Danh mục
Số lượt truy cập
1,000,000

Hà Thu Thủy - MƯA VÀ HOA HOÀNG LAN

14 Tháng Bảy 201212:00 SA(Xem: 136223)
Hà Thu Thủy - MƯA VÀ HOA HOÀNG LAN

  MƯA VÀ HOA HOÀNG LAN

hoa_hoang_lan-large

 Nửa khuya em chợt tỉnh giấc vì những hạt mưa lành lạnh bay vào phòng. Mưa nhè nhẹ, thì thầm trong đêm làm em nhớ đến cô-cô giáo dạy em từ lớp một mà mãi đến giờ đã nhiều năm trôi qua em vẫn nhớ, nhất là nhũng lúc trời mưa.

 Ngày ấy em còn bé xíu. Sáng tựu trường ,mưa tầm tã. Mẹ và em che chung chiếc áo tơi đi trong mưa đến trường. Cô giáo đón em vào lớp một là cô Hoàng Lan. Nhà cô ở gần bên nhà bà ngoại em. Nhà bà ngoại em cao to lộng lẫy bao nhiêu thì nhà cô thấp bé đơn giản bấy nhiêu. Nhà gần bên nhau mà tình thân lợt lạt. Mẹ em chào cô không mấy đậm đà. Mẹ về rồi cô dịu dàng đưa em vào chỗ ngồi, tay cô mới ấm áp làm sao. Trưa tan học trời vẫn mưa. Mẹ bận việc không đi đón được nên cô chở em về. Đường từ trường đến nhà không xa lắm nhưng lầy lội, nhiều vũng nước đọng. Em ngồi phía sau xe đạp của cô, ấm cúng an toàn trong vạt áo mưa bướm màu xanh lá mạ. Em đâu biết phía trước áo mưa bị rách nên cô ướt lướt thướt. Qua chỗ lầy đạp xe không được, cô phải xuống dắt. Sợ cái váy đầm xanh của em bị dơ cô bảo em ngồi yên trên xe và cô khó nhọc dắt xe qua vũng lầy. Ngồi yên ổn trong chiếc áo mưa, nhìn qua chỗ rách thấy cô dầm mình trong mưa lạnh. Đôi mắt cô đẹp, hiền long lanh nước. Hai ống quàn trắng dính đầy bùn. Tà áo dài màu tím sũng nước, vậy mà cô vẫn tươi cười và nói với em bao nhiêu là chuyện. Tới nơi, em khô ráo đẹp đẽ bước xuống thềm nhà. Cô ướt át dắt xe đạp vào ngõ bằng đôi tay xanh xao giá lạnh. Suốt mùa mưa, cô nhiều lần đưa em về nhà như thế mà bà ngoại và mẹ em không hề hỏi han hay một lần cảm ơn cô giáo. Nhiều buổi chiều, đứng trên sân thượng em nhìn thấy cô và mẹ cô cắt rau muống. Rau muống xanh rờn, bó lại gọn gàng chất đầy trên đường đê. Đó là nguồn thu nhập nuôi cô lớn khôn làm cô giáo. Cô giáo Hoàng Lan mới ra trường, hai mươi tuổi, tóc dài ngang lưng đối với em lúc đó là cô tiên xinh đẹp dịu dàng hơn tất cả. Chữ viết của em tròn trịa chân phương chính là nhờ cô cầm tay chỉ bảo. Em hát hay, kể chuyện, đọc thơ diễn cảm cũng là do cô rèn luyện cho em. Từ lời cô dạy em mới biết chim bìm bịp kêu thì nước sông lớn hoặc ròng. Biết đa số các loài hoa đồng nội bình dị như lục bình, bằng lăng, bìm bìm, sim, hoa rau muống, rau khoai đều mang một màu tím ngọt ngào. Cô thổi vào hồn em tiếng sáo diều đồng quê êm ả. Chiều chiều hai cô trò nhặt hoa giáng hương thả lên trời xoay xoay theo gió. Cô chỉ cho em biết sao Hôm và sao Mai chỉ là một, đó là vì sao chăm chỉ siêng năng nhất bầu trời. Nhũng bài tập làm văn đỏ chói điểm mười, giàu cảm xúc của em bây giờ là nhờ cô đã truyền dạy cho em từ thưở ấy. Bằng những bài thơ ngọt ngào dễ nhớ cô dạy em biết chào hỏi:

  Kiến chào nhau bằng trán

 Đi ngược đường chạm râu

 Chim chào bằng tiếng hót

 Ríu rít trên cành cao

 Cá chào nhau vẫy đuôi

 Mèo gật gù hỏi bạn

 Gà chào bằng tiếng gáy

 Ve chào hát râm ran

 Gió chào cây xào xạc

 Sương chào cỏ lung linh

 Nắng chào hoa ngào ngạt

 Dế gáy chào bình minh

 Mây chào nhau bồng bềnh

 Bay tầng tầng trắng xóa

 Biển chào sóng mông mênh

 Sông chào trăng lấp lóa

 Tháng mười một chào hoa

 Tặng giọt sương trong vắt

 Bé chào cô ngọt ngào

 Bằng đóa hồng thơm ngát.

