắng tan trường kẻ đón người đưa Một thoáng thầm yêu giấu trong sách vở Ấp ủ lâu ngày hoa mộng thành thơ
26 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 75146)
Mùa xuân nghiêng bờ vai Ngắ m đào mai rực rỡ Trắng tinh chùm hoa đại Tỏa ngan ngát mùi thơm
19 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 32514)
Có những cá tính, những sở thích hôm nay bắt nguồn từ thời còn ngồi ở ghế Trung học được các Thầy Cô truyền dạy nhiều kiến thức. Như lớp Tứ 1 (9/1) nk 69-70 của chị Võ Thị Ngọc Dung chẳng hạn cả lớp mê thơ và đã tập tành làm thơ từ một giờ Quốc Văn sôi nổi, lý thú của Thầy Nguyễn Văn Phú.
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 76839)
Anh về cõi trời mây Niết bàn muôn tia sáng Nghiệp chướng hết buộc ràng Nơi phương trời giải thoát
18 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74418)
Mỗi người một hướng đi Tôi ra ngoài sương gió Trung Nam phân nhị Kỳ Xuân Thu đồng nhất Ngộ
17 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 59783)
Ngày hay tin bạn mất Mây tím buồn rưng rưng Hai phương trời cách biệt Ôi tiếc nhớ vô cùng
10 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 74224)
Trên đường về lặng lẽ Ôm nỗi buồn trong tay Đông ngâm bài thơ cũ Mắt lệ nhòa không hay!
09 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 77190)
Rồi cơn đau buốt niềm riêng Anh sa trường bước vào miền chiến chinh Chờ anh mòn mỏi chờ anh    Bóng khuya vàng khuyết nửa vành trăng nghiêng
04 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 83387)
Áo trắng bây giờ xa thật xa, Gối mộng em vào giấc mơ hoa, Anh vẫn cô đơn đời sương gió, Vàng Thu áo trắng đã nhạt nhòa....
03 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 84475)
Sông buồn vẫn bóng hàng dừa Sóng tình lạc lõng đong đưa nỗi sầu   Mình em ngồi đếm vì sao Sương khuya bạc áo hồn đau khóc thầm
01 Tháng Mười Hai 2009(Xem: 82679)
Mười bảy năm sau tôi trở lại Nhà cũ, vườn xưa ̣đổi khác rồi Giòng sông thơ ấu không còn nửa Trăng buồn lơ lững...bóng ̣đơn côi...
29 Tháng Mười Một 2009(Xem: 86357)
Em nghĩ cô như dòng sông rộng Ôm nước về chở nặng phù sa Đắp vào em chỗ bờ nông cạn Kiệt sức mình sông vẫn thiết tha
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 92243)
Có một người gõ cánh cửa thời gian* Thấy tháng ngày qua bỗng nhiên dừng lại Thấy nắng hè không còn trên đường cũ Một chút mùa vàng đã bước vào thu.
28 Tháng Mười Một 2009(Xem: 88562)
Tôi trở về đây vào cuối Thu Phi Trường còn đó, gió vi vu Rừng cao su nắng xuyên cành lá Đất đỏ hôm nào thấm giọt mưa
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82559)
Mùa thu nắng hao gầy trên tán lá Hong chưa khô tóc cỏ ướt sương mù Mây bay về chập chùng không vội vã Gió heo may qua đường vắng vi vu
27 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82587)
buổi sáng mùa thu bất ngờ về phố chở buồn ren rén quá giang chở ký ức xa chở mất mát chìm
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63155)
Em về, bỏ lại vầng trăng Cho tôi ngồi ngắm mỗi lần thu sang Bến tình lững chiếc đò ngang Bến đời tôi ngập lá vàng... chờ em!
23 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63732)
Ta vẫn trải sầu theo tiếng thơ Em đi mắt lạnh mấy thu chờ Đường tình em bước thênh thang quá Nhớ giữ dùm ta ánh mắt xưa!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 81066)
Mùa thu về hai phương trời cách biệt Lá bên nào cũng vàng úa như nhau!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 82365)
Nghiêng câu lục bát cho đầy Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 83605)
Mùa thu ơi! khoan đi chờ ta với Xin ít mây, xin ít nắng hanh vàng Xin một tí hương thầm nơi hoa cúc Xin nửa vầng trăng rất đổi dịu dàng
22 Tháng Mười Một 2009(Xem: 84694)
nợ tình mỏng, mà nặng đeo mỗi thu như mỗi dày theo tuổi đời hơi may gợn, nhắc bồi hồi một bờ mây, đã, cuối trời quan san...
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 100170)
Chỉ còn vài ngày nữa là thành phố Adelaide, nơi tôi đang cư  ngụ sẽ vẫy tay chào mùa đông để chính thức bước vào mùa xuân. Ngày đã trở nên dài ra và trời đã bắt đầu ấm áp trở lại.
18 Tháng Mười Một 2009(Xem: 93867)
Cầm tờ thư của cô tôi ấp nhẹ vào ngực. Ơi! cô giáo nhân ái còn hơn bà tiên trong thần thoại đã dang tay cứu tôi trong nhiều lần khốn khó. Thời gian đi qua thật lâu rồi nhưng tất cả những gì về cô tôi đều nhớ. Bảy năm trời lớn lên từ một mái trường nên mãi mãi ngôi trường Ngô Quyền thân yêu ấy là một ngăn nhớ êm đềm trong quả tim tôi.
16 Tháng Mười Một 2009(Xem: 63595)
                       Đông về lá rụng sương rơi Nhớ anh em thấy bồi hồi ngày qua......
12 Tháng Mười Một 2009(Xem: 79783)
Về bên dòng Đồng Nai Thăm người em xứ bưởi