Bài thơ dạy em biết cảm ơn, xin lỗi :

  Cảm ơn chiếc đồng hồ

 Tích tắc kêu bé dậy

 Cảm ơn chú gà cồ

 Ò ó o tiếng gáy

 Xin lỗi giọt sương mai

 Đậu trên cánh hoa nhài

 Bé vô tình làm rụng

 Nhặt mãi chẳng vào tay

 Cảm ơn hàng cây xanh

 Cảm ơn chim vàng anh

 Rộn ràng cho tiếng hót.

 Xin lỗi chú dế mèn

 Vừa cất cao tiếng gáy

 Đã hoảng hốt lặng im

 Vì bước chân của bé

 Bố mẹ em có nhà riêng ở thành phố, thế là em chuyển trường. Bốn năm rồi không gặp cô nhưng em vẫn nhớ cô thật nhiều. Cạnh cửa sổ phòng em có cây hoàng lan. Hoa hoàng lan màu vàng chanh đẹp một cách hiền hòa mộc mạc, hoa có mùi thơm ngan ngát dịu dàng. Nhìn hoa là em nhớ cô-cô giáo yêu thương và những chiều mưa thân ái miền quê ngoại. Chắc rồi em cũng có dịp về thăm cô. Thăm lại ngôi trường giữa cánh đồng lộng gió, kề bên đình làng cổ kính rêu phong. Hai cô trò cũng sẽ lại được ngồi dưới gốc bằng lăng hoa tím. Em sẽ kể cho cô nghe chuyện em là ca sĩ nhí của nhà thiếu nhi. Mùa hè rồi ra Nha Trang dự liên hoan “Búp sen hồng”. Lúc ra đảo vào cửa hàng bán đồ lưu niệm, thấy cô bán hàng giống cô quá, em cứ nhìn mãi và va phải ông ngoại quốc to đùng. Ông ấy chẳng những không hề hấn gì mà còn phải đỡ em lên và mua đền cây kem dừa thơm phức. Buổi tối lúc em hát xong bài “Hoa điểm mười”, có một bạn với đôi má bầu phúng phính thật dễ thương lên tặng em hai đóa hoàng lan thơm ngào ngạt. Bạn ấy nói gì đó em nghe không rõ vì mùi hoa làm em quay quắt nhớ cô. Tối về khách sạn trời lại mưa. Mưa phố biển nghe là lạ không giống tiếng mưa ở Biên Hòa. Có lẽ do tiếng mưa hòa với tiếng sóng biển. Hai đóa hoàng lan trong túi áo tỏa mùi hương man mác nao lòng. Nghe Bích Trâm khóc nhỏ em lay vai nó:

 -Sao khóc vậy?

 -Trời mưa làm Trâm nhớ mẹ

Như lây từ nỗi nhớ của Trâm, Trang và Uyên cũng khóc. Lạ một điều, em không nhớ mẹ mà lại nhớ cô. Đã có hai đóa hoàng lan thơm ngọt ngào trong túi áo như một lời vỗ về nên em không khóc. Mưa phố biển ru em vào giấc ngủ. Hương hoa hoàng lan làm em có một giấc mơ tuyệt đẹp. Trong giấc mơ, cô áo dài tím ngát dẫn em và các bạn đi dưới rừng hoa hoàng lan ngát hương…

 Lên lớp năm em được bầu làm liên đội trưởng. Trách nhiệm thật nặng nề. Nhiều lúc nói các bạn không nghe, em muốn khóc vô cùng. Giá mà có cô thì có bao nhiêu chuyện để em nhờ cô chỉ dẫn. Tốt nghiệp tiểu học, được tuyển thẳng vào lớp sáu thế nào em cũng được một phần thưởng của bố. Em sẽ xin được về quê một tháng. Đồng bãi xanh tươi, hoa bằng lăng tím ngắt cùng cô giáo dịu hiền như cô tiên trong ổ tích chắc sẽ dang rộng vòng tay yêu thương đón cô bé có bốn ngăn tim đong đầy nỗi nhớ trở về. Thời gian làm phôi pha nhiều thứ, lãng quên nhiều điều nhưng mãi mãi trong ký ức nhớ của em vẫn ngập tràn hình bóng cô giáo ngày xưa lớp một.

  HÀ THU THỦY

 

 

04 Tháng Hai 2009(Xem: 81979)
  Như mây xuống phố chiều nay , Nhớ về trường cũ những ngày xa xưa. Môt mình lê bước trong mưa, Mang theo kỷ niêm trường xưa Ngô Quyền .  
04 Tháng Hai 2009(Xem: 37827)
  Một ngày cuối tháng 5 năm 2004, nhóm CHS/NQ/NCA tề tựu lại làm một cuộc viễn du lên miền Bắc Cali. Trước mắt là để xả hơi sau những ngày vật lộn với miếng cơm manh áo, sau là họp mặt với nhóm CHS/NQ/BCA để cùng ra mắt cuốn Kỷ Yếu CHS/NQ 2004.
04 Tháng Hai 2009(Xem: 73619)
  Bốn mươi năm lẻ: nửa bóng câu. Em biết đến ta bạc mái đầu. Lầu chiều Hoàng Hạc còn đứng đợi. Mang hết niềm riêng tới muôn sao.    
04 Tháng Hai 2009(Xem: 77465)
Mưa rơi trên phố vắng, Mưa rơi trên đường xưa Ta, nỗi buồn sâu lắng, Ngồi quạnh hiu, nghe mưa!
04 Tháng Hai 2009(Xem: 36119)
  Dù biết rằng viết những lời tán tụng nhan sắc của cô, tôi đã làm một việc quá thừa, nhưng tôi vẫn muốn cô biết những ý nghĩ của tôi và biết đâu của nhiều bạn khác cùng lứa đã “say mê” cô như tôi vậy!    
03 Tháng Hai 2009(Xem: 40375)
Tôi có nhiều kỷ niệm đẹp không nói ra lời. Đối với bạn bè là những điều trân quý và đối với học trò là những kỷ niệm. Đời tôi sinh ra là như thế với nhiều mảnh vụn làm nên cuộc sống hiện sinh. Hiện sinh trong cuộc đời và hiện sinh trong đời người.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 75428)
  Gặp nhau truyện cũ vui như tết, Nhắc lại ngày xưa, đẹp tựa hoa.  
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39167)
  Cho đến nay 50 năm trôi qua với bao nhiêu biến động khủng khiếp của lịch sử, được diễm phúc là một học sinh lớp B3 của trường Ngô Quyền thuở sơ khai tôi xin ghi lại đây bằng ký ức của mình và vài bạn trong ba lớp Ngô Quyền I hình ảnh Trường Ngô Quyền chúng ta được khai sanh giữa thời đất nước chuyển tiếp từ chế độ thuộc địa Pháp sang nền Đệ Nhất Cộng Hòa
03 Tháng Hai 2009(Xem: 34046)
  Tất cả kỷ niệm về trường Ngô Quyền là nỗi ngậm ngùi của những cựu học sinh, vì trường cũ còn đâu!
03 Tháng Hai 2009(Xem: 36867)
  Thế hệ chúng tôi ăn sinh nhật tuổi 18 của mình ngay năm 1975, bài viết này xin dành cho những bạn học, từ lớp 6 đến lớp 12 của trường Ngô Quyền năm 1975. Bao nhiêu người đã như một đàn chim tung cánh, bước ra khỏi cổng trường và bay đi tứ phương. Có những người hạnh phúc và thành đạt, có những người lầm than và khắc khoãi.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 69097)
  Ta vẫn là ta tự thủa nào Môi hồng, mắt sáng, mộng trăng sao… Trùng Phùng mở hội, mười phương nhạc , Xuân ngát một trời, tình vời cao !                                
03 Tháng Hai 2009(Xem: 39288)
  . Mười ba năm đi dạy, là mười ba năm tôi sống hạnh phúc nhất đời tôi. Người thầy là con đò chở các em sang bờ khác. Cuộc hành trình không nhàm chán, rất thú vị và “tích lũy” kỷ niệm.
03 Tháng Hai 2009(Xem: 80493)
  Trong những giây phút thiêng liêng ấy, tôi sực nhớ lại hình bóng người Ông khả kính: ông ngoại PHAN VĂN NGA, nguyên Trưởng Ty Tiểu Học tỉnh Đồng Nai (trong chế độ cũ).
03 Tháng Hai 2009(Xem: 73973)
  Tôi bắt đầu lên tỉnh học từ 1960. Ba mất sớm, nhà quá nghèo, anh chị em lại đông. Trong suốt thời gian đi học, tôi đã làm rất nhiều nghề để có tiền sinh sống, nổi bật nhất là nghề dạy kèm.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 65648)
  Tôi chỉ viết về những năm đầu tiên mà ký ức của tôi còn lưu giữ. Sau này, khi tập hợp được các anh em ở những niên khóa sau, lần lượt chúng ta sẽ đúc kết thành một bản danh sách hoàn chỉnh.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 33814)
  Phải chi dòng sông Đồng Nai chảy ngược, có thể tôi đã thấy lại mình trong sân trường ngày trước, thuở học trò vô tư
02 Tháng Hai 2009(Xem: 42848)
Trong đời làm việc của tôi, từ dân tới lính, ông là vị chỉ huy duy nhất mà tôi còn nhớ tới, với lòng kính trọng.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 38570)
  Một ngọn gió dịu mát của mùa Xuân đã đưa tư tưởng tôi bỗng dưng trở về nơi chốn cũ, nơi đó có bày chim con chưa ra ràng nhưng đã muốn tập tễnh bay lượn, vỗ đôi cánh non nớt như muốn tung bay ra khỏi tổ ấm êm đềm và sự che chở thương yêu của chim mẹ, muốn tìm hiểu chân trời ngoài kia bao la rực rỡ muôn màu ra sao .
02 Tháng Hai 2009(Xem: 46325)
Những ngày xa quê hương, lưu lạc xứ người, bận biụ với cuộc sống, tôi luôn luôn nhớ về quê nhà, nhớ về xứ Cù Lao với dòng sông Đồng Nai yêu dấu; gần đây tôi có tìm đọc thêm về xứ Đồng Nai thuở ban sơ cùng sự nghiệp khai sáng miền Nam của Ngài Nguyễn Hữu Cảnh. Nay tôi xin ghi lại những sự kiện, kiến thức tìm học đựơc bằng tấm chân tình cuả người con đất Cù Lao Phố, Đồng Nai.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 71672)
Ngày nay con đã là cô giáo, "Mộng" đã thành rồi!...Mẹ thấy đâu? Đầu xanh bao mái nhòa trong mắt, Vẳng nghe tiếng mẹ ở nơi nao?...
02 Tháng Hai 2009(Xem: 34498)
  Năm đó, tôi về Việt Nam ăn Tết và cũng để mừng má tôi tròn một trăm tuổi. Đó là lần thứ hai tôi về Việt Nam . Kỳ trước về với vợ con nên đi đâu chúng tôi cũng dùng xe nhà của thằng em bà con cho mượn với tài xế (Thằng em này "biết làm ăn" nên bây giờ nó khá lắm). Kỳ này về một mình, tôi định nếu có dịp sẽ dùng xe công cộng một lần cho biết.
02 Tháng Hai 2009(Xem: 78412)
  "Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, rơi trên bục gỗ, rơi trên tóc thầy...” Tiếng nhạc từ phòng con gái của tôi vọng sang, làm tôi hồi tưởng lại những bàn ghế cũ, phấn trắng, bảng đen...
30 Tháng Giêng 2009(Xem: 68713)
Cũng nhờ vậy rất nhiều cánh chim NQ lạc loài ở phương trời xa tìm về liên lạc được quý Thầy Cô và bạn học năm xưa. Điển hình chúng tôi ở Âu Châu mừng quá khi nhận và đọc được 2 quyển báo học trò đó, tưởng chừng như thấy lại thời NQ xa xưa.   Đặc biệt tìm thấy trong đó có cả một vườn thơ Tao Đàn đủ sắc hoa rực rở.
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 66795)
*   Viết kính tặng thầy Nguyễn Xuân Hoàng với lòng Yêu Thương, Kính Trọng và Cảm Thông sâu xa nhất .  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76162)
  Hỡi cô Cựu Nữ Sinh Ngô Quyền, hỡi cô bạn hàng xóm của tôi ơi!   Tôi rất cảm phục và trân quí cô.   Nếu giữa cô và tôi không có thứ tình cảm nào khác thì trong tôi sẵn có có một thứ tình keo sơn gắn bó với cô từ lâu, từ thời thơ ấu đến tuổi trưởng thành, kéo dài cho đến tuổi…sồn sồn bây giờ và tuổi già sắp tới, đó là tình bạn.   Còn cô thì sao?
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 38702)
Thôi thì:    “Đã mang lấy Nghiệp vào thân   Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!” (ND).  
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 81349)
(Thân tặng các em cựu học sinh Ngô Quyền, đặc biệt các em Ban Văn Nghệ Hiệu Đoàn thời 69-71 )
29 Tháng Giêng 2009(Xem: 76731)
Từ chia tay ở Tân Mai, tôi không hề biết Th giờ ra sao? Cuộc chiến qua đi thật xa. Bao thăng trầm trãi xuống cho quê hương, cho đời người. Thì thôi, hãy là những lời cầu nguyện bình an cho nhau. Dẫu mai đời có thế nào